Chương 164
Bỗng nhiên quản lý Mao nhớ tới những gì vừa nói, lập tức dẫn theo Vân Thư đi dạo trong công ty, nhân.
viên bộ phận ngoại giao phía sau đêu điên cuông nhiêu chuyện về Vân Thư.
Quản lý Mao rất tò mò Vân Thư với tổng giám đốc rốt cuộc có quan hệ gì?
Cho nên đã hỏi: “Cô Vân, cô với…”
Vẫn chưa nói xong, Vân Thư đã mở miệng: “Gọi tôi là Vân Thư thôi.”
Lúc không có mặt Tạ Mẫn Hành, quản lý MaG lại bắt đầu yêu điệu: “Vân Thư, cô với tổng… N không phải, cô với ngài Tạ có quan hệ gì vậy?”
Vân Thư nghiêng đầu nhìn, ngài Tạ không phải là ba sao? Sau đó lại nhớ đến Tạ Mẫn Hành, người khác đều gọi anh là tổng giám đồc, bản thân không quên đáp lại: “Hả? Ngài Tạ? Ò, anh nói Tạ Mẫn Hành sao?”
Quản lý Mao điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Vân Thư cười gian: “Anh đoán xem?”
Quản lý Mao: “Không phải anh em, lẽ nào là người yêu?”
Vân Thư lắc đầu: “Không phải.”
Bỗng nhiên quản lý Mao có suy nghĩ rât to gan: “Bạn tình?”
Vân Thư kích động, âm thanh có chút lớn: “Phì, tôi là vợ anh ấy!”
Àm! Đầu óc của quản lý Mao như đáy nôi bị nô tung, anh ta trừng to hai mắt, hít một hơi khí lạnh đề bày tỏ sự khiếp sợ trong lòng!
Xung quanh lập tức yên tĩnh, người xung quanh đêu dừng lại nhìn hai người họ, Vân Thư ngại ngùng cười cười với mọi người xung quanh, hạ giọng nói với quản lý Mao: “Quản lý, tư tưởng của anh nên trong sạch chút.”
Quản lý Mao vẫn còn khiếp SỢ: Trời à, anh ta đã biết được cái gì vậy?
Phu nhân tổng giám đốc là nhân viên dưới trướng của anh ta. Hơn nữa tông giám đốc còn lén kết hôn.
Vân Thư đi vài bước thì phát hiện quản lý Mao vẫn đứng yên tại chỗ.
Vân Thư quay người lại, đây quản lý Mạo một cái: “Quản lý, lây lại tinh thần.”
Quản lý Mao chậm rãi nhìn Vân Thư, lập tức tôn kính, dân đường cho cô: “Tạ phu nhân, đi bên này.”
Vân Thư nghe có chút không được tự nhiên nên nói: “Anh gọi tôi là Vân Thư đi.” Nghe có vẻ giỗng như đang gọi mẹ vậy.
Quản lý Mao nhớ lại Tạ Mẫn Hành dặn dò, cũng đổi giọng: “Vân Thư.
Bên này là phòng giám sát, bên này là phòng nhân sự, dưới lầu có hai nhà hàng.”
Quản lý Mao luôn giới thiệu cho Vân.
Thư, Vân Thư cũng dụng tâm nhớ kỹ.
Trở về văn phòng, bên Jrong trống không, quản lý Mao nói: “Đã đên lúc nghĩ nên mọi người đều đi ăn rồi.’ Vân Thư nói: ^Jậy anh cũng đi đi quản lý, cảm ơn anh.”
Sau khi quản lý Mao trở lại văn phòng.
Điện thoại của Tạ Mẫn Hành lại gọi đến.