Chương 180

“Chú ba vẫn biết nói chuyện như vậy. Nhưng mà Tiểu Tuyết cũng xinh không kém, mấy năm này không thấy, Tiểu Tuyết cũng là cao lớn, nở nang ra nhiều nha!”

Mẹ Lăng Tuyết một mặt cười nịnh nói:

“Chị dâu quá khách khí rồi, vẫn là gen của chị tốt hơn. Lăng Tuyết, mau lên đây chào hỏi Bác cả thím cả đi.”

Lăng Tuyết tuy cảm thấy rất khó chịu khi cha mẹ cô nịnh nọt nhà bác cả, thế nhưng cô cũng

không thể không nghe lời.

Cô tiến lên phía trước, hướng về phía bác trai bác gái cúi đầu chào hỏi.

“Cháu chào bác trai, cháu chào bác gái .”

“Ừ ừ! Tiểu Tuyết lớn lên xinh đẹp hẳn, nếu có diệp đi Yến Kinh, thím cả mối cho com một tấm chồng thật tốt! Nếu con ở Yến Kinh phát triển sự nghiệp, cha mẹ con cũng có thể hưởng phúc rồi.”

Nghe xong lời này, mẹ Lăng Tuyết hai mắt mở to ra.

“Vậy thì tốt quá, Tiểu Tuyết, còn không mau cám ơn thím cả đi.”

“Cám ơn cái gì? Đều là người trong nhà.”

Chú ba cười nói:

“Anh cả, chị cả chúng ta vẫn là đi trước đi, em đã đặt đặt chỗ cho mọi người ở khách sạn Giang Châu rầu, để em đưa mọi người đi.”

“Cũng được, đi thôi!”

Một đoàn người cùng lên hai chiếc xe.

Chú ba cũng không tìm Taxi mà thuê hai chiếc Mercedes tới đón người. Dù sao, nhà của bác cả xưa đâu bằng nay, loại taxi bình thường nhất định là không được rồi.

Bác cả và chú ba ngồi chung một chiếc, mấy người khác thì cùng trên ngồi một chiếc Mercedes, chạy về hướng khách sạn Giang Châu.

Trên xe, sắc mặt bác cả có chút âm trầm.

“Chú ba, anh nghe nói, Lăng Việt trở về rồi?”

“Đúng! Anh cả, Lăng Việt hơn nửa tháng trước đột nhiên trở về, em cũng bị nó làm cho giật cả mình.”

“Nghĩ không ra nó mạng lớn như vậy! Bị đánh gẫy hai chân, sói trong núi không có làm thịt nó, ngược lại còn để nó chạy thoát!”

“Đâu chỉ vậy? Nó không những trốn thoát, hai chân nó cũng đã lành lặn như chưa có gì xảy ra. Hiện tại, nó là bạn trai của Mục Y Nhân, cũng không cần lo cái ăn cái mặc.”

“Đại nạn không chết, tất có hậu phúc! Xem ra, nó đúng là quá may mắn rồi!”

“Đúng vậy”

Dừng một chút, chú ba nhịn không được thấp giọng hỏi:

“Anh cả, em có câu này không biết có nên nói hay không.”

“Nói

“Lăng Việt lần này trở về, tính khí đã thay đổi không ít. Nếu nó biết anh hiện tại cùng Hoa gia

làm ăn, liệu có. .. ?”

Mắt bác cả nhăn lại, khẽ cười một tiếng.

“Anh biết suy nghĩ của chú! Nhưng. . . Như vậy thì sao? Anh hiện tại, không phải là người mà Lăng Việt có thể trêu chọc! Dù cho nó có cô bạn gái nhỏ kia làm chỗ dựa, nhưng cũng chỉ là hạng tép riêu không đáng nhắc tới thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play