"Thiếu chủ, đồ ăn đã được chuẩn bị xong, ngài tới dùng cơm đi."

Lăng Việt gật gật đầu.

Tu luyện tới cảnh giới của hắn, có thể mấy năm, thậm chí là trăm năm cũng không cần phải ăn cơm!

Đồ ăn của người bình thường, đã không có năng lượng để bổ sung cho cơ thể của hắn.

Nhưng mà đồ ăn của Lăng Việt cũng không phải đồ ăn bình thường.

Những thứ nguyên liệu nấu ăn này, đều là được chế biến từ thịt của Yêu thú cùng với nhiều loại thiên tài địa bảo, giá trị cực kì đắt đỏ.

Thí dụ như, Linh Chi ngàn năm, thịt Linh thú ở dưới biển sâu.

Ở bên trong những loại đồ ăn này có chứa năng lượng khổng lồ, đối với việc tu luyện Võ đạo có lợi ích cực lớn.

Những bữa ăn đắt đỏ như thế này, đối với người bình thường mà nói là làm vất vả cả trăm năm chưa chắc được sờ tới.

Bởi vì bên trong những loại đồ ăn này có ẩn chứa năng lượng cực kì khổng lồ, một khi ăn vào, thân thể Việt hóa không được, rất có thể bị bạo thể mà chết.

Nhưng nếu như may mắn có thể đại nạn mà không chết, thì thân thể sau này sẽ rất khỏe mạnh, có thể kéo dài tuổi thọ!

Nhưng người bình thường cũng không có cơ hội được ăn những loại thức ăn này.

Giá cả của một bửa ăn, chính là mấy chục triệu!

Lăng Việt vừa ăn cơm vừa mở tivi lên xem, hắn muốn nhìn xem mấy ngày nay tại Giang Châu có tin tức gì mới hay không.

"Ngày mai có một buổi đấu giá từ thiện mỗi một năm tổ chức một lần tại Giang Châu, tất cả thu nhập từ lần buổi đấu giá này đều đóng góp cho tổ chức từ thiện Giang Châu...."

"Căn cứ vào ký giả sớm thăm dò được, trước mắt đã xác định có mấy món đồ cất giữ lâu năm sẽ bị lấy ra đấu giá! Thí dụ như, chén rượu Thanh Đồng tứ phương, hồng mộc điêu khắc Phật Di Lặc, cùng một bức tranh Thủy Mặc Hoa Hạ, Giao Long Xuất Hải..."

Nghe vậy, Lăng Việt bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc TV ở phía trước.

Tú Nhi nhận thấy sự dị thường của Lăng Việt, lông mày xinh đẹp của nàng hơi nhíu lại hỏi:

"Thiếu chủ, ngài làm sao vậy...?"

"Ta không sao, cô đi chuẩn bị tiền, ngày mai chúng ta đi đến buổi đấu giá từ thiện."

"Vâng!"

Lúc trước cha của Lăng Việt khi còn sống, ngoại trừ chửa bệnh cứu người ra, ông ấy yêu thích nhất chính là sưu tầm tranh cổ, ở trong một số bức tranh quý nhất của ông thì có một bức ông cực kì yêu thích, bức tranh đó chính là Giao Long Xuất Hải.

Thời điểm mẹ của Lăng Việt gả cho cha Lăng Việt, ông ngoại của hắn đã dùng bức tranh đó để làm của hồi môn.

Ngụ ý của ông ngoại Lăng Việt là, cuối cùng sẽ có một ngày, con cháu của Lăng gia sẽ hóa thành rồng bay lượn trên chín tầng mây!

Sau khi Lăng Việt dùng bữa xong, hắn chà chà miệng, còn chưa kịp đứng dậy thì âm thanh từ chiếc chuông cửa liên tục vang lên.

Lông mày của Lăng Việt hơi nhíu, Tú Nhi thì là vội vàng chạy đi mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra, mặt mày Trương Văn Hách xám xịt nhào vào.

"Tú Nhi sư tỷ, Thiếu chủ đâu?"

"Đang dùng bữa!."

Trương Văn Hách vội vàng đẩy cô ra, liên tục không ngừng chạy đến trước mặt Lăng Việt, "Phù phù" một tiếng quỳ xuống.

"Thiếu chủ! Cầu ngài nhanh chóng cứu Minh gia đi."

"Không phải cậu dẫn cậu ta đi chơi sao?"

"Vâng! Hôm nay ở hội sở tại Giang Châu thuộc hạ bao hết một căn phòng VIP, muốn mời Minh gia đi chơi một chút.

Nhưng không ngờ về sau, cũng có người muốn bao căn phòng VIP đó.

Thuộc hạ và Minh gia không chịu nhường dẫn đến đánh nhau với đối phương.

Nhưng thật không ngờ đối phương lại là cao thủ, là cao thủ Hổ Môn gì đó! Minh gia không phải là đối thủ của hắn, liền liều chết bảo vệ cho thuộc hạ, để cho thuộc hạ trốn về để báo tin."

Thở dốc một lúc, Trương Văn Hách bắt lấy ống quần của Lăng Việt, mang theo một tia nức nỡ nói:

"Thiếu chủ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thuộc hạ, chỉ cầu ngài mau mau xuất thủ, đi cứu Minh gia đi! Thuộc hạ nghe người kia nói, hắn muốn đem Minh gia mang về Hổ Môn, muốn dùng đao lớn băm vằm Minh gia thành ngàn mảnh!"

Lúc này, ánh mắt của Lăng Việt híp lại, ánh mắt như Kiếm, băng lãnh đáng sợ!

"Hổ Môn? Thật to gan!"

Lông mày của Tú Nhi hơi nhíu, bước liên tục nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Lăng Việt.

"Thiếu chủ, Hổ Môn tại Giang Châu tựa hồ cũng không phải một môn phái nhỏ.

Hổ Môn chính là một trong 105 phái của võ lâm, là thế lực dưới sự quản lý của Thiết Quyền Môn.

Bây giờ đại hội tranh bá Chư Tử Bách Gia còn chưa mở ra, Thiếu chủ đừng thể hiện lố quá”.

"Ta tận lực không diệt môn!"

Lăng Việt nói xong câu đó, liền đứng dậy rời đi, chỉ trong giây lát liền biến mất.

Tú Nhi vỗ đầu một cái.

"Hổ Môn bọn ngu ngốc này, không có chuyện làm thì đi đóng cửa mà ngủ mẹ đi, còn ngông cuồng như vậy, trêu chọc Thiếu chủ, sợ là không sống nổi khỏi hôm nay rồi!"

...!
Sau mười phút, ở trong một dãy núi tại Giang Châu, chính là tổng bộ Hổ Môn!

Ở phía xa xa, có một vị thiếu niên hai tay của hắn đặt sau lưng, thản nhiên dạo chơi.

Ánh trăng sáng chiếu rọi trên người của hắn, làm cho thần thái của hắn càng thêm đẹp mắt.

Nhưng tốc độ của thiếu niên này giống như quỷ mị, mỗi một bước đều có thể Thuấn Di khoảng cách ngàn mét trở lên.

Chỉ tốn mấy phút đồng hồ, liền đã đi đến trước cửa chính Hổ Môn.

"Đứng lại! Ngươi là người nào?"

Ánh mắt của thiếu niên đạm mạc trả lời:

"Quỷ Cốc thiếu chủ, Lăng Việt.

Bảo Hổ Môn môn chủ ra gặp ta!"

"Quỷ Cốc thiếu chủ? A ~, ngươi chính là sư huynh đệ cái tên ngu ngốc kia sao? Hahaha...!Sư huynh sư đệ của ngươi thật đúng là ngu hết chỗ nói, thế mà dám cả gan trêu chọc Đại trưởng lão của chúng ta!"

"Không sai! Tại Giang Châu, còn không có mấy người dám tùy tiện trêu chọc Hổ Môn chúng ta.

Phàm là trêu chọc, không có một tên nào có thể còn sống!"

Nghe những lời nói này từ miệng của đệ tử Hổ Môn, mí mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích, bên trong ánh mắt lộ ra một tia chán ghét.

"Các ngươi nói nhảm nhiều quá rồi đấy!"

"Mẹ! Ngươi ngông cuồng cái...."

Lời nói còn chưa nói xong, đầu người đã mất, Lăng Việt đạp lên máu tươi đi vào bên trong Hổ Môn.

"Đã nói rồi các ngươi nói nhảm quá nhiều!"

...!
Ở bên trong đại điện Hổ Môn, giờ phút này là đèn đuốc sáng trưng, Hổ Môn môn chủ ngồi tại vị trí cao nhất, gương mặt của hắn tràn đầy vẻ lo lắng.

"Đại trưởng lão, tại sao ông lại bắt người của Quỷ Cốc?"

"Ha ha ha..

Bắt người của Quỷ Cốc thì sao? Nơi này là Giang Châu! Là địa bàn của Hổ Môn chúng ta! Ta đường đường là Đại trưởng lão Hổ Môn, muốn bắt một tên đệ tử Quỷ Cốc, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?"

"Nhưng mà đối phương là người của Quỷ Cốc, Quỷ Cốc này thân là một trong ba đại môn phái thần bí nhất trên võ lâm, loại môn phái này không phải Hổ Môn chúng có thể tùy tiện tuỳ tiện trêu chọc!"

"Môn phái thần bí chó chết gì gì đó, theo như lão phu biết, ba môn phái này chỉ là ba con rùa đen rúc đầu mà thôi, có tiếng chứ không có miếng! Nếu như bọn họ có thực lực, tại sao lại không thấy bọn họ đi ra tham dự đại hội Tranh Bá Bách Gia?"

"Thế nhưng mà...."

Hổ Môn môn chủ còn có chút lo lắng, lại bị Đại trưởng lão trực tiếp phất tay:

"Được rồi được rồi môn chủ, ngài đừng khoa trương uy phong của người khác, lại diệt đi uy phong của mình! Hổ Môn chúng ta xưng bá tại Giang Châu, cũng không phải là ngày một ngày hai.

Huống hồ, sau lưng của chúng ta còn có Thiết Quyền Môn làm chỗ dựa! Lão phu chỉ là giết một tên đệ tử mà thôi, Quỷ Cốc còn có thể làm sao, bọn hắn dám phản trời hay sao?"

Mấy vị trưởng lão khác cũng ào ào nịnh nọt nói:

"Đại trưởng lão nói không sai! Chỉ là một tên đệ tử Quỷ Cốc, vậy mà dám cả gan khinh thường Đại trưởng lão Hổ Môn chúng ta, nếu như chúng ta không giết hắn, lập xuống uy phong, thì sau này tại Giang Châu cũng không có chỗ đặt chân cho Hổ Môn chúng ta?"

"Người này nên giết! Không cần phải sợ?"

Tất cả mọi người đều nhao nhao mở miệng, ngươi một lời, ta một câu làm ầm ỉ cả đại điện, nhưng trong lúc đó vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, từ hai tiếng kêu đó vang lên thì có hai người bị đánh bay vào đại điện, hai người này lăn lốc vài vòng trên mặt đất cuối cùng cũng dừng lại, nhưng khi tất cả mọi người kiểm tra thì thấy hai người này đã tắt thở chết đi.

"Người nào? Dám can đảm giết đệ tử Hổ Môn ta?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play