Chương 118
Chuyện này không chỉ làm cho Trần Lễ Thạch choáng váng, liền những người khác cũng nhịn không được toàn bộ trợn tròn mắt!
Bọn họ đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.
1.5 tỷ nhân dân tệ a!
Ở trên người của tiểu tử này lại có 1.5 tỷ? Ông trời, rốt cuộc tên này có bao nhiêu tiền đây?
Lúc này ánh mắt của Trần Lễ Thạch lạnh lùng đáng sợ!
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần thứ nhất, cậu ta bị người ta giẫm dưới chân là bởi vì tiền!
Còn ngay trước mặt của không ít phú hào Giang Châu!
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài… Không chỉ có bản thân Trần Lễ Thạch, mà là toàn bộ thể diện của Trần gia cũng sẽ biến thành trò cười ở Giang Châu!
Nghĩ đến chỗ này, Trần Lễ Thạch trực tiếp một chân đạp lăn cái ghế!
“Tiểu tử ngươi, là cố ý tới gây phiền phức cho tao sao?”
Lăng Việt nhàn nhạt lườm Trần Lễ Thạch liếc một chút.
“Phải thì như thế nào? Không phải, lại như thế nào?”
Trần Lễ Thạch bước về phía trước một bước, chỉ thẳng mặt của Lăng Việt quát lớn:
“Mày dám cả gan đối đầu với Trần Lễ Thạch tao, mày có tin tao sẽ giết chết mày hay không?”
Tú Nhi biến sắc, lập tức đứng lên.
“Vô lễ, sao anh dám vô lễ với Thiếu chủ nhà tôi! Muốn ăn đòn!”
Dứt lời, nàng vận chuyển cương khí, trực tiếp ném tấm thẻ màu đen ở trong tay ra.
Tấm thẻ ở trong không khí lóe lên một ánh sáng màu đen, giống như một viên đạn, bắn thẳng tới lồng ngực của Trần Lễ Thạch!
“Ông trời của tôi ơi, tốc độ thật nhanh!”
“Cô bé này, lại là một cao thủ võ công sao?”
“Nghĩ không ra hôm nay Trần thiếu, vậy mà chọc tới một nhân vật mạnh như vậy!”
Đoán chừng chỉ một giây nữa Trần Lễ Thạch liền bị cô đánh trúng, thì đột nhiên có một bàn tay lớn thình lình xuất hiện trước mặt Trần Lễ Thạch.
Bàn tay này nhẹ nhàng bóp một cái, tấm thẻ màu đen liền nằm gọn trong long bàn tay.
“Cái gì?”
Mọi người lần nữa không nhịn được kinh hô một tiếng.
Ở bên người của Lăng Việt có một cao thủ, bọn họ đã rất khiếp sợ, thật không nghĩ được, bên người của Trần Lễ Thạch cũng có một tên!
Chuyện này càng ngày càng thú vị đây, Long đối Long, người nào là Chân Long đây?
Thanh niên vừa xuất thủ ngăn chạn một kích của Tú Nhi cười nhạt một tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng nói:
“Người ở trong võ đạo, lại xuất thủ với người bình thường, chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt xấu hổ!”
Ánh mắt của Lăng Việt híp lại, Tú Nhi nổi giận quát lớn:
“Anh là cái thá gì cũng giám dạy đời tôi?”