Chương 138
“Mấy vị lão tổng, không thể uống nữa, nếu mà uống vào, xế chiều hôm nay tôi không thể đi làm.”
“Được, không uống, tổng giám đốc Mục, rượu của khách sạn Từ thị không tệ, cô nếm thử vài miếng đồ ăn ở đây đi.”
“Đúng đúng, ăn nhiều đồ ăn, thì dễ chịu một chút.”
Mục Y Nhân kiên trì, ăn vài miếng, trong dạ dày ngày càng khó chịu cồn cào.
Cô che miệng.
“Có cái gì khác uống không, tôi muốn uống chút.”
“Uống đồ uống khác? Nào, tổng giám đốc Mục uống hai ngụm rượu, sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Ở ngoài cửa thư ký liếc nhìn vào, đau lòng cùng cực, vội vàng gõ cửa đi tới.
“Mấy vị lão tổng, Tổng giám đốc của chúng tôi tửu lượng không được rồi, hay là để cho cô ấy đi nghỉ ngơi một chút đi. Hoặc là tôi tới phụng bồi các vị thay cô ấy vài ly. ”
Mấy lão già một mặt không vui liếc nhìn nàng một cái.
“Cô thì tính là cái gì? Một thư ký nhỏ nhoi, cũng xứng cùng uống rượu với chúng tôi sao?”
“Cút sang một bên! Chúng tôi cùng tổng giám đốc Mục uống rượu, cô vào đây làm cái gì?”
Mục Y Nhân khoát khoát tay.
“Không sao đâu, cô ra ngoài đi, tôi không sao.”
“Thế nhưng Tổng giám đốc, cô uống say như thế này rất có hại cho thân thể.”
“Không có việc gì, cô mau đi ra đi. Đừng để người ta chê cười.”
Thư ký cắn môi, hai mắn đỏ hồng không đành lòng đi ra ngoài.
Mấy cái lão già này liếc nhìn nhau một chút,bên trong ánh mắt tràn đầy giảo hoạt.
“Tổng giám đốc Mục, cô phải bồi thường cho chúng tôi đó, thư ký của nhà cô cũng quá không hiểu chuyện!”
“Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Mục phải từ phạt một chén, nếu không phải vậy thì đem những người chúng tôi thành cái gì rồi?”
Mục Y trong đầu choáng váng.
“Tôi… Tôi là thật không thể uống nữa. Nếu tôi còn tiếp tục uống sẽ say đến ngã mất!”
“Tổng giám đốc Mục, Cô sợ cái gì? Chúng tôi nhiều người như vậy, còn có thể làm gì cô được chứ? Lại nói, thư ký của cô không phải còn ở bên ngoài trông coi đó sao?”
“Cái này…. được .”
Mục Y Nhân không cách nào từ chối, đành phải lại tiếp tục uống rượu.
…
Lúc này, Lăng Việt mang theo Tú Nhi đã đi tới bên trong khách sạn.
“Xin chào, giúp tôi tra một chút, tập đoàn Y Nhân đặt phòng ở đâu?”
Tiếp tân nữ phục vụ viên tiếp đãi, nhìn thoáng qua Lăng Việt, cười nhạt nói:
“Xin lỗi quý khách, khách sạn chúng tôi đối với thông tin khách hàng cực kì bảo mật.”
Lăng Việt liền tháo chiếc đồng hồ trên tay ra, ném đến trước bàn của hai nhân viên tiếp tân.