Chương 236
“Cái quái gì vậy, tên nhóc chết tiệt kia muốn giết chết người trong Thiết Quyền Môn chúng ta ư?”
. . .
Lúc này, trong một khách sạn năm sao ở Giang Châu, thiếu chủ của Thiết Quyền Môn bày một bàn đồ ăn cao cấp của phương Tây, hắn ta rót hai ly rượu đỏ, nhìn Y Nhân đứng bên cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý cùng thèm muốn.
().
“Y nhân tiểu thư, tục ngữ có câu mỹ nữ xứng anh hùng, tôi và cô là trời sinh một cặp đó, vậy thì hà cớ gì lại đau khổ kháng cự chứ?”
“Còn nữa. . .Gả cho bản thiểu chủ, cô sẽ trở thành người phụ nữ đệ nhất ở Giang Châu! Vậy hà cớ gì bỏ qua chứ?”
Mục Y Nhân cười lạnh một tiếng, “Tôi khuyên anh lập tức đưa tôi trở về, nếu không hậu quả gánh không nổi đâu!”
“Ha ha… Y Nhân tiểu thư à, e rằng cô không biết những năng lực của tôi rồi! Tôi là một người luyện võ, hơn nữa còn tu luyện vượt qua các quy tắc của thế giới! Toàn bộ Giang Châu, thật sự không có một ai có thể khiến tôi nhận thua.”
“Không! Có một người, anh không thể trêu vào!”
“Vậy tôi cũng muốn biết, hắn là ai?”
“Lăng Việt!”
Thiếu chủ Thiết Quyền khẽ cau mày.
“Thật là một cái tên quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải, tên đó là gì?”
“Thiếu chủ quỷ cốc!”
Mắt của thiếu chủ Thiết Quyền đột nhiên híp lại một cái!
“Thì ra là hắn ta, thú vị đấy, phải là quá thú vị luôn! Bổn thiếu chủ đang muốn so vài chiêu với hắn ta đây, vậy mà không ngờ bây giờ không tìm được hắn, nhưng lại tìm được người phụ nữ của hắn.”
Bất chợt, khóe miệng của thiếu chủ Thiết Quyền khẽ nhếch lên.
“Đã như vậy, đêm nay, tôi càng phải nếm thử Mộ tiểu thư một chút!”
Mục y nhân hơi biến sắc mặt.
“Anh không sợ thiếu chủ quỷ cốc?”
“Ha ha ha. . . ” Thiếu chủ Thiết Quyền ngửa mặt lên trời cười to!
“Tôi không đâu phải những trưởng lão nhát gan kia! Người khác sợ hãi Lăng Việt, nhưng thiếu chủ này không thèm sợ! Hắn là thiếu chủ, ta cũng là thiếu chủ, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!”
Trong mắt Mục Y Nhân tràn đầy lạnh lẽo: “Nếu anh đụng đến tôi. Lăng Việt nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Không phải hắn đụng đến tôi! Mà là tôi động đến hắn! Bản thiếu chủ đã sớm chướng mắt hắn! Ở địa bàn Giang Châu mà còn dám la lối om sòm với Thiết Quyền Môn, thật sự coi mình cao lắm à? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định sẽ chơi cô! Tốt nhất Lăng Việt đừng tới, nếu hắn dám tới, tôi bắt hắn quỳ xuống đất cầu xin, sống không bằng chết!”
Thiếu chủ Thiết Quyền bày ra dáng vẻ bệ vệ, phách lối, khiến trái tim Mục Y Nhân lạnh đến đáy cốc!
Nếu cô bị Thiếu chủ Thiết Quyền xâm hại, vậy đời này nên đối mặt với Lăng Việt như thế nào?
Mục Y Nhân gỡ trâm cài ở ngực xuống, nếu như Thiếu chủ Thiết Quyền thật sự xông lên, chẳng bằng cô chết đi để giữ được sự trong sạch của mình.