Tiếp đó, chính là lúc học sinh Hoa Linh được mở mang tầm mắt.
Tố chất nên hay không nên có của Thao Thiết Châu Mộ đều bày ra hết, để cho mọi người chiêm ngưỡng diện mạo của con hung trứ danh từ thời xa xưa này một chút.
Cậu ăn Quy Hữu Kỳ đến khi chỉ còn lại hai chân, sau đó không để ý đến Quy Hữu Kỳ đang sụp đổ gào khóc nữa, xông thẳng về phía các vận động viên khác trên sân đấu, vui vẻ như là đi vào siêu thị tự chọn*.
(*自选超市: siêu thị tự chọn, thường người mua sẽ tự chọn lựa đồ, sau đó tự quét mã thanh toán mà không cần đến nhân viên.)
Du Kỳ đang giữ một con Sơn Cao*, Châu Mộ ngang ngược xông thẳng đến, cướp Sơn Cao đi, ăn mất đuôi nó. Bản tính của loài Sơn Cao này thích mắng người, dưới sự uy hiếp kép của Du Kỳ và Châu Mộ thì nào còn dám mắng nữa, rít gào nói: “Tôi nhận thua!! Cho các cậu cờ này!!”
(*山膏: một con quái thú trong truyền thuyết Trung Quốc, vẻ ngoài giống như lợn.)
Châu Mộ liếc nhìn khiêu khích Du Kỳ, quay đầu, lại xông tới một nơi khác.
Du Kỳ đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ của một Châu Mộ đích thật là khác một trời một vực với ấn tượng của hắn. Thế nhưng vẫn là cậu, không mâu thuẫn chút nào, tuy là một khía cạnh hoàn toàn xa lạ, nhưng mỗi một động tác nhỏ của cậu đều khiến cho Du Kỳ cảm thấy đáng yêu.
Rõ ràng Châu Mộ có thể tiếp tục che dấu thân phận, thế nhưng cậu lại xông tới cướp đi “con mồi” của Du Kỳ, cái liếc mắt khiêu khích kia nhìn thì hung hăng, nhưng cậu quả thật không có động đến Du Kỳ. Thậm chí cái ánh mắt vừa thân thuộc, vừa có thêm vài phần nguy hiểm kia lại làm cho tim Du Kỳ đập càng nhanh hơn.
Chẳng lẽ đây chính là ý mà Công Tử Thông muốn nói?
Thế nhưng, Châu Mộ có biết không…
……
Theo lý thuyết thì mỗi đội giành một lá cờ là được, nhưng Châu Mộ lại phát tác hung tính, cướp ba lá rồi vẫn chưa dừng lại, thấy dáng vẻ của ai nhìn như ngon miệng là liền xông tới cắn một miếng, cắn xong còn hỏi người ta: “Cậu thuộc trường nào? Tên là gì? Giao cờ ra!”
……Cờ đâu ra nữa, không phải đều nằm trong tay cậu rồi à!
Dưới tình hình như vậy, nhưng sân đấu này thế mà vẫn yên tĩnh nhất, bởi vì dưới nơi khí tức của Châu Mộ bao phủ, căn bản là phần đông các vận động viên ngay cả dũng khí để chạy trốn cũng không có, chỉ có thể xụi lơ ngồi bệt trên đất.
Quy tắc thi đấu là ba đội đứng đầu sẽ tiến vào vòng tiếp theo.
Thế nhưng, Châu Mộ đã sắp loại toàn bộ các đội dự thi khác luôn rồi, mà cậu cũng biết nguyên tắc phát triển bền vững, nên sẽ không ăn sạch họ, chỉ ăn vài miếng thôi, có điều vài miếng này cũng đã khiến cho đối phương hoàn toàn mất đi sức chiến đấu rồi…
Tốc độ của cậu cũng cực kỳ nhanh, đợi đến lúc Tạ Như Lâm triệu tập đoàn trọng tài để thảo luận phương án ngăn cản khẩn cấp xong, cậu đã nếm thử gần hết hương vị của các tuyển thủ khác rồi.
Tạ Như Lâm nhảy vào sân đấu, phát ra tiếng hét muộn màng: “Dừng tay!”
Châu Mộ cũng nghe lời mà thu hồi khí tức thật, biến trở lại hình người.
Khí tức áp bức được thu lại, lúc này, hàng vạn khán giả ở hiện trường mới chậm rãi thở ra một hơi: Khủng bố quá đi mất!
Cho dù hạng mục võ tự do của đại hội thể thao cho sinh viên đại học ở yêu tộc trước giờ vẫn rất dã man, nhưng cũng chưa có cảnh tượng kinh người như này bao giờ, mà bạn cũng không thể nói gì Châu Mộ được cả. Cậu không phạm quy, đây chính là bản lĩnh của cậu. Hơn nữa, là một Thao Thiết mà vẫn có có thể bảo đảm chỉ ăn mỗi người một chút, đây có thể xem là có một năng lực tự chủ đáng tự hào, xứng danh truyền thuyết rồi đó!
Điều duy nhất có thể chỉ trích, có lẽ chính là vì sao một hung thú đỉnh cấp như Châu Mộ lại có thể tự do đi học ở Hoa Linh trong khi không bị xiềng xích chứ?
Về chuyện này, chủ nhiệm Thôi Giác đang ở ngay đây, vẻ mặt của thầy chỉ có bất đắc dĩ chứ không hề có kinh ngạc, e là đã sớm biết thân phận của Châu Mộ, hơn nữa cũng hết cách với cậu rồi.
Loại hung thú không bị khống chế này thật sự quá đáng sợ, may mà tổng trọng tài Tạ Như Lâm chính là hậu duệ của Kỳ Lân, là một Giải Trãi, nhân thú vẫn có thể phân cao thấp được với hung thú.
Mọi người tràn đầy hy vọng nhìn Tạ Như Lâm đi tới trước mặt Châu Mộ, lần đầu khuyên giải tuyển thủ hạng mục này, “Bạn học Châu Mộ, kẻ sĩ có thể giết, nhưng không thể làm nhục, hy vọng cậu ít nhiều có thể để tâm đến tôn nghiêm của các vận động viên khác, phát huy tinh thần yêu tộc thời đại mới.”
Dịch sang tiếng phổ thông là: Ăn ít lại.
Châu Mộ từ chối cho ý kiến, tiến về phía Tạ Như Lâm một bước: “Trận tiếp theo có phải sẽ tiến hành liền không?” Nghe cứ như đang hỏi khi nào sẽ phục vụ các món tiếp theo vậy.
Vừa thấy Châu Mộ động đậy, Giải Trãi đại nhân liền nhanh chóng giơ tay lên đỡ đầu lại, sau đó mới phát hiện không phải là Châu Mộ muốn đánh mình, lúc này mới chậm rãi buông xuống: “…Đúng vậy.”
Khán giả ở hiện trường đang mong ngóng tia hy vọng cuối cùng: “???”
Những người từng khua môi múa mép trên diễn đàn, thậm chí cả những bạn học từng đụng chạm thân mật với Châu Mộ trên lớp, lúc này đều nhịn không được khẽ sờ một thân mồ hôi lạnh của mình, bây giờ có nên chạy hay không, nhưng có lẽ cũng không chạy đến nơi an toàn được QAQ。
Rất nhiều bạn học lại muộn màng nhớ tới tình huống của Du Kỳ và Xuân Mười Chín?
Đây nào có phải là hai người bạn cùng phòng may mắn gì, rõ ràng chính là hai tên xui xẻo bị con Thao Thiết này để mắt và mê hoặc đầu tiên.
Có lẽ Du Kỳ vẫn thông minh hơn Xuân Mười Chín, nên mới để Châu Mộ chuyển đến ở cùng gã. Bây giờ nhớ lại lời mà Xuân Mười Chín từng thả ra, hiển nhiên là thấy cực kỳ buồn cười. A, bạn học Xuân Mười Chín, chắc là cậu sẽ đi bán muối đầu tiên đó.
Xuân Mười Chín ngồi ở hàng ghế đầu, cầm hộp cơm của Châu Mộ xem thi đấu, bắt đầu nhận ra có vô số ánh mắt hoặc là đồng tình, hoặc đang trào phúng mà nhìn mình.
Xuân Mười Chín thấy chuyện đã thành ra thế này rồi, bất chấp tất cả*, quay đầu nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa thì lúc bạn cùng phòng ăn tôi, tôi sẽ để các người làm món phụ.”
(*Gốc là 破罐子破摔 Phá quán tử phá suất: nghĩa là chuyện dù sao cũng xảy ra rồi thì cứ để mặc nó (ý xấu); hoặc là không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng.)
Mọi người: “……”
Kiểu giết địch một ngàn tự tổn hại ngàn hai như thế, nào có ai đỡ nổi nữa chứ.
……
Vòng tuyển chọn thứ nhất và thứ hai vốn liền mạch với nhau, ba đội đứng đầu của năm bảng sẽ tiến vào vòng trong, tổng cộng có mười lăm đội ngũ. Biên phong tỏa giữa các sân đấu sẽ được dỡ bỏ, hình thành một sân đấu lớn, và cũng chính thức tuyên bố đã tiến vào vòng đấu thứ hai.
Mười lăm đội này sẽ quyết định ra ba đội mạnh nhất, sau đó vài ngày nữa mới xác định được quán, á và quý quân, cho nên trận đấu này vô cùng quan trọng, sẽ quyết định xem bạn có được huy chương hay là không.
Thương Bệ đến từ Học viện Vân Trung tên là Thái Tất Thắng, gã ta cùng đội của mình ở vòng đầu tiên từ lừa gạt, đánh lén đến ám sát, dùng hết đủ loại chiêu thức, thế nên mới lấy được một lá cờ tượng trưng cho vào vòng trong.
Lúc ở vòng đấu đầu tiên, mọi người đều cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ của hung thú đỉnh cấp, nhưng bọn họ đang ở trên sân đấu, không cách nào nhìn thấy rốt cuộc là ai giống như khán giả được.
Xét thấy đây cũng là lần đầu tiên Du Kỳ tham gia giải đấu, hầu hết các vận động viên đều nghĩ: Đó là khí tức của Du Kỳ sao?
Trước trận đấu, Du Kỳ vốn là đối tượng nghiên cứu của nhiều người nhất, hiện giờ Thương Bệ chỉ cảm thấy, đống chiêu mà mình đã chuẩn bị có lẽ là còn lâu mới đủ được, gã ta từng hố cho Thư Lâm có huyết mạch Kỳ Lân bị loại ở vòng sơ loại tám ngàn dặm, vốn nghĩ lần này cũng có thể lấy được một thứ hạng, thậm chí nếu may mắn thì còn có thể lọt vào top 2, cạnh tranh top 1.
Hơi thở của Du Kỳ vừa lan ra, tự nhiên lại làm cho Thương Bệ sinh ra tâm tình muốn từ bỏ.
Thương Bệ sắc mặt âm trầm, lén lút dẫn theo bốn đội viên đi quanh sân đấu, quan sát các đội khác.
Có thể thấy được, trên người bọn họ ít nhiều đều đã bị thương, nhưng nặng nhất thì phải nói đến hai đội cùng bảng với đội Du Kỳ, trực tiếp thiếu mất chân cụt mất tay. Hơn nữa, ngoại trừ đội Du Kỳ ra, các đội khác đều giống như vòng trước, dần dần tụ tập lại cùng một chỗ, tự nhiên hình thành một phe đồng minh đối kháng với Du Kỳ.
Đa số đội viên trong đội Du Kỳ đều không bị sao, duy chỉ có con Quỷ Đầu Ngư kia bị trọng thương, đang được Châu Mộ ôm lấy, nhỏ giọng an ủi một chút.
Flycam trên không hạ thấp độ cao, quay cảnh Thương Bệ bàn bạc với các đội viên, chiếu lên màn hình lớn ở hiện trường.
Thương Bệ ngắm nhìn toàn cục, bình tĩnh nói: “Chúng ta tiến hành kế hoạch B, giơ tay giảng hòa, tìm cơ hội hợp tác với đội Du Kỳ. Nhìn mức độ toàn vẹn của cơ thể Châu Mộ, xem ra cậu ta vẫn là nhân vật quan trọng trong đội, theo như lời đồn thì sau khi cãi nhau, cậu ta không muốn được Du Kỳ che chở nữa. Chỉ cần chúng ta bắt được cậu ta thì đã thắng được một nửa rồi. Đợi đến thời cơ cuối cùng, tôi sẽ nhân cơ hội đánh lén, lấy Châu Mộ ra để uy hiếp, như vậy thì chúng ta còn có cơ hội đoạt giải quán quân nữa.”
Các đội viên nghe xong cảm xúc liền dâng trào, muốn tính kế với hung thú Du Kì à, kích thích quá đi.
Có rất nhiều biến số, nhưng tất cả bọn họ đều tin vào phán đoán của Thương Bệ. Trước trận đấu Thương Bệ đã từng phân tích rồi, Du Kỳ rất có thể là vì Châu Mộ nên mới dự thi, cho nên dưới tình hình thực lực hai bên chênh lệch cực lớn như này, nói không chừng đánh lén Châu Mộ thật sự có thể chiến thắng bất ngờ!
“Được rồi, lên!” Thương Bệ vung tay lên, bọn họ liền chủ động cởi bỏ tất cả uy hiếp vũ lực xuống, giơ cao hai tay nói với về phía bọn Châu Mộ, “Bạn học Du Kỳ, chúng tôi không có ý định tranh giải quán quân, nhưng các đội khác đã liên hợp với nhau, muốn chống lại các cậu. Tại hạ chỉ muốn được giải á quân, vì vậy chủ động bày tỏ thành ý, hy vọng sẽ cho chúng tôi một cơ hội để cống hiến sức lực, sẵn sàng dọn sạch chướng ngại cho cậu.”
Thương Bệ bước từng bước ra ngoài nơi trú ẩn, thấy Du Kỳ cũng không có ý ngăn cản bọn họ, bốn người còn lại thì cũng chỉ nhìn gã ta với vẻ mặt đầy phức tạp.
Thương Bệ biết vì sao bọn họ lại nhìn mình như vậy.
Nhớ lại cách gã ta một trận thành danh ở hạng mục điền kinh, phỏng chừng bọn họ cũng có chút phòng bị với gã ta.
Nhưng Thương Bệ tự kiêu là mình có thể uốn ba tấc lưỡi*, mỉm cười nói: “Tôi chỉ muốn lấy giải á quân thôi, tôi đã có huy chương quán quân trong tay, lấy thêm một giải á quân thì tôi cũng đã có lời rồi. Hai đội chúng ta liên hợp với nhau, tất nhiên có thể kết thúc trận đấu sớm.”
(*三寸不烂之舌: trổ hết tài ăn nói để thuyết phục, lôi kéo người khác làm việc gì (thường hàm ý chê).)
Không biết tại sao Du Kỳ vẫn không nói lời nào.
Không nói chuyện, cũng không phản đối, rốt cuộc là có ý gì?
Thương Bệ còn định động não thêm, chỉ thấy Châu Mộ khẽ nức nở, nói: “Bạn học Thương Bệ, vậy các cậu mau tới đây đi, tất cả những người đó đều liên hợp lại với nhau sao? Thật là đáng sợ! Cậu không biết là vòng trước bọn họ đã hại Quy Quy thảm đến cỡ nào đâu.”
Cậu nói xong, lại xoa xoa đầu Quy Hữu Kỳ bên cạnh.
Quy Hữu Kỳ: “…”
Khán giả chứng kiến toàn bộ quá trình trước màn hình lớn: “……”
Không còn gì để nói, đã hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi…
Khi Thương Ly cười gian nói ra kế hoạch của mình, khóe miệng của khán giả đã bắt đầu giật giật, đợi đến lúc thấy Châu Mộ khóc, vẻ mặt của mọi người liền hoàn toàn vỡ vụn.
Tất cả các vận động viên đều nên biết rằng hiện trường thi đấu sẽ được phát sóng trực tiếp, nhưng lúc này Châu Mộ lại làm việc nghĩa không từ nan mà bắt đầu diễn sâu trước mặt hàng vạn khán giả.
Đây chính là thợ săn đỉnh cấp á? Tố chất kém quá đi!
Thương Bệ ngồi bên cạnh Châu Mộ, còn ra tay chữa thương cho Quy Hữu Kỳ, gã ta phát hiện Châu Mộ quả nhiên là ngốc bạch thơm giống như trong lời đồn, nhìn thấy gã ta chữa thương cho Quy Hữu Kỳ liền cảm động không thôi: “Tôi thay Quy Quy cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo, tôi hâm mộ tình đồng đội của các cậu thật đó.” Thương Bệ sảng khoái cười nói.
Quy Hữu Kỳ chỉ còn lại hai mươi lăm cân đờ đẫn nói: “Chào mừng cậu chào mừng cậu.”
Từ Thiên Dịch và Yến Hành Khác trầm mặc chốc lát, cười gượng: “Ớ hơ hơ hơ hơ hơ đúng vậy đúng vậy.”
Châu Mộ cười ngượng ngùng: “Xem ra các cậu cũng khá ngo… tốt đó.”
“Đừng nói nữa, bọn họ theo tôi chịu biết bao nhiêu là khổ, ở vòng trước, kỳ thật tình cảnh của bọn tôi trong bảng đấu cũng giống hệt các cậu, cũng bị các đội khác nhằm vào, bởi vì họ không ưa cách làm của tôi ở hạng mục điền kinh.” Thương Bệ nói nửa thật nửa giả, chuyện không ưa gã ta là thật, nhưng cũng không đến mức vây công bọn gã, gã ta chỉ nói thế để lừa Châu Mộ thôi.
Quả nhiên Châu Mộ liền nhìn gã ta đầy đồng tình, “Cậu bị cô lập sao?”
Thương Bệ diễn kịch đến nghiện, cũng muốn thuận tiện tranh thủ lấy được sự đồng cảm của Du Kỳ, nói: “Đúng vậy, bọn họ đều hận tôi, sợ tôi, không có ai chịu ăn cơm cùng tôi…”
“Ăn cơm quan trọng như thế, sao lại có thể không ăn cơm?” Châu Mộ nói bằng vẻ mặt thân thiết.
Cuộc đối thoại của hai người lọt vào tai Du Kỳ, dường như là trùng lặp với những lời nói trước kia của hắn và Châu Mộ, phù văn trên rọ mõm chợt sáng chợt tối, cảm xúc của Du Kỳ có hơi kích động: Châu Mộ đối xử với con Thương Bệ vô sỉ này, có phải giống với cách cậu đối xử với hắn trong quá khứ như đúc không?!
Vốn mấy ngày nay cảm xúc cứ lên lên xuống xuống, cực kỳ không tự tin, sau khi Du Kỳ nhìn chằm chằm Châu Mộ vài giây, lồng ngực liền phập phồng kịch liệt, rốt cuộc không nhịn được nữa, hung hăng mạnh bạo ấn Thương Bệ ra đất, đấm xuống một quyền!
“Phụt!!” Thương Bệ trực tiếp phun ra máu, trong máu có lẫn một cái răng.
Gã ta không dám tin mà nhìn Du Kỳ, thằng này bị điên à!
Thương Bệ hoàn toàn không ngờ tới, Du Kỳ, người mà mỗi một phần tài liệu điều tra đều nói là rất bình tĩnh sẽ đột nhiên động thủ, tiên phong thổi kèn phát động trận đại chiến của vòng đấu thứ hai.
Càng làm cho Thương Bệ không ngờ tới hơn chính là, Châu Mộ cũng biến sắc, đứng lên nói: “Mắc gì anh lại cướp người của tôi!”
Cơ thể cao gầy xinh đẹp có thể nói là cách xa chữ cường tráng cả con phố lại bùng nổ một sức mạnh cực kỳ kinh người, chỉ dùng một tay đã dễ dàng kéo Thương Bệ lên, trong nháy mắt, khí tức trên người liền tràn ra, hung dữ trừng Du Kỳ.
Ở vòng đấu trước, Châu Mộ cũng cướp đối thủ của Du Kỳ đi, nhưng điều này không ảnh hưởng đến chuyện cậu không hài lòng với việc Du Kỳ động vào con mồi mà cậu đang theo dõi.
Cho dù Châu Mộ đang nhắm vào Du Kỳ, nhưng khí tức khủng bố quen thuộc của cậu vẫn dọa cho Thương Bệ đang ở gần trong gang tấc sợ phát điên.
Bốn đồng đội của Thương Bệ căn bản cũng không có dũng khí tiến lên cứu gã ta, bản thân gã ta lại trợn tròn hai mắt, thở dốc liều mạng đảo mắt, cố gắng nhìn Châu Mộ ở phía sau.
Là cậu ta? Là cậu ta?!
Châu Mộ không mất sợi tóc nào không phải là do Du Kỳ đang bảo vệ cậu, mà là bởi vì người đại khai sát giới lúc nãy căn bản chính là Châu Mộ! Cái gì mà đồng minh chống lại Du Kỳ chứ, đó là kết đồng minh nhằm bảo vệ mình khỏi miệng của Châu Mộ thì có.
Nếu không phải Thương Bệ tự cho mình là thông minh, một mình tới tìm Châu Mộ, bọn họ vẫn có thể từ trong miệng những đội cùng bảng với Châu Mộ mà biết được chân tướng, hiện giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Vẻ mặt Du Kỳ âm trầm, tay ngưng ra đao gió, muốn đâm qua ngực Thương Bệ.
Động tác của Châu Mộ cực kỳ nhanh chóng, trước khi hắn xuống tay đã ngoạm một cái, nuốt hết nửa người Thương Bệ!
Tôi còn có nhiều kế hoạch đến vậy, bọn họ rốt cuộc có biết hay không, hoặc là nói, bọn họ rốt cuộc có để tâm hay không…
Tiếc nuối, chính là ý niệm cuối cùng trong đầu Thương Bệ.
Châu Mộ dương dương đắc ý nhìn Du Kỳ, “Hừ.”
Du Kỳ im lặng không lên tiếng, nhào về trước, đè lên người Châu Mộ.
Hai người lăn trên đất, thuận theo sườn dốc bên cạnh lăn xuống dưới, đâm thẳng vào trong bụi cây rậm rạp dưới sườn núi.
Đánh nhau rồi!
Đám người Yến Hành Điềm phía trên chỉ thò đầu nhìn thoáng qua, không dám tới gần cuộc tranh đấu của hung thú này. Từ trước trận đấu đến giờ, bầu không khí giữa hai người này càng lúc càng căng thẳng, lần này động thủ với nhau dường như cũng không làm người khác bất ngờ lắm, trái lại còn khiến cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đánh nhau rồi.
Ngay cả Châu Mộ, ý niệm đầu tiên trong đầu cậu cũng là Du Kỳ muốn tập kích mình, động tác Du Kỳ tiếp cận phần cổ của cậu cực kỳ mạnh mẽ luôn, ài.
Bản năng chiến đấu làm cho Châu Mộ lúc bị nhào tới thì đã điều chỉnh xong chức năng cơ thể, trong quá trình lăn lộn với Du Kỳ rất nhanh liền phá được vài chiêu, vụn cỏ bay tán loạn, lúc cơ thể ngừng lăn, tay Châu Mộ cũng vững vàng đặt trên cổ Du Kỳ, chậm rãi ngồi lên thắt lưng hắn.
Con ngươi của cậu lại sắp biến về màu hổ phách, bàn tay thon dài trắng nõn cũng thuận theo tầm mắt đang đánh giá hắn mà di chuyển lên trên, nguy hiểm nhưng lại mê người.
Du Kỳ thấy tay Châu Mộ cuối cùng lại đặt lên mặt mình, nắm lấy rọ mõm, trừng hắn khiêu khích nói: “Muốn cắn tôi? Tới đây!”
Cậu đột ngột xé rách chiếc rọ mõm đang trói buộc Du Kỳ đi!
Phù văn chu sa chứa đầy năng lực tự nhiên lại như không hề có sức chống cự nào trước mặt sức mạnh của cậu, bị ném vào trong bụi cỏ, dần dần nhạt màu. Nhưng trái với nó, bầu không khí lại có xu hướng đi lên, căng thẳng đến nỗi ánh lên tia lửa…
Cả khuôn mặt Du Kỳ lần đầu được lộ ra, ở khóe môi là một vết thương nhỏ bị cạnh của rọ mõm quẹt ra, hắn nhìn thấy ánh mắt Châu Mộ sáng ngời như lửa, làn gió chênh vênh như khí tức của hắn giờ đây quấn lấy Châu Mộ, kéo cậu xuống.
Châu Mộ bị luồng gió mạnh thổi vào trong ngực Du Kỳ, tầm mắt tối sầm, Du Kỳ hoàn toàn không để ý đến việc động mạch của mình đã lộ ra trước mắt cậu, nắm lấy cằm cậu, đôi môi mang theo mùi máu ấy mạnh mẽ hôn lên môi cậu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT