Trời tối người yên.

Đang ngủ Ngu Huỳnh bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy một mảnh đen kịt, ngoài phòng còn truyền đến tiếng sói tru đứt quãng.

Âm thanh đáng sợ của dã thú, trong nháy mắt Ngu Huỳnh không chỉ tỉnh táo, đồng thời cũng nhắc nhở Ngu Huỳnh hiện tại đang ở nơi nào.

Vừa mới nãy nàng mơ tới mình trở lại hiện đại, đung cùng ông bà, cha mẹ còn có em gái cùng đón Trung Thu. Bọn họ vừa cười vừa nói dưới trăng, lúc này ông nhìn nàng chỉ chỉ trăng ở trên trời.

Ngu Huỳnh theo hướng nhìn sang, chờ lúc phục hồi lại tinh thần, nàng sợ hãi phát hiện bên người đã không có ai, nàng liền giật mình kinh hãi tỉnh lại.

Nhớ đến người thân, hai mắt Ngu Huỳnh chua xót, vành mắt từ từ liền đỏ. Ngột ngạt hồi lâu, chung quy vẫn không nhịn được, nàng bịt chặt miệng lại mà khóc.

Nửa đêm không ngủ được, sắc trời mờ sáng, nàng thu liễm tâm tình rời giường.

Mới sáng sớm, La thị liền ở ngoài cửa đợi Ngu Huỳnh

Ngu Huỳnh vén rèm cỏ đi ra ngoài, thấy La thị đứng ngoài cửa, có lẽ nghĩ chuyện đến quá nhập thần, cho nên khi nàng từ trong phòng đi ra, La thị cũng không chú ý tới.

Ngu Huỳnh cầm lấy gậy đang đặt dựa vào cửa, gõ nhẹ xuống đất.

La thị nghe tiếng liền hồi hồn, quay mặt nhìn về hướng Ngu Huỳnh, một đôi mắt rất vẩn đục. Vì trời còn tối nên bà hầu như đều không nhìn thấy gì.

La thị mở miệng, thấp giọng nói: “Nhị lang đã đáp ứng để ngươi trị chân.”

Ngu Huỳnh vẫn có một tia bất ngờ, không nghĩ tới nam chủ như thế liền dễ dàng đáp ứng rồi.

Nàng gật đầu: “Vậy thì đợi hừng đông ta lại đi xem xem.”

Phục gia không có đèn, vào trong phòng đưa tay hầu như không thấy được năm ngón tay, căn bản không có cách nào kiểm tra bệnh tình của nam chủ.”

La thị thở ra một hơi, sau đó xoay người, cầm gậy trúc tìm tòi đi trước, hướng đi về phía bếp lò trong viện, chuẩn bị làm điểm tâm.

Ngu Huỳnh liếc nhìn bóng lưng La thị, thu hồi ánh mắt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời mờ sáng vẫn còn ít ngôi sao lấp lánh, nhớ đến giấc mộng tối hôm qua, khẽ thở dài một hơi, đem vẻ mặt u sầu đều chôn dưới đáy lòng.

Sắc trời mờ sáng, bên ngoài cũng có thôn dân bắt đầu đi làm việc nhà nông. Ngu Huỳnh liếc nhìn một chân đã tiêu sưng, suy tư một hồi, đơn giản cầm cái sọt ở trong sân, đi ra ngoài tìm chút rau dại cùng thảo dược.

Trình độ chữa bệnh ở cổ đại rất kém, chỉ có chút phong hàn đều có thể đòi mạng, may là ông nàng là lão trung y, nàng cũng kiên quyết không bỏ lựa chọn học trung y chuyên nghiệp. Cũng bởi vậy, hôm nay nàng cũng có chút bản lĩnh, cho dù ở cái nơi cổ đại cằn cỗi lạc hậu, cũng có thể tự cứu lấy mình.

Bây giờ nàng ra ngoài hái một chút thảo dược về phơi khô, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào trong tương lai.

La thị nghe được âm thanh, lỗ tai giật giật, mặt lộ vẻ nghi hoặc hướng về nơi có tiếng vang. Không nhìn rõ là gì, vì thế không biết Dư thị này đang làm gì.

Ngu Huỳnh cõng lấy cái sọt, chống gậy đi ra sân.

Đường nông thôn xung quanh cỏ dại um tùm, những loại cỏ này hầu như đều có thể làm thuốc, nàng mỗi khi phát hiện mỗi loại thảo dược, đều hái một ít.

Loại rau dại thường thấy thì không nhìn thấy, hẳn là thôn dân đều hái chúng.

Sắc trời đã từ từ sáng sủa, Ngu Huỳnh không chú ý, càng đi càng xa, bất tri bất giác đã đi tới dưới chân núi.

Nàng vốn nên dừng bước chân, nhưng do dự một chút, vẫn có ý định đi sâu vào trong núi. Thảo dược hơi quý chỉ có thể ở trong núi, hái thêm một ít cũng đỡ lo gặp họa.

Còn nữa, nàng trước đây theo ông nàng vào núi nhận biết thảo dược, thường nghe ông nói trước đây trong núi khắp nơi đều là bảo vật.

Nàng nghĩ vào núi xem có thể tìm thấy được bảo vật tiền bạc gì không.

Nàng muốn thay đổi tình cảnh hiện tại, không thể ngồi chờ chết, phải tích cực lên.

Ngu Huỳnh từng có kinh nghiệm vào núi nên dùng gậy đập cỏ dại, một là để mở đường, hai là vì xua đuổi rắn trùng trong bụi cỏ.

Bất quả gần nửa canh giờ, Ngu Huỳnh đúng là có thu hoạch tốt hơn một chút.



Ngoài một số loại thảo dược không thể tìm thấy trên đường nhỏ nông thôn, nàng còn trong bụi có tìm thấy một bụi nhỏ Diêu Kim nương.

Cái gọi là Diêu Kim nương ở Lĩnh Nam gọi là sợi. Sợi là một loại quả dại màu đen, lớn bằng ngón tay cái, đầu có bông hoa, thời điểm trái chín đặc biệt ngọt.

Nàng hái đợc quả chín rục, hái được một khắc có hơn một cân nên nàng không hái nữa.

Ngoại trừ quả dại, nàng còn tìm thấy hồng cô. Nàng đến đây mấy ngày đều mưa to, thích hợp cho loài nấm sinh trưởng. Mà người cổ đại hay cho là nấm có màu sắc tươi đẹp đều có độc, vì thể hồng cô đỏ tươi căn bản không người hái.

* hồng cô: nấm đỏ

Ăn nhiều ngày đều là rau dại không có mùi vị, nhìn thấy hồng cô này, Ngu Huỳnh cảm động kém chút bật khóc.

Mặc dù là không dầu không muối, cũng không có thịt ăn, nhưng có thể hầm canh nấm, cũng sẽ có vị nhàn nhạt, so với nấu rau dại ăn sẽ ngon hơn nhiều.

Hơn nữa sau này đem hồng cô phơi khô, cũng có thể xem như thực phẩm bảo quản.

Trong hoàn cảnh nghèo khó này, Ngu Huỳnh giống như chuột đồng, cái gì có thể ăn đều thu thập về ăn.

Ngu Huỳnh đem tất cả hồng cô trong vùng đều hái đai, ước chừng hái được hai cân.

Sợ thôn dân hoài nghi nàng muốn độc hại toàn gia Phục gia, nàng đem hồng cô để chỗ sâu nhất trong sọt, dùng rau dại che khuất.

Trong núi nhiều mãnh thú, nàng không dám quá tham lam, vì thế không đi sâu vào, hái gần đủ rồi, nàng liền xoay người rời đi.

Nàng từ trong núi đi ra, sắc trời đã sáng choang, một thôn phụ chừng bốn mươi tuổi nhìn thấy nàng từ trong núi đi ra, mặt biết sắc.

Ngu Huỳnh cúi đầu đi qua người thôn phụ, thôn phụ liếc nhìn nàng cùng sọt rau dại, chau mày.

Một lát khi Ngu Huỳnh đi qua, thôn phụ vẻ mặt nhẫn nhìn, cuối cùng không nhin đợc xoay người nhìn lưng nàng nói: “Tân phụ Phuc gia, trong núi nguy hiểm, ngươi tốt nhất không nên đi vào.”

Ngu Huỳnh bước chân tạm dừng, xoay người nhìn về phía thôn phụ. Cũng là lòng tốt của người ta, nàng vẫn gật đầu một cái, nói một tiếng: “Đa tạ đã nhắc nhở.”

Nói cám ơn xong, nàng xoay người rời đi. Trên mặt thôn phụ lộ ra mấy phân kinh ngạc, vốn cho là tân phụ phục gia không có tướng tốt, nhưng không nghĩ vẫn còn mấy phần lễ phép.

Ngu Huỳnh trở lại Phục gia, ba bà cháu đều đứng trong sân, tựa hồ đang chờ nàng.

Nàng cũng không nói gì, đem sọt rau thả xuống. Nghĩ đến bọn họ có thể dùng đến cái sọt, nàng cũng là đem tất cả đồ trong sọt đổ ra.

Có loại rau dại quả dại bọn họ biết, cũng có loại bọn họ không biết.

Nhìn đến những cây nấm đỏ tươi, sắc mặt Phục An đột nhiên trắng bách, cậu vọt tới, dùng chân đá những cây nấm đó ra xa, hét lên: “Mấy cái này có đọc, không thể ăn được.”

Mắt thấy cậu muốn đem hồng cô đạp nát, Ngu Huỳnh vội vã ngăn cản, cầm lấy tay cậu, đem tay cậu kéo sang một bên, thấp giọng trách: “Có độc hay không, ta so với ngươi rõ ràng hơn.”

Phục An giẫy tay, hướng về phía tổ mẫu hô: “Nãi nãi, xú nữ nhân này muốn độc chết chúng ta, nàng ta hái nấm độc!”

Ngu Huỳnh bị cậu làm cho đau đầu, buông tay cậu ra, nhưng ngăn cậu không cho cậu tiếp tục chà đạp hồng cô.

Trầm mặt, giả vờ hung ác: “Ta không nói muốn cho các ngươi ăn, đây là mình ta ăn.”

Phục An một mặt không tin, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi chính là muốn đem chúng ta độc chết!”

Ngu Huỳnh cũng không tiếp tục giải thích, liếc nhìn La thị đang lo lắng, nàng thở dài một hơi, sau đó đem tất cả hồng cô trên đất thu thập lại, nói: “Lúc các ngươi làm cơm nhìn chằm chằm ta là được rồi, đừng đụng đến hồng cô này của ta.”

Những thứ này đều là thức ăn nha, nếu như vạn nhất ngày nào đó thiên tai cạn kiệt lương thực, còn có thể dùng để chống đỡ.

La thị còn muốn Dư thị cứu nhi tử, vì thế sau một lúc do dự, đứng về phía Ngu Huỳnh, bà quát tôn tử một tiếng: “Phục An, không được hồ đồ.”

Phục An: “Nhưng là nàng ta...”

“Lại đây!” La thị hét lớn.

Phục An bất đắc dĩ trở lại bên người tổ mẫu, nhưng mắt vẫn chằm chằm nhìn Ngu Huỳnh. Ngu Huỳnh dùng làn váy ôm lấy hồng cô, sau đó vào trong phòng, đều thả chúng trên mặt đất.



Từ trong phòng xốc rèm cỏ lên rồi đi ra ngoài, nàng nhìn về phía Phục An, cảnh cáo nói: “Đùng đụng đến đồ ăn của ta.”

Phục An đến cuối cùng chỉ là một hài tử tám tuổi, nguyên còn có chút sợ nguyên chủ, bị vẻ mặt và giọng nói cảnh cáo của Ngu Huỳnh, tâm trạng chết khiếp, dưới chân không khống chế được lùi về sau hai bước.

Ngu Huỳnh cảnh cáo đứa lớn, lại nhìn sang tiểu cô nương. Đã thấy sợ hãi trong mắt to rụt rè của cô bé đối với nàng. Khi nàng nhìn sang, tiểu cô nương lập tức trốn đến sau lưng La thị, chăm chú lôi vạt áo tổ mẫu, rất nhát gan.

...

Tiểu cô nương nhát gan này không bằng một nửa can đảm của Phục An, đừng nói là vào phòng nàng, tính toán vào phòng chắc chỉ có thể đi vòng quanh.

Ngu Huỳnh vén tay áo lên, chân bị thương trước bước đi đến vại nước, dùng nửa gáo nước để rửa tay.

Nước trong thùng chỉ được nửa thùng, chưa bao giờ đây.

Hôm qua nàng phát hiện nước này đều do Phục An gánh một lần nửa bồn mang về. Hôm qua Phục An đại khái lại mang nước về.

Khí trời nóng bức vô cùng, trên mặt xanh xao vàng vọt của hắn đều là mồ hôi, mặt đỏ ửng, một thân xiêm y có thể vắt ra nước, nếu tới lui một chút nữa, Ngu Huỳnh sợ cậu sẽ bị cảm nắng té xỉu.

Đây là nước do một hài tử chưa đầy mười tuổi gánh trở về, vì thế hiện tại Ngu Huỳnh dùng đến nước, luôn có chút ác cảm tội lỗi, dự định một lát xem xét chân của nam chủ xong, sẽ đi gánh một ít nước mang về.

Rửa sạch tay, Ngu Huỳnh nhìn về phía La thị: “Ta hiện tại đi vào nhà coi Nhị lang một chút.”

La thị gật đầu, sau đó nói với hai tôn tử: “Các con chờ ở ngoài phòng.”

Phục An bĩu môi, bất đắc dĩ “dạ” một tiếng.

La thị sau khi căn dặn, liền chầm chậm tìm đường vào nhà. Ngu Huỳnh theo sát phía sau đi vào.

Trong phòng chưa hề có người đem màn vén lên, vì thế có chút tối tăm.

Ngu Huỳnh nhìn vẻ mặt lành lạnh của nam chủ ở phía trên giường trúc.

Các nàng đi vào, dù cho phía trước chỉ là một bức tường tranh, hắn vẫn như cũ không hề bị hay động nhìn về phía trước.

Trong mắt hắn lúc này không có bất kỳ tâm tình nào, tự như một cái đầm không có sóng gợn, ai cũng không biết hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì. Ở trong hoàn cảnh tối tăm này, Ngu Huỳnh cảm giác được một đạo áp lực làm âm u cả bầu không khí.

Nàng không thích cái cảm giác này.

Dù cho nàng hiện tại đang ở trong hoàn cảnh ác liệt, nàng cũng muốn sống thật tốt, lạc quan mà sống sót. Ngu Huỳnh thu hồi ánh mắt cùng với tâm tư nặng nề, người lại đem rèm cỏ cuốn lên, lại dùng móc tre móc vào.

Cuốn lên rèm cỏ, nhất thời có chút ánh sáng từ cửa đi vào, một nửa rơi trên mặt đất, một nửa chiếu lên cuối giường trúc.

Toàn bộ căn phòng nhất thời sáng sủa lên rất nhiều, tử khí nặng nề cũng từ từ tản ra. Ngu Huỳnh quay người lại, lôi ghế trúc đến bên giường, sau đó ngồi xuống.

Nàng lôi một góc chăn mỏng, sau đó nhìn nam chủ, nhẹ nói: “Đưa tay cho ta, ta bắt mạch cho ngươi trước, sau đó sẽ xem vết thương ở chân.”

Mi mắt Phục Nguy khẽ động, hắn quay đầu nhìn về phía vị thê tử hữu danh vô thực, làn da nàng tuy trắng, nhưng trên mặt lại có nhiều đốm đen. Phục Nguy biết rõ, người kia bức bách hắn cưới vị thể tử dung mạo xấu xí này, bất quá chính là để trả thù hắn, sỉ nhục hắn.

Ác độc, lười biếng, xấu xí, là ấn tượng của Phục Nguy đối với vị thê tử này trong nửa tháng nay.

Không lợi ích liền không dậy sớm, nàng chữa trị chân cho mình, mục đích là vì cái gì? Nàng đang có ý đồ gì, Phục Nguy đối với việc này không có nửa điểm hứng thú.

Thậm chí cảm thấy, nàng nếu như muốn mưu hại hắn, cũng không có chút vấn đề nào. Trầm mặc một lát, Phục Nguy đưa tay tới đặt trên góc chân, lòng bàn tay hướng lên trên.

Thấy hắn phối hợp, Ngu Huỳnh âm thầm thở ra một hơi. Không sợ không trị hết bệnh, chỉ sợ bệnh nhân không chịu phối hợp. Dù sao, nêu bệnh nhân không phối hợp, dù chỉ là phong hàn cũng khó trị được tận gốc.

Ngu Huỳnh giơ tay lên, ngón tay trắng nõn mềm mại không vết chai đặt trên cổ tay gầy gò không có mấy lạng thịt.

Dò lên mạch đập, sắc mặt Ngu Huỳnh từ từ nghiêm nghị.

Nếu chỉ xem sắc mặt của nam chủ, tinh thần dường như rất tốt, nhưng thật ra phát hiện bên trong cơ thể hắn lại cực kỳ suy nhược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play