Tống Vân Hồi không phải không biết, cậu luôn rất rõ ràng.

Cậu biết Tống Vân Dương - người anh trai luôn mong đợi sự xuất hiện của cậu trong miệng mẹ cậu vẫn luôn căm hận cậu, cho rằng cậu không thoát khỏi liên can với cái chết của mẹ.

Cậu đã từng biện bạch, từng nỗ lực thử giao lưu với ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng nhìn mình của người nọ, cảm thấy một ngày nào đó Tống Vân Dương nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ của hắn.

Thời thơ ấu ngắn ngủi tươi đẹp ấy đã dạy cậu trở thành một mặt trời nhỏ tích cực, nhưng không ai có thể ôm ấp vài năm tích cực đó cả một đời.

Nỗ lực chung quy vẫn sẽ nhận được kết quả.

Dù rằng kết quả này là thất bại.

Người ở đầu dây bên kia hẳn là còn muốn nói thêm gì đó, Tống Vân Hồi cảm thấy cứ tiếp tục giao lưu như vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, trực tiếp cúp máy.

Gió lạnh bên ngoài vẫn đang lùa thẳng vào phòng, cậu buông di động xuống, vén tóc tai lại, cậu mở to mắt nhìn trần nhà tối mịt, mãi đến khi mắt mỏi nhừ mới chậm rãi chớp chớp.

Không ngủ được.

Đi viết nhạc thôi.

***

Đèn của phòng ghi âm lại sáng cả một tối.

Giấy A4 chất đầy trên đất, một số viết đầy bên trên, một số lại chỉ có một vài ký tự nghệch ngoạc vô nghĩa.

Tống Vân Hồi chậm rãi đứng dậy, trước mắt có chút hoa nhưng cũng chỉ một hai giây, sau đó lại trở lại bình thường.

Đến phòng bếp uống một ngụm nước, kế đó cậu cứ đứng đực ra đó, cứ như đã mất đi mục tiêu vậy, không nhúc nhích động đậy.

- -Đã lâu không nhìn thấy Cam Tử rồi, đi thăm nhóc một chút thôi.

Không biết nhóc có béo lên cân nào không nữa.

Làm việc cả một đêm, Tống Vân Hồi ý thức được đại não của mình đã bắt đầu hỗn loạn, rất nhiều suy nghĩ vô cớ bật ra, nhưng cậu lại cảm thấy thấy mạch suy nghĩ của mình rất minh mẫn, vừa mâu thuẫn vừa khó hiểu.

Cậu là một người thuộc phái hành động, nghĩ gì liền làm đó ngay.

Không mang theo điện thoại di động, cũng không mặc áo khoác, cậu cứ vậy mà ra ngoài, đi đến nhà hàng xóm.

"Cốc cốc cốc"

Tống Vân Hồi gõ cửa ba lần, sau đó liền tựa trán vào cửa thở một hơi, đợi Tần Thư mở cửa.

Tiếng bước chân dần đến gần, sau đó cửa mở ra.

Khoảnh khắc cửa mở ra, Tống Vân Hồi vẫn đang dựa bên trên không né kịp, suýt chút nữa đứng không vững, tiếp đó hình như được gì đó đỡ lấy, vững vàng đứng tại chỗ.

Tần Thư một tay đỡ Tống Vân Hồi, nhìn quần áo mỏng manh trên người đối phương, lại liếc nhìn xung quanh một chút, sau đó đóng cửa lại.

Sau khi vào nhà Tống Vân Hồi tự giác đi dép lê vào, nói với anh: "Tôi tới tìm Cam Tử chơi."

"Cam Tử đang ở phòng khách, tôi đi lấy quần áo cho cậu."

Tần Thư nói, lại nhìn Tống Vân Hồi một cái rồi nói tiếp, "Thôi bỏ đi, tôi dẫn cậu đi tìm nó trước."

Tống Vân Hồi gật đầu.

Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy Cam Tử mà cậu tâm tâm niệm niệm một cách khó hiểu.

Cam Tử lần này không điên cuồng lăn lộn trong lòng cậu nữa, chỉ liên tục kêu miao miao với cậu.

Tống Vân Hồi nắm lấy đệm thịt nhỏ của nhóc, mặt mày hơi hơi buông lỏng một chút.

Kế đó bên tai dường như nghe thấy chút tiếng động, cậu quay đầu, nhìn thấy Tần Thư bước xuống lầu, trên tay còn cầm theo quần áo.

Là một chiếc áo khoác màu đen.

"Chỗ tôi không có quần áo mới, đây là áo của tôi, đã giặt sạch rồi, cậu mặc tạm trước đi."

Tống Vân Hồi nhận lấy quần áo, chậm rãi mặc vào.

Áo khoác lớn hơn size người cậu một vòng, ống tay áo cũng dài, cậu mặc vào chỉ còn có thể nhìn thấy đầu ngón tay.

Tống Vần Hồi nhìn ống tay áo dài quá mức, không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào khác.

Tần Thư ngồi xổm xuống, xắn ống tay áo của cậu lên hai vòng, xắn đến bên dưới cổ tay một chút.

Xong chuyện anh không đi ngay, vươn tay sờ sờ trán Tống Vân Hồi.

Tống Vân Hồi không phản kháng cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn anh.

Tần Thư thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không thay đổi, chỉ hỏi: "Ăn sáng chưa?"

Tống Vân Hồi nói chưa.

Tần Thư đứng lên, "Cậu chơi trước đi, tôi đi nấu chút cháo."

Tống Vân Hồi vuốt ve đầu Cam Tử, gật đầu.

Có lẽ khoảng thời gian tôi luyện này đã khiến năng lực của Tần Thư hoàn toàn được nâng lên một tầm cao mới, Tống Vân Hồi cảm thấy chưa qua bao lâu mà đối phương đã đặt một bát cháo nhiệt độ vừa đủ lên bàn ăn, có thể trực tiếp ăn ngay.

Tống Vân Hồi ôm Cam Tử chầm chậm đứng dậy.

Trong cháo có hạt ngô, cà rốt, thịt băm, còn khá ấm nóng, ăn vào một ngụm liền khiến người ta thoải mái hơn không ít.

Tống Vân Hồi ăn sáng, Tần Thư thì đi rửa bát, nhân tiện chuẩn bị bữa trưa hôm nay luôn.

Lúc anh lần nữa xoay người lại, Tống Vân Hồi đã nằm nhoài lên bàn ngủ mất.

Đầu cậu vùi vào khuỷu tay, tóc mái ngổn ngang lộ ra bên ngoài, dưới mắt lộ rõ quầng thâm.

Rõ ràng hôm qua thức trắng cả đêm.

Tần Thư bế Cam Tử vẫn đang ngoe nguẩy đuôi trên đùi Tống Vân Hồi, sau đó bưng một cốc nước ấm rồi lục tìm thuốc hạ sốt trong hòm thuốc đến, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tống Vân Hồi.

"Tỉnh tỉnh, cậu sốt rồi, uống thuốc trước đi rồi ngủ."

Đương lúc nửa tỉnh nửa mê bị gọi dậy, hai mắt Tống Vân Hồi chỉ mở một nửa, nước mắt sinh lý đảo quanh hốc mắt.

Cũng không biết cậu có nghe hiểu lời Tần Thư nói hay không, tóm lại cậu đã uống thuốc, uống nước, sau đó tìm tục gục đầu xuống bàn ngủ.

Lần này cậu thật sự đã ngủ sâu.

Tần Thư rũ mắt, xắn tay áo lên.

***

Vừa tỉnh giấc, cậu hé mắt ra nhưng đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh.

Tống Vân Hồi cá mặn lật người, ngủ tiếp.

Ngủ được một nửa thì đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo.

Tống Vân Hồi mở mắt ra.

Là một gian phòng xa lạ lại có chút quen thuộc.

Đơn giản hồi tưởng lại một chút, cậu từ từ ngồi dậy, nhìn thấy chiếc áo khoác đen đặt trên tủ đầu giường.

"......"

Thoáng trầm mặc.

Ở một mức độ nào đó mà nói bản thân cậu còn rất lợi hại, đã gần như bị đốt đến ngu người nhưng vẫn có thể kéo lê thân thể đang trong trạng thái du hồn đến đây.

Thậm chí còn chơi cùng Cam Tử một lúc lâu mới ghê.

Cậu vươn tay sờ trán một chút, cảm thấy không còn nóng nữa, cậu ngồi thẳng dậy mặc áo khoác đen trên đầu tủ vào.

Cổ họng rất khô, khó chịu quá.

Muốn uống nước.

Vừa đi đến phòng bếp, cậu liền nghe thấy tiếng nói truyền đến từ phòng khách.

Cậu nhìn sang một cái, phát hiện Tần Thư đang nghe điện thoại.

Cảm thấy nghe người ta nói chuyện điện thoại không tốt lắm, Tống Vân Hồi ngáp một cái, định quay về uống chút nước rồi nằm thêm chút nữa lại nói tiếp, kết quả Tần Thư gần như đồng thời mở miệng cùng với động tác xoay người của cậu:

"Trên bàn là nước lạnh, uống nước ấm trong bình giữ nhiệt ấy, nếu muốn ngủ thì uống nước xong rồi hẵng quay về ngủ."

Chân đang bước về phía cửa của Tống Vân Hồi lặng lẽ rụt về, cậu thành thật uống nước, sau đó về phòng ngã đầu liền ngủ.

"Tiểu Thư! Vừa rồi có phải con đang nói chuyện với người khác không?!"

Phu nhân Diệp Mẫn ở đầu dây bên kia kinh hãi kêu lên, "Trong nhà con có người?!"

Mỗi một thế hệ sau trầm tĩnh ít nói đều có một thế hệ trước quá mức hoạt bát.

Tần Thư chính là như vậy, có một người mẹ quá mức hoạt bát như phu nhân Diệp Mẫn.

Tần Thư không để ý đến xưng hô bà gọi mình, trước khi bà kịp mở miệng nói tiếp đã kịp thời chặt đứt ngay, "Là một người bạn."

Nhưng lại chặt không quá đứt.

Diệp Mẫn tự nhận bản thân đã hoàn toàn hiểu rõ đứa con trai này của mình, không hề xuất kích ra mặt, chỉ quan tâm nói:

"Thì ra là bạn à, tuy rằng cũng chưa từng nghe nói con có bạn ở đây nha."

"Bạn con không sao chứ, thấy con cẩn thận như vậy, là có vấn đề gì sao?"

"Nếu có vấn đề thì nhất định phải chăm sóc người ta cho tốt đấy, bạn mình mình yêu thương có biết chưa?"

Câu này câu kia của bà đều không rời hai chữ hai chữ 'bạn bè', nhưng từng câu từng chữ đều không giống đang nói bạn bè.

Tần Thư cuối cùng lựa chọn im lặng, tùy ý đối phương nói.

Diệp Mẫn nói xong lời mình muốn nói, đắc ý tắt 'mic', cuối cùng để lại một câu, "Không nói nữa, con đi chăm sóc 'bạn' của con đi ha."

Ngắt điện thoại, Tần Thư nhu nhu đầu mày, đã nghĩ đến sau khi đối phương cúp điện thoại sẽ thêu dệt câu chuyện như thế nào cho Tần Kiến Viễn nghe.

Vừa cúp điện thoại, Diệp Mẫn vui vẻ ném điện thoại vào trong túi, trên gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận tràn đầy ý cười, vốn muốn nói chuyện với người bên cạnh, sau đó đột nhiên nhớ tới gì đó, "Xong rồi, đã quên nói với tiểu Thư mấy ngày chúng ta muốn đến thăm Cam Tử rồi."

Tần Kiến Viễn ngồi bên cạnh còn chưa kịp phát biểu ý kiến, bà lại tự mình nói tiếp, "Không sao cả, bất ngờ đến tìm Cam Tử cũng không phải lần một lần hai."

Tần Kiễn Viễn ôn hòa nói: "Còn có một cách mà, em có thể gửi WeChat cho thằng bé."

Diệp Mẫn lựa chọn giả điếc, niềm nở nói, "Qua mấy ngày nữa Tống Thành tổ chức sinh nhật, vừa hay đến xem hai đứa trẻ của Văn Huệ thế nào rồi."

Chủ đề rất nhanh đã chuyển hướng, Tần Kiến Viễn lại hoàn toàn có thể theo kịp.

Ông biết bà thật sự nhớ mong hai đứa trẻ kia, đã xuất ngoại nhiều năm như vậy mà vẫn luôn đặt trong lòng, ông không nhiều lời, chỉ nói: "Chắc chắn đều rất tốt."

***

Tống Vân Hồi sau cùng hưởng thụ một bữa ăn dành cho người bệnh.

Đều là những món cần thiết cho người bệnh, đều rất ngon.

Nói chung là ngon hơn nhiều so với đống đồ ăn đông lạnh của mình.

Có thể là do cơm nước vừa ấm nóng vừa healthy vào bụng, cũng có thể đơn thuần là do viên thuốc hạ sốt cộng thêm giấc ngủ nửa vời lúc trưa, Tống Vân Hồi bây giờ đã hoàn toàn khôi phục sức sống, nhảy nhót tưng bừng.

Tống Vân Hồi nhảy nhót chủ động xin đi giết giặc cùng Tần Thư rửa chén, sau khi rửa xong còn chơi cùng Cam Tử một hồi, chơi đùa xong thì tính toán về nhà.

Bước đến cửa chính, khi đã cởi dép lê được một nửa, Tống Vân Hồi theo thói quen mò mẫm túi.

Hai từ 'bái bai' đang định thốt ra cứ thế nuốt trở xuống.

Tần Thư nhìn vẻ mặt của cậu, hỏi: "Không mang chìa khóa?"

"Anh hiểu tôi ghê."

Tống Vân Hồi gật đầu, cười đến cứng ngắc, "Nhân tiện thì điện thoại cũng không mang luôn."

Lúc cậu ra khỏi cửa không chỉ không mang theo điện thoại chìa khóa, não cũng không mang nốt mà, chỉ mang theo thân xác này đi, còn lại cái gì cũng không có.

Cam Tử bên này lại quấn lấy cậu, kêu miao miao miao miao ~ không ngừng.

Một cái kẹp hình mèo rất thuần túy.

Tần Thư nói: "Hôm nay ngủ ở đây đi."

Dép lê vừa cởi ra phân nửa lại mang trở vào, Tống Vân Hồi bế Cam Tử lên, lại lần nữa trở về phòng khách.

Bé mèo lông xù nằm trong lòng, nhưng Tống Vân Hồi luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Thiếu gì ta?

Tần Thư đưa điện thoại qua cho cậu.

"Muốn đọc mẩu truyện nhỏ?"

Đúng đúng, mẩu truyện nhỏ.

Tống Vân Hồi nhận lấy điện thoại, bên trên rất tri kỷ vừa hay chính là giao diện tìm kiếm.

Quen cửa quen nẻo nhập tên chủ Weibo mẩu truyện nhỏ vào, cậu mở mẩu truyện mới nhất ra, còn rất hào phóng cho Tần Thư xem ké.

Mẩu truyện nhỏ vẫn không đều không đuôi như trước.

Tống Vân Hooid cười đến ngửa ra sau, đầu chạm phải bả vai Tần Thư phía sau.

Đầu cậu lấy một góc độ vi diệu đụng vào bả vai Tần Thư, gối lên vừa vặn, còn rất thoải mái.

Khựng lại một giây, Tống Vân Hồi đang đinhn lui ra, gương mặt Tần Thư vẫn không có biểu tình gì như cũ, nói: "Cậu tiếp tục đi, không sao."

Vì thế Tống Vân Hồi cũng không thèm khách sáo nữa, tiếp tục hưởng thụ.

Xem xong mẩu truyện nhỏ, lúc tâm hồn bị chọc cho cười ná thở, Tống Vân Hồi tay nhanh hơn não, theo thói quen một chuỗi [ha ha ha ha ha ha] cứ như vậy trực tiếp bật ra.

6 chữ 'ha', số liệu chuẩn không cần chỉnh.

Nháy mắt sau khi đăng xong, chấm đỏ trên góc phải điện thoại lấy một loại tần suất nhanh quá mức cho phép không ngừng lóe lên.

......Đây không phải tài khoản của mình.

Tống Vân Hồi quay đầu nhìn Tần Thư.

Cậu nói: "Hay là anh thủ tiêu tôi đi."

- -

Mãi mới rảnh được một ngày 🥹🥲

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play