Tần Thư không chú ý thấy Tống Vân Hồi đang nghe điện thoại, lúc đặt đồ uống xuống anh mới phát hiện vừa rồi hình như cậu đang nói chuyện với ai đó.
Tần Thư không hỏi, Tống Vân Hồi cũng không đề cập gì đến cuộc điện thoại này.
Dẫu sao thì dưới tình huống thông thường, không một ai thích nhắc đến đoạn tình cảm chẳng đâu vào đâu của mình cả.
Kể từ khi còn nhỏ hai người đã bắt đầu gửi đồ chơi cho nhau, cho đến khi trưởng thành sau này, mỗi một giai đoạn trong cuộc đời cậu đều có Chung Hứa tham gia, Chung Hứa cũng là người duy nhất mà cậu từng thích trước đây.
Nhưng cậu đúng là đầu óc chậm chạp, vậy mà sau khi hôn mê mới biết hóa ra Chung Hứa thích Tống Tử Thư.
Cậu bất thình lình bị mọi người xa lánh, họ thiên vị cưng chiều Tống Tử Thư, họ lãng quên sinh nhật cậu, thì ra hết thảy đều có nguyên do.
Gặp quỷ rồi.
Ý nghĩ đầu tiên sau khi Tống Vân Hồi tỉnh lại chính là nhanh chóng kết thúc cuộc tình tay ba đầy quỷ dị này.
Không biết từ khi nào, vẫn luôn là cậu chủ động liên lạc với Chung Hứa, chủ động hẹn gặp đối phương.
Đây rõ ràng là một mình cậu đơn phương, chỉ cần bản thân chủ động cắt đứt liên lạc, mối quan hệ này liền có thể kết thúc ngay lập tức.
Vẫn là một câu đó, vui vẻ là quan trọng nhất.
Ngay cả nhà cậu còn có thể quyết định dứt áo ra đi, cắt đứt liên lạc với Chung Hứa thì có gì khó chứ.
Cậu xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc mà mình có, Tống Vân Hồi chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.
Có tiếc nuối, nhưng lại càng thoải mái và nhẹ nhõm hơn nhiều.
Buông tha cho người ta cũng như buông tha cho chính mình.
Tống Vân Hồi cất điện thoại rồi nhận lấy búp bê vải mà Tần Thư đưa.
Là một chú chó chuối tiêu màu vàng, xấu đến đặc biệt độc đáo, nhưng nhìn lâu lại thấy nó lộ ra một loại đáng yêu khác thường.
Tống Vân Hồi treo cái vòng nhỏ của búp bê vào ngón trỏ, chống cằm nhìn chú chó chuối tiêu này, càng nhìn càng thấy thích, cuối cùng chụp cho nó một bức ảnh.
Trong tiệm nhiều người, hai người cũng không muốn bị nhận ra, vì thế xách theo trà sữa rời khỏi tiệm.
Đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, vừa bước đến lầu một, Tống Vân Hồi bỗng nghiêng mắt, cậu nhìn thấy chiếc áo hoodie liền mũ màu hồng trên người một con ma nơ canh ở một cửa hàng nào đó.
Ánh mắt cậu không tự chủ lia tới trên người Tần Thư.
Tần Thư đang mặc áo sơ mi trắng kèm với áo len lông cừu xám đối diện với ánh mắt của cậu.
"......"
Tống Vân Hồi dùng giọng điệu tương tự nhân viên quèn đang nịnh nọt cấp trên nói: "Đẹp hén, đẹp đến mức tôi cũng muốn mua một cái."
Tần Thư nhìn cậu một cái.
Cuối cùng Tần Thư xách theo hai túi quần áo lên xe, Tống Vân Hồi rất ân cần giúp đỡ sắp xếp mấy túi quần áo vào ghế sau xe.
"Người trẻ tuổi nên ăn mặc nhiều màu sắc một chút."
Tống Vân Hồi cười tít mắt, "Anh mặc mấy cái này khẳng định rất đẹp."
Tần Thư đang đeo khẩu trang, gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng khẩu trang lại thoáng động đậy một chút.
Lái xe về nhà, lúc chuẩn bị xuống xe, Tần Thư đưa một túi cho Tống Vân Hồi.
Tống Vân Hồi xách theo túi và trà sữa xuống xe, vẫy vẫy tay với anh, cuối cùng xoay người vào nhà.
Buổi chiều vẫn còn một đống đồ đạc mua trên mạng trước đó gửi đến, nhân viên trong cửa hàng đến lắp đặt.
Lúc đi ngang qua phòng khách, bọn họ nhìn thấy một chiếc áo hoodie màu hồng đang trải trên sofa.
Rất bắt mắt.
Tống Vân Hồi đưa các nhân viên đến phòng ghi âm cậu đã chuẩn bị từ sáng sớm.
Cách âm của căn phòng này đã được bắt tay vào gia công lúc cậu mua nó, đã sớm hoàn thành xong trước đó, chỉ thiếu lắp đặt thiết bị nữa thôi.
Các nhân viên rất chuyên nghiệp.
Phòng ghi âm sau khi được lắp đặt xong lóe sáng lên, khắp căn phòng đều tràn đầy hơi thở của sự chuyên nghiệp.
Tống Vân Hồi nhét vào tay mỗi nhân viên một hộp sữa dâu rồi tiễn bọn họ về, sau đó tự mình dạo quanh căn phòng một lượt.
Một sự vật mới luôn có thể khơi dậy sự nhiệt tình nhất thời, Tống Vân Hồi tranh thủ chỉnh sửa cho xong giai điệu của bản nhạc vẫn còn dang dở ngày hôm qua.
Sau khi sửa xong cậu kiểm tra lại lần nữa rồi đóng trang lại, nhìn thấy biểu tượng nhỏ ở cột bên cạnh trên máy tính, lúc này cậu mới nhớ ra gì đó.
Hóa ra lúc nhàm chán ở bệnh viện cậu đã từng livestream.
Lúc đó cậu đã nói gì nhỉ, nói lần sau sẽ mở livestream gặp lại mọi người.
Sau đó cậu xuất viện, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Bây giờ trời cũng đã tối, vừa hay thích hợp tâm sự đêm khuya.
Đăng nhập vào tài khoản, phát hiện tin nhắn hậu đài đã lên đến 99+, cậu nhìn lướt qua một chút, liền nhìn thấy không ít người khóc lóc hỏi cậu khi nào mở livestream.
Lần đầu tiên cậu gặp một hậu đài ấm áp như vậy.
Cậu đặt chú chó chuối tiêu được tặng hôm nay lên trên bàn, Tống Vân Hồi chống cằm click chuột, sau đó đặt tên cho phòng live, điều chỉnh tốt ống kính.
[Tiệm bán sỉ hột xoàn, mời tiến vào phòng]
Phòng live vừa mở ngay lập tức đã có vài người tiến vào.
Có lẽ là bởi vì những người follow cậu sẽ nhận được thông báo nhắc nhở, sau vài phút, phòng live đã lục tục có đến hàng trăm người. Tống Vân Hồi cũng không rõ mấy trăm người này là người thật hay là bên nền tảng gửi tới.
Hàng trăm người đối mặt với chú chó chuối tiêu ở trước màn hình đều rơi vào trầm mặc.
Tống Vân Hồi lên tiếng chào hỏi bọn họ, "Chào các bạn."
[Chó đang nói chuyện! (À mà đây là chuối tiêu hay là chó thế?)]
[Vì sao lâu vậy rồi mới mở livestream dị huhuhu, nhớ cậu chết đi được!]
[Muốn nghe hát]
[Muốn nghe hát]
"Hôm nay chúng ta tán gẫu trước, sau đó lại hát nhé."
"Mình mới chuyển nhà, khoảng thời gian này rất bận rộn cho nên mới không kịp mở live."
Thanh âm của cậu vừa sạch sẽ vừa ôn hòa, cắn chữ như cắn vào lòng người, khiến người ta không khỏi sướng run lên, đồng thời vô thức thả lỏng bản thân, như thể đang thật sự tán gẫu với bạn bè.
[Tâm trạng Sữa Đậu Nành hình như rất tốt, hôm nay đã ra ngoài chơi sao?]
[Cậu chủ Sữa Đậu Nành! Bạn cùng phòng của tui thân mang bệnh nan y, nguyện vọng của cô ấy là được thấy Sữa Đậu Nành lộ mặt ó QAQ]
[Chọn bài chọn bài, <Dã Phong> của Bạch Lâm Hoa!!]
[Chú chó chuối tiêu này càng nhìn càng thấy cute làm sao í]
......
Mắt quét qua bão bình luận càng lúc càng nhiều, Tống Vân Hồi tìm thấy lời mình muốn đọc, đáp:
"Hôm nay......ừm, cùng bạn ra ngoài dạo, chú chó chuối tiêu cũng là được tiệm trà sữa tặng lúc mua trà sữa, trà sữa rất ngon."
"Lộ mặt thì thôi đi, đến lúc đó các bạn nhìn thấy mặt mình rồi chắc chắn sẽ bỏ chạy mất dép."
Cậu vừa nói vừa nhập bài hát <Dã Phong> vào.
"Hửm? Lại còn VIP."
Tống Vân Hồi đành quét mã QR để nạp tiền.
[Ha ha ha ha ha ha ha cách một cái màn hình cũng cảm nhận được miễn cưỡng tràn trề]
[Sữa Đậu Nành đưa mã QR cho tui đi! Tui quét cho!]
[Rất nhiều ca khúc của Bạch Hoa Hoa đều có Sữa Đậu Nành đó tham gia sáng tác, bài nào cũng hay nhứt nhối!]
Tống Vân Hồi không nói lời dư thừa, chỉ cười một tiếng, "Đồng hương."
ID phát sóng trực tiếp của cậu là Sữa Đậu Nành không ngon, cùng với Sữa Đậu Nành uống không ngon chỉ thiếu mỗi một chữ.
Nguồn gốc cậu lấy cái tên này là do khi đó vừa hay cậu đang uống sữa đậu nành, kết quả vừa hạ miệng xuống liền khó quên một đời.
Sữa đậu nành không có tội, người có tội là tiệm bán sữa đậu nành.
Trong khi các 'thính giả' khác đang tán gẫu, Tống Vân Hồi đã bắt đầu cất cao giọng hát.
Trong chớp mắt khúc nhạc dạo vừa phát ra cậu đã hoàn toàn nhớ rõ giai điệu này.
Hình như đã được viết rất lâu rồi.
"Mic không ổn định lắm, các bạn chịu khó chút nhé."
Sau đó thế giới hoàn toàn yên tĩnh xuống, chỉ có khúc nhạc dạo của bài hát vẫn vang vọng.
Không giống với những người khác, giọng hát của Tống Vân Hồi vừa dịu dàng vừa nội lực, cậu không tận lực phô bày kỹ xảo, hết thảy đều tuân theo dáng vẻ vốn có của bài hát.
Tống Vân Hồi - người lần đầu tiên nhìn thấy bài hát này còn rất kinh ngạc vì phải nạp VIP giờ phút này đây lại dường như rất am hiểu nó.
Dịu dàng, ôn hòa, lại không kém phần cứng cỏi hùng hồn.
Trong lúc vô tình, số lượng người trong phòng live dần dần tăng lên.
Đủ loại hiệu ứng tặng thưởng đặc biệt tung bay khắp màn hình, Tống Vân Hồi nhìn nhìn, nhưng không đáp lời ngay.
Mãi đến khi một bài hát sắp kết thúc, cậu mới dừng lại, nói: "Uống miếng nước trước đã."
Khán giả trong phòng live lúc này mới hoàn hồn.
[Mẹ nói 666! Không phải Sữa Đậu Nành chưa từng nghe qua bài hát này sao?]
[Cái này có chút vi diệu à nhen]
[Ôi giọng hát thật dịu dàng hu hu hu, tặng một hỏa tiễn này, hy vọng tối nay có thể ngủ ngon giấc]
[Khóc rồi hu hu hu hu hu hu, gần đây áp lực thật sự quá lớn, vẫn luôn ngột ngạt kiềm nén, bây giờ không thể kiềm nén nổi nữa rồi QAQ]
[Yêu cậu chủ Sữa Đậu Nành quá đi!!! Tui đã được tiếp thêm sức mạnh!]
Một bài hát phát xong liền tự động dừng lại, giọng nói sau chú chó chuối tiêu lại vang lên, thân thể Tống Vân Hồi hơi nghiêng về phía trước, cậu cố gắng nhìn cho rõ đủ kiểu chữ bông hoa lá hẹ trên màn hình.
"Mình đã từng nghe qua bài hát này," Tống Vân Hồi nói, "Trước khi nó thu phí."
Nói đúng hơn là trước khi nó phát hành luôn cơ.
"Cảm ơn đã tặng thưởng, lao động không dễ dàng gì, xin hãy tặng thưởng theo sức của mình."
Có lẽ là nhân lúc cậu đang nhìn quà thưởng, vừa dứt lời, phần thưởng lại bay tới một đống lớn.
"Áp lực lớn hãy thả lỏng tại đây."
Tống Vân Hồi mặc áo khoác lên, cất giọng ôn hòa, cậu không nhịn được ngáp nhẹ một cái, "Tặng thưởng ít, giao lưu nhiều, có vấn đề gì cứ việc nói ra để mọi người cùng nhau xem xét."
Như là nhớ đến gì đó, cậu lại bổ sung, "Trừ Toán cao cấp."
[Cái tay vừa định gõ chữ của tui phải phanh gấp luôn á (Mèo con đờ đẫn.jpg)]
[? Thật sự còn có người muốn hỏi vấn đề về Toán cao cấp ư?? Phiền não của cậu không giống với phiền não của tui lắm]
[Vậy đại số tuyến tính có được không dạ?]
[Toán cao cấp và thanh âm của Sữa Đậu Nành đều là buff, tui cảm thấy buồn ngủ rồi đó]
[Hát thêm một bài nữa đi Sữa Đậu Nành QAQ, khẳng định tui sẽ ngon giấc tới sáng]
Sau đó là một loạt yêu cầu bài hát.
Tống Vân Hồi chọn một bài hát êm dịu.
Phòng live của cậu không giống với phòng live của những người khác, càng về khuya thì độ nổi tiếng của [Tiệm bán sỉ hột xoàn] càng cao.
Độ nổi tiếng ngày càng cao nhưng bão bình luận lại ngày càng ít đi.
Tống Vân Hồi nhìn thời gian, nói: "Một bài cuối cùng nha."
Cuối cùng cậu hát một bài rất bình thường đối với tất cả mọi người <Ngày mai sẽ càng tốt hơn>.
"Được rồi, hẹn gặp lại mọi người lần sau."
Lúc đang tắt livestream cậu đột nhiên nhận được rất nhiều tặng thưởng, giao diện hơi lag một chút, một lúc sau mới thuận lợi thoát khỏi live.
Hậu đài có thêm vài tin nhắn.
Bên nền tảng cũng gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu có muốn ký hợp đồng không.
Tống Vân Hồi không trả lời ngay, cậu tháo tai nghe xuống xoa nhẹ mái tóc, nỗ lực nhìn về phía xa để làm dịu cơn nhức mỏi.
Trời đã khuya lơ khuya lắt chắc chắn không thể nhìn xa hơn được, nhưng có thể thấy nhà sát vách vẫn đang sáng đèn.
Vậy mà còn thức à.
*
Tần Thư nhìn điện thoại.
Cứ về đêm là Cam Tử sẽ không bao giờ ngoan ngoãn đi ngủ, bây giờ vẫn đang lăn qua lộn lại trong lòng anh.
Màn hình điện thoại đang dừng lại ở giao diện dayanzi, là trang chủ cá nhân của Tống Vân Hồi.
Tài khoản của cậu rõ ràng là do bản thân cậu đang dùng, không có dấu vết hoạt động của đoàn đội, trên đó đa phần đều là mỹ thực và phong cảnh thường ngày, còn có cả một ít trích đoạn chuyện cười ngắn khó hiểu.
Cậu rất thích chia sẻ, cậu thường chia sẻ những câu chuyện mà bản thân cảm thấy thú vị để mọi người cùng xem, tuy những thứ thu lại được toàn bộ đều là những lời mắng mỏ không thương tiếc.
Thế nhưng tài khoản dayanzi của cậu đã dừng lại vào trước hôm xảy ra chuyện rơi xuống nước một ngày, không hề có cập nhật mới nào.
Thái độ khác thường của cậu khiến rất nhiều cư dân mạng tưởng rằng bản thân bắt được nhược điểm gì đó, cứ thuận theo phán đoán của mình mà đi, càng lúc càng cảm thấy đúng, càng cảm thấy đúng thì lại càng mắng chửi lợi hại hơn.
Không một ai đi tìm hiểu kỹ độ chuẩn xác của những tin đồn này.
Tắt điện thoại, ngăn cản móng vuốt của Cam Tử đang nỗ lực lung lay bức ảnh ở đầu giường, Tần Thư lấy chiếc áo hoodie màu hồng đặt sang một bên, nói:
"Cậu ấy hẳn là rất hợp với chiếc áo này."
Trong bức ảnh đặt ở tủ đầu giường, một nam sinh mặc đồng phục học sinh xanh trắng đang mỉm cười sáng lạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT