Chương 223
“Ông nội, vì cái gì ông lại thiên vị hắn như thế? Rõ ràng là một tên lừa gạt!”
“Đứa nhỏ ngốc này!”
().
Thái Trường Viễn thở dài một hơi, chợt tìm một khối đá một dùng một đấm đánh nát, trên tay lại không có chút vết thương nào.
“Cái gì?” Thái Nhã trừng lớn đôi mắt hạt châu, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Ông cụ Thái sắc mặt nghiêm túc nói: “Bây giờ con thấy chưa? Trong mấy giây ngắn ngủi, không chỉ thương thế ngày hôm qua, mà cả khí hải mấy năm trước bị người ta hủy đi của ông nội cũng được ngài ấy cùng chữa trị! Y thuật như thế thì Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng không thể sánh bằng! Người này thật sự là cao nhân! Về sau đừng có trêu chọc, nếu không cho dù là ông cũng không bảo vệ được con!”
Lúc này, Lăng Việt đặt hai tay sau lưng, cầm chén trà trực tiếp đi về nơi xa, không buồn nhìn hai người lấy một cái.
Ông Thái lại lập tức nhấn lấy cổ cháu gái, cùng cô ta cúi đầu khom lưng.
Thái Nhã lén liếc qua, bóng lưng làm người ta chán ghét kia đột nhiên trở nên vô cùng cao lớn! Thâm sâu khó lường!
…
Trong hai ngày kế tiếp, cửa y quán dần dần có thêm rất nhiều xe.
BMW, Mercedes-Benz, Rolls-Royce, Bentley… Xe càng ngày càng quý, số lượng cũng càng ngày càng nhiều!
Y quán nho nhỏ như lập tức biến thành bánh trái thơm ngon!
Trước cửa y quán treo đầy đủ loại cờ thưởng và bảng hiệu: Diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tại thế, y thuật vô song… .
Y quán mà tất cả mọi người không coi trọng này như đột nhiên trở nên thu hút.
Từ đó, trên đầu đường thiếu đi một thanh niên đánh cờ, trong ngõ nhỏ lại càng náo nhiệt!
Lăng Việt chữa bệnh có khi lấy tiền, cũng có lúc không lấy tiền.
Nhưng những người đã từng trào phúng y quán Lăng gia, Lăng Việt cũng không hỏi đến, có tiền cũng không trị!
Thẳng đến lúc này, những người kia mới ồn ào than trách, tại sao mình không giữ gìn mối quan hệ với Lăng Việt?
Cuộc sống bình ổn này cũng không có kéo dài được bao nhiêu ngày. Đại khái khi làm ăn đến ngày thứ tư thì một người phụ nữ trung niên kéo một chiếc ba bánh xe đi tới trước y quán Lăng gia, trên đó có một người đàn ông trung niên cao gầy đang nằm.
Lăng Việt vừa đưa Mục Y Nhân đi làm về nhà, khi đi tới cửa, phụ nữ trung niên lập tức tiến lên, ôm lấy bắp chân của hắn.
“Thần y! Thần y cầu xin ngài cứu ông xã tôi đi! Cầu xin ngài! Ông ấy sắp không được rồi!”
Lăng Việt liếc nhìn người đàn ông trên xe một cái, nhíu mày, sau đó phiền chán đá bay à ta ra ngoài, trực tiếp đi vào trong sân.
“Cút!”
Người phụ nữ trung niên gào khóc.