Chương 671

Lẫm Phổ luôn nghĩ ông nội Lẫm đã về quê.

“Nghịch tử, tao không phải ba mày, mau cút đi.” Ông nội Lâm nhìn thầy Lưu Thị ở bên cạnh Lâm Phê thì lập tức nỗi giận: “Khinh Khinh, cháu đi học đi, đừng nhiều lời với bọn họ.”

Lâm Khinh Khinh: “Không ‹ cần ông nội, lát nữa Tiểu Thư sẽ đến đón chúng ta.”

Tối qua Vân Thư về Tử Kinh Sơn mới biệt thứ bảy Lâm Khinh Khinh tới chơi: “Sao không sớm nói cho tớ biết, tớ đã về rồi.”

“Cậu cứ ở nhà dành thời gian cho chủ Vân và dì Vân đi.”

“Thôi, thứ hai đi học, tớ đón cậu, chúng ta cùng đi.”

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh đã hẹn trước, cô ấy vốn đang đợi Vân Thư ở bên đường, kết quả mới sáng sớm đã gặp phải vận rủi ở trước cửa nhà.

“Tít tít.” Vân Thư đi tới.

“Này, chủ tịch Lâm dẫn tiu đây tới thăm con gái à?” Vân Thư luồn nói chuyện không có lớn nhỏ, không biết SỢ.

Ông nội Lâm: “Cháu dẫn Khinh Khinh đên trường trước đi, đừng đề đi học muộn.”

Vân Thư xuông xe, nghịch chìa khóa xe trong tay, đi đến trước mặt Lâm Phổ và Lưu Thị: “Hai người mau chuyển xe đi, cản đường tôi rồi.’ Lưu Thị tức giận: “Cô…”

“Bà dám dạy tôi, dám làm thân với tôi, thì tôi dám nói cho chồng tôi.”

Vân Thư bí mật quan sát Lâm Khinh Khinh, cả ngày cô ây trông không được tốt lắm.

“Khinh Khinh, sau khi tan học, cậu có hẹn à?”

“Lâu lắm không tới Giang Tả luyện tập rôi, hôm nay tan học xong phải tới đó một lúc.” Lâm Khinh Khinh nói.

Vân Thư: “Được, tan học tớ đưa cậu đi, thuận tiện thăm đồng nghiệp trong công ty.”

Lâm Khinh Khinh gật đầu.

Sự xuất hiện của Lâm Phổ đã phá vỡ cuộc sông yên bình của Lâm Khinh Khinh.

Lúc cô ấy chuẩn bị rời đi, Lâm Phổ lại xuất hiện: “Đồ của mẹ mày vẫn còn ở nhà, có cần nữa không?”

Lậm Khinh Khinh chắc chắn muốn lấy đồ của mẹ cô ấy, dù đó là trò lừa đảo, Lâm Khinh Khinh quyết định đến nhà họ Lâm lấy lại đồ của mẹ cô ấy với chút mong đợi trong lòng.

Lâm Phổ và Lưu Thị nhìn nhau, khi Lâm Khinh Khinh lên xe, họ đóng cửa, rời đi.

Vân Thư: “Ông Lâm đi thôi, cháu đưa ông đi, sau đó đi học với Khinh khinh.”

Sắc mặt Lâm Phổ tái xanh.

Trong xe, Vân Thư xin lỗi ông nội Lậm và Lâm Khinh Khinh vì sự bốc đồng của cô: “Cháu xin lỗi, lúc nãy diau không thể kìm chế được. ý Ngay khi nhìn thấy Lâm Phổ và Lưu Thị, tâm trí của Văn Thư tràn ngập những đau khổ mà Lâm Khinh Khinh và em trai Lâm Dực đã phải chịu đựng trong nhiều năm. Tính cô vẫn luôn thẳng thắn, bà Vân võ liên tục cô mới kiềm chế bản thân được đôi chút.

Bây giò gặp người chiều vợ tới mức tâu hoả nhập ma như Tạ Mẫn Hành, tính tình hung bạo của Vân Thư kiềm chế được mới lạ.

Ông nội Lâm: “Tiểu Thư, cháu nói đúng, Khinh Khinh có người bạn như cháu, ông có chết cũng nhắm mắt được.”

“Ông, ông nói cái gì vậy?” Lâm Khinh Khinh không vui: “Sáng sớm ông đã nói những lời linh tinh gì vậy?”

“Được, ông không nói nữa.”

Đường họ đi không phải đường về nhà.

Lâm Khinh Khinh: “Đồ của mẹ tôi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play