Tạ Mẫn Hành làm như không biết chuyện vừa rôi, hỏi: “Sao vậy?”
“Đợi anh.” Vân Thư giận dỗi nói.
Tạ Mẫn Hành tiện tay ném áo khoác lên thành sô pha, ngôi xuống: “Nói đi, làm sao?”
Vân Thư chỉ vào giường: “Sau này anh ngủ trên giường.” Lại chỉ vào ghế sofa: “Tôi ngủ trên sofa.”
Tạ Mẫn Hành nới lỏng cà vạt, lười biêng tựa vào sofa, hai tay tùy ý gác lên sô pha, dáng vẻ thoạt nhìn rât mệt mỏi: “Không cân.”
“Cần, tôi ngủ sô pha.” Vân Thư nói xong, kéo chăn mỏng đắp lên người, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, không phải Vân Thư sẽ không đau lòng người khác, mà là sợ lòng tốt của mình sẽ trở nên vô ích.
Vân Thư phiền lòng, lập tức ngã xuông sô pha: “Được rôi, chỗ này tôi chiêm, anh ngủ bên đó.”
Tạ Mẫn Hành buồn cười, thân thể cong về phía trước, khuỷu tay đặt trên đùi, chống nửa thân thể phía trên, mặt nghiêng về phía Vân Thư hỏi: “Tại sao lại đột nhiên ngủ trên sô pha vậy?”
Vân Thư quay lưng lại với anh: “Đi vệ sinh sẽ tiện.

Ảnh ngủ muộn lên giường, tắt đèn.”
Quả thật Tạ phu nhân không nói, Vân Thư cũng muốn đổi với Tạ Mẫn Hành, Tạ Mân Hành cao khoảng một mét tám, ngủ trên sô pha quá bắt tiện, cô chỉ cao một mét sáu mưoi lăm, ngủ ở đây vừa ồn, chỉ là bị Tạ phu nhân khơi mào chuyện này khiến trong lòng Vân Thư tức giận mà thôi.
Không ai có thể ngăn cản phong độ ga lăng của tổng giám đốc Tạ, chỉ thậy anh không nói lời nào đã đi thăng qua, trực tiếp bế công chúa, ôm lây thiêu nữ trên sô pha đi lên giường.
“Cô cứ ngủ ở trên giường.

Tôi đi tắm.” Tạ Mẫn Hành đặt người lên giường, ấn đầu cô nhét vào chăn, Vân Thư bị khống chế đầu, chỉ có thể vung móng vuôt phản kháng: “Tạ Mẫn Hành, anh coi chăn là bao tải à, nhét người như vậy.” Quý ông sẽ không quan tâm đến kẻ điện, anh chỉ biệt đặt người ở trong chăn, rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Vân Thư được bế công chúa đến đỏ mặt tim đập, nhưng sao anh bế công chúa lại không giỗng người khác vậy?
Rất ấm áp, rất thoải mái, còn rất an toàn, mặc dù hành động của anh thô lỗ, nhưng trong thô có thơ.
Cảm giác quen thuộc lại ập đến, trái tim không nghe lời cứ đập bịch bịch, Vân Thư vén chăn ra, ngôi dậy rời giường, lần này cô biết rõ mình đã động lòng, nhưng tâm của người đàn ông này rât xâu!
Căm Vân Thư đặt trên năm tay, đâu óc lảo đảo, vậy mà mình lại thích người ta, wow.

Vân Thư ý thức được điêu này thì mặt lại đỏ nửa bên.
Không đúng, không thể thích nam sinh có lòng dạ xâu xa.

Tình cảm bị Vân Thư nhanh chóng đuôi đi, lắc lắc đầu nằm sắp xuống giường.
Lúc Tạ Mẫn Hành đi ra, phát hiện trên giường không có người, trên ghế sô pha lại nồi lên một cục, hơn nữa còn ngủ thiếp đi.
Anh đi đến, thấy Vân Thư đang ngủ say, tay cũng năm chặt tay vịn sộ pha, Tạ Mẫn Hành ngồi xôm trước mặt cô, buồn cười, hành động g này của Vân Thư là đang đề phòng anh.
Tạ Mẫn Hành lập tức thuận theo cô, dù sao cũng không thể trói cô ở trên giường.

Anh tắt đèn, nằm trên giường nhớ đền thiếu nữ trên sô pha, trong lòng anh lại phức tạp.

Mỗi lần anh nhìn thầy Vân Thư, trong lòng luôn có loại cảm giác quái dị, nhưng không hiểu tại sao, xuât hiện một chút lại nhanh chóng biến mắt.
Tạ Mẫn Hành tắt đèn, nằm trên giường ngủ.
Nửa đêm, rõ ràng Tạ Mẫn Hành cảm giác bên kia giường có thứ gì đó cỡ lớn nhúc nhích, anh bật đèn, nhìn thấy người trên sô pha đã nằm trên giường, còn cướp gối của anh….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play