*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bóng trăng đong đưa, rọi sáng con đường đá xanh loang lổ, buổi đêm như nước lan ra, dần xoa dịu nỗi lòng dao động không ổn định của Tiêu Nghiễn Ninh.

Dọc đường đi về phía trước, chỉ có tiếng bước chân không nhẹ không nặng.

Tiếng cười khẽ của Tạ Huy Chân phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiêu Nghiễn Ninh ngước mắt nhìn sang hắn. Tạ Huy Chân dừng chân dưới một đài cao, ngẩng đầu nhìn cửa đại điện khép chặt trên những bậc thềm ngọc trắng phía trước, đáy mắt lấp lóe cảm xúc khiến người không đoán ra: “Nghiễn Ninh biết đây là nơi nào không?”

Tiêu Nghiễn Ninh không rõ ra sao: “… Thần không biết.”

“Đây là chỗ ở của Hoàng Thái hậu triều Kiền Minh, tằng tổ mẫu (bà cố) của cô sống trong biệt cung này,” Tạ Huy Chân từ tốn mà rằng: “Mấy năm cuối đời ấy, bà ta vẫn luôn dưỡng bệnh ở nơi này, cô túc trực bên giường bệnh, cho đến lúc lão nhân gia bà ta băng thệ (qua đời).”

Khi nói những lời này ngữ khí của Tạ Huy Chân thế nhưng lại bình thản. Tiêu Nghiễn Ninh không mò ra được tâm tư của hắn, chần chừ xong đáp lại một câu: “Điện hạ nén bi thương ạ.”

“Nén, bi, thương,” Tạ Huy Chân nhẩm lại một lần ba chữ này, giọng càng thêm trầm: “Nghiễn Ninh hiểu lầm rồi, cô không có gì mà phải nén bi thương, cô chỉ ước sao bà ta chết sớm một chút. Cô còn tự tay tiễn bà ta một đoạn nữa kìa.”

Cung nhân đi theo đằng sau dừng lại ngoài mười bước, lời của Tạ Huy Chân chỉ nói cho Tiêu Nghiễn Ninh nghe. Trong mắt Tiêu Nghiễn Ninh để lộ sự thảng thốt, nhất thời ngay cả lễ nghĩa đều quên hết, cứ như vậy ngu người mà nhìn sang Tạ Huy Chân.

Khóe môi Tạ Huy Chân cong lên: “Kinh ngạc như thế?”

Tiêu Nghiễn Ninh hoàn hồn: “Điện hạ nói đùa rồi…”

“Không phải nói đùa,” Ý cười nơi khóe môi Tạ Huy Chân nhạt đi: “Cô nói đều là thật, Hoàng Thái hậu là cô tự tay độc sát (giết bằng thuốc độc). Nghiễn Ninh nghe xong liệu có thấy điều này đã không còn là ly kinh phản đạo, mà là phạm phải sai lầm lớn nhất trong thiên hạ, là bất trung bất hiếu, tội đáng muôn chết không?”

Vẻ mặt Tạ Huy Chân vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đôi mắt ấy nhìn y lại u ám lạ thường. Trong lòng Tiêu Nghiễn Ninh giật thót. Chớp mắt có vô số ý nghĩ cuộn trào dâng lên, y đè thấp giọng ngập ngừng hỏi người trước mặt: “Tại sao điện hạ phải làm như vậy?”



“Bởi vì bà ta đáng chết,” Tạ Huy Chân bảo: “Vì để giúp Hoàng tử của nữ tính Triệu gia của bà ta đoạt vị trí trữ quân mà bà ta liên hợp những thế gia kia, tông vương[1] gán cái danh mưu phản cho phụ thân của cô, ép chết phụ thân mẫu thân của cô. Cô vốn nên là Hoàng Trưởng tôn danh chính ngôn thuận của Đông Cung, cần gì phải lấy thân phận chi thứ hoàng tộc làm con thừa tự của thúc phụ mới có thể có được địa vị ngày hôm nay, cô giết bà ta vì báo thù cho phụ mẫu, có gì là sai?”

“… Ban đầu lúc bệ hạ đăng cơ đã thay Tiên Thái tử xử lại án sai, khi ấy những kẻ rắp tâm hại người đều đã sao gia diệt tộc (tịch thu tài sản, giết cả họ) gieo gió gặt bão, điện hạ hà tất còn làm chuyện như vậy nữa, vô cớ vấy bẩn thanh danh của bản thân.” Tiêu Nghiễn Ninh thở than.

Tạ Huy Chân không cho là đúng: “Những kẻ đấy đều chết rồi, nhưng mà Hoàng Thái hậu vẫn đang hưởng thụ sự tôn quý và vinh quang, bởi bà ta là Hoàng Thái hậu, bệ hạ cũng không thể nào động đến bà ta. Nhưng cô làm sao có thể để cho bà ta sống tốt?”

“Nghiễn Ninh tưởng rằng cô để ý đến cái gọi là thanh danh ư? Khi cô mới chỉ được vài tuổi đã bị liên lụy vào sóng gió đoạt lấy kế vị, những thân trưởng (bậc cha chú) kia vì tranh giành hoàng vị, lợi dụng thân phận của cô kéo cô xuống nước, nhũ ma ma chăm sóc cho cô từ nhỏ vì bảo vệ cho cô mà không thể không treo cổ lên xà nhà tự vẫn, thay cô gánh chịu hết mọi tội lỗi. Từ thuở bé cô đã nghe quen tai nhìn quen mắt những thứ này. Người khác đối xử độc ác với cô, tại sao cô phải mềm lòng nương tay với người khác?”

Giọng điệu của Tạ Huy Chân vẫn không nhanh không chậm, nhưng Tiêu Nghiễn Ninh lại có thể nghe ra được dao động trong ấy, nó khiến y chết lặng không nói được gì.

Y nhìn xuống khép mắt, đôi mắt sáng ngời ý cười trong ký ức ấy hóa ra vẫn luôn bị che lấp bởi khói bụi mịt mùng. Y của khi xưa quá non nớt, từ đầu chí cuối chưa từng nhìn thấu, dù một lần cũng chưa từng an ủi Tạ Huy Chân một cách đúng nghĩa.

Tạ Huy Chân nhìn y, thôi nói chuyện. Một lát sau Tiêu Nghiễn Ninh bỗng tiến lên một bước, đến gần hắn: “Điện hạ, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, người hiện giờ là trữ quân trên vạn người, sau này có rất nhiều cơ hội hiện thực hoài bão. Người không sai, nhưng cũng không cần lún sâu trong thù hận của quá khứ thêm nữa, hãy nhìn về phía trước thôi.”

Y cố gắng cân nhắc lời nói, muốn cho Tạ Huy Chân đôi chút an ủi, bất kể là hắn có cần hay không.

Tạ Huy Chân: “Thí thân thí tổ (con cháu giết người thân, tổ tiên), không sai sao?”

Tiêu Nghiễn Ninh: “Nếu điện hạ không cảm thấy sai, thế thì không sai.”

Tạ Huy Chân: “Vào thời điểm này không nói những thứ luân thường kỷ cương kia sao?”

Tiêu Nghiễn Ninh lắc đầu: “Nói những điều đó nữa, có vẻ thần không thấu tình đạt lý quá, thần không muốn điện hạ đau lòng.”

Gió đêm thổi qua làm rối một sợi tóc mai Tiêu Nghiễn Ninh. Tạ Huy Chân giơ tay, từ tốn giúp y vén ra sau tai: “Nghiễn Ninh thế này là đang an ủi cô ư?”

Giọng Tiêu Nghiễn Ninh càng nhẹ nhàng thêm: “Lời nói của thần nếu có thể làm cho điện hạ cảm thấy được an ủi, thế thì tốt rồi.”

Lặng thinh không nói hồi lâu, Tạ Huy Chân cuối cùng lại cười lên, nắm lấy một bàn tay của y: “Đi nào, về thôi.”

Tiêu Nghiễn Ninh theo bản năng muốn rút về lại bị Tạ Huy Chân dùng sức giữ chặt: “Thật sự muốn an ủi cô thì thuận theo ý muốn của cô đi.”

Tiêu Nghiễn Ninh chỉ có thể coi như không có gì mà để mặc Tạ Huy Chân dắt, cùng hắn đi về phía trước.

Quay về tẩm điện của Tạ Huy Chân, ấy là điện các gần nước, ở trong đại điện cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên ngoài.

Toàn bộ cung nhân lui xuống. Tạ Huy Chân đứng ở cạnh bên, giơ tay vuốt lên yết hầu chuyển động lên xuống Tiêu Nghiễn Ninh. Tiêu Nghiễn Ninh cụp mắt: “Điện hạ nghỉ ngơi sớm chút đi ạ…”

“Sau khi cô cùng đệ chia xa thì được người đón đến biệt cung này, sau đấy vẫn luôn sống ở nơi này. Khi đêm đến, tiếng nước quá ồn, lúc nào cũng không thể vào giấc được, thường một mình đọc sách hoặc là chơi cờ cả đêm.” Tạ Huy Chân thì thầm, như thể nói mê.

Tiêu Nghiễn Ninh tựa như nghe ra được tâm tư khác từ trong giọng điệu của hắn, do dự hỏi rằng: “Biệt cung bên này có rất nhiều cung điện, sao điện hạ không đổi một nơi khác để ở?”

“Nhưng những nơi khác lại thực sự quá lạnh lẽo, một mình cô thì thấy quạnh quẽ. Nghe tiếng nước liên miên không dứt này, ít nhất trong lòng an ổn,” Tạ Huy Chân chậm rãi nói: “Khi ấy cô luôn nghĩ rằng, nếu như bên người có một người bầu bạn thì tốt rồi. Mỗi lần nhớ đến đệ là  thấy hối tiếc, đáng tiếc cô khi ấy tuổi quá nhỏ, vẫn không biết hương vị tình ái, chỉ cho là một người bạn cùng chơi mà thôi, tương lai vẫn sẽ gặp lại, nhưng nào có biết được khi gặp lại, đệ đã sắp thú người khác.”

Cảm xúc Tiêu Nghiễn Ninh rối bời, hỏi ra vấn đề y vẫn mãi muốn hỏi: “… Tâm ý của điện hạ, thần không hiểu, điện hạ nhiều năm như vậy chưa từng gặp lại thần, hiện giờ lại vì cớ gì cứ nhất định chấp nhất với thần?”

Tạ Huy Chân chăm chú nhìn y: “Đệ muốn biết?”

Tiêu Nghiễn Ninh: “Điện hạ có thể thể theo mong muốn giải thích nghi vấn cho thần?”

“Kỳ thực cô cũng không biết,” Tạ Huy Chân nói: “Biết đâu bởi vì nửa năm thuở còn bé ấy là thời điểm duy nhất cô sống thoải mái trong vài năm qua, vậy nên cô vô số lần hối hận rằng, ngay ban đầu đã không dẫn đệ cùng ra ngoài.”

Những thứ này lại chẳng phải lời giả dối, mới đầu đi chơi cùng với tiểu Thế tử này là bởi chỉ hôn của tiên đế khiến hắn nổi lên ý muốn trêu đùa người ta, cũng để giết thời gian. Sau này thời gian dài mới từ từ thấy thích. Sau khi về kinh mặc dù không thể đích thân đi gặp, nhưng ngay cả những năm ấy khi Tiêu Nghiễn Ninh đến Giang Nam, hắn cũng thường sẽ phái người thám thính tin tức vị hôn phu bé nhỏ của hắn.

Năm đầu tiên Tiêu Nghiễn Ninh về đến trong kinh, y đọc sách ở Quốc Tử Giám, thực ra hắn từng lén lút đi nhìn người ta rất nhiều lần, cũng là vào khi ấy, hắn quyết tâm với ý nghĩ phải dùng thân Công chúa hạ giá (cưới chồng).

Để có thể độc chiếm người này.

“Nếu như mấy năm nay cô chưa từng rời xa đệ, hiện tại liệu sẽ khác đi chứ?”

Giọng Tạ Huy Chân hờ hững như thể đang nói một chuyện rất chi bình thường, nhưng Tiêu Nghiễn Ninh lại biết tấm lòng hắn cương quyết.

Y và Tạ Huy Chân nhung nhớ ngần ấy năm giống như nhau, nhưng mà những gì y nhớ cùng với những gì Tạ Huy Chân nhớ vốn chẳng phải một câu chuyện. Mà hiện giờ ngay cả lời khước từ y cũng không thể nói ra được.

Tạ Huy Chân nhẹ nhàng gẩy hương nang vàng bên hông y: “Khi còn bé cô cũng chưa từng tặng đệ thứ gì tốt, thứ này kỳ thực cũng không đáng bao nhiêu tiền, tặng đệ thứ khác thì đệ lại không chịu nhận.”

Tiêu Nghiễn Ninh cũng cúi đầu nhìn, khẽ nói: “Điện hạ đặc biệt lệnh thái y điều chế hương liệu dưỡng thân này cho thần, phần hậu ý này đã đáng giá ngàn vàng rồi ạ.”

“Thật sự cảm thấy như vậy?” Ngón tay Tạ Huy Chân khẽ ngưng lại.

Tiêu Nghiễn Ninh gật đầu: “Thật sự, điện hạ không thích thần nói tạ, nhưng mà trong lòng thần quả thực biết ơn điện hạ.”

“Nghiễn Ninh.” Tạ Huy Chân gọi tên của y.

Tiêu Nghiễn Ninh khẽ đáp lời.

Tạ Huy Chân: “Đệ ngẩng đầu nhìn ta.”

Tiêu Nghiễn Ninh ngước mắt nhìn, trong ánh mắt của Tạ Huy Chân tích lũy thứ cảm xúc dù y không muốn nghĩ sâu nhưng cũng không cách nào né tránh được: “Ta không phải quân tử. Hạ mình cầu hiền, khiêm tốn nhân từ mà người bên ngoài nói trước đến giờ đều là vẻ ngoài giả tạo, ta đại nghịch bất đạo, hành xử xấu xa rành rành, mặt chai mày đá, xem thường nhân luân, trước mặt đệ ta sẽ không giả vờ. Tốt nhất đệ sớm một chút từ bỏ hết thảy những mong đợi không thực tế kia với ta, chấp nhận dáng vẻ vốn có của ta thì hơn.”

“Bất kể đệ bằng lòng hay không, đệ chỉ có thể là người của ta.”

Tiêu Nghiễn Ninh nghẹn họng, một chữ cũng không nói nổi nữa.

Tạ Huy Chân ra hiệu với y: “Đệ đến giúp cô thay quần áo.”



Hắn chìa tay ra, Tiêu Nghiễn Ninh do dự bước đến, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt quá đỗi nóng bỏng của Tạ Huy Chân. Ngón tay của y khẽ phát run, hồi lâu sau mới tháo được ngọc câu[2] trên đai lưng của Tạ Huy Chân, lần nữa bị Tạ Huy Chân nắm lấy bàn tay.

“Bàn tay này của đệ thường ngày cầm kiếm thì lại rất chắc, sao giờ tháo mỗi cái đai lưng thôi cũng không có sức nổi?” Tạ Huy Chân hỏi y, giọng điệu không thể giải thích.

Tiêu Nghiễn Ninh ậm ờ mà rằng: “Điện hạ thứ tội…”

“Thôi vậy, cô hầu hạ đệ nhé.” Tạ Huy Chân trở tay nắm chặt một cái, kéo y vào lòng.

Tiêu Nghiễn Ninh mất cảnh giác bị Tạ Huy Chân ôm lấy, Tạ Huy Chân vùi đầu trên vai y nhưng không động đậy nữa.

Tiêu Nghiễn Ninh cứng đờ người, ngập ngừng nâng tay lên, ôm lại hắn.

Hơi thở của Tạ Huy Chân kề gần, ở bên tai y nói: “Ta thật sự rất là ngưỡng mộ phụ hoàng và cha nhỏ, chừng nào đệ có thể đối xử với ta giống như phụ hoàng đối xử với cha nhỏ thì tốt biết mấy.”

Tiêu Nghiễn Ninh: “… Điện hạ nói đùa rồi, thần không dám so sánh với bệ hạ.”

Tạ Huy Chân thở dài: “Đệ không thể nào nói dù là một câu êm tai hay sao?”

Tiêu Nghiễn Ninh nhắm mắt lại.

Bế người lên giường, tay Tạ Huy Chân chống ở hai bên người Tiêu Nghiễn Ninh, rủ mắt nhìn y không chớp.

Tiêu Nghiễn Ninh nghiêng đầu đi trong vô thức, lại bị Tạ Huy Chân nắm cằm xoay mặt về lại: “Làm loại chuyện này, thật sự phản cảm như vậy sao?”

Tiêu Nghiễn Ninh nói với giọng chua chát: “Điện hạ đừng hỏi.”

Tạ Huy Chân chậm rãi cúi người, hạ xuống một cái thơm nhẹ lên bờ vai run rẩy của y, lần nữa ghé sát y khẽ nói: “Đây không phải là làm nhục, là cô thích đệ.”

Tiêu Nghiễn Ninh nhắm chặt mắt, cắn môi không chịu đáp lời.

Tạ Huy Chân lo y cắn môi mình bật máu, ngón tay cái mơn trớn trên cánh môi y, kiên quyết cạy mở môi mềm của y.

Khi bụng ngón tay bị cắn, Tạ Huy Chân nếm được cái đau thoáng nhẹ. Tiêu Nghiễn Ninh rất nhanh đã nhả ra, lý trí quay về, không dám cắn hắn thật.

Tạ Huy Chân rút tay ra, ngón tay sượt qua gò má y, chậm rãi hôn xuống phía dưới.

—————

Sóc: Écccccc, tôi bị ngược CP rồi. Từ đầu truyện giờ cứ nghĩ Hoàng đế công x Quân hậu thụ chứ, tại xưa giờ đa phần đọc tag này chứ ít đọc tag ngược lại. Nhưng có vẻ như CP phụ là Hoàng đế thụ x Quân hậu công rồi.


Chú thích:

1. Tông vương (宗王) là một trong những phong hào đứng đầu các bộ ở khu vực Mông Cổ từ triều đại nhà Nguyên và về sau, tương tự với tước vị thân vương. (Theo Baidu) 

2.Ngọc câu là cái được khoanh tròn đỏ ở hình 1, còn hình 2 thì là cái màu xanh lá á. Hình 2 là hình dáng thực tế của ngọc câu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play