Chương 179
Vân Thư hôn lên sườn má Tạ Mẫn Hành, lúc này mới làm cho mấy nữ sinh vừa động xuân tâm thu hồi tầm mắt.
Trong lòng Tạ Mẫn Hành thầm nỏ nụ cười: Ghen rôi, thật đáng yêu.
Lúc này Tạ Mẫn Hành và ông Tạ mới nhìn thẳng vào ký túc xá, ông Tạ chỉ có một đứa con gái yêu quý, Tạ phu nhân không nỡ bao nhiêu thì ông ấy càng không nỡ bấy nhiêu.
Tạ Mẫn Hành thản nhiên nhìn: “Có thể ở là được.”
Hiệu trưởng Vương tiếp tục khen trường học, ông Tạ không hài lòng: “Hiệu trưởng Vương, tôi muôn mua lại trường trung học số mười bal”
Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong ký túc xá vừa thu hồi về lại đồ dồn vễ phía ông Tạ.
Đây rốt cuộc là ai vậy? Hiệu trưởng tự mình tiếp đãi, còn muôn mua trường học, máy phu huynh tâm tư bất chính lập tức đánh ánh mắt về phía con mình, ra hiệu phải mau chóng ôm đùi Tạ Mẫn Tây.
Hiệu trưởng Vương bị dọa sợ, lắp bắp: “Giám đốc Tạ, cái này… cái này không thê được.”
ma Mẫn Tây cũng mở miệng: “Ba, con học ở đây nửa năm, nửa năm sau con nhất định sẽ tự dùng sức mình quay lại Thương Kiều.”
Những người khác trong ký túc xá có thê không biết tập đoàn nhà họ Tạ, nhưng nhất định không thể chưa nghe qua danh tiếng của Thương Kiệu, học sinh có thê vào j .
Kiều chỉ có hai điều kiện, không gi thì quý. Học sinh giỏi đến đâu th không. thể vào trường đó, mà Tạ Mân Tây nói Thương Kiêu, điều này làm mọi người càng thêm tin tưởng nhất định phải nịnh bợ Tạ Mẫn Tây.
Vân Thư lại làm nững với Tạ Mẫn Hành: “Chồng ơi, anh nhìn xem hoàn cảnh như thê này, I Mẫn Tây ở đây sẽ phải chịu nhiều khổ SỞ, không bằng anh ban phát lòng tốt một chút, giúp em ấy chuyên về Thương Kiều.”
Tạ phu nhân cũng bắt đầu ra hiệu với ông Tạ: “Ông xã, chúng ta cũng chỉ . có một đứa con gái yêu dấu này. Từ nhỏ đến lớn, một chút khổ cực cũng chưa từng trải qua. ông xem ký. pc) xá như này, sao có thê nhẫn tâm, ông mau đi gọi điện thoại cho hiệu Tĩng Thương Kiều, cho con bé quay lại để Ông Tạ hơi dao động, Tạ Mẫn Hành lại rất bình tĩnh nhìn Tạ Mẫn Tây, hỏi: “Em muốn chuyền về Thương Kiều?”
Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Anh, em có thể dựa vào năng lực của bản thân đề vào trường trung học sô mười ba, vậy nên em cũng có thế dựa vào chính năng lực của mình để trở về Thương Kiêu.
Tạ Mẫn Hành tán thưởng gật đầu: “Được. „ Vậy thì chờ tự bản thân em quay về Thương Kiều.”
Vân Thư: “Hả?”
Tạ Mẫn Tây: “Mẹ, chị dâu, coi như con đang rèn luyện bản thân đi, con muôn ở lại trường.”
Tạ phu nhân: “Đứa nhỏ này đúng là.”
Ông Tạ nghe con gái nói vậy cũng có chút đau lòng, nhưng trong lòng lại càng thêm tự hào, con gái ba là nhất!
.. Tạ phu nhân vừa đau lòng lại vừa tự hào, luôn nhìn Tạ Mẫn Tây, ánh mắt không thể dời đi.
Ông Tạ hỏi hiệu trưởng Vương: “Hiệu trưởng Vương, trường trung học này vôn là tư nhân, nêu ông đồng ý, tôi rất sẵn lòng vung tiền mua lại trường trung học sô mười ba.”
Hiệu trưởng Vương xua tay: “Không không, giám đốc Tạ, tôi không bán trường trung học số mười ba đâu.
Đây là trường học, không phải cơ cấu thương nghiệp.”
Tạ Mẫn Hành: “Chắc hẳn hiệu trưởng Đ nhu hiểu lầm rồi, chúng tôi không ý định đề trường phát triển vì cơ in ¡ thương nghiệp, chúng tôi chỉ là vì em gái tôi có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn một chút, đợi sau khi con bé rời đi, trường học vẫn là của hiệu trưởng Vương. Chúng tôi coi như tiêu tiên đề yên tâm hơn.”