“Tạm ổn.” Mặc dù rất thích, nhưng nghe giọng điệu Tạ Mẫn Hành hỏi ngược lại cô, rõ ràng là anh không hài lòng.

Anh không hài lòng thì đương nhiễn tôi cũng không thê nói là hài lòng được.

Mọi người đều như nhau mà.

Vân Thư cảm giác cô suy nghĩ rất chu đáo.
Vân Thư ngồi ở một bên giường, hai người họ đã mở miệng nói chuyện, bầu không l khí không còn ngại ngùng như vừa nãy nữa, Vân Thư cầm đậu phộng lên bóc vỏ ăn, tiện thê hỏi anh: “Anh ăn không?”
Tạ Mẫn Hành nhìn đậu phộng đã được bóc vỏ trong tay cô, không có cảm giác nên lập tức lắc đầu.
Vân Thư xua tay: “Anh không ăn thì em ăn.”
Năng lực nghe của Tạ Mẫn Hành đã được huấn luyện đặc biệt, lập tức anh cảm nhận được ngoài cửa có người đang nghe lén, không cần dùng não suy nghĩ cũng biết được đó là ai.

Ba mẹ sẽ không nhàm chán đến mức đến nghe đêm hôn lễ của anh trải qua như thê nào, ông nội tò mò nhưng cũng sẽ không kéo khuôn mặt giả nua đi thăm dò cháu trai như vậy.

Người duy nhất có thể làm điều này chính là quản gia, trong nhà quản gia chỉ nghe lời ông nội, nhật định là ông nội đã hạ mệnh lệnh bảo quản gia đên nghe lén hai người họ có tình hình gì, sau đó quay vê báo cáo.
Tạ Mẫn Hành bát đắc dĩ lắc đầu, hay là nói già rồi già rồi, đầu óc không đủ dùng nữa.

Anh nhìn về.

phía Vân Thư đang ngôi ăn đậu phộng ở bên giường, lại nhìn về phía cửa, nụ cười trên khóe miệng ngày càng rõ ràng.
Đêm tân hôn, hai người họ cùng nhau trải qua, một người sô pha một người trên giường.
Đêm khuya, Vân Thư nằm trên giường, ở chung với người đàn ông xa lạ nhưng lại là chồng của cô khiên Vân Thư không ngủ được, cô luôn không hiểu rung động có cảm giác gì, lúc cô nhìn thây anh trên hôn lễ cứ giống như rung động, nhưng đợi đến lúc cô phản ứng lại, lại không còn rung động nữa.

Vân Thư tự lầm bằm trong ‹ chăn: Hôm nay mình gả đi như vậy, rốt cuộc có phải là đang năm mơ hay không.
Lúc này Tạ Mân Hành lại ngôi trên sô pha, trong lòng phát lạnh, lời của hôm qua vận còn thoang thoảng bên tai, nêu hôm nay cô không xuât hiện.

Thì bọn họ kết thúc rồi.

Vân Thư chìm sâu vào giấc ngủ, bởi vì tự thế ngủ không nho nhã nên khiến Tạ Mẫn Hành chán ghét! Đây là do Vân Thư nghĩ vậy.
Được nhà họ Tạ rót vốn vào, Vân Thị đã thành công chuyền mình, công ty lại lần nữa hoạt động trở lại.

Những người luôn đợi đề cười Vân Thị, lúc này ánh mắt tập trụng trên mình tập đoàn Tạ Thị vừa về nước.
Nhà họ Tạ luôn bảo thủ, mặc dù ở nước ngoài nhiều năm nhưng vẫn giữ nét phong tục quê nhà.
Ví dụ, dâng trà.
Sáng sớm, Vân Thư đã bị gọi dậy đi dâng trà, Vân Thư chỉnh lý lại bản thân, đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ.
Tạ Mẫn Hành thì sớm đã biến mắt, trong một sân nhỏ ở viện lớn biệt thự nhà họ Tạ đều có thể lái xe.

Vân Thư không tìm thấy đường, lúc này cũng chẳng tìm thây người giúp việc, nên chỉ đành mò đường ở hoa viên, nhưng lại ngây ngôc không tìm thấy đường đến đại sảnh.
Đại sảnh, một phòng người đang đợi một mình Vân Thư, một tiêng đồng hồ trôi qua, lúc này ông nội Tạ cũng ngồi không yên, nên nói với Tạ Mẫn Hành: “Mân Hành, con đi xem vợ con đi.”
Tạ Mẫn Hành ngồi ở bên cạnh, bưng chén trà lên kề sát vào mũi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại hưởng thụ hương thơm trà mang đên cho anh: “Cô ấy có thể tự mò đường.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại biệt, trà sáng nay không uống được rồi, thật sự đẳng tiếc cho bộ trà ngon.
Dù Tạ Mẫn Hành thật sự đang ngửi trà nhưng trong lòng lại tràn đây tính toán.

Nêu ông nội thích Vân Thư như vậy, vậy thì đề Vân Thư chủ động chọc giận ông nội vài lần, đến lúc đó Vân Thư không dễ chịu, tự nhiên sẽ rời đi.

Còn ông nội cũng sẽ tự nhận mình mắt mờ, sau này áy náy với anh rồi sẽ trả lại giây thông hành trả tự do cho anh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play