"Tiểu Hắc nhanh nhẹn lên, thịt sắp chín rồi." Hoà Thuận ngồi xổm trước đống lửa bên bờ sông, xoay một cái xiên nướng trong tay. Trên xiên có một con thỏ khổng lồ được nướng chín vàng, dầu đang từ thịt nhỏ xuống lửa tỏa ra cỗ hương vị nức mũi.
Hổ Nhi nằm nghiêng một bên đang chảy nước miếng phát ra âm thanh đòi được ăn. Hoà Thuận đành phải vỗ nhẹ nó nói:"Yên tâm đi Hổ Nhi, đợi Tiểu Hắc xong việc chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Sau đó nàng nói với Tiểu Hắc đang đứng trên tảng đá bên sông: "Tiểu Hắc à, nghỉ ngơi trước đi, ăn no rồi làm tiếp."
Về phần Tiểu Hắc, hiện nó đang đứng dưới sông, tập trung kiểm soát thần thức của mình tìm kiếm Ấm Đông Ngọc.
Kể ra thì phải nói đến sáng sớm hôm nay, Hòa Thuận thừa dịp mọi người chưa thức giấc liền nấu một bữa cơm sáng với vẻ nịnh nọt.
Tiểu Hắc vừa mở mắt ra đã bị nàng đưa tới một bát sắn thịt bằm nóng hôi hổi, vẻ mặt cười rất tươi. Sự nhiệt tình này khiến Tiểu Hắc cảm thấy thật kinh khủng, cộng thêm món sắn thịt bằm làm Tiểu Hắc toát cả mồ hôi lạnh.
Quả nhiên vô sự xun xoe không phải gian cũng là trộm, Tiểu Hắc mới uống xong canh sắn thịt bằm liền thấy Hòa Thuận nịnh nọt khen nó nào là loài chim cực phẩm, nào là ma thú quý hiếm. Khen đến nỗi da đầu nó ngứa ngáy, gió lạnh nổi lên bốn phía mới bắt đầu giả bộ đáng thương nói chính mình không có năng lực. Cuối cùng là thỉnh cầu nó dùng thần thức của mình tìm Ấm Đông Ngọc giúp đỡ Hoà Thuận.
Cứ như vậy, Tiểu Hắc nghiễm nhiên trở thành cu li dưới sự đe dọa và dụ dỗ của nàng. Đúng là chỉ có Hoà Thuận mới có thể nghĩ ra loại tìm kiếm đồ vật bằng thần thức như vậy.
Ấy thế mà Tiểu Hắc cũng thực sự nghiêm túc tìm ra được, nó trước dùng thần thức đem Ấm Đông Ngọc hôm qua Hoà Thuận đào ra cảm ứng một phen, sau lại đem thần thức mở rộng khắp sông bắt đầu tìm kiếm nơi có linh khí sung túc.
Tìm được linh khí sung túc, nó đem lòng sông phân thành từng khoảng nhỏ rồi tra xét. Ấm Đông Ngọc thật sự quá nhỏ, mặc dù linh khí dày đặc nhưng thể tích lại quá bé thành ra tìm rất khó khăn.
Tiểu Hắc bận rộn cả buổi sáng để hút tất cả Ấm Đông Ngọc ra khỏi lòng sông cách đó rồi chất tất cả lên tảng đá nơi nó đang đứng, trên đó có một nắm Ấm Đông Ngọc nhỏ.
Làm theo cách này quả thực tiêu hao thần thức, nhưng lại có thể bảo đảm mỗi tấc dưới sông tìm được Ngọc, sẽ không để lãng phí bất cứ viên nào. Biện pháp này vào hôm nó đi thu Thiên Ảnh Châm, Hoà Thuận tự nhiên nghĩ ra, cũng khá thú vị.
Hòa Thuận đem thịt nướng chuẩn bị một hồi rồi lại lớn tiếng gọi, Tiểu Hắc cũng vừa đem Ngọc lần này về nhưng không xếp đúng chỗ nữa.
Nó hừng hực bay tới phía thịt nướng, cướp lấy một cái chân thỏ từ miệng Hổ Nhi tham ăn, nhét vào miệng, nói: " Có chuẩn bị táo gai chua cho ta không, ta bận rộn cả ngày muốn ăn táo gai chua, không có ta không làm nữa."
Hoà Thuận đang cẩn thận thu thập Ấm Đông Ngọc bằng một mảnh gỗ mỏng bên cạnh đá dưới sông. Nàng bận rộn hai tay, không ngẩng đầu lên trả lời: "Xong việc ở đây ta sẽ đến lấy cho ngươi."
Hôm nay thái độ của nàng không tốt lắm, ngoài việc muốn ra lệnh cho Tiểu Hắc đi làm thì đống hạt châu trong suốt nàng luyện ra được Tiểu Hắc đặt tên là Long Ngư Châu.
Hoà Thuận rất tò mò về lý do tại sao được gọi là Long Ngư Châu, tất nhiên Tiểu Hắc cũng giải thích về nó. Hóa ra ở Linh Giới có một loại ma thú tên là Long Ngư, đôi mắt của nó óng ánh trong suốt rất là đẹp.
Hoà Thuận cũng hài lòng với cái tên này, mang theo một chữ Long khiến chuỗi hạt này tràn đầy hào quang, như thể giá trị tăng cao mấy phần.
Điều khiến nàng vui nhất là Long Ngư Châu hôm qua đã hấp thụ pháp thuật thành công, không có dấu hiệu phát nổ. Nhưng để đề phòng, nàng vẫn cứ ném vào hòn đá xa xa không dám lại gần.
Đối với hai hạt Long Ngư Châu còn lại, nàng cũng dùng Tiên Khấp bắn thử. Tất nhiên Hoà Thuận còn muốn thử nhiều hạt khác nhưng số lượng không đủ nên đành phải đem Long Ngư Châu Tiểu Hắc đào ra để luyện hoá.
Trong khi Tiểu Hắc vẫn đang ăn thịt, Hoà Thuận vội vã vào rừng hái rất nhiều táo gai chua.
Nàng đối với loại quả này không hứng thú lắm, lúc đầu nàng cùng Hổ Nhi theo Tiểu Hắc ăn thử, vị chua chua ngọt ngọt cũng không tệ. Nhưng sau hai miếng, răng của Hoà Thuận và Hổ Nhi bỗng trở nên đau nhức vô cùng.
Không nói đến việc ăn thịt, nàng thậm chí còn không thể cắn miếng dưa vàng mà Anh Hoa đặc biệt nấu cho người già. Ngay khi nàng ăn thứ gì đó, răng nàng lại đau đến mức không chịu nổi, đến nỗi Hoà Thuận cùng Hổ Nhi chỉ có thể uống bột sắn trong vài ngày đó.
Mà kể ra Tiểu Hắc cũng không có răng, vì vậy nó chả sợ cái này, nó căn bản phải ăn hơn chục quả mỗi ngày mới thôi. Táo gai chua trở thành món ăn vặt không thể thiếu của nó, trong khi Hoà Thuận và Hổ Nhi chỉ dám ăn nhiều nhất có một quả.
Thấy Hoà Thuận đã lâu mới quay lại, Tiểu Hắc vỗ bụng hét lên một cách ghét bỏ: "Sao ngươi chậm chạp thế, nhanh đi gọt vỏ cho đại gia."
Hoà Thuận cúi đầu gọt táo gai chua, trong lòng thở dài. Nàng ghét bỏ bản thân vì đã quá bất cẩn khi đó, chả hiểu sao lại kí khế ước cùng con ma thú không nghe lời này.
Nếu biết sớm hơn thì nàng đã kiếm một con thỏ khổng lồ ngoan ngoãn dễ bảo, tuy nó yếu ớt không biết nói nhưng so với loại "Tiểu Hắc" thì tốt hơn nhiều.
"Đừng nghĩ nữa, ngươi dám so sánh ta với thỏ chân to. Cẩn thận ta cho ngươi ra sông tự đi mà đào Ngọc." Tiểu Hắc đang ăn táo, đột nhiên mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng Hòa Thuận khiến nàng giật cả mình.
Nàng lập tức phản ứng lại, nhặt một mảnh vỏ ném về phía Tiểu Hắc mắng: "Ai cho ngươi nhìn trộm suy nghĩ của ta, ngươi bây giờ rất tiến bộ ha, có thể nhìn trộm mà không cần động vào người."
Tiểu Hắc né tránh thứ do Hoà Thuận ném ra, thản nhiên nói: "Ta không có hứng thú xem ngươi nghĩ gì, nhưng thấy ngươi cúi đầu không nói, nhất định là đang mắng ta trong lòng. Vừa vặn ta nhìn xem một chút thì ai dè."
"Ngươi thật là xấu xa, sau này khẳng định sẽ không có chim cái nào gả cho ngươi, để ngươi độc thân cả đời." Hoà Thuận nhất thời không nghĩ ra lời mắng nó nên mới nói câu này.
Tiểu Hắc ngẩn người, lập tức nghiêng đầu nói với Hòa Thuận: "Chờ ta bước vào Hoá Thần Kỳ là có thể hóa thành hình người. Tựa như ngươi nói không có con chim cái nào gả cho ta cũng không sao, ngươi thì không ai thèm lấy, lúc đó ta sẽ nhân từ cưới ngươi."
"Ngươi đi chết đi, làm chim còn dám đùa giỡn chủ nhân." Hòa Thuận thẹn quá hóa giận nắm lấy một đám vỏ táo ném tới, không nghĩ đến chính mình thất bại như vậy, còn bị đùa giỡn ngược lại.
Tiểu Hắc vừa né táo gai chua vừa không ngừng hét lên trời: "con dâu, con dâu! Con muốn mưu sát phu quân mình sao."
Hòa Thuận khí giận trào sôi, đang tính đổi vũ khí tấn công Tiểu Hắc thì thấy một bóng người nho nhỏ chạy tới.
"Tỷ tỷ, các ngươi đùa thật náo nhiệt nha."
Hoá ra là Anh Hoa tới, trong tay cầm giỏ trúc nhỏ cười hì hì nhìn các nàng.
Hoà Thuận đỏ mặt ném hòn đá trong tay đi, kéo Anh Hoa sang một bên sau đó nhìn Tiểu Hắc một cách trống rỗng nói: "Ai chơi với nó, ta sẽ dạy nó một bài học sau. Nào, chúng ta tránh sang một bên mặc kệ nó đi."
Tiểu Hắc nhìn thấy Anh Hoa cầm giỏ trúc, biết bên trong nhất định là đồ ăn ngon, tự nhiên không chịu rời đi.
Nó bay tới vai Anh Hoa ra vẻ nói: "Nàng nhất định là tới tìm ta thỉnh giáo chuyện tu luyện, ngươi lại cái gì cũng không biết, tất nhiên ta phải ra tay. Ngươi không có việc gì làm thì đem Hổ Nhi đi tắm đi, nó lười lại tham, không chịu tắm, trên người mùi lắm rồi."
"Ai nói ta cái gì cũng không biết. Ừ ngươi lợi hại, ừ ngươi bản lĩnh!"
Lại thấy hai người cãi nhau, Anh Hoa che miệng cười ha ha, vội vàng nâng giỏ trúc trong tay nói: "Hôm nay ta tự mang đồ ăn vặt tới, cùng nhau ăn đi."
Nghe thấy có món ăn vặt, cả hai lườm nhau không gây ầm ĩ vài giây mới thôi.
Hoà Thuận cũng không nhàn rỗi, nàng đi tới đá vào mông Hổ Nhi, tức giận mắng: "Ngươi lười quá Hổ Nhi, muốn ăn thì ra bờ sông tắm rửa nếu không tối nay không cho ăn cơm."
Hổ Nhi từ từ đứng dậy, lắc lắc cái đuôi nhỏ của mình bất mãn đi về phía dòng sông, ngân nga vài lần không hài lòng.
Hoà Thuận thấy vậy thì càng tức giận, nó càng ngày càng giống Tiểu Hắc, đúng là vật họp theo loài. Cơ mà mắng vậy chả khác nào Hoà Thuận tự mắng chính mình.
Anh Hoa ngồi xuống chiếc bàn làm bằng thân cây chặt dở bên bờ sông, lấy ra món điểm tâm trong giỏ tre, tất cả đều là bánh hấp với trái cây và bột sắn.
"Anh Hoa, hôm nay ngươi tới đây chỉ để mang đồ ăn vặt?" Ăn một miếng đồ ăn vặt, Hoà Thuận hỏi.
Nơi này thường xuyên xuất hiện ma thú, Anh Hoa sẽ không mạo hiểm mà một hai chạy tới chỉ để mang chút đồ ăn vặt.
Bị hỏi như vậy, Anh Hoa đỏ mặt một phen, Hoà Thuận giục mãi nàng mới chịu nói ra.
"Tỷ à, trưởng thôn nói ta hỏi ngươi định ở bên sông Cát Trắng này bao lâu nữa?"
"Hả? Chúng ta ở chỗ này tựa hồ đối với thôn không có bất kỳ ảnh hưởng gì, hơn nữa ta cũng không có giết quá nhiều ma thú, trưởng thôn hỏi cái này là có ý gì?"
Hoà Thuận có chút không vui, nàng giúp người trong thôn nhiều như vậy, thế mà sau vài ngày họ đến hỏi nàng khi nào nàng đi?
Tuy rằng trong lòng có chút không vui nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài bởi vì đối phương là Anh Hoa.
Anh Hoa thật lòng không muốn đến chút nào nhưng trưởng thôn cứ thuyết phục nàng mãi, nàng không còn cách nào khác đành phải đi... vì lợi ích của làng. Nhưng những gì nàng muốn nói đều bị kẹt trong miệng, nàng quá xấu hổ để nói ra điều đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT