Chương 166
“Tôi nói cô Mục Y Nhân à, cái này không phải cô có thể quyết định được đâu, cô xem đi đây là cái gì?”
Trần Lê Thạch cười hố lên bên cạnh anh ta đã có người chiếu lên một cái video.
Đó là một cái nghĩa trang, bên trong có mấy người đàn ông đang đào một cái mộ huyệt.
Vừa nhìn đến mộ huyệt kia, trong tích tắc,than thể Mục Y Nhân run lên, đôi mắt đẹp mở thật lớn.
“Anh— —! Trân Lễ Thạch! Cái tên súc sinh này! Anh đem hài cốt cha mẹ tôi đi đâu?”
Trần Lễ Thạch cười một tiếng.
“Cô gấp cái gì? Tôi không có ngu như vậy! Hiện tại nếu tôi đem tro cốt của cha mẹ cô đi rồi,
không phải cô sẽ liều mạng với tôi hay sao? Yên tâm, tro cốt của bọn họ, đều bị tôi giấu đi rồi! Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lới của tôi, cùng tôi kết hôn, tôi sẽ đem tro cốt của của họ trả cho cô. Còn nếu cô không đáp ứng, vậy thì xin lỗi, tôi đem tro cốt của bọn làm thành một cái bô, mỗi ngày để tôi tiểu vào!”
“Anh — —! Anh đúng là không phải người!”
Mục Y Nhân hai bắt đỏ bừng, Trần Lễ Thạch đến những việc như vậy thế mà đều làm được, đúng là đồ vô nhân tính!
Nhưng Trần Lễ Thạch lại không có chút nào áy náy, ngược lại còn đắc ý cười nói:
“Cô cứ mắng chửi đi! Cứ việc mắng! Tiếp tục mắng! Cô càng mắng thì tôi càng vui mừng, tôi càng cao hứng, ha ha ha ha. ….. Chờ tới lúc tôi đè cô thì tôi càng thoải máii! Ha ha ha ha. . .. Đi! Đưa bản thiếu gia đi ngủ, để cho bản thiếu gia dưỡng đủ tinh thần,
ngày mai kết hôn!”
“Mặt khác Mục Y Nhân, Cô tốt nhât nên thành thật một chút cho tôi, cũng đừng nghĩ đến việc dùng cái chết để giải thoát! Cho dù cô chết rồi, tôi cũng muốn chơi cô, sau đó đem hình của cô phát lên trên mạng, để toàn thế giới đều biết đến cô! Cho nên, cô tốt nhất ngoan ngoãn cho tôi. Lăng Việt Nam sẽ bị tôi hành hạ, còn hai người chúng ta cùng nhau làm
một đôi chin phượng bay lượn trên trời, tôi cam đoan nửa đời sau này sẽ đối xữ thật tốt với cô!”
Mục Y Nhân hoàn toàn tuyệt vọng, côngồi co quắp ở trên giường không biết phải
làm gì!
Cô cũng chỉ là một người bình thường, một người rất là bình thường. Cô vì chuyện làm ăn
mà không thể không đi uống rượu với mấy tên đàn ông có ý đồ xấu được.
Giữa cuộc đời hung hiểm này, cô không có cách nào đối phó được!
Bây giờ, Trần Lễ Thạch bắt cô ở đây, ngoại trừ chấp nhận số mệnh, cái gì cũng không thể làm được!
Khi tia nắng mặt trời buổi sáng sớm len lỏi vào cửa sổ, Lăng Việt từ bên trong minh tưởng từ từ tỉnh táo lại.
Ánh mắt của hắn vẫn sắc bén như cũ, khóe miệng lại mang theo một nụ cười.
Có rất ít chuyện có thể làm Lăng Việt vui vẻ.
Tiền tài, quyền lợi, tất cả chẳng qua đều như mây khói, duy chỉ có cô ấy, người có thể đi vào trong tim của Lăng Việt.
“Y Nhân, hi vọng em sẽ không trách anh, lâu như vậy mới nói ra tất cả chân tướng.”
Tú Nhi đi tới, ôn nhu cười một tiếng.
“Hôm nay có chuyện lạ nha, tâm tình của thiếu chủ thật tốt, chẳng lẽ người gặp chuện vui gì sao?”