Chương 206
“Trương Đạo Sơ, mau kéo ông ta đi đi, sau đó chặt đứt tứ chi của ông ta, rồi điều người canh giữ cẩn thận! Đợi đến ngày tôi đi Yến Kinh sẽ lấy xác của ông ta ra lót đường!”
“Vâng!”
Trương Đạo Sơ khẽ vung tay lên, thuộc hạ lập tức kéo Lăng Đại xuống.
Lăng Đại giận dữ gầm lên.
“Lăng Việt! Có gan thì giết tao đi! Mày giết tao đi!”
m thanh cứ thế dần dần biến mất, mọi người không khỏi rùng mình run rẩy, lúc họ nhìn người thiếu niên này thêm lần nữa thì đầu đã hơi cúi gằm xuống.
Bởi vì ai chưa từng trải qua cảnh tượng hôm nay thì sẽ không hiểu nổi cái khí tức của Lăng Việt đáng sợ như nào!
Giờ khắc này, Lăng Việt chỉ đứng yên nơi đó nhưng mọi người lại mơ hồ cảm thấy hơi thở mình như nghẹn lại và vô cùng khó chịu, họ cảm thấy mình thở dốc.
Lần này, Lăng Việt chỉ đứng đó, nhưng tất cả mọi người, nhưng thở hổn hển và khó chịu.
Quả nhiên thiếu tướng của Long Tổ thật không hề tầm thường!
Tôn Cao Quan cười khúc khích rồi bước lên phía trước và nói: “Lăng thiếu gia à, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội Lăng, rác rưởi hiện giờ đã được dọn sạch sẽ cả rồi, lát nữa chẳng hay Lăng thiếu gia có thể nể mặt mà cùng uống một ly với thư sinh tôi không?”
Lăng Việt gật đầu.
“Hôm nay mọi người có thể đến tiệc mừng thọ của ông nội tôi, tôi xin ghi lòng tạc dạ. Tôi đã mời tất cả đầu bếp của các khách sạn năm sao lớn ở Giang Châu đến đây để nấu một bữa tiệc thịnh soạn cho tất cả mọi người. Mọi người hãy ăn no uống say, cứ coi chuyện vừa nãy không liên quan gì đến các bạn, cứ yên lòng đi!”
“Cám ơn thiếu chủ.”
“Cám ơn Lăng thiếu gia!”
Mọi người đều hưởng ứng đáp lại, không lâu sau, mấy chục chiếc xe tải lớn từ ngoài thôn chạy tới, kéo theo những bàn gỗ, số lượng khủng như chiếm được mấy mẫu ruộng lúa mì.
Sau đó, hàng trăm đầu bếp cùng nhau nấu một bữa trưa thịnh soạn.
Trận vung tay này không ít hơn hai nghìn vạn!
Nhưng tiền không phải là vấn đề, vấn đề là chỉ có Lăng Việt mới có thực lực để làm một bữa tiệc ở quy mô như thế này.
Ông nội Lăng vui mừng đến phát khóc, đứa cháu trai mà ông ngày đêm nghĩ đến giờ đây đã rất có triển vọng, làm rạng ranh tổ tông, điều đó khiến ông vô cùng tự hào và kiêu ngạo.
Về phần cả nhà chú ba Lăng, họ không giành được bất kỳ cái gì/
Cuối cùng ông ta bị sa thải một cách trực tiếp và trở thành một kẻ không nghề nghiệp.
Thím ba thì khóc đến bù lu bù loa, buồn đến thối ruột!
Còn Lăng Tuyết thì ngược lại, khuôn mặt của cô ta luôn rất bình tĩnh, như thể cô ta đã nhìn thấu tất cả những điều này.
Bởi vì trên thực tế, giây phút cô ta nhìn thấy Lăng Việt giết Tô Hoàn chỉ bằng một thanh kiếm, cô ta đã đoán được kết quả cuối cùng rồi.
Vào lúc đó, đôi mắt đẹp của cô ta tràn đầy sự kinh ngạc: “Lăng Việt, đây có phải là bản lĩnh của anh không?”
Người nhà của chú ba buồn bã rời đi, nhưng nó không có ảnh hưởng đến buổi mừng thọ của ông nội.