Bây giờ Hoà Thuận rất đang do dự, thực sự không còn cách nào khác. Vậy nên nàng quyết định dùng thân phận giả linh căn để bán mình tới Tiên Linh Môn.
Âm Dương Thảo là bí bảo của Tiên Linh Môn, tuyệt đối không phải trồng ở dược điền chờ ngươi tới hái, nhưng vào được vẫn là tốt hơn hiện tại.
Sau khi hạ quyết tâm, Hoà Thuận thanh toán hết thảy, bước ra khỏi tửu lâu.
Khi đi ngang qua tiệm thuốc, nàng nhìn thấy một phụ nhân đang ngồi khóc bên ngoài, trông rất đau khổ, nàng tò mò bước tới hỏi: "Thím ơi, thím sao vậy?"
Phụ nhân này nhìn khoảng ba mươi, mặc một bộ quần áo cũ đã được giặt trắng tính, theo đó là một chiếc ô bị hỏng ném dưới chân, đôi mắt đỏ sưng lên vì khóc. . Hãу tìm đọc tra𝙣g chí𝙣h ở ﹢ 𝑇rUm𝑇r 𝐮уệ𝙣.𝒗𝙣 ﹢
Người ở tiệm thuốc vừa định đuổi nàng ta đi theo lệnh của chủ tiệm, thấy có người hỏi han liền nói: "Con của nàng ta bệnh nặng, đại phu đã kê đơn cho hai ngày nay rồi. Nhưng nàng ta không đủ tiền kê nên muốn lấy thuốc trước trả tiền sau, mà tất nhiên không được nên ngồi ở đây khóc không chịu đi."
Lúc này, phụ nhân kia vừa khóc vừa kể: "Phu quân ta mất sớm, một mình ta lủi thủi nuôi 3 đứa con, thuốc chỉ uống 2 ngày đã tiêu hết tiền dành dụm của cả nhà rồi, mới đỡ được chút xíu thì làm sao mà dứt thuốc được, chỉ xin ngươi bán cho thuốc trước, về ta bán nhà ta trả lại sau".
Người kia bất đắc dĩ nói: "Nói thì dễ, con của ngươi bệnh nặng, cần dược liệu tốt mới có thể chữa khỏi, một đôi đan dược giá hai lượng bạc, nếu không thì phải uống một tháng. Chữa khỏi hoàn toàn tốn hơn sáu mươi lạng bạc, bán nhà của ngươi cũng không đáng giá."
Nói tới đâu, phụ nhân kia lại khóc.
Hòa Thuận sờ sờ trên người, sờ được năm, sáu lượng bạc.
Nàng đã sống ở Ma giới 10 năm, chỉ sử dụng linh thạch chứ đừng nói đụng đến bạc. Số bạc này là hồi nàng còn ở Phàm Giới mang theo, không ngờ hôm nay lại hữu dụng.
Nàng đem bạc vụn ném cho tiểu nhị, "Trước mang 3 liều tới đi."
Tiểu nhị nhận bạc, chạy đến trong điếm đi lấy thuốc. Mà phụ nhân thì kinh ngạc nhìn Hòa Thuận, vội vàng đứng dậy hành lễ tạ, nói rằng sau này sẽ trả nàng tiền.
Sau khi lấy thuốc, Hoà Thuận nhân cơ hội theo phụ nhân về nhà.
Nhà này thực sự rất nghèo, khu bếp chỉ là một cái sân nhỏ có ba gian, vật dụng có giá trị trong nhà đều đã bán hết, chỉ còn lại một số đồ đạc cũ nát và hai cái mền.
Ngoại trừ một nam hài mười một, mười hai tuổi đang hôn mê trên giường và một tiểu nam hài vẫn đang mặc quần rách, người duy nhất trong nhà có thể giúp làm việc là một tiểu cô nương tám, chín tuổi.
Phụ nhân đưa Hoà Thuận về nhà mà không thèm uống ngụm nước, tiếc hùi hụi để Hoà Thuận ngồi xuống, vội vàng pha thuốc cho nam hài.
Nữ hài gầy gò đứng sang một bên nhìn chằm chằm nàng, Hoà Thuận sờ sờ nhẹ nhàng tìm ra vài đồng xu. Nàng nhét tiền vào tay nữ hài và bảo bé ra ngoài mua ít bánh về.
Nữ hài rụt rè nhìn không dám lấy, nhưng Hoà Thuận vẫn kiên quyết nhét vào tay, cuối cùng bé cầm đồng xu chạy đi.
Một lúc sau, bé mang gói bốn chiếc bánh vừng bọc trong giấy dầu, ôm chặt vào lòng rồi chạy về trong cơn mưa nhẹ.
Nữ hài đưa bánh cho Hoà Thuận. Hoà Thuận lắc đầu, lùi lại.
"Ăn đi, ta ăn rồi."
Thấy Hoà Thuận không chịu ăn, nữ hài đặt bánh lên bàn, sau đó lấy một chiếc bánh ra đưa cho tiểu nam hài đang mặc quần rách.
Hai bé ăn vài ngụm rồi nuốt xuống, sau đó háo hức nhìn chằm chằm chiếc bánh trên bàn nhưng không chịu cầm lấy.
Thấy hai người còn chưa no, Hoà Thuận đẩy ra, nói: "Ta dẫn các ngươi đi ăn, còn nhiều."
Nữ hài lắc đầu nói: - Không, để đó cho mẫu thân, chúng con ăn no rồi.
Hoà Thuận cảm thấy khó chịu, đây mà là cuộc sống sao.
Ngay sau đó phụ nhân bước vào, lau đi nước mắt.
Nàng ta nhét một trong những chiếc bánh trên bàn cho mỗi đứa.
Người phụ nhân muốn cúi đầu trước Hoà Thuận một lần nữa, nhưng Hoà Thuận vội vàng ngăn nàng ta lại, đỡ nàng ta ngồi xuống và nói: "Thím à, ngươi đang sống một cuộc sống quá gian khổ rồi."
Người phụ nhân lại bật khóc, vừa khóc vừa nói.
"Vâng, sau khi phu quân ta qua đời, cả nhà sa sút hẳn. Ta chỉ dựa vào việc giặt giũ để kiếm sống. Nhưng không ngờ một ngày Trí Nhi mắc mưa bị bệnh nặng, làm sao ta có thể trụ nổi đây...Cái gì bán được cũng đã bán hết rồi, giờ chỉ còn lại căn nhà cũ nát này thôi."
Nàng ta đột nhiên nắm lấy tay Hoà Thuận và quỳ xuống cầu xin: "Cô nương, xin hãy kiên nhẫn vài ngày, ta nhất định sẽ trả lại tiền cho ngươi. Nếu giờ ta bán căn nhà này, bọn ta sẽ không còn chỗ ở."
"Ai nói muốn ngươi trả lại, ta thật muốn nhờ ngươi một chuyện đây. Nhất định là chuyện tốt."Hoà Thuận nhanh chóng đỡ lấy nàng ta, bảo nàng ta ngồi xuống.
Phụ nhân kia nghi ngờ nhìn Hoà Thuận, không biết tiểu nữ hài nhỏ trước mặt muốn làm gì đây.
Mưa vẫn bay nhè nhẹ, Hoà Thuận thay một bộ y phục cũ đã được giặt trắng và hơi rộng, đi phía sau phụ nhân.
Phụ nhân vẻ mặt lo lắng, không khỏi nói: "Lâm tiểu thư, ngươi thật sự định làm như vậy sao?"
Hoà Thuận vỗ vỗ tay nói: "Thím yên tâm, đến lúc đó có thể mang tiền về nhà là được. Những chuyện khác ngươi không cần lo lắng, chỉ cần nhớ kỹ ta là cháu gái họ xa của ngươi."
"Cái này..." Phụ nhân vẫn do dự.
Hoà Thuận không thể không thuyết phục một lần nữa: "Ngươi lo cái gì? Ta đang bán thân. Ngươi không phải lo. Con trai ngươi vẫn đang chờ tiền để chữa bệnh ở nhà kia kìa. Kể cả ngươi không chịu giúp ta thì ta cũng sẽ đi tìm người khác thôi."
Sau khi nghe xong, phụ nhân chỉ biết cúi đầu không nói lời nào, lặng lẽ đưa Hoà Thuận đến đầu hẻm. Lúc này trời đã gần tối, ít người hơn nhiều nên hai người nhanh chóng đi tới trước cổng Tiên Linh Môn.
Trong sân không còn bao nhiêu người. Phụ nhân mang theo Hoà Thuận đến sảnh trước, lắp bắp hỏi bên trong: "Xin hỏi, hôm nay còn cần người không?"
"Vào đi." Người trong phòng đáp.
Phụ nhân mang theo Hoà Thuận đi vào phòng, có bảy tám người cùng con của họ đang đứng ở trong, hai người họ xếp hàng phía sau, Hoà Thuận nhân cơ hội nhìn vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT