*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tiểu KhêĐường Dịch sửng sốt quay người, trong phút chốc không biết đáp sao, hắn không nghĩ tới cậu thiếu niên đó đột nhiên dám hỏi lên câu như vậy.
Máy móc quay đầu hỏi: "Cậu... nói gì?"
Ôn Ngôn nghiến răng giãy giụa trong lòng một lúc, sau đó đứng dậy nói từng chữ từng chữ một: "Cái hôm ta gả cho ngươi, đại ca đã kéo ta lại dặn dò rất nhiều điều, trong đó có một điều rằng tuyệt đối không để cho ngươi ăn hương thung, bởi vì chỉ cần ngươi ăn phải sẽ bầm tím hết người, sau đó khó thở, lúc nhỏ thậm chí cònkhiến ngươi suýt chút nữa mất mạng cho nên ngươi phải cực kỳ ghét cây hương thung."
Nói đến vậy rồi không cần nói gì khác nữa, Đường Dịch đau đầu, không nghĩ tới nguyên thân còn có chuyện này. Sau khi tỉnh lại thì trong đầu hắn phần lớn là ký ức của mình, của nguyên thân chỉ mấy chuyện vụn vặt lộn xộn, thế mà thiếu mất chuyện quan trọng như thế. Sau đó lại nghĩ thầm, may mà có thiếu niên này nhắc nhở chớ hắn đang thèm ăn cây hương thung, sợ rằng ăn xong ngay cả mạng cũng mất luôn, càng nghĩ càng sợ.
Đường Dịch không biết nói ra sao, thế giới này cũng không văn minh tiến bộ lắm, nếu không kính nể quỷ thần thì cũng coi nó là điều cấm kỵ. Nếu như chuyện của hắn bị truyền đi, nhất định sẽ đem lại không ít phiền phước cho dù rằng hắn cũng không sợ phiền phức lắm, thế nhưng hắn mới đến đây, lỡ để chuyện như vậy khiến hắn không thể an ổn mà sinh hoạt thì cũng đau đầu lắm.
Hai bên im lặng lúc lâu, Ôn Ngôn cúi đầu cõi lòng lạnh lẽo, nếu như Đường Dịch không bị quỷ nhập vào người thì sao lại có sự thay đổi lớn như vậy, sau đó lại suy nghĩ một lúc lâu, nếu như là bị quỷ nhập vào thì cái trước mắt này ruốt cuộc là cái gì?
Cuối cùng, vẫn là Đường Dịch mở miệng trước, hắn nhìn thiếu niên, nghiêm túc hỏi: "Nếu như là vậy, cậu có sợ không?"
Ôn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt sạch sẽ đẹp trai trước mắt, y run lên, không trả lời mà hỏi lại lần nữa: "Ngươi.... Ngươi thật sự... không phải là hắn ư?"
Đường Dịch trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu: "Ta cũng tên là Đường Dịch, nhưng ta không phải là phu quân của cậu, hôm nay là ngày đầu tiên ta tới đây."
Ôn Ngôn run rẩy kịch liệt, sau đó tê liệt ngã xuống đất, hai tay ôm mặt khóc.
Phản ứng này của y khiến Đường Dịch rất bất ngờ, hắn bối rối một chút rồi sau đó ra sau vỗ lưng Ôn Ngôn, lúng túng nói: "Sao cậu lại khóc, ta không phải cố ý chiếm thân thể này của gã đâu, ta cũng muốn đổi lại phu quân cho cậu nhưng ta không làm được!"
Ôn Ngôn điên cuồng lắc đầu, vừa khóc vừa cười, hai tay kéo lấy cổ áo Đường Dịch, mặt toàn là nước mắt, lớn tiếng vừa khóc vừa nói: "Ta không muốn! Ta không muốn gã trở về!"
"Cuối cùng gã cũng chết rồi!"
"Gã đánh ta, mắng ta, dùng cây gậy to như vậy..."
"Còn dùng cả dây mây đầy gai (*)..."
(*) chắc cây này
"Ta muốn chết lắm, nhưng gã nói nếu ta chết rồi sẽ chém chết mẹ ta, ta không dám chết nữa..."
"Gã ghét bỏ ta, chê ta là ca nhi nên không muốn động vào ta, điều này khiến ta rất vui, nhưng gã lại nói nếu ta mà không nghe lời sẽ bán ta ngay!"
"Là bán vào cái nơi đó!"
"Ta... Ta ước gì gã chết đi cho rồi, dù cho ta thủ tiết cả đời không ai muốn..."
"Cầu ngươi, đừng có mang gã quay lại... Đừng..."
"..."
Ôn Ngôn khóc lóc thảm thiết đặt trán trên ngực Đường Dịch, Đường Dịch không nói gì cả, yên lặng lắng nghe, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng đơn bạc gầy yếu của Ôn Ngôn.
Khóc cũng tốt, oan ức của cậu thiếu niên này quá nhiều, nếu cứ đè nén vậy dễ tích tụ sinh bệnh. Đường Dịch cũng rất đau lòng, những chữ đẫm máu và nước mắt mà cậu thiếu niên này nói ra đều là những điều mà cậu thiếu niên ở cái tuổi này không nên chịu đựng, trong lòng Đường Dịch cũng rất hận nguyên thân, đồng thời cũng thầm hạ quyết tâm trong một tháng tới sẽ làm cho cậu thiếu niên sống thật tốt.
Đường Dịch hắn đây không phải là cái loại phú nhị đại rác rưởi bị người người chế giễu, mà hắn là công tử thế gia được giáo dục nghiêm khắc, tam quan chính trực, cũng không sợ khổ, có tay có chân đầy đủ tin rằng có thể nuôi sống được cậu thiếu niên này.
Ôn Ngôn khóc lóc một hồi liền không nghe tiếng gì nữa, Đường Dịch đẩy người ra nhìn một cái, không nghĩ tới y ngủ mất rồi. Nghĩ đến ngày tháng chịu khổ cùng lo sợ cùng cực, lần này được bộc lộ ra liền cảm thấy mệt mỏi cũng đúng.
Đường Dịch thấy hô hấp người trong lòng đều đều, lòng cũng yên tâm hơn. Hắn rón rén ôm cậu thiếu niên chả nhiêu ký đặt lên trên giường đất, đắp lên người y cái chăn bông rách rưới lấy từ trong đống rơm rạ ra.
Trong lúc đó lộ ra cánh tay trắng và gầy của cậu thiếu niế, trên đó có một vết chu sa chí đỏ tươi, nhưng quanh đó lại là những vết tích xanh tím loang lổ.
Có vết là vết roi, có vết là vết gậy đánh bầm máu, có vết trông như bị đấm ra.
Đường Dịch không đành lòng nhìn nó, đắp chăn xong cho cậu thiếu niên liền rời đi.
Qua một trận như vậy hắn cũng không thấy đói nữa, đặt trứng gà lại trên giá rồi mình rời khởi nhà, chuẩn bị ra ngoài kiếm chút thức ăn, không chỉ là bữa này mà còn bữa tối và ngày mai nữa.
Người ta thường nói dựa vào núi mà sống là không sai chút nào, vào lúc này chưa bắt đầu vụ xuân nên lương thực dự trữ của các hộ gia đình cũng không còn nhiều, do đó nhiều người cũng lên núi tìm đồ ăn, vì vậy muốn bắt một con gà rừng hay đào chút rau dại cũng hơi khó. Đường Dịch chưa quen thuộc nơi này lắm nên không dám đi sâu vào núi, chỉ đi lòng vòng rìa ngoài mãi không được gì liền quyết định đến sông thử vận may.
Sông trong núi mới phá băng chưa lâu, cá bên trong không chờ được ra ngoài kiến ăn. May đang là buổi trưa, các hộ gia đình đều đang ăn cơm, đây là cơ hội tốt cho Đường Dịch không phải cạnh tranh với ai.
Đường Dịch tìm cái dây leo cứng cáp sau đó kết lại làm thành một tấm lưới thô sơ đơn giản, hắn đặt nó dưới dòng sâu không quá sâu, mở ra tạo thành hình cái túi nho nhỏ. Sau đó chạy đến đầu nguồn cách đó không xa, tìm cây gậy lớn chọc khuấy mạnh xuống sống.
Ngay lúc đó liền có hai con cá hoảng loạn ngoi lên mặt nước, lòng Đường Dịch vui mừng không ngớt, ở đây bảo vệ môi trường thật tốt, không có bị ô nhiễm cũng không bị đánh bắt quá mức, số lượng cá trong sông cũng không ít.
Đầu nguồn bị Đường Dịch quấy rối khiến cá từng đoàn bơi xuống dưới, hắn nhanh trí khua khua cá bơi tới chỗ miệng túi. Tháng 2 đầu xuân thời tiết vẫn còn se lạnh, trên người Đường Dịch chỉ có một bộ quần áo thô sơ đầy mảnh vá nhưng lại không thấy lạnh, cả người đầy mồ hôi thì có thể thấy hắn ra sức cỡ nào. Cuối cùng, hắn cởi thẳng giày ra chịu đựng cơn lạnh thấu xương bước vào sông để kiểm tra thành quả.
Cái lưới bắt cá từ dây leo cực kỳ thô sơ, mắt lưới khá lớn nên mấy cá nhỏ có thể chui thẳng qua được, trong lưới chỉ có một vài con cá lớn đang giãy dụa.
Đường Dịch bất ngờ phát hiện có hai con cá không nhỏ ở trong lưới, liền nhanh chóng thu lưới kéo cá lên bờ ngay, hắn sợ chậm một chút sẽ tạo cơ hội cho cá thoát ra.
Lên trên bờ hai con cá trong lưới vẫn đang ra sức vùng vẫy, Đường Dịch liền tìm một táng đá đập ngất từng con, sau đó cứ để trong lưới mang trở về.
Dọc đường gặp mấy người trong thôn, nhìn thấy Đường Dịch cầm theo túi lưới nước chảy tí tách xuống đường liền biết hắn mới đi bắt cá về. Tin Đường Dịch thay đổi hình dạng đã loan khắp toàn thôn, hơn nữa có không ít người đều nhìn hắn từ nhỏ đến lớn nên cũng dễ nhận ra hắn. Trông thấy hắn đi bắt cá về mọi người liền cực kỳ kinh ngạc và sôi nổi bán tán.
Có một vị thôn dân tò mò tiến lên hỏi: "Đường Dịch, ngươi đi bắt cá hả, sao rồi, có bắt được gì không?"
Đường Dịch cũng hào phóng mở túi lưới cho mọi người nhìn, thôn dân tò mò vây quanh nhìn, sau đó kinh ngạc thốt lên, có hai con cá trắm lớn. Trong mùa đông này, mấy con cá này cũng rất quý. Người trong thôn ít khi được ăn thịt nên đa số khi thèm mọi người đều vào trong núi bắt cá ăn đỡ, dù không phải thịt lợn nhưng tốt xấu cũng là thịt.
Lúc đó có thôn dân hỏi: "Cá này có bán không Đường Dịch?"
Đường Dịch nghĩ một chút rồi nói:"Con lớn thì bán, con nhỏ thì không."
Lại có thôn dân hỏi: "Này ngươi bán nhiêu?"
Đường Dịch nói: " Hai thăng * bột đậu." Trong ký ức của nguyên thân cho hắn biết thôn dân ở đây rất nghèo, trong thôn rất ít khi mua bán bằng tiền, hầu hết mọi người đều dùng vật đổi vật. Bây giờ Đường Dịch đang thiếu nhất chính là lương thực, dựa theo ký ức thig có thể đổi được 2 thăng bột đậu. Nếu như lúc khác thì có thể đổi nhiều hơn một chút nhưng bây giờ là cuối đông đầu xuân, lúc này lương thực dữ trự trong nhà của mọi người không còn nhiều, có thể đổi được 2 thăng là tốt lắm rồi.
(*) dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu, 1 thăng tương đương 1 lít thể tích
Co người ngại đắt nhưng có người thèm không chịu được, hơn nữa trong nhà cũng có chút lương thực dự trữ, nhanh chóng chạy về nhà lấy 2 thăng bột đậu trao đổi với Đường Dịch, sau đó vui mừng mang cá về. Người đó trước khi về còn tốt bụng giúp Đường Dịch treo con cá còn lại vào cây lau, như vậy khiến cho Đường Dịch mang theo dễ hơn, hơn nữa không làm ướt áo nữa.
Đường Dịch thầm ghi nhớ người này, tên của hắn là Đường Đại Hổ, nhà ở đầu thôn.
Vì thế, Đường Dịch cầm theo 2 thăng bột đậu và con cá trắm cỏ 4, 5 cân (2-2.5kg) vui vẻ về nhà, trước mắt chưa nói đến có ngon hay không nhưng ít ra có thể ăn no trong vòng 2 ngày.
Đường Dịch về đến nhà liền phát hiện Ôn Ngôn đã tỉnh lại, đang đứng trong sân dọn dẹp vườn. Ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Ngôn không sợ sệt né tránh nữa, do dự một lát rồi khẽ mỉm cười.
Lúc như giống như mặt trời mới lên, mang theo một cuộc sống mới.
Đường Dịch cười với y, đóng lại cổng rào bằng tre, thiếu niên có thể nhanh chóng chuyện "Quỷ nhập vào người" như vậy khiến hắn hơi kinh ngạc. Nhưng hắn không hiểu, đối với Ôn Ngôn mà nói, chuyện trông thì kinh khủng như vậy lại lại chuyện khá tốt mà y rất mong đợi
"Ngươi trở lại rồi," Ôn Ngôn dừng công việc trong tay, trông thấy cá trong tay Đường Dịch liền hô một tiếng: "Cá to thật đấy, là ngươi bắt ư?"
Đường Dịch gật đầu cười nói: "Cậu biết làm cá không, buổi tối chúng ta sẽ ăn cá."
Bụng Ôn Ngôn không tự chủ mà réo lên, trời mới biết bao lâu rồi y không ăn thức ăn mặn, tiểu ca nhi phải chú ý nhiều, không được kéo quần sắn áo xuống sông bắt cá. Hồi trước gã Đường Dịch cũng quản rất nghiêm, nếu y không nghe lời là bị đánh liền, cho nên một năm qua y gần như chỉ ăn bánh bột ngô hỗn tạp và cháo cải xanh sống qua ngày, trong bụng một tí mỡ cũng không có.
"Ta biết làm", Ôn Ngôn nói: "Nhưng không ngon đâu."
Đường Dịch kiểu sao cũng được nói: "Có thể ăn là được, à đúng rồi, ở đây còn có một ít bột đậu do ta dùng con cá khác đổi lấy, cậu lấy làm thành bánh bột ngô đi, buổi tối chúng ta ăn bánh bột ngô với cá."
Ôn Ngôn đáp lời mang theo cá và bột đậu vào nhà. Đường Dịch cũng không bỏ qua vẻ mặt hưng phấn hồng lên của y, kể từ khi biết nguyên thân chết rồi, cái người "ác quỷ" trước mắt này sẽ không nổi khùng mà đánh đập y nữa khiến Ôn Ngôn có tinh thần hơn nhiều, toàn thân đều bừng bừng khí thế sống một cuộc sống mới.
Đường Dịch cũng thấy vui vẻ, dù sao cũng là thiếu nhiên thì cần khí thế một chút mới tốt. Như vậy là tối nay sẽ có cá mà bánh bột đậu, ngày mai có trứng gà để ăn, hai bữa cơm đã lo xong.
Lục thiếu gia nhà họ Đường xưa nay đều là cơm bưng tận nơi, do đó chuyện trong bếp chỉ có thể giao cho Ôn Ngôn, không để ý y sẽ nấu ra sao nhưng hắn dặn trước là đừng có tiết kiệm dầu hay muối gì đó, muốn cho nhiêu cũng được miễn sao là có thể ăn là được.
Dù sao bây giờ đang rảnh, Đường Dịch định kiểm kê lại trong nhà có những gì, xem xem cần phải mua thêm những gì, kết quả liền phát hiện ra nhà nghèo kinh khủng, chẳng có gì ngoài 4 bức tường.
Đường Dịch bấm tay tính toán một chút, đầu tiên phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống trước, như vậy thì cần có đủ đồ ăn, gia vị, trên giường đất cũng chỉ có một cái chăn bông rách nát. Đường Dịch bày tỏ hắn thà ngủ trên đống rơm rạ cũng không muốn đắp cái chăn bông rách nát bẩn thỉu kia đâu, cho nên cũng cần phải mua thêm chăn gối đệm nữa, nghĩ tới hình như cái giường đất kia cũng phải xây lại, rào tre hình như cũng sắp đổ luôn rồi, ôi trời cái căn phòng tồi tàn này....
Đường Dịch sụp đổ nhận ra để cải tạo cái nhà này thực sự quá khó...
Chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi cá đánh gãy suy nghĩ tan vỡ của Đường Dịch, hắn men theo hương thơm liền thấy Ôn Ngôn thế mà đã nhanh chóng gọn lẹ nấu xong cơm.
Một nồi cá thơm lừng, phía trên còn có một lớp hành hoa thái mỏng, nhìn màu sắc thì chắc cho nước tương không nhiều, cuối cùng thì Ôn Ngôn cũng tiết kiệm không dám cho nhiều. Bên cạnh đó có một nồi mấy cái bánh bột đậu trộn với bột ngô, kích cỡ đều nau, mùi thơm thoang thoảng, màu bánh vàng óng hấp dẫn người ăn, tuy rằng Đường Dịch biết rằng bột đậu trộn với bột ngô làm bánh sẽ không ngon lắm nhưng trông vẫn thấy thèm.
Chờ đến khi Ôn Ngôn mang bát đũa ra thì Đường Dịch mới bắt đầu ăn, ăn một miếng mới thấy tài nghệ nấu nướng của Ôn Ngôn khá lắm, chỉ là nồi cá đơn giản chả bỏ nhiêu gia vị mà vẫn có thể nấu ngon như vậy.
Về phần Ôn Ngôn, lúc đầu y vẫn theo thói quen lấy một đôi đũa thôi, nhưng sau đó Đường Dịch nhắc nhở y mới nhớ tới người trước mắt này đã thay đổi, không cần phải giống như ngày trước phải nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng từng tí một nữa, y liền cầm đũa ngồi đối diện Đường Dịch bắt đầu ăn cơm. Ban đầu chỉ là cho từng miếng nhỏ vào miệng, nhưng về sau không tự chủ được ăn từng miếng lớn, cuối cùng khi canh cá cũng bị ăn hết sạch thì Ôn Ngôn mới cảm nhận được cảm giác no bụng rất lâu rồi mới quay lại.
Y hơi ngại, Đường Dịch mới ăn có 1 cái bánh bột đậu thì y đã ăn tới 3 cái, lại còn ăn không ít cá, y không cố ý ăn nhiều vậy đâu nhưng mà y thực sự đói bụng, đói muốn điên luôn.
Vì thế y áy náy nói với hắn: "Ngươi ăn no chưa? Nếu không ta đi làm thêm cái bánh nữa nha."
Đường Dịch bật cười, thiếu niên này có khí sắc chút đã mang tới mấy phần sinh động đáng yêu.
" Không cần, ta ăn no rồi, cậu từ từ tiêu cơm đi, ta đi rửa chén đây." Đường Dịch nói.
Ôn Ngôn ngạc nhiên, người đàn ông này thế mà lại chủ động đi rửa chén ư? Đó là việc mà đàn ông có thể làm sao?
" Không được, không được, vẫn là để ta rửa cho, sao ngươi có thể làm chuyện này được chứ."
Đường Dịch lắc đầu, thời tiết này nước quá lạnh, hơn nữa thân thể của thiếu niên này cũng không tốt, sao hắn có thể để y chạm vào nước lạnh nữa, vì vậy không giải thích gì mà ấn Ôn Ngôn ngồi lên giường, còn mình thì nhanh chóng đi rửa chén.
Ôn Ngôn ngồi một lúc lâu cũng chưa thể hoàn hồn lại, người này thế mà ấn mình rồi lên giường, xem ra thực sự bị đổi rồi. Y âm thầm xuống giường nhìn qua cửa số, thấy bóng dáng Đường Dịch đang khom lưng rửa chén ở trong sân khiến viền mắt y có chút ướt.
Những chuyện như vậy, thật sự là xảy ra trên người y ư? Ôn Ngôn nhắm mắt khẩn cầu ông trời, làm ơn hãy để "quỷ" này ở lại đây đi, đừng để cho hắn rời đi, nếu có báo ứng gì hãy để Ôn Ngôn y đây gánh chịu, y thực sự muốn sống những ngày yên bình hạnh phúc, trong mắt y đây chính là khát vọng nơi thiên đường đã lâu.
Trong thôn trời tối sớm, thời đại này không có đèn điện, càng không có người nào rảnh hơi đốt đèn, từng nhà đều tối om om cả, chỉ có mỗi nhà giàu họ Lâm trong thôn có một phòng đốt một đèn dầu nhỏ mà thôi.
Đường Dịch xoa xoa tay, ôm tất cả quần áo của mình đặt lên trên giường. Ôn Ngôn thấy vậy liền nhanh chóng xuống giường.
Đường Dịch ngăn y lại: "Chạy cái gì, trong nhà có một cái giường thôi cậu còn muốn chạy đi đâu."
Ôn Ngôn: "Ta ngủ nhà bếp là được rồi."
Đường Dịch dễ dàng kéo lại cậu thiên niên: "Đêm nay cậu ngủ trên đây đi, cung đã nói về sau sẽ không bắt nạt cậu nữa mà."
Nói xong, hắn ném cái chăn rách rưới qua: " Cậu ngủ đầu kia, cái chăn này cho cậu, ta ngủ đầu này, Đừng sợ, ta sẽ không làm gì cậu đâu."
Lòng Ôn Ngôn giật thót một cái, trên mặt cũng đỏ lên như bị sốt. Gả cho gã Đường Dịch một năm rồi nhưng gã chỉ đánh y, chưa bao giờ thân mật với y, hai người đến nay cũng chưa từng viên phòng. Tự nhiên hôm nay Đường Dịch nói đến, y mới nhớ tới còn có chuyện này, trong lòng liền hoảng lên, nhanh chóng làm bé ngoan nằm lên đầu kia của giường, chỉ lo nói thêm tí nữa sẽ khiến Đường Dịch nhớ tới gì đó rồi làm gì với y.