Trên mặt hồ trong xanh, bên cạnh là hoa Huyết Liên, Hoà Thuận mượn một chiếc thuyền nhỏ, cùng Hạng Huyên chơi thuyền trên hồ.
Hoà Thuận ngồi ở đuôi thuyền, trong tay cầm mái chèo chèo chậm rãi, thỉnh thoảng chèo qua những cây thủy sinh nổi trên mặt nước.
Mà Hạng Huyên ngồi ở trước thuyền, hai người không nói một lời, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh trên mặt hồ.
Nhìn bề ngoài sẽ thấy Hoà Thuận hơi cúi đầu, đang nhàn nhã câu cây thủy sinh cùng cánh hoa Huyết Liên rơi ra.
Nhưng nội tâm nàng lúc này đang phập phồng không ngừng, giống như sóng lớn trên biển, bởi vì Hạng Huyên, người đối diện nàng đang thả ra uy áp của một tu sĩ Kim Đan Kỳ.
Mặc dù Hòa Thuận đã dùng linh lực ngăn lại quanh thân nhưng vì tu vi kém hơn quá nhiều, nàng giống như trần truồng giữa trời đông tuyết, không thể phản kháng.
Nếu là bình thường có thể lấy áo giáp ra sử dụng. Lớp phòng ngự phía trên sẽ dễ dàng ngăn chặn uy áp của tu sĩ Kim Đan. Nhưng bây giờ lại không thể, nàng chỉ có thể nghiến răng giả vờ bình tĩnh.
Mà Hạng Huyên cũng có chút ngoài ý muốn, không phải hắn cố tình khuếch đại năng lực của mình mà do cấp bậc tu vi kém hai tầng thật sự quá khác biệt.
Nếu như là các tu sĩ Luyện Khí khác sớm đã bị uy áp này ép nới nỗi thân thể phát run, bất hàn nhi lập.
Còn tiểu dược đồng này vậy mà lại không sao, biểu tình trông còn có vẻ nhàn nhã, nếu như không phải nàng che giấu thực lực, thì chính là tâm trí cứng cỏi, rất có cốt khí.
Chỉ là một dược đồng biết che giấu thực lực, tâm cơ lại cao, rốt cuộc muốn làm gì?
Hạng Huyên tâm tư khẽ động, nghĩ đến linh thảo kia có thể nhìn lén đồ vật, đột nhiên mắt sáng ngời.
"Nghe nói Âm Dương Thảo sắp trưởng thành." Hắn thản nhiên nói, giả vờ không để ý.
"Hả?" Hoà Thuận đang tập trung chống lại uy áp, đột nhiên nghe vậy, cơ thể và tâm trí thả lỏng, uy áp chợt biến mất.
Nghe Hạng Huyên nói, nàng sửng sốt một chút, thuận miệng đáp sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nàng không nhìn Hạng Huyên mà nhìn những cánh Huyết Liên trong nước, nhẹ giọng nói: "Ta chưa từng nghe nói đến. Âm Dương Thảo do hai dược sư Trúc Cơ Kỳ quản lý, bọn họ cũng không sống ở Trân Thảo Viên, tất nhiên tiểu dược đồng như ta làm sao biết được."
Hạng Huyên nhìn nàng, trên mặt không dị thường, ngập ngừng nói: "Ngươi còn không biết sao, có một dược sư có thể làm Âm Dương Thảo chín."
Hoà Thuận cảnh giác nhìn hắn, không hiểu ý đồ của hắn, thắc mắc không biết "Hạng Tiên sư, ngươi nói thế là thế nào? Hai dược sư chăm Âm Dương Thảo kia, không có năng lực sao?"
Quả nhiên, nàng đối với việc này có hứng thú, Hạng Huyên khẽ mỉm cười, "Ta không nhớ tên, chỉ biết hắn muốn chạy trốn nhưng thất bại. Ngươi hẳn cũng biết kết quả bây giờ hắn ta chết hay sống, vậy nên sự trưởng thành của Âm Dương Thảo đang bị hoãn lại. Ta vừa nghe một người nào đó có thể được chọn trong số các dược đồng Luyện Khí cấp 12 để thay thế hắn ta."
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm biểu hiện của Hoà Thuận, cố gắng nhìn xem nàng có gì lạ không.
Mà Hoà Thuận không dễ để hắn nhìn ra, chỉ bâng quơ nói: "Vị này quả thực không thể tưởng tượng được, sau khi học xong Dưỡng Tâm Kinh hắn lại muốn trốn đi. Nhưng hắn vẫn là một dược sư, ít ra trong tiên môn này hắn vẫn có thể có chút tự do, nếu gặp phải tu sĩ có ý đồ xấu, hắn bị giam cầm, khống chế, chắc trở thành phân bón cho Âm Dương Thảo mất".
"Vậy ngươi có muốn đi truyền linh lực vào Âm Dương Thảo không? Nếu đi, cho dù không phải dược sư, địa vị của ngươi cũng sẽ cao hơn bây giờ."
Thấy hắn hỏi như vậy, Hòa Thuận chỉ có thể cười với hắn, bất đắc dĩ nói: "Hạng tiên sư thật là biết nói đùa, có muốn chăm sóc Âm Dương Thảo hay không cũng không phải chuyện ta có thể nói. Cho dù ta có muốn cũng không đến lượt ta."
"Nếu ngươi thật sự muốn đi, ta có thể giúp ngươi, chỉ là chuyện nhỏ thôi." Hạng Huyên nhìn vào mắt nàng, nhiệt tình nói.
Ai biết hắn được đang muốn làm gì, Hòa Thuận nhanh chóng từ chối, nàng khéo léo nói: "Tiên sư thật sự rất thích nói đùa, ta có năng lực gì chứ. Nếu phải lựa chọn, mọi người sẽ ưu tiên cho sư tỷ Ngọc Như, tỷ ấy sắp Trúc Cơ rồi."
"Ngươi cho rằng nói Trúc Cơ thì có thể Trúc Cơ sao, đâu có dễ như vậy. Ngay cả đệ tử có tư chất tốt, cũng phải 4, 5 năm không thành công, lại càng không nói dược đồng có nguỵ linh căn." Hạng Huyên từ chối cho ý kiến.
Hòa Thuận chèo thuyền nhỏ, cười nói: "Hạng tiên sư ngươi hiểu lầm rồi, Ngọc Như này cũng không phải là ngụy linh căn, mà là thủy linh căn thuần tuý. Tư chất trong toàn bộ Tiên Linh môn cũng coi như thượng thừa, Trúc Cơ với nàng không tính là khó, hơn nữa trong tay nàng còn có Trúc Cơ đan, đến thời gian có thể làm ít chuyện lớn."
Lời này nói ra đến Hạng Huyên còn không tin, thuần tuý thủy linh căn, còn có trúc cơ đan, thế mà lại đi làm dược đồng.
Hắn rất không hiểu hỏi: "Linh căn tốt như vậy mà, đi làm dược đồng, trưởng lão Tiên Linh môn các ngươi đều là lũ ngốc hết à?"
Thành công đổi chủ đề, Hòa Thuận âm thầm vui vẻ, cười giải thích: Hạng tiên sư ngươi không phải người trong môn nên không biết, chắc hẳn tôn phu nhân cũng không nói qua, dù sao cũng không phải chuyện vinh quang gì. "
"Ngọc Như sư tỷ này, trước đây thế nhưng là đệ tử của Băng Điệp tiên tử, tuổi nhỏ mà tâm pháp tốt. Chỉ tiếc, mười hai năm trước, nàng bị Băng Điệp tiên tử phái đi Vạn Bảo Điện luyện bộ ngọc sương tâm pháp. Ai biết được tâm pháp lại bị động tay động chân, đem nội dung đổi thành Dưỡng Tâm Kinh. Nội môn đệ tử trên cơ bản ai cũng chưa xem qua Dưỡng Tâm Kinh, tất nhiên không biết nội dung bên trong, nàng ta cũng không nghi ngờ gì mà tu luyện."
"Đây là cố ý mà, sau đó có điều tra là ai làm không?" Nghe đến đó, Hạng Huyên cảm thấy tiếc cho Ngọc Như, một thân tu vi này coi như bị phế.
Hòa Thuận than nhẹ một tiếng, "Ngọc Như sư tỷ chỉ tu luyện một trang liền phát hiện ra không đúng, thế nhưng lúc đó đã quá muộn.
Băng Điệp tiên tử lúc đó rất giận dữ, yêu cầu chưởng môn phong sơn một tháng, toàn lực điều tra chuyện này.
Thế mà không tra ra gì, chỉ là suy đoán có vẻ nhằm vào Ngọc Như. Mà năm đó, chỉ có một mình nàng là thuỷ linh căn thôi."
Thuyền đã chèo vào bờ, Hoà Thuận buông mái chèo trong tay xuống, nói tiếp: "Tuy Băng Điệp Tiên Tử đã cố gắng hết sức nhưng theo quy định, Ngọc Như vẫn phải trở thành dược đồng. Nội môn chỉ hứa với Băng Điệp tiên tử, chỉ cần Ngọc Như sư tỷ có thể thành công Trúc Cơ, nàng sẽ được tự do, không cần phải giao ra linh thảo nữa. Nên ta nghĩ nàng ấy sẽ không từ chối dành một giờ mỗi ngày để chăm sóc Âm Dương Thảo đâu. "
Nói xong, Hòa Thuận nhảy lên bờ, cúi đầu chào Hạng Huyên trên thuyền nói: "Hạng tiên sư, hôm nay chúng ta du thuyền cũng đã lâu rồi, ngoài dược điền ta còn có việc chưa làm, không quấy rầy Hạng tiên sư."
Hạng Huyên còn chưa thoát được tò mò, hắn sao có thể để nàng chạy thoát? Ngay lúc hắn định mở miệng giữ nàng lại, một đạo ánh sáng tím bay tới, một giọng nói quyến rũ vang lên: "Hạng lang, sao ngươi lại ở đây."
Người đến là một vị nữ tử phong thái yểu điệu, giơ tay nhấc chân đều thủy mị. Mặc một thân lụa mỏng quần tím, nhảy xuống từ pháp khí hình hoa màu sắc, nhào tới kéo cánh tay Hạng Huyên, nũng nịu làm nũng.
Một tiếng Hạng lang này khiến cho Hòa Thuận nổi cả da gà, người tới chắc hẳn là Hạng Huyên phu nhân của Thiên Cư điện.
Hòa Thuận chưa từng thấy nàng, ngàn lần không nghĩ nàng ta vậy mà có mặt ở đây.
Lông tơ Hoà Thuận dựng đứng cả lên, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, đứng ở một bên cúi đầu không nói gì.
Không nghĩ đến Hương Lăng lại đột nhiên xuất hiện, rõ ràng nàng bảo đi tìm các sư huynh muội nhiều năm không gặp nhưng thế nào lại nhanh như vậy. Hơn nữa Hòa Thuận còn đang đứng bên cạnh, nàng ta còn nũng nịu kền vào người, làm Hạng Huyên rất không được tự nhiên.
Hắn đẩy Hương Lăng ra, tức giận quát một tiếng: "Làm gì vậy, không thấy nơi này còn có người à."
Hương Lăng nhìn Hòa Thuận, như trước không chịu buông tay Hạng Huyên ra, nổi giận mắng: "Chỉ là một tiểu dược đồng, đứng ở đây làm gì, ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy chẳng lẽ là muốn câu dẫn ta Hạng lang nhà ta?"
Như thế này mà cũng gọi là trang điểm xinh đẹp à, Hòa Thuận không khỏi nhìn y phục màu xám trên người, lại nghĩ, hình như đến cả chiếc trâm nàng cũng không đeo.
Hoà Thuận chỉ đeo duy nhất chiếc dây treo Long Ngư Châu, nàng ta nói vậy cũng quá cố tình gây sự rồi.
Hạng Huyên nhíu nhíu mày, bỏ tay Hương Lăng ra, sinh khí nói: "Ngươi định làm gì, ở đây khiến ta mất mặt, quay về cho ta."
Hương Lăng lại xông lên dùng hai tay ôm lấy tay hắn, lắc mông hờn dỗi nói, "Hạng lang, ngươi tại sao đối xử người nhà như vậy, ngươi rõ ràng đối xử với ta rất dịu dàng mà." Sau đó đột nhiên mặt lại biến sắc, hai mắt mang lệ chỉ Hòa Thuận, "Ngươi có phải hay không bị tiểu yêu tinh mê hoặc, cho nên mới đối xử với ta như vậy, ta đi giết nàng, xem nàng còn thế nào câu dẫn ngươi."
Người điên à, Hòa Thuận vội vàng hai tay làm lễ, "Tiên sư, xem ra ngươi bận rộn, ta còn có việc đi trước." Sau đó không quay đầu lại, chạy đi. Hi vọng bà điên kia sẽ không tùy ý xuất thủ, chỉ là nói vậy mà thôi.
"Đừng hòng chạy." Hương Lăng dùng tay trái giật lấy dải ruy băng trong tay, chuẩn bị đánh Hòa Thuận.
Hạng Huyên nắm lấy tay nàng, mắng:
"Ngươi ồn ào cái gì? Không thấy bên kia cây vàng bạc quả sao? Phá dược điền này, ta xem ngươi giải thích thế nào với sư phụ ngươi. Ngươi cũng đã quay về Tiên Lĩnh Môn rồi, ta thấy ngày thường ngươi gây rối ở Kiếm Môn đủ rồi, nên ngươi ở lại đây đi, không cần phải quay về với ta
Sau đó Hạng Huyên đẩy nàng ra, ngự phi kiếm đi về một mình.
"Hạng lang, ta sai rồi, ngươi chờ ta một chút." Hương Lăng cũng không kịp ghen tị, bước lên pháp khí liền đuổi theo Hạng Huyên.
Chờ bọn hắn đi hết, Hòa Thuận mới từ dược điền chui ra, hung hăng mắng một câu.
Sau đó ôm suy tư Hạng Huyên vừa rồi tại sao muốn dùng Âm Dương Thảo thăm dò mình, lại muốn giúp mình đi chú linh lực, rốt cuộc là có ý đồ gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoà Thuận không rõ mưu đồ của hắn, còn bảo đi ngắm cảnh. Thật là vô nghĩa, Hoà Thuận không suy nghĩ nữa, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đợi sau rồi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT