Chương 318

Cô tự rót cho mình hai ly rượu: “Tôi vui, tôi phải uông rượu. Tôi uông rượu rồi thì sẽ càng vui vẻ.”

Cao Duy Duy nâng ly: “Cảm ơn cô, Vân Thư. Tôi mời cô một ly.”

Vân Thư lại uống thêm một ly nữa: “Ừ, tôi cũng mời cô một ly, đừ ng khách sáo.

Cao Duy Duy lại rót cho mình một ly: “Vân J tôi mời cô thêm ly nữa, trước đây cô và ba cô đã từng cứu tôi.”

Nara và An Kỳ nhìn nhau lập tức hiều ý, Vân Thư nâng ly lên: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm, nào, Uuông.’ Đầu óc Vân Thư choáng váng, nhìn người khác không còn rõ ràng: “Ôi, tại sao lại có hai Cao Duy Duy thê?” Vân Thư nghiêng đầu hỏi, ‘ánh vẻ rất đáng yêu.

An Kỳ thấy Vân Thư say rồi: “Tiểu Thự, tôi đưa cô vê nhà, cô uông say rồi.

Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Được!”

Ra đến bên ngoài, gió thổi qua, cô cũng tỉnh lại một chút, đầy An Kỳ ra: “Cô đừng tiễn, chồng tôi đến đón tôi.”

An Kỳ: “Được rồi, tôi xem cô gọi điện thoại cho chồng cô được không?”

Vân Thư nghe thấy, nói: “Cái này thì được, tôi gọi cho chông tôi.” Vân Thư đứng không vững, lây điện thoại ra gọi cho Tạ Mẫn Hành.

Lúc này, ở quán ba Mê Ly Dạ Sắc, ba người đàn ông giàu có cùng với một cô gái quyên rũ tụ tập thành một nhóm, trên bàn có bồn chiếc điện thoại. Điện thoại của Tạ Mẫn Hành reo lên, trên đó hiển thị là vợ, Tần Ngũ nói: “Ôi, chị dâu gọi điện tới, để vợ nghe điện thoại.”

Cô Kiều véo eo Tần Ngũ, nói: “Anh không sợ lão đại bóp chết anh sao?

Hả?”

Tân Ngũ: “Sợ cái gì, có vợ anh bảo vệ anh, còn lâu anh mới sợ, vợ nghe điện thoại đi. Anh không tin em không muôn nghe, thật ra lão nhị và lão tứ cũng muốn.”

Cô Kiều nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của ba người đàn ông đều tỏ ý muốn mình nghe điện thoại: “A lô! Xin chào, cho hỏi ai đây?”

Vân Thư cầm lấy điện thoại, nhìn thấy trên đó là chồng của cô: “Cô là ai?”

“Cô là ai?”

“Tạ Mẫn Hành đâu?”

Cô Kiều cười đều: “Ò, cô nói anh ấy à, anh ấy đi vào nhà vệ sinh rôi, điện thoại của anh ấy ở chỗ tôi, cô có chuyện gì không? Chút nữa tôi sẽ nói lại với anh ây.

Vân Thư đã tỉnh hơn một nửa, giọng điệu nghiêm trọng: “Cô đang ỏ đâu?”

“Mê Ly Dạ Sắc.”

Vân Thư tắt điện thoại, cô nói với An Kỳ: “Cô về trước đị, tôi đi đây.” Sau đó, cô lên một chiếc taxi: “Đên quán bar Mê Ly Dạ Sắc.”

Sau khi Tạ Mẫn Hành quay lại, nhìn thấy vị trí của điện thoại đã thay đổi, lập tức hỏi: “Ai đụng vào điện thoại của tôi?”

Cô Kiều giành trả lời trước: “Anh, lúc nãy Tần Ngũ lau bàn nên có động vào một chút.”

Tần Ngũ nhìn người phụ nữ chống lại chồng, cảm thấy về nhà cần phải dạy dỗ lại vợ của mình.

Lúc Vân Thư đến, ánh sáng của quán bar Mê Ly Dạ Sắc chỉ có màu xanh lam, xanh lục và tím hòa lẫn với nhau, đám người đông đúc làm cho Vân Thư suýt ngã, cô ở giữa sàn nhảy, không ngừng tìm kiêm Tạ Mẫn Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play