Chương 765

Bây giờ không dám chọc giận Lâm Khinh Khinh.

Chỉ vì Tạ Mẫn Thận đang đứng sau lưng cô ấy.

“Khinh Khinh, muốn vào phòng ngủ gặp Tiểu Dực không?” Tạ Mẫn Thận hỏi.

Lâm Khinh Khinh lắc đầu: “Ông nội, xin lỗi đã quấy rầy ông nghỉ ngơi.”

“Không sao, ông biết cháu lo. Yên tâm, cháu và Mẫn Thận về nhà nghỉ ngơi đi.”

Khi Lâm Dực đến nhà họ Lâm khóc sống chết không chịu lên, một chàng thiếu niên khóc lóc, nằm bò trên mặt đất, không ai di chuyển được.

Ông nội Lâm nói: “Tôi và Tiểu Dực sống ở tầng một.”

“Ba, người làm việc mới sống ở tầng một.”

Lưu Thị nói.

Lâm Dực nhắm chặt mắt lại.

Ông nội Lâm nói: “Cho người ở là được, tôi già rồi, tầng một dễ đi lại, để Tiểu Dực ở chung cũng tiện.”

Sau đó Lâm Phổ cũng đồng ý.

Tạ Mẫn Thận liếc nhìn vẻ mặt những người giúp việc của nhà họ Lâm và Lâm Phỏ, Lưu Thị, rồi anh ấy vòng tay qua eo Lâm Khinh Khinh, nói: “Ông và Tiểu Dực không sao, chúng ta về nhà đi.”

Lâm Phổ đứng sau lưng tiễn bọn họ.

Không ngờ hai người này lại quan trọng với Lâm Khinh Khinh như vậy, Lâm Phổ dường như biết phải làm sao rồi.

“Mẫn Thận, lái xe chậm thôi, không có gì thì tới đây chơi.” Lâm Phổ nói với bọn họ khi đi đến cửa.

Lâm Khinh Khinh liếc nhìn Tạ Mẫn Thận, cô ấy không muốn đến chút nào.

Tạ Mẫn Thận hiểu, anh ấy nói với Lâm Phổ: “Chăm sóc ông nội và Tiểu Dực cho tốt.”

Gần bồn giờ bọn họ mới về đến nhà.

Tạ Mẫn Thận vừa vào nhà đã cởi khuy quần áo, cởi áo khoác ném lên ghế sô pha, đôi chân thon dài gác thẳng lên bàn cà phê.

Lâm Khinh Khinh lặng lẽ đi tới nhặt quần áo của anh ấy, thu dọn rồi treo lên mắc áo, cô ấy đi tới nhẹ nhàng võ về đôi chân dài của Tạ Mẫn Thận: “Trên bàn cà phê có hoa quả, gác chân lại. Muốn nằm thì về phòng.”

Tạ Mẫn Thận nhìn bóng dáng bận rộn của Lâm Khinh Khinh, anh ấy vươn tay kéo cô ấy vào lòng: “Sao hôm nay em lại hôn anh?”

Hai mắt Lâm Khinh Khinh trợn ngược, cái này nên giải thích như thế nào đây?

Chẳng lẽ là do cô ấy cảm động? Hay cô ấy không thể nhịn được?

Nếu giải thích như thế, chưa tới một tuần sẽ bị ăn sạch.

“Đừng cố nói dối, mắt đảo một vòng là đang nghĩ lý do à?”

Trong lòng Lâm Khinh Khinh: Quân đội không dạy tâm lý học đúng không?

“Anh ngày ngày chiếm tiện nghỉ của em, em chỉ hôn mặt anh, sao anh cứ hỏi mãi làm gì?” Lâm Khinh Khinh có gắng chuyển chủ đề: “Em buồn ngủ, anh không buồn ngủ à?”

“Anh kiếm hời là hôn môi em, em hôn mặt anh thì được gì? Nào, anh nhắm mắt đây, em hôn vào miệng đi.” Tạ Mẫn Thận nghiện.

Lâm Khinh Khinh cảm thấy mặt đàn ông mà dày thì có thể làm áo chống đạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play