Chương 133
Ông ta nắm chặt ngón tay, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt, chửi bới nói:
“Tiểu Tạp chủng! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tao cho mày mặt mũi, mày ngược lại không biết tốt xấu, lại còn dám đánh tao! Mày chờ đó cho tao, sớm muộn cũng có một ngày, tao sẽ để mày muốn sống không được, muốn chết không xong!”
…
Lúc này bên trong ngân hàng tình hình vô cùng căng thẳng!
Mấy chục chiếc xe cảnh sát, đem ngân hàng Giang Châu bao vây thành mấy vòng, mấy con đường xunh quanh cũng đã được căng dây cảnh báo, cấm dân thường tiến vào trong.
“Những người ở trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, tranh thủ thời gian hai tay ốm ôm đầu, cút ra đây cho tôi. Nếu còn không ra, thì các ngươi ở trong đó chờ chết đi!”
Đang la lối om sòm chính là một cô gái tóc ngắn mặc trên mình trang phục cảnh sát, tư thế hiên ngang.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng quyến rũ khiến cho không ít người thèm thuồng.
Nhưng mấy gã cảnh sát xung quanh, lại không có một cáidám nhìn lén cô .Hiển nhiên, thân phận của cô không tầm thường, mấy tên cảnh sát quèn làm sao có thể với tới.
Không bao lâu sau, một chiếc Audi A6 tiến tới, từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc vest Tây, Trên mình toát ra vài phần uy nghiêm.
“Quách Tử Di, chuyện gì xảy ra? Làm ra động tĩnh lớn như vậy? Ngươi có phải muốn ta bị Thị trưởng mắng chết?”
Quách Tử Di nhún nhún vai.
“Cục trưởng, không trách tôi được ! Ai biết được tại Giang Châu của chúng ta sẽ xuất hiện một đám cướp? Bọn chúng giả dạng thành người hôm qua tham dự đấu giá từ thiện, cầm công chứng giả đến nhận lấy vật phẩm đấu giá, sau khi bị phát hiện lại tóm lấy mấy người làm con tin! Với lại trong tay bọn chúng còn có vũ khí nóng, tôi không điều người tới thì còn có cách nào khác sao?”
“Bọn đáng chết khốn kiếp này! đồ vật của Buổi đấu giá từ thiện cũng dám động! Quách Tử Di, cô thân là đội trưởng. Tôi mặc kệ cô dùng phương pháp gì, những con tin bên trong và vật phẩm của buổi đấu giá từ thiện một người cũng không được chết một cái cũng không được thiếu! Thiếu một thứ, hoặc là chết một người, ta lấy cô ra hỏi tội!”
Trên mặt Quách Tử Di đầy oan ức.
“Cục trưởng, tôi cũng không phải là thần tiên! Nếu là trong tay bọn họ không có súng, một mình ta đánh với toàn bộ bọn họ cũng không sợ, nhưng trong tay bọn họ có súng, ta cũng không có cách nào !”
“Được rồi được rồi, cô là điển hình của loại người chỉ biết động thủ mà không biết dùng não, trông cậy vào cô, còn không bằng trông cậy vào chính mình! Lập tức phái ra chuyên gia đàm phán tiến hành đàm phán, mặt khác huy động đội bắn tỉa vào vị trí. Đầu tiên để xem bọn chúng muốn cái gì, hết sức bảo đảm an toàn mạng sống của con tin!”
“Vâng!”
Quách Tử Di vội vàng phân phó, để mọi người tiến hành làm việc.
Sau đó chiếc Rolls-Royce của Lăng Việt cũng đi đã tới cửa ngân hàng.
Tú Nhi hơi kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên nói:
“Thiếu gia, đây là có chuyện gì?”
Lăng Việt nhíu mày.
“Đại khái là mấy món vật phẩm đấu giá bị người khác để mắt tới. Dù sao, giá trị của bọn nó cũng không nhỏ.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”