Chương 135
Khó trách, cục trưởng nói hắn là cao thủ, nhưng mà hắn có lực tay cường đại đến mức nào, mới có thể đạt tới loại trình độ này?
Quách Tử Di còn đang nghi hoặc thì Lăng Việt đã ra khỏi cửa lớn của ngân hàng.
Cục trưởng vội vàng đi lên nghênh đón.
“Lăng thiếu….”
Ông ta vốn định nói một tiếng Thiếu tướng, nhưng bị một ánh mắt Lăng Việt đảo qua, ông ta là người từng trải quan trường đã lâu, lập tức hiểu ra, vội vàng cười nói:
“Lăng thiếu, lần này may mắn mà có ngài xuất thủ tương trợ! Bằng không còn không biết có bao nhiêu người bị thương!”
Lăng Việt đạm mạc nói:
“Việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Việc còn lại, ông xử lý đi, ta còn có việc đi trước.”
“Vâng! Cung tiễn Lăng thiếu, ngài đi thong thả, ngày khác ta nhất định đến nhà bái phỏng!”
Lăng Việt trở lại trên xe, Tú Nhi nghi ngờ nói:
“Thiếu chủ, chúng ta không phải tới lấy đồ vật sao sao lại vội rời đi rồi?”
“Đồ vật ta đã cầm đi rồi.”
“Đã cầm đi? Thiếu chủ, tại sao tôi không có thấy đồ vật ở đâu?”
Tú Nhi nghi ngờ ngó nhìn hai bên, cũng không có trông thấy trên người Lăng Việt có bất kỳ vật gì, mà vật kia cũng không nhỏ túi của Lăng Việt Nam sao chứa cho nổi.
Lăng Việt cười cười, vung tay lên bỗng cái nhẫn trên ngón tay nhúc nhích.
Sau đó, the một đạo ánh sáng sáu màu lóe qua, trong tay Lăng Việt bỗng có xuất ra thêm bức họa Giao Long Xuất Hải.
“Tê ~!”
Tú Nhi mắt trừng to,trên mặt giống như là gặp quỷ vậy.
“Thiếu chủ… Cái này… Đây là cái gì ?”
“Vật này, gọi là Không Gian giới chỉ, là đồ vật đến từ thượng giới vị diện! Cô còn nhớ trước đây trong sòng bạc Hoa Hồng Đen, cái tên thiếu niên Tần Lãng phách lối không? ”
“A tôi nhớ ra rồi, tên đó còn đánh Minh gi bị thương!”
“Khi đó, cậu ta cũng là mượn nhờ cái giới chỉ này, mới có thể làm được.”
“Tê ~! Giới chỉ vậy mà cầm giữ uy lực mạnh như thế.”
“Giới chỉ kia không có uy lực gì, chẳng qua là lúc đó bên trong phong ấn một tàn hồn Tiên Vương. Đêm hôm đó sau khi trở về, ta đem tàn hồn Tiên Vương tiêu diệt, sau đó thì giữ lại chiếc nhẫn này.”
“Ông trời ơi..!”
Tú Nhi lại một lần nữa bị chấn kinh thật lớn, triệt để mở rộng chiếc miệng nhỏ ra.
“Thiếu chủ, ngài rốt cục có bao nhiêu lợi hại?”
“Không rõ lắm, chưa thử qua. Khả năng nếu như ta mà làm ra việc hung ác, ngay cả chính ta cũng sợ hãi.”
“Quả nhiên không hổ là Thiếu chủ, thuộc hạ tâm phục khẩu phục.”
“Bớt nịnh hót đi. Cái kia Từ gia, hắn có tới không?”