Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Vân Hồi quay đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc cà vạt màu lam đen.

Dời mắt lên trên, cậu nhìn thấy đường nét cằm dưới trôi chảy của người đàn ông.

Là Chung Hứa, hắn nói:

"Trùng hợp quá, em cũng đến đây nghỉ ngơi à."

Không muốn giao lưu nhiều, Tống Vân Hồi thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn về phía đàn piano, nói:

"Xin chào."

Chung Hứa chỉ vị trí bên cạnh cậu, hỏi: "Anh có thể ngồi đây không?"

Tống Vân Hồi lúc này mới quay đầu sang nhìn hắn lần nữa, gương mặt được mũ và khăn quàng cổ che chắn chỉ lộ ra mỗi sống mũi nhìn Chung Hứa, nghiêm túc đề nghị:

"Tôi bị cảm rồi, khuyên anh cách xa tôi chút."

Lúc lạnh lúc nóng nhưng trạng thái khác vẫn ổn, cậu không chắc bản thân có bị cảm hay không, nhưng bây giờ cứ nói vậy đi.

"Thân thể anh cũng không tệ."

Ý là không sợ bị lây bệnh cảm.

Chung Hứa nói xong câu này liền an ổn ngồi xuống.

Hắn đưa một nhánh hoa hướng dương nhỏ đã được gói ghém cẩn thận qua, màu sắc vàng ấm rực rỡ.

"Một bạn nhỏ bán cho anh đó, anh cầm cũng vô dụng."

Không có bó hoa lớn cũng không có những món quà đắt tiền, bọn họ cứ như chỉ tình cờ gặp mặt tại nơi đây mà thôi.

Hắn thuận theo ánh mắt Tống Vân Hồi nhìn về phía sân khấu.

Yên lặng một lúc.

Chung Hứa như không có việc gì nói: "Em về thành phố A khi nào thế? Sao không nói với anh một tiếng?"

Chuyện hôm qua suýt chút nữa gặp nhau hắn không hề nhắc đến một chữ.

Café trong tay dần trở nên lạnh lẽo, Tống Vân Hồi nhanh chóng uống một ngụm, tiếp đó lại lần nữa kéo khăn quàng cổ lên, đáp:

"Không cần thiết."

Bàn tay chống bên cạnh của Chung Hứa khẽ nhúc nhích.

Quả thật có gì đó không giống như trước nữa.

Trước đây không phải hắn chưa từng nghe thấy đối phương nói chuyện như vậy, nhưng đó không phải nói với hắn, mà là người xa lạ cậu không tình nguyện trò chuyện cùng.

"......"

Người bên cạnh không có động tĩnh, Tống Vân Hồi cầm cốc café trong tay lẳng lặng đợi đối phương rời đi.

Cậu không đợi được đối phương rời đi nhưng lại đợi được một câu 'xin lỗi'.

Là giọng nói rất trầm thấp nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.

Lời xin lỗi đến một cách bất ngờ không kịp chuẩn bị, Tống Vân Hồi chỉ đành nhấp thêm một ngụm café.

Chung Hứa vẫn đang chậm rãi nói chuyện bên cạnh.

Tống Vân Hồi vẫn là lần đầu tiên biết được thì ra hắn cũng có thể nói nhiều như vậy trong một lần.

Đối phương nói rất nhiều.

Bảo là đang nói còn không bằng nói là đang hồi tưởng.

Xuất phát từ phép lịch sự lắng nghe Chung Hứa nói chuyện, Tống Vân Hồi lúc này mới phát hiện kỷ niệm ngày xưa của bọn họ -- bao gồm cả vui lẫn không vui vậy mà nhiều đến thế.

Chung Hứa có lẽ cũng không ngờ tới, nói nói một hồi giọng hắn dần dần chậm lại, như thể đã hoàn toàn chìm vào hồi ức.

Kéo dài nhiều năm như vậy, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.

Từng chuyện từng chuyện một liên kết với nhau tựa như không thể tách rời.

Tiếng đàn piano vang vọng trong không khí lạnh lão.

Chung Hứa nói:

"Tối đó nghe thấy lời em nói, anh rất vui."

Cẩn thận nhớ lại thì ngoại trừ tất cả những suy xét và đạo lý tự cho là đúng của mình, hắn phát hiện cảm xúc khi bản thân nghe thấy một câu 'thích' của cậu là rất vui.

Tim đập loạn nhịp, hô hấp không quy luật, mọi biểu hiện đều bị gió đêm hiu hiu che khuất.

Hắn muốn ở bên Tống Vân Hồi.

Dù thế nào đi nữa.

Nói đến đây, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng quay đầu lại, vẻ mặt nghi ngờ.

Cậu không biết Chung Hứa đang nói đến tối nào, cũng không biết hắn đang vui cái gì.

Cậu nghi ngờ, nhưng không tò mò, lại lần nữa thu hồi tầm mắt.

Đã rất lâu chưa ngồi cùng nhau bình thản trò chuyện thế này, dù phần lớn thời gian đều là một mình hắn nói, nhưng Chung Hứa vẫn cảm nhận được một loại cảm giác bình yên nhẹ nhõm đã lâu không gặp, thần kinh cũng vô thức thả lỏng.

Nói đến cuối cùng, Chung Hứa nghiêng người qua, nhẹ giọng hỏi:

"Anh là nói, chúng ta có thể ở bên nhau không?"

Câu này Tống Vân Hồi nghe hiểu.

Nhưng cậu cảm thấy bản thân có lẽ nghe không hiểu, cảm thấy đối phương có lẽ không phải có ý này.

Trong ấn tượng của cậu, Chung Hứa người này chưa từng quay đầu nhìn lại quá khứ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hối hận bởi quyết định của mình.

Nhưng ngoại trừ ý này hình như cũng không còn ý khác.

Vẻ mặt cậu không thay đổi, cuối cùng cũng chịu nói nhiều thêm vài chữ, hỏi:

"Anh đang nói gì thế?"

Chung Hứa đang nghĩ gì cậu cũng đang nghĩ đó.

"Anh là nói," Chung Hứa đáp, "Anh muốn ở bên em."

Mọi tiếng ồn ào huyên náo xung quanh phảng phất như bay xa, đám người tụm năm tụm ba ngồi phía xa xa tựa như đã biến mất, tầm nhìn chỉ còn lại một mảnh trắng xóa và người bên cạnh, vẻ mặt Chung Hứa nghiêm túc, giọng điệu kiên định.

Tống Vân Hồi nhất thời không biết nên nói gì.

Cậu phát hiện cậu thật sự không hiểu nổi người này.

Vào lúc này im lặng là đáp án tốt nhất.

Cũng là lời từ chối hay nhất.

Bàn tay chống bên bậc thềm chậm rãi siết chặt.

Một lúc sau, hắn cười cười, nói:

"Anh biết ngay mà."

Hắn nhìn Tống Vân Hồi, hỏi, "Cho nên ít nhất có thể bỏ anh ra khỏi danh sách đen không? Trong đó quả thật có hơi lạnh."

Tống Vân Hồi không trả lời hắn, tỏ rõ ý tiếp tục để hắn trong đó.

Biết Tống Vân Hồi đã nói thì sẽ không thay đổi, Chung Hứa không tiếp tục đề tài này nữa mà lòng vòng hỏi cậu: "Lần này quay về dự định ở lại bao lâu thế?"

Không đợi đối phương trả lời, hắn nói tiếp, "Có lẽ em vẫn chưa biết, khoảng thời gian trước Tống Vân Dương từng nói nếu em rời khỏi nhà họ Tống, anh ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa thể về."

Hắn còn có đoạn ghi âm trong tay.

Nếu ở lại thành phố A lâu dài, cứ ở khách sạn mãi cũng không phải cách, không thể quay về nhà họ Tống, nơi còn là là đâu đã rất rõ ràng.

Đây mới là mục đích của hắn.

"Cảm phiền, không cần."

Cốc café trong tay cuối cùng cũng hết, Tống Vân Hồi đứng dậy, nói, "Lát nữa về nhà."

Đây là tư thế muốn rời đi.

Ngoại trừ nhà họ Tống, ngôi nhà còn lại mà cậu nói là đâu đã rất rõ.

Chung Hứa cũng đứng dậy theo cậu, nói:

"Lòng dạ Tần Thư không chính đáng, cậu ta không chỉ muốn làm bạn với em."

"Đừng đi tìm cậu ta nữa có được không?"

Lời cuối cùng còn mang theo ý tứ cầu xin lạ lẫm.

Tống Vân Hồi quay đầu lại.

"Không chỉ làm bạn?"

Cậu khép khăn quàng cổ lại, nở nụ cười, "Nếu anh ấy muốn, cũng không phải không được."

Giọng cậu dường như có chút thay đổi, có hơi khàn, nhưng dù có khăn quàng cổ che chắn vẫn rất rõ nét.

Chung Hứa đứng nguyên tại chỗ.

Tống Vân Hồi ném cốc café rỗng vào thùng rác, chậm rãi tản bộ rời đi.

Bóng dáng cậu biến mất trong phạm vi tầm mắt.

Chung Hứa mỉm cười.

Bọn họ vẫn chưa ở bên nhau.

Hắn vẫn còn cơ hội.

***

Tản bộ về đến khách sạn, mãi đến khi Tống Vân Hồi đến phòng mới nhớ ra nhánh hoa trong túi.

Chung Hứa nhét vào tay cậu, lúc đi lại quên trả mất tiêu, vốn dĩ muốn ném vào thùng rác, sau đó nhớ đến bạn nhỏ bán hoa gần đó, nếu để nhóc nhìn thấy thì không hay lắm, cuối cùng cậu quyết định ném vào thùng rác khách sạn, nào ngờ tới đi thẳng một đường lại hoàn toàn quên béng mất.

Trên mặt toát ra lớp mồ hôi lạnh mỏng, Tống Vân Hồi tiện tay đặt hoa sang bên cạnh, sau đó tháo khăn quàng cổ và gỡ mũ xuống, thở một hơi.

Hay lắm.

Lần này là cảm thật rồi.

Có hơi lạnh cũng có hơi nóng, Tống Vân Hồi quyết định rót cốc nước ấm.

Cậu thoáng do dự giữa việc có nên uống thuốc hay không.

Đang do dự đến ngàn cân treo sợi tóc, chợt có người gửi tin nhắn đến cho cậu.

Vừa cởi quần áo vừa lấy điện thoại qua, cậu đọc tin nhắn đối phương gửi tới.

[Hiện giờ có rảnh không?]

Rảnh, nhưng không nhiều.

Lau đi mồ hôi trên trán, phút chốc thấy hơi lạnh, vừa cởi áo khoác ra chút lại bọc trở lại, cậu rep một câu [Rảnh].

Ngay sau đó một cuộc điện thoại gọi tới.

Giọng Tần Thư truyền đến từ bên kia, vẫn êm tai như ngày nào.

"Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Ở khách sạn," Tống Vân Hồi trước hết lặng lẽ hắng hắng giọng, sau đó hỏi, "Sao thế, anh tan làm rồi à?"

Đối phương nói đã tan làm rồi, tiếp đó hỏi: "Giọng cậu sao vậy?"

Vẫn là bị phát hiện rồi.

Người đàn ông này kỹ tính thật đấy.

Tống Vân Hồi từ bỏ giãy dụa, trực tiếp nằm vật xuống giường, đáp: "Hình như bị cảm rồi."

Đối phương bảo cậu kê khai tỉ mỉ triệu chứng.

"Có hơi lạnh, cũng có hơi nóng......cái này gọi là lúc nóng lúc lạnh, còn ra cả mồ hôi lạnh nữa."

Tống Vân Hồi tổng kết: "Là vậy đó, hết rồi."

Lời cậu nói nghe qua rất ung dung, tựa như chẳng có việc gì to tát cả.

"......"

"Tống Vân Hồi."

Đối phương im lặng một lúc, tiếp đó nghiêm giọng gọi tên cậu, nói, "Có một cách nói gọi là phát sốt."

Tống Vân Hồi bỗng dưng tỉnh ngộ.

Tần Thư nói: "Tôi lập tức tới ngay."

Anh nói lập tức tới ngay vậy hẳn là rất nhanh, cúp máy, Tống Vân Hồi nằm ngửa trên giường cũng rất nhanh.

Tần Thư đến quả thật rất nhanh, cậu vừa nằm chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa, cậu nghiêng người nhường đối phương vào trong.

Tần Thư hôm nay vẫn che đậy rất kín kẽ, nhưng qua loa hơn so với thường ngày, trong tay còn cầm theo nhiệt kế không biết lấy từ đâu.

Lúc đo nhiệt độ anh liền ngồi bên cạnh đợi.

Phát triển đến bây giờ, đầu óc Tống Vân Hồi đã bắt đầu hơi choáng váng, nhưng cậu vẫn rất kiên định ngồi thẳng tắp trên giường, cầm điện thoại vừa phát nhạc vừa chơi mini game.

Phần thong dong và vững chãi này của cậu thật đáng kính nể, 38.6 độ mà ung dung được như vậy cũng hay.

"......"

Tần Thư bắt đầu đội mũ và đeo khăn quàng cổ cho cậu.

Tống Vân Hồi ngước mắt hỏi anh, "Muốn ra ngoài sao?"

Tần Thư buộc nút thắt khăn quàng cổ cho cậu, kiểu dáng tuy trông khá cẩu thả nhưng vẫn giữ ấm được.

Anh nói: "Đi bệnh viện."

Trước khi đi, anh muốn rót một cốc nước nóng cho cậu uống trước, kết quả lúc lấy cốc liền nhìn thấy nhánh hoa hướng dương nhỏ trên bàn.

Màu vàng ấm áp, trông rất tươi tắn.

Tống Vân Hồi đứng dậy nhìn theo tầm mắt anh, cũng nhìn thấy nhánh hoa trên bàn.

Cậu thuận miệng giải thích một câu: "Người khác tặng, quên ném."

Tần Thư dời mắt, rót non nửa cốc nước cho cậu.

Uống nước xong hai người liền ra ngoài.

Nơi này có vị trí tốt, gì cũng có, chỉ là không có bệnh viện, cuối cùng là Tần Thư lái xe đưa cậu đến bệnh viện.

Ý chí của Tống Vân Hồi ở phương diện nào đó bất khuất ngoài ý muốn.

Gương mặt đỏ ửng vì phát sốt, sau khi lên xe vừa cởi khăn quàng cổ ra, cậu vẫn nỗ lực trò chuyện cùng anh.

Cậu thoạt nhìn không có ý định 'tắt mic' nghỉ ngơi, Tần Thư vừa lái xe vừa nghe cậu nói chuyện.

Chuyện cậu nói đều là những việc vụn vặt linh tinh, có lẽ cơn sốt đã thật sự đốt cháy trí óc cậu rồi, giữa giữa còn xen kẽ một đoạn nghiêm túc phân tích làm thế nào để tối ưu hóa quản lý cơ sở dữ liệu, trật tự còn vô cùng rõ ràng.

Mãi để khi vòng qua một con đường, sau khi nhìn thấy bệnh viện, cậu lại nhắc đến bó hoa khi nãy.

"Hôm nay gặp phải một người quen cũ, anh ta đã tặng tôi nhánh hoa kia."

Ngồi la liệt trên ghế, cậu ngẩn ra một lúc, nói, "Bản thân không cần mà còn mua, sau đó ném cho tôi."

Tiếp đó cậu còn khiển trách: "Lãng phí."

Trông cậu rất nghiêm túc khiển trách, Tần Thư nghiêng mắt nhìn cậu, sau đó tiếp lời cậu, tỏ ý tán thành.

Nếu không phải bây giờ không còn sức lực, Tần Thư cảm thấy có lẽ cậu còn muốn tay đấm chân đá cũng không chừng.

"Lúc đó anh ta còn nói anh muốn yêu đương với tôi nữa cơ, tôi liền nói......"

Bệnh viện ngoài cửa sổ xe đã gần ngay trước mắt.

Tống Vân Hồi bỗng dừng lại lời nói trước đó, "Tới bệnh viện rồi."

Tần Thư: "......"

Anh muốn nói gì đó nhưng đối phương đã nghiêng đầu nhìn bệnh viện, mọi nơi có thể nhìn thấy của bệnh viện dường như sắp bị cậu nhìn ra một đóa hoa.

Cuối cùng anh vẫn lựa chọn im lặng.

Đỗ xe tại bãi đậu xe của bệnh viện, anh đưa Tống Vân Hồi đến phòng khám sốt.

Loanh quanh một hồi, trên tay Tần Thư có thêm một túi thuốc, nụ cười trên mặt Tống Vân Hồi đã bay biến tự bao giờ.

Bác sĩ nói cậu bị sốt cao, cần dùng thuốc phụ trợ để hạ cơn sốt xuống.

Chính là thuốc trong tay Tần Thư.

Sáng sớm nay cậu chỉ ăn có vài cái bánh bao chiên nhỏ, sau đó uống café, tuy thuốc hạ sốt có thể uống trước hay sau bữa cơm đều được nhưng bác sĩ vẫn khuyên cậu nên uống thuốc sau bữa cơm sẽ tốt hơn.

Cho nên bây giờ bọn họ phải ra ngoài kiếm ăn.

Tần Thư chọn một tiệm cháo.

Ăn cháo xong hai người liền về khách sạn.

Tống Vân Hồi uống thuốc dưới sự giám sát của Tần Thư.

Lúc nuốt thuốc viên cậu không thành thạo lắm, bị dính lại, viên thuốc mắc kẹt trong miệng khá lâu, cậu ra sức uống nước, mãi đến khi viên thuốc đi xuống cậu mới nhăn mặt trả cốc nước cho Tần Thư.

Đau khổ trên mặt cậu mắt thường cũng nhìn ra được.

Tần Thư đưa cho cậu một viên kẹo sữa bò.

Tống Vân Hồi lúc này mới dần dần lấy lại tinh thần, khép áo khoác lại.

Công việc của Tần Thư đã kết thúc, cậu cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ thăm hỏi thầy giáo, tuyết bên kia cũng đã ngừng rơi, các chuyến bay đã có thể hoạt động bình thường trở lại, hai người vốn có thể rời đi ngay, nhưng hợp đồng cậu vừa đàm phán hôm qua vẫn chưa đưa tới, cậu dự định ký xong mới đi.

Chỉ cần có hai người, có rất nhiều cách để giết thời gian.

Tống Vân Hồi chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn cờ vua máy bay đơn giản nhất, sau đó ghép đôi ngẫu nhiên chơi cùng hai người qua đường.

Hợp đồng đưa tới vào buổi chiều.

Lúc đó Tống Vân Hồi vừa giẫm máy bay nhỏ của Tần Thư, vừa đứng dậy mở cửa lấy hợp đồng.

Hợp đồng được làm thành ba bản, bên kia đã ký tên đóng dấu, chỉ còn thiếu mỗi chữ ký của cậu.

Nhân lúc những người khác vẫn đang đổ xúc xắc, Tống Vân Hồi lướt sơ qua hợp đồng một lần, nhìn kỹ deadline, thấy deadline khớp với bản hợp đồng đã gửi qua mail, vì thế ký tên lên.

Đối phương nhận lấy hợp đồng, thận trọng khẽ cúi người rồi rời đi ngay, căn bản không dám nhìn vào trong thêm cái nào.

Nhìn người đưa hợp đồng rời đi, Tống Vân Hồi lại nhìn điện thoại, cậu phát hiện máy bay của mình đã bị một người qua đường không biết tên tiễn về nhà những hai chiếc, trực tiếp trợn tròn mắt.

Game này còn chơi được không vậy.

Nhận được hợp đồng, hai người đặt vé máy bay vui vẻ về nhà.

Lúc Tống Vân Hồi đi không quên mang theo đám khủng long nhỏ Tần Thư tặng, một đường đến sân bay vẫn luôn hí hoáy nghịch mấy bé khủng long nhỏ.

Có lẽ do cậu cảm thấy buồn chán, một đường này đã đặt tên cho non nửa số khủng long nhỏ.

Sau khi đến sân bay là Tần Thư xuống xe trước, anh vòng sang kia, mở cửa xe bên chỗ Tống Vân Hồi, nhận lấy bó hoa trong tay cậu.

Tống Vân Hồi tháo dây an toàn, căn dặn anh:

"Trương Tam có hơi nhô ra ngoài, chú ý đừng để nhóc rớt xuống."

Tần Thư nói 'được'.

Anh đưa chìa khóa xe cho người đại diện vừa tới, người đại diện còn có việc khác phải làm nên không ở lại lâu, sau khi nhìn thấy trạng thái của Tống Vân Hồi bậc thầy dưỡng sinh như anh ta nhịn không được dặn dò đôi ba câu, sau đó phát hiện thời gian đã sắp muộn vì thế lái xe rời đi ngay.

Thời gian đặt xé khá sít sao nên không cần chờ đợi quá lâu.

Phòng chờ VIP ít người, hai người ngồi ở một góc an tĩnh mở cờ caro ra chơi.

Sau một ván caro liền có loa thông báo chuyến bay của bọn họ đã bắt đầu soát vé.

Tống Vân Hồi mang theo khủng long nhỏ lên máy bay.

Trước khi lên máy bay tinh thần cậu rất tốt, nhưng đợi đến khi máy bay cất cánh cậu liền nhịn không nổi nữa, dựa vào cửa sổ thiếp đi.

Đặt hoa trong tay lên bàn, Tần Thư vươn tay đỡ đầu cậu, lòng bàn tay chạm phải sợi tóc mềm mại của đối phương, để đầu cậu tựa lên vai mình.

Một đường yên bình.

Tống Vân Hồi ngủ rất say, chốc chốc lại nhúc nha nhúc nhích, nửa đường chợt tỉnh giấc, cậu ngước mắt nhìn người bên cạnh, sau đó lại ngủ tiếp, Tần Thư khẽ sờ trán cậu, lấy tay đo nhiệt độ cho cậu.

Hai người hạ cánh vào lúc chiều, trên đường về nhà có ghé mua thức ăn, lúc về đến nhà Tống Vân Hồi phụ trách nằm trên sofa dán dán Cam Tử, Tần Thư phụ trách nấu bữa tối.

Mới hai ngày không gặp mà cứ ngỡ mấy năm không bằng, cái đuôi to bự của Cam Tử vẫy qua vẫy lại, cu cậu nhảy tới nhảy lui trong nhà tiến hành làm hao mòn tinh thần và thể lực của mình, sau đó ngoan ngoãn trèo lên sofa.

Mèo nhỏ có lẽ nhận ra người trên sofa đã bị bệnh, nhóc không còn hăng hái nhảy nhót như thường ngày nữa, mà đi vòng quanh cậu một vòng, sau đó chui vào trong chăn, vùi vào lòng cậu ngủ cùng cậu.

Chậm rãi sờ cái đầu nhỏ lông xù trong lòng, Tống Vân Hồi mơ màng đắp kín chăn lại cho nhóc.

Một người một mèo ngủ say sưa trên sofa, Tần Thư nấu xong bữa tối, lại thay lương khô cho Cam Tử, gọi một người một mèo dậy.

Cam Tử căn bản không cần gọi, ngay khi ngửi thấy mùi thức ăn yêu thích của mình nhóc đã tự động mở mắt ra, nửa giây khởi động máy vọt tới bên bàn ăn, thậm chí còn có chút không phanh lai kịp, lệch cả đuôi.

Vỗ vỗ đầu mèo nhỏ, Tần Thư lại đến vỗ vỗ người trên sofa.

Uống thuốc xong rất dễ buồn ngủ, nhưng ít nhất cũng phải ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.

Tống Vân Hồi bị ép 'khởi động máy', ăn cơm xong lại bắt đầu chờ thời, đợi sau khi Tần Thư làm căn phòng ấm áp lên cậu mới lên lầu 'tắt máy' ngủ tiếp.

Có người chính là sáng nắng chiều mưa như vậy đấy.

Cái người chạng vạng vừa ăn cơm xong liền 'tắt máy' đi ngủ ban đêm lại 'khởi động máy', vả lại còn tràn đầy sức sống nhảy nhót tưng bừng, vẫn còn sinh lực mở máy tính lên làm việc.

Tiện tay kéo hai tờ giấy A4 và bút qua, nhân lúc máy tính đang khởi động, Tống Vân Hồi nắm bắt thời gian viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Một khi đã có mạch suy nghĩ, sự việc sẽ tiến triển rất nhanh.

Một trang giấy toàn là 'bùa trừ yêu', đã không còn chỗ nào có thể nhét thêm chữ nữa, cậu lại kéo một tờ giấy mới qua viết tiếp.

Đa số là thứ vô nghĩa nhưng cậu thích thế, cảm thấy rất hợp để loại trừ những cảm xúc phức tạp trong lòng.

Chỉ là có hơi lãng phí.

Viết xong một trang, Tống Vân Hồi theo thói quen lấy tờ giấy mới, kết quả lại sờ vào hư không.

Đống giấy lớn đặt ở đây trước đó đã hết rồi.

Trong phòng Tần Thư có máy in, hẳn là có giấy.

Nhìn nhìn thời gian, cậu phát hiện vẫn còn sớm, Tần Thư có lẽ vẫn chưa ngủ, vì thế cậu đứng dậy mở cửa.

Tần Thư quả thật chưa ngủ.

Anh đang bồi Cam Tử chơi ở phòng khách.

Xế chiều hôm nay Cam Tử ngủ cùng cậu, đã ăn cả lương khô meo meo ngon nhất quả đất, bây giờ vừa hay là lúc tràn trề tinh thần, vô cùng biết tung hứng.

Khác hẳn khi ở bên cậu, lúc mèo nhỏ đối mặt với Tần Thư như muốn lên trời, cứ kêu 'miao miao' không ngừng.

Nhóc là một bé mèo rất đỗi đáng yêu nhưng cũng rất tiêu chuẩn kép.

Chú ý đến tiếng bước chân trên lầu, Tần Thư quay đầu, nhìn thấy Tống Vân Hồi đang mặc đồ ngủ.

Sau khi lên cơn sốt cậu cuối cùng cũng có được tí tẹo tự giác, bên ngoài lớp đồ ngủ còn khoác thêm một chiếc áo khoác.

Tần Thư: "Dậy rồi?"

Tống Vân Hồi gật đầu.

Cam Tử trên sofa cũng nghiêng đầu nhìn cậu.

Cậu muốn giấy.

Lấy giấy từ thư phòng đi ra, cậu đứng ở hành lang do dự một hồi, sau đó quyết định ôm laptop xuống lầu.

Mèo nhỏ mê hoặc người sa đọa, đến phòng khách làm việc là kiên trì cuối cùng của cậu.

Tần Thư lấy cho cậu một tấm thảm, là loại lông nhung, phủ lên sofa rất ấm áp.

Cậu ngồi xếp bằng trên sofa còn Cam Tử thì ngồi xổm trong lòng cậu, sau đó lại chạy đến dưới tay Tần Thư ý bảo anh sờ mình.

Mèo nhỏ hình như rất bận rộn.

Mèo nhỏ đang bận làm nũng thì bà nội lại gọi điện thoại đến muốn thăm nhóc.

Hai người Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn lần lượt ngáp ngắn ngáp dài, cách một cái màn hình trêu chọc mèo nhỏ, Cam Tử nhào về phía điện thoại nhưng bị Tần Thư cản lại, chỉ đành phí công duỗi duỗi măng cụt.

Tống Vân Hồi ở bên cạnh cười đến mặt mày cong cong.

Diệp Mẫn để ý thấy laptop đang đặt trên chân cậu, cũng nhìn thấy mặt mày mệt mỏi lười biếng của cậu, giọng điệu mang theo chút đau lòng hỏi: "Nhóc Vân bây giờ vẫn đang làm việc sao?"

Trò chuyện qua ống kính có chỗ tốt là không thấy được trạng thái hiện thực của người ta.

- -Nhưng microphone đã bán đứng cậu.

Tống Vân Hồi vừa nói "không có, đang chơi ạ", thì Diệp Mẫn liền thính tai nghe ra ngay có gì đó khang khác mặc dù âm thanh thông qua điện thoại truyền đến có chút không chuẩn.

Bà hỏi cậu sao thế.

Cuối cùng là Tần Thư nói cậu bị cảm.

Bị cảm nghe đỡ hơn phát sốt một xí.

Hai vợ chồng Diệp Mẫn chưa bao giờ xem thường bệnh cảm, cảm thấy đây là dấu hiệu báo trước của việc lên cơn sốt, đã bắt đầu luyên thuyên về chủ đề nên ăn gì và nên chăm sóc bản thân thế nào.

Trước khi hai người nói tiếp, Tống Vân Hồi đúng lúc nói Tần Thư chăm sóc mình rất tốt, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Hai vợ chồng lúc này mới yên tâm.

Diệp Mẫn cười cười, nói: "Tính cách bé Thư thường ngày bí bách không mấy thú vị, nhưng chăm sóc người ta rất tốt."

Quả nhiên là mẹ ruột, nói trúng tim đen.

Dời mắt khỏi tờ giấy đặt trên laptop, Tống Vân Hồi ngước mắt, nở nụ cười, nói:

"Tần Tiểu Thư rất thú vị."

Đây không phải lời nói khách sáo xã giao, vẻ mặt cậu tự nhiên, đuôi mắt còn mang thei ý cười, đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh đèn sáng choang, có hơi lóa mắt.

Hai vợ chồng bật cười.

- -Có tiêu chuẩn gì không?

- -Có lẽ vừa thú vị vừa tự chủ.

Bàn tay đang ôm Cam Tử của Tần Thư thoáng buông lỏng.

Một khắc này bị Cam Tử nắm bắt thời cơ thoát khỏi tay anh, nhào về phía điện thoại.

Điện thoại bị đẩy ngã, tình cảnh một mảnh hỗn loạn.

Cuối cùng là Tống Vân Hồi tóm được nhóc con, Tần Thư nâng giá đặt điện thoại lên.

Cam Tử đến tay Tống Vân Hồi lại thành thật lạ thường, nhắm thẳng vào lòng cậu cọ tới cọ lui.

Tống Vân Hồi mỉm cười gãi cằm mèo nhỏ.

Hai vợ chồng tán gẫu một hồi, cuối cùng nói sắp sửa làm việc, vì thế cúp máy.

Sau khi cúp máy Cam Tử liền bị đưa đến trên tay Tần Thư, Tống Vân Hồi lại lần nữa cầm laptop lên.

Cậu ngoáy loạn hai chữ trên mặt giấy, như chợt nhớ đến gì đó, bèn vừa viết vừa nói:

"Lời hôm nay lúc đến bệnh viện còn chưa kịp nói xong."

Cậu ngước mắt, hỏi: "Muốn nghe tiếp không?"

Bàn tay đang nắm măng cụt mèo nhỏ khẽ nhúc nhích, Tần Thư ổn định hơi thở, hơi gật đầu:

"Cậu nói."

"Lúc đó tôi đang cẩn thận suy nghĩ."

Tống Vân Hồi cúi đầu viết vài chữ và vài con số, nhân tiện ngâm nag vài tiếng, cảm thấy khá ổn, vì thế không sửa nữa, tiếp tục nói:

"Tôi nghĩ, nếu là anh, nói không chừng có thể thử một chút."

Một câu nói rất đỗi bình thản.

Trong phòng nháy mắt an tĩnh xuống.

Có lẽ không tính là an tĩnh.

Tiếng bút trong tay Tống Vân Hồi ma sát với trang giấy, còn cả tiếng ngáy o o nho nhỏ của Cam Tử và tiếng máy sưởi hoạt động khe khẽ, thậm chí là cả tiếng gió vỗ vào cửa sổ toàn bộ đều lọt vào màng tai.

Tống Vân Hồi nói xong liền rũ mắt xuống tiếp tục viết nhạc của mình, cậu ung dung nhàn nhã, tựa như hoàn toàn không ý thức được lời mình nói kinh hãi thế tục đến nhường nào.

"Tôi......"

Tần Thư hé miệng, lúc này mới phát hiện giọng của bản thân khàn đến lợi hại.

Tống Vân Hồi cũng nghe ra.

Cậu không rõ ra sao, với cốc nước gần mình nhất đưa cho anh.

Cốc khủng long nhỏ, ai uống cũng khen đẹp.

"Hẳn là vẫn còn ấm, uống vài ngụm bôi trơn cổ họng đi."

Cậu xoa xoa cằm, khó hiểu còn dấy lên chút cảm giác hưng phấn, nói, "Nếu bị cảm, anh có thể lấy thuốc của tôi mà uống, không cần khách sáo."

Cực kỳ hiểu ý.

Tần Thư nhận lấy cốc khủng long nhỏ.

Sau đó giọng anh liền khôi phục lại như thường.

Tống Vân Hồi trông có hơi tiếc nuối, chạm phải ánh mắt anh liền cúi đầu xuống tiếp tục viết viết vẽ vẽ, vờ như chưa có gì xảy ra cả.

Nắm chặt cốc nước trong tay, yết hầu lăn lên lộn xuống, Tần Thư hỏi cậu:

"Vậy có thể không?"

Tống Vân Hồi ngước mắt, "Gì cơ?"

Tần Thư nói: "Có thể thử không?"

Thử ở bên nhau.

"Khá lắm."

Tống Vân Hồi buông bút trong tay xuống ngạc nhiên nói: "Anh vậy mà thật sự muốn thử à."

Tần Thư không phản bác.

Người khác nói tâm tư anh không thuần khiết không hề sai.

Ngay từ đầu anh đã không muốn chỉ làm bạn với cậu.

Anh hỏi: "Cho nên có thể thử không?"

Không ngờ tới chủ đề đã kéo đến đây liền không thể quay về được nữa, Tần Thư nghiêm túc, Tống Vân Hồi chỉ có thể bỏ bút trong tay xuống cũng nghiêm túc nhìn lại anh.

Lời là bản thân nói, không có lý do thu hồi.

Nhưng có sao nói vậy, cậu chưa từng có kinh nghiệm làm bạn trai người khác, căn bản không biết yêu đương, cũng không biết chăm sóc người khác thế nào.

Nhìn ra do dự của Tống Vân Hồi, Tần Thư đã hiểu, sau đó nói:

"Nếu cậu không chắc, có thể thử trước."

Một tháng 'thử việc', nếu hài lòng liền chuyển chính thức.

Anh chưa từng qua một bước lên trời, nhưng ít nhất cũng có một cơ hội.

Dù chỉ là một danh phận tạm thời.

Tống Vân Hồi vỗ tay, liên tục nói 'được được được'.

Hai người ông nói gà bà nói vịt cuối cùng đạt thành nhất trí một cách kỳ quái.

Tống Vân Hồi vò vò tóc, vẫn không nhịn được mà chắp vá, nói:

"Lần đầu của tôi, không có kinh nghiệm, nếu có gây ra việc gì, nhớ cười nhỏ một xíu thôi nhé."

Ý cười trên mặt Tần Thư không hề phai nhạt.

Cái tên này, còn chưa chính thức bắt đầu mà đã cười cậu rồi cơ đấy.

Tống Vân Hồi lấy cái gối bên cạnh qua ném vào lòng anh.

Chiếc gối nhẹ hều không có mấy cảm giác chân thật, chẳng có xíu lực công kích nào.

Tần Thư tiếp lấy gối, sau đó cầm cốc khủng long nhỏ trong tay đứng dậy đi rót một cốc nước ấm.

Anh đi rót nước, Cam Tử liền lăn vào lòng Tống Vân Hồi làm ổ.

Mèo nhỏ vừa nhào vào lòng khiến cậu ấm áp hẳn lên, Tống Vân Hồi bèn ngáp một cái.

Uống nước ấm Tần Thư đưa tới, thân thể như được sưởi ấm phiêu phiêu, con buồn ngủ cũng ập tới.

Vì thế cậu ôm laptop và giấy của mình đứng lên, chậm rì rì lên lầu.

Sau lưng cậu là một cái đuôi nhỏ, cuối cùng đuôi nhỏ bị Tần Thư túm lại.

Cam Tử thích cuộn tròn tự quấn mình thành một cục, thường xuyên làm chăn hở chỗ này chỗ kia, ít nhất thì hôm nay không được ngủ cùng Tống Vân Hồi.

Tống Vân Hồi về phòng, đơn giản sắp xếp lại những thứ mình vừa viết, sau đó ngả đầu 'tắt máy' đi ngủ.

Một đêm say giấc nồng.

Nửa đêm trời đổ tuyết, đợi đến khi sắc trời lại lần nữa sáng lên thì bên ngoài đã là một mảnh trắng xóa.

Lần này là kiểu đổ tuyết nhỏ điển hình của miền nam, không dày.

Trong gian phòng, trên chiếc giường đỏ thẫm nhô ra một cái đầu bù xù.

Tống Vân Hồi nhô ra khỏi chăn bông ấm áp, đôi mắt vẫn chưa thể mở ra, bàn tay vô thức xoa xoa tóc.

Cậu vừa mở mắt liền nhìn thấy cốc nước đặt trên tủ đầu giường đầu tiên.

Ký ức tối qua chợt ùa về.

Tối qua trò chuyện dăm ba câu, hình như cậu có thêm một người bạn trai thì phải.

"......"

Có hơi lạ lẫm, không chắc lắm, lại ngẫm nghĩ tiếp xem.

Trong phòng truyền đến tiếng ma sát của chăn và quần áo.

Tống Vân Hồi kinh hãi ngồi bật dậy trong cơn suy tàn, phút chốc ngẩn người.

Không phải ảo giác, cậu thật sự có bạn trai rồi, còn là vào hôm qua.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Xóa đi những ký ức liên quan đến Tần Tiểu Thư không phải không có đạo lý.

Nếu có Tần Tiểu Thư ở đây thì thật sự không còn chuyện của Chung Hứa nữa (nghiền ngẫm).

- -

Editor cute: đăng sớm vì ngày mai tui bận đi chơi òi ahihi, với cả tuần sau có thể sẽ không có chương mới nhe các bác🥹

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play