Hai người không nghĩ tới Hòa Thuận vậy mà lại khóc, nhất thời tay chân luống cuống, không biết phải làm sao.
Bọn họ mới vừa Trúc Cơ không lâu, còn chưa lén chiếm được tí lợi nào từ dược đồng, mấy ngày nay mới thương lượng qua, đi tới dược điền của Hoà Thuận xem thử.
Ai dè hôm nay vừa nhìn một chút, còn chưa có nói hết mấy câu đã bức Hoà Thuận phát khóc.
Hai người nhìn nhau một lúc, không biết nên xử lý thế nào, cuối cùng vẫn là Lương Bình khéo léo khuyên nhủ.
"Tiểu sư muội, ngươi đừng khóc, chúng ta chỉ là mượn ít linh thảo dùng một lát, nhất định sẽ trả lại cho ngươi."
"Chỗ này ta còn có mấy khối linh thạch, hay là ngươi cầm trước để dùng, coi như là ta mua không thành, chỉ cần ngươi đừng khóc nữa. Chúng ta là người tu tiên, sao có thể tùy tiện khóc được."
Hòa Thuận chả để vào tai, dùng mấy khối linh thạch hạ phẩm đã nghĩ lừa gạt ta, không dễ vậy đâu.
Chỉ là nàng nửa ngày cũng không nặn ra được một giọt nước mắt, đành phải dùng tay áo xoa xoa một chút, hai mắt hồng hồng nói: "Những linh thảo này ta phải đem trả nợ cho Triệu sư huynh, không phải ta không muốn đưa các ngươi mượn. Chỉ là.. ta thiếu Triệu sư huynh hơn năm mươi linh thạch hạ phẩm, đám linh thảo này còn chưa đủ trả nợ nữa."
Lương Bình có chút khó xử, chính mình vừa mới thăng lên Trúc Cơ, cũng không có nhiều linh thạch như vậy.
Hơn nữa chưa từng nghe nói cái gì sư huynh kia cho lấy đồ trước trả tiền sau. Mà chính mình vốn đến chiếm tiện nghi, không thể tay không trở về, truyền đi thì còn mặt mũi nào nữa.
Ngay lúc Hòa Thuận chuẩn bị khóc tiếp. Đức Minh đột nhiên chiêu ra một cuộn tranh. Một con mãnh hổ theo đó bay ra, lao thẳng tới Hòa Thuận.
Hoà Thuận bị sốc, đột nhiên nhảy lùi lại, đưa tay chạm lên Tiên Khấp. Đột nhiên nghĩ tới bây giờ khắp nơi đều là đệ tử trong phái, hơn nữa không thể tiết lộ
danh tính của mình, nàng nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào mãnh hổ đang bay ra.
Mãnh hổ đánh lên cấm chế trong vườn, cấm chế sáng lên một tầng bạch quang, lung lay rồi nứt ra.
Mãnh hổ không vì thế mà lui, nó mạnh mẽ phá vỡ cấm chế lao vào Hoà Thuận, hất nàng ngã xuống đất khiến Hoà Thuận lăn ra xa.
May mắn thay, Hoà Thuận sử dụng linh lực bảo vệ tâm mạch, nàng chỉ bị đánh bật ra ngụm máu nhưng sau đó nàng nằm trên mặt đất giả vờ bị thương nặng, hung dữ nhìn Đức Minh.
"Sư huynh, ngươi khách khí với nàng như vậy làm gì? Chúng ta là tu sĩ Trúc Cơ, đã chính thức bước vào con đường tu tiên, cần gì phải so đo với một tiểu dược đồng"
Đức Minh thu về bức họa, không quan tâm lời Lương Bình dạy dỗ.
Lương Bình liếc mắt nhìn Hoà Thuận
nằm yên trên mặt đất, không thể động đậy, có chút khó xử nói: "Sư huynh, dược đồng trên danh nghĩa vẫn là của Tiên Linh Môn, chúng ta không thể tùy ý đánh giết, nếu như sư phó trách tội xuống sẽ không tốt. Hơn nữa nàng còn là một tiểu cô nương, ngươi hà tất phải dùng Thế Hồn quyển đối phó."
"Hừ, lòng dạ đàn bà. Lấy thân phận của chúng ta, giết chết một tiểu dược đồng, sư phó sao có thể trách tội chúng ta." Đức Minh bất mãn hừ một tiếng.
Nhìn hắn cuồng vọng như vậy, Lương Bình đành phải khẽ nói: "Sư huynh, nếu như giết nàng, tạm thời cũng sẽ không có dược đồng thay thế, chúng ta không phải lại đợi phân chia nữa sao. Chưa kể đám ở Tiểu Miêu Viên không tiến giai nổi thì mình phải bỏ tiền túi ra để mua linh thảo luyện đan, như vậy rất bất tiện."
Nghe lời hắn nói, Đức Minh cũng nhận ra vấn đề, nếu dược đồng này chết, hai người bọn họ sẽ không có nơi nào để thu linh thảo.
Chưa kể mấy dược đồng khác còn có sư phụ ở trên. Đến lúc đấy nhìn người khác ăn đan dược tăng tu vi, bọn họ chỉ có thể hấp thụ linh khí trời đất mà thôi.
Nghĩ vậy, Đức Minh rất không cao hứng, đi nhanh bước vào căn nhà nhỏ đã mất đi cấm chế.
Hắn giơ chân lên đá Hòa Thuận một phát, trong miệng còn chưa hết giận mắng: "Ta nói ngươi, ngươi lại không nghe, bày đặt khóc náo loạn ở đây. Ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này ra sức mà làm việc. Ta muốn đến lúc nào ngươi phải hái linh thảo cho ta lúc đấy. Nếu như ta hài lòng, tự sẽ lưu lại mấy bụi cho ngươi dùng, nếu không, ta tùy ý cũng có thể cho ngươi chết."
Hòa Thuận che bụng bị đá, không nói một lời, thế nhưng trong lòng đã sớm ghi hận hắn.
Nàng không nghe lời như vậy, trừ việc không quen nhìn bọn họ ức hiếp dược đồng thì Hoà Thuận còn muốn thử xem, thái độ của đám Trúc Cơ này đối với dược đồng như thế nào.
Không nghĩ lại gặp phải kẻ không phân phải trái, còn bị đánh nữa.
Nhìn Hòa Thuận ôm bụng không nói lời nào, Đức Minh trực tiếp đi tới dược điền, lấy ra hộp ngọc bắt đầu rất thô lỗ hái hết linh thảo.
Bất kể là loại gì, chỉ cần đủ năm hắn đều lấy. Hắn mang hộp ngọc ra thu, không đủ thì ném vào túi trữ vật, hệt như một tên cướp xông vào làng bóc lột.
Tình cảnh như thế, Lương Bình cũng không có ý tứ đi hỗ trợ hái linh thảo. Hắn quay người đi tới bên cạnh Hòa Thuận, dùng thần thức quét qua, phát hiện nàng không bị thương nặng, liền mỉm cười xin lỗi nàng.
Sau khi hái gần hết linh thảo, Đức Minh phát hiện trên dược điền có ba bụi Kim Hầu quả trồng riêng, hắn không khỏi vui mừng sải bước tới, còn chả thèm tránh đám linh thảo dưới dưới chân,
giẫm chết mấy cây non, làm Hoà Thuận vô cùng tức giận.
Thấy hắn chuyển mục tiêu qua Kim Hầu quả của mình, Hoà Thuận không để ý đến cơn đau trong ngực, nhanh chóng hét lên: "Dừng lại, ba bụi đó vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn."
Nghe tiếng Hoà Thuận, Đức Minh dừng lại nhìn kỹ hơn.
Đúng là 3 bụi Kim Hầu này mặc dù đã có màu vàng, nhưng ở thân vẫn còn một chút màu xanh và chưa chín hẳn.
Nhưng hắn chẳng quan tâm, đưa tay hái Kim Hầu quả, vui vẻ bỏ vào hộp ngọc, sau đó hái tiếp một quả khác.
"Bà nội ngươi bệnh à." Hòa Thuận không nhịn được nữa nhảy dựng lên.
Đức Minh không ngờ rằng Hoà Thuận còn dám mắng mình, hắn vẻ mặt vặn vẹo nói: "Ngươi mà cũng dám mắng ta? Gan lớn đấy."
Hoà Thuận thực sự không thể chịu nổi một tên tu sĩ ngu ngốc như vậy, che ngực chỉ vào hắn chửi rủa: "Mắng thì sao? Ngươi hái đủ loại linh thảo ta trồng đi còn chưa nói, ba bụi kia còn chưa trưởng thành. Ngươi cũng không phải mù mà không thấy. Hái cái rắm, không hiểu hả."
Thấy Hoà Thuận tức giận, Đức Minh cười lạnh: "Cho dù chưa trưởng thành hoàn toàn vẫn có thể dùng để luyện đan, nhưng tác dụng kém hơn, cũng chả sao. Hơn nữa giờ ta không hái, chẳng nhẽ đợi mấy đệ tử khác hái?"
Hòa Thuận nhìn hắn, quả thực là không thể nói lý, liền xụ mặt tức giận, "Thật không biết ngươi tu tới Trúc Cơ như thế nào. Cái loại như ngươi chắc dùng đan dược mà tu luyện chứ ở đấy mà Trúc Cơ. Một điểm hàm dưỡng đạo đức cũng không có."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đức Minh trở nên dị thường khó coi, lại là một đạo bạch quang, bức hoạ kia một lần nữa ra hiện ra trên tay hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi mở bức họa, Lương Bình nhanh chóng xông tới, một phen đè lại.
Hắn dùng linh lực áp chế bức họa, không khỏi khuyên nhủ: "Sư huynh, ngươi bình tĩnh một chút, nàng chỉ là vô tâm nói ra thôi, ngươi không cần để trong lòng."
Hoà Thuận lo lắng nhìn bọn họ, nếu Đức Minh muốn giết nàng thì sao? Nàng nóng lòng muốn chết. Biết vậy đã không mắng, chỉ là bị lấy linh thảo thôi mà, cần gì tự mình chuốc thêm rắc rối.
Nhưng nàng lại không biết rõ, mình cũng không nói gì nặng, sao tên Đức Minh kia thành ra như vậy.
Thế mà Hoà Thuận chẳng đoán được ra, nàng nói bừa lại nói trúng.
Tên Đức Minh này quả thực là con trưởng của một gia tộc tu tiên. Gia tộc này bởi vì trăm năm mới đẻ ra hắn có linh căn, dù tư chất không quá tốt, cũng được coi như bảo bối.
Cho nên tộc trưởng, một ông lão Kim Đan
liền đem tất cả tinh lực đặt vào đứa cháu trai này.
Nếu thọ mạng của hắn hết mà vẫn không thể tu đến Nguyên Anh thì cả gia tộc có thể diệt vong trong tu tiên giới.
Vậy nên vị tộc trưởng đã đầu tư toàn bộ tích lũy của mình trong mấy trăm năm qua vào Đức Minh, rửa tủy, nuốt linh dược, đồng thời cưỡng ép kéo hắn vào Luyện Khí.
Sau đó, Đức Minh đi cửa sau. Cứ tới thời gian là hắn lại được cấp đan dược cùng pháp bảo.
Để chúc mừng hắn chính thức tiến vào tu tiên giới, tộc trưởng còn ban cho hắn một pháp khí cấp thấp cực mạnh, tên là Thế Hồn Quyển, chính là hoạ quyển kia.
Cho nên hắn căn bản chưa bao giờ tự mình tu luyện, tu vi có đề cao, nhưng tính nết thì không.
Trong kỳ Luyện Khí, hắn nhìn thấy rất nhiều tu sĩ có lô đỉnh, hắn cũng phi thường đỏ mắt, cảm thấy như vậy rất khí phái.
Nhưng bởi vì tìm không được lô đỉnh, hắn đành phải chạy tới kĩ viện tìm thanh lâu nữ tử lêu lổng, làm tộc trưởng hắn tức gần chết, như vậy mà truyền đi thì còn chỗ đứng đâu ở tu tiên giới nữa.
Lúc này mới cấp tốc đưa hắn tới Tiên Linh Môn, chỉ cầu có thể quản chế hắn tốt một chút, không cho hắn đi này đi kia là được.
Không hiểu thế nào lại bị Hòa Thuận vô ý nói trúng, hắn tự nhiên thẹn quá hóa giận, 1 dược đồng nho nhỏ mà cũng dám nói như vậy với mình, hắn liền nổi trận lôi đình, không giết người không thể bình oán khí.
Hoà Thuận thấy Đức Minh không áp chế Thế Hồn quyển nữa, ngón tay không khỏi chạm vào hạt lưu trữ trên ngực, sẵn sàng lấy ra pháp bảo bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, Hoà Thuận nhìn thấy có người đang đi về phía mình, liền hét lớn: "Đức Minh sư huynh, ba bụi Kim Hầu này đều là do Lý sư bá yêu cầu ta đặc biệt trồng chúng. Ngươi như vậy, không sợ Lý sư bá sao?"
Ý định giết người của Đức Minh hiện đã lên đến đỉnh điểm, trong phái có rất nhiều Lý sư bá, ai biết đó là ai?
"Phi, Lý sư bá Trương sư bá cái gì, ta cũng không để vào mắt. Không phải hái mấy bụi cây thôi sao, kể cả giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay."
Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy ngoài viện vang lên tiếng sấm rền.
"Thằng ranh con, khẩu khí không nhỏ, muốn chết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT