Nửa khắc trước, trong phòng.

Phục Nguy đêm qua thức đến nửa đêm, lại chăm sóc Ngu Huỳnh cả ngày, hiện tại nhìn có vẻ tiều tụy.

Hắn cụp mắt nhìn lướt qua Phục Ninh đang nằm ngủ say ở chính giữa, ánh mắt lại từ từ dời đến Ngu Huỳnh đang nằm ngủ bên trong. Ngu Huỳnh uống thuốc không lâu sau thì ngủ. Ánh mắt Phục Nguy rơi vào gương mặt của nàng.

Bởi vì những ngày này vẫn vào núi hái thuốc, vì thế làn da trắng nõn trong suốt bị ánh nắng làm sạm hơn một chút, nhưng vẫn trắng nõn mềm mại.

Hắn lại nhìn vào những đốm đen trên mặt nàng đã nhạt đến nỗi chỉ còn thấy được những vết nông, không khỏi nhíu mày.

Phục An Phục Ninh chỉ là hài tử, không giỏi che giấu tâm tình của mình, nếu để cho bọn chúng phát hiện vết đen trên mặt tiểu thẩm đã biến mất, Phục Ninh không biết nói chuyện thì không sao, nhưng Phục An nếu lỡ miệng nói ra sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Tướng mạo tầm thường thì không sao, không. . .

Phục Nguy liếc mắt nhìn gương mặt khả ái của nàng.

Kết luận là —— nàng ấy không tầm thường.

Sáng nay hắn đã nhắc nhở nàng, vết ban của nàng đã nhạt dần, nàng cũng đã đi sang nhà sát vách gian lấy quả dại đến.

Nhưng do sáng nay Phục An vẫn luôn ở trong nhà này, nàng cũng không tô nó lên. Sau khi nàng uống thuốc xong thì lại buồn ngủ, vì thế đã quên mất chuyện này.

Phục Nguy suy tư một lát, quay đầu lấy quả dại trên bàn, dùng tay vắt lấy phần nước của quả dại, sau đó bôi lên dấu vết cũ trên mặt nàng.

Xong xuôi hết mọi việc, Phục Nguy đang lau tay, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng hét ầm ĩ ——

"Quan sai đuổi bắt đào phạm, những người không có liên quan tránh đường!"

Phục Nguy phút chốc giương mắt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén.

La thị cùng Phục An căn bản chưa kịp phản ứng là chuyện gì đã xảy ra, hai Nha sai đã tiến vào sân, xông vào phía gian nhà.

Phục An vội la lên: "Ngươi, các ngươi đang làm gì? !"

Hai tên nha sai chia ra hai phòng mà đi vào, bị Phục An ngăn lại, nha sai liền đẩy cậu ra. Phục An bị đẩy ra xa suýt té ngã.

Nha sai nhanh chân bước vào trong phòng, đầu tiên hắn nhìn thấy chính là một vị nam tử khí chất xuất trần, nam tử kia đang ngồi ở trên giường với vẻ mặt hốc hác.

Nha sai sững sờ, sau mới phản ứng được nam tử này chính là nhị lang Phục gia.

Trong một lúc, nha sai đã nhìn lướt qua hết toàn bộ gian nhà, bao gồm cả phụ nhân đang ngủ say trên giường.

Người già trẻ nhỏ đều đang ở bên ngoài làm việc, thế nhưng còn trẻ thế lại đang nằm ở đây.

Nhà nào mà lại có con dâu như vậy?

Xem ra đúng như người phu nữ nhiều chuyện ở đầu thôn đã nói, tân phụ Phục gia này quả nhiên là một nữ nhân không đứng đắn.

Nha sai cầm đao tiến lên trước, mặt đen xì xì quát to: "Quan phủ làm việc, các ngươi còn không đứng lên? !"

Ngu Huỳnh cùng Phục Ninh vừa nghe tiếng hét đã nhanh tỉnh lại, lúc ấy đầu óc Ngu Huỳnh vẫn còn mơ hồ. Nhưng hiện tại nàng đã lấy lại được bình tĩnh, vội vàng xuống giường, từ trên giường bước xuống, tiểu Phục Ninh cũng bị dọa phát sợ cũng bước xuống theo tiểu thẩm.

Nàng cúi đầu cụp mắt, vội hỏi: "Không biết quan gia đến hàn xá có chuyện quan trọng gì không?"

Một tên quan sai khác cũng nghe tâm thanh mà đi vào trong nhà. Hai tên này bất quá ở trong nha môn chỉ là lâu la làm việc vặt, nhưng ở đây lại trở nên vênh váo tự đắc.

Quan sai hất cằm, ngông cuồng tự đại nói: "Ta hoài nghi các ngươi chứa chấp đào phạm, mau mau ra ngoài hết, chúng ta muốn lục soát!"

Lục soát? Vừa vào trong liền có thể nhìn rõ hết toàn bộ một gian nhà, vậy còn lục còn soát cái gì chứ?

Ngu Huỳnh còn đang bệnh, đầu óc tuy rằng hơi trì độn nhưng rất nhanh đã hiểu chuyện gì đang diễn ra —— Phục Nguy nói, người điều tra đến rồi.

Quan sai trừng mắt về phía Phục Nguy trên giường, tức giận hét một tiếng: "Ngươi tên khốn này, có phải là không coi chúng ta ra gì? Quan sai phá án, ngươi lại còn dám nằm ở trên giường, còn không mau đứng dậy cho ta!"

Ngu Huỳnh vội hỏi: "Quan gia đừng phẫn nộ, tên này nhà ta hắn là một phế nhân vô dụng, hai chân hắn đã bị gãy không thể xuống giường được, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng phải có người hầu hạ kẻ vô dụng này đấy."

La thị và Phục An chạy theo vào nhà chợt ngẩn ra, không hiểu vì sao Lục nương, tiểu thẩm lại nói ra những lời cay nghiệt như thế.

Ngu Huỳnh sợ bọn họ làm chuyện bại lộ, vội đen mặt trách mắng: "Các ngươi không thấy quan gia tới sao, còn không mau đi rót nước!"

La thị dù sao cũng từng là phu nhân quận trưởng, hơn nữa cũng trải qua nhiều biến cố to lớn, vì thế rất nhanh phản ứng lại, dường như rất hoảng sợ, liền vội đáp: "Vậy thì đi vậy thì đi, An An mau tới đây."

Ngu Huỳnh trừng mắt về phía cậu, cả giận nói: "Còn không mau đi!"

Phục An cho rằng tiểu thẩm đã trở lại người lúc trước, thân thể run lên, trong đầu nháy mắt trống rỗng, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Nha sai thấy thế thì rõ hiểu. Tại Phục gia, tất cả mọi người đều rất sợ ả tân phụ hoang đường này.

Phục An không chịu chấp nhận tiểu thẩm đã quay về dáng dấp ác độc lúc trước, nước mắt nhất thời trào ra, nghẹn ngào một tiếng chạy ra ngoài, La thị vội vã mò mẫm theo khung cửa đuổi theo.

Phục Nguy liếc nhìn Ngu Huỳnh, sau đó thì hơi cụp mắt, một bộ dáng nghiễn răng nghiến lợi vì bị sỉ nhục, gân xanh trên cổ lộ ra, hai tay nắm chặt tấm chăn phía trước.

Quan sai lại hất cằm, kiêu ngạo hung hăng: "Ta không cần biết hắn ta có phải phế nhân hay không, nếu như không chịu xuống giường, ta sẽ xem như hắn là đồng bọn của đào phạm để xử lý!"

Phục Nguy cắn răng, chống giường và từ từ di chuyển, trước trán hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, Ngu Huỳnh cố gắng không tiến lên hỗ trợ mà học theo tính tình trước đây của nguyên chủ mà mắng: "Ngươi đúng là đồ què quặt, ngay cả xuống giường mà cũng không thể làm, ta đời trước đã gây nghiệt gì mới phải gả cho kẻ tàn phế như ngươi!"

Bỗng nhiên khi di chuyển đến bên giường, con ngươi của Phục Nguy khẽ động, lòng bàn tay trượt đi, ngã xuống đất.

Ngu Huỳnh hít vào một hơi, bước chân khẽ động, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc mạnh mẽ muốn đỡ lấy hắn.

Phục Nguy cả người đều ngã trên đất, quần áo xộc xệch, mái tóc đen phân tán che hết nửa gương mặt, chật vật vô cùng.

Bàn tay của Ngu Huỳnh trong tay áo âm thầm nắm thành quyền, nhưng vẫn tiếp tục mắng: "Chỉ có bước xuống giường cũng có thể ngã chổng vó như thế, ngươi còn sống làm chi? Còn không bằng tự mình kết liễu, đỡ phải liên lụy đến ta!"

Nha sai liếc nhìn phụ nhân ác độc trước mắt, thầm nghĩ nếu như có người vợ như vậy, chính xác là đen tám kiếp.

Tên nha sau khác thì quét mắt vào nam tử trên đất, tiến lên vài bước, đưa chân muốn giẫm lên đùi của Phục Nguy.

Đáy lòng của Phục Nguy và Ngu Huỳnh không khỏi cùng căng thẳng, nếu như một cước này đưa xuống, giẫm trúng vào các thanh nẹp trúc, như vậy tình trạng chân của Phục Nguy cũng sẽ bại lộ theo.

Ngu Huỳnh gần như nín thở, nhưng một giây sau, chân của tên nha sai lại đạp vào chỗ trên mắt cá chân một tấc.

Ngu Huỳnh thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn may, thanh tre không nẹp đến chỗ đó.

Nhưng ngay sau đó lại vì cái chân bị giẫm của Phục Nguy mà lo sợ. Phải tuyệt đối không được lộ bí mật này . .

Nha sai nheo mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phục Nguy, chậm rãi nói: "Chúng ta áp giải phạm nhân đến Lĩnh Nam, phạm nhân ở trên đường chạy trốn, bọn ngươi gần đây có thấy người nào khác vào trong thôn không?"

Sau khi hỏi xong, sức lực dưới chân càng ra sức nghiền ép xuống.

Trên mặt Phục Nguy vẫn không có chút phản ứng nào, tựa hồ không cảm giác được chân của hắn bị người khác giẫm lên.

Tâm trạng Ngu Huỳnh vì Phục Nguy lo lắng, nhưng cũng không dám để lộ bất kỳ manh mối nào.

Nàng đáp: "Phạm nhân chạy trốn, chắc không rành khu vực này. Bất quá trong hai ngày nay có bão tới, dân phụ và bọn họ đều không có ra ngoài, vì thế cũng không thấy người nào khả nghi, nhưng thôn Lăng Thủy này của chúng ta có rất nhiều núi, tên phạm nhân này nói không chừng đã trốn vào trong núi."

Nha sai thấy Phục Nguy không phản ứng nên cũng thu chân lại, nhìn xung quanh một chút, sau đó nói: "Xem ra phạm nhân cũng không có trốn ở đây, chúng ta đi thôi."

Nha sai nhấc đao lên, xoay người cùng với một nha sai khác đi ra ngoài.

Hai tên nha sai sau khi rời khỏi nhà Phục gia đi ra, một tên trong đó quay đầu lại liếc về phía căn nhà của Phục gia, nói: "Cuối cùng lần này cũng có thể báo kết quả cùng quý nhân, Phục gia kia xác thực rất thê thảm, hai chân của nhị lang Phục gia quả thật đã bị phế bỏ."

Tên còn lại không khỏi lo lắng: "Ngươi nói bọn họ sau khi nghĩ lại có thể đoán được chúng ta được quý nhân ủy thác?"

Nha sai khẽ hừ một tiếng: "Biết được thì sao, hiện tại dáng vẻ của bọn họ suy sụp như vậy, ngay cả cơm còn không thể ăn nổi, còn có thể làm sao?"



"Với lại, chúng ta không phải vì che giấu thân phận mới mượn danh nghĩa lục soát để xông vào, mục đích là cho bọn họ trở tay không kịp, cần gì để ý đến chuyện bọn học có phát hiện ra thân phận của chúng ta hay không?"

Người kia suy nghĩ một chút, quả thật đúng là như thế, lập tức nhếch miệng cười, nói: "Đúng vậy, đi thôi, chúng ta trở về lĩnh thưởng đi!"

Ngu Huỳnh hơi hé rèm cửa sổ, nhìn nha sai sau khi rời đi, liền vội vàng xoay người đi đỡ lấy Phục Nguy: "Ngươi không sao chứ? !"

Trán Phục Nguy đã hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt có chút tái nhợt, Ngu Huỳnh nhất thời không biết là do hắn té từ trên giường xuống bị đau, hay là do tên nha sai khi nãy giẫm vào chân hắn.

Khi đỡ hắn dậy, Ngu Huỳnh phát hiện Phục Nguy vẫn chưa nhìn đến mình, trước sau mím chặt môi, cụp mắt xuống.

Ngu Huỳnh dùng sức mà đỡ hắn dậy, tay kia của Phục Nguy chống lên giường, âm thầm dùng sức phối hợp.

Có lẽ Ngu Huỳnh bị bệnh còn chưa khỏi hẳn, thân thể suy yếu, vì thế sau khi đỡ được người đứng lên, nàng đã thở hồng hộc.

Dừng một chút, Ngu Huỳnh thấy Phục Nguy vẫn không đếm xỉa đến mình, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi đang tức giận vì những lời ta vừa mới nói khi nãy sao?"

Phục Nguy không muốn để cho nàng hiểu lầm, vì vậy âm thầm thở ra một hơi, tiếng nói hơi khàn khàn: "Ta chỉ là không muốn ngươi thấy được dáng dấp thất bại hiện tại của ta thôi."

Không có chút tôn nghiêm bị người khác chà đạp, nửa phần năng lực phản kháng cũng không có, trước chỉ có thể khuất nhục nhẫn nại, hắn không muốn để cho nàng nhìn thấy mình như vậy.

Ngu Huỳnh trầm mặc một chút, biết hắn hiện tại muốn an ổn, liền dời sang đề tài khác: "Ta sẽ không nói đến nữa, chỉ là hôm nay có người đến đây thăm dò, sau này có thể chúng ta sẽ được sống yên ổn trong thời gian dài, không cần phải đề phòng nhiều nữa."

Ngu Huỳnh nghĩ đến đây, trong lòng cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt, dư quang nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đứng ở sát tường/

Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phục Ninh đang ngây người như phỗng đứng ở cuối giường, dường như đã bị dọa sợ.

Trong lòng Ngu Huỳnh chợt thấy căng thẳng, vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống, ôm bé vào trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng bé rồi nhỏ nhẹ dỗ dành: "Ninh Ninh đừng sợ, đừng sợ, tiểu thẩm không phải cố ý muốn dọa nạt mọi người."

Nàng cũng giải thích tiếp: "Những người vừa nãy người xấu, bọn họ muốn bắt nạt tiểu thúc, tiểu thẩm là vì bảo vệ tiểu thúc mới hung dữ với mọi người, cháu đừng sợ, người xấu cũng đi rồi, sẽ không trở lại nữa, tiểu thẩm cũng không dữ dằn như thế nữa."

Một hồi lâu sau, Phục Ninh mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, thân thể nho nhỏ run lẩy bẩy.

Phục Nguy ngước mắt nhìn sang, thấy một lớn một nhỏ ôm nhau an ủi, âm thầm dùng sức siết chặt lòng bàn tay. Nếu hắn có năng lực, làm sao đến mức để bọn họ lo lắng sợ hãi như vậy? Nếu hắn có năng lực, làm sao đến mức để bọn họ sống trong bóng tối?

Phục Nguy thở ra, điều chỉnh lại tâm trạng, mở miệng thấp giọng khuyên lơn: "Ninh Ninh, tiểu thẩm không phải cố ý nói những lời đó, cháu đừng giận tiểu thẩm "

Đây là lần đầu tiên Phục Nguy an ủi cháu gái mình, cũng không thường gọi nhũ danh của bé. Phục Ninh nghe được lời tiểu thúc, bé thế nên cảm giác được tiểu thẩm vẫn là tiểu thẩm tốt bụng.

Trong nháy mắt, tiểu cô nương giống như hoàn hồn trở về, vừa hoảng vừa sợ chôn vào trong lòng Ngu Huỳnh bắt đầu nghẹn ngào khóc.

Ngu Huỳnh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Phục Ninh, tâm trạng không khỏi lo lắng cho Phục An vừa chạy ra ngoài. Không biết có phải cậu cũng bị dọa sợ rồi?

Chỉ chốc lát, La thị và Phục An đã cùng trở về.

Ngu Huỳnh ngẩng đầu nhìn đến, thấy hai mắt Phục An đỏ hồng nhìn lại mình, thật giống như đang cố gắng phân biệt nàng là ai.

Ngu Huỳnh ôm Phục Ninh lên, nhỏ nhẹ nói với cậu: "Những người vừa rồi là do tiểu thúc trước đây của cháu phái tới, vì thế chúng ta phải giả vờ diễn kịch, không thể để cho bọn họ biết nhà chúng ta đang sống rất tốt."

La thị tựa hồ đã đoán được, vì thế trên mặt không có kinh ngạc bao nhiêu.

Khi nãy La thị cũng nhận ra Lục nương đang diễn trò, sau khi suy đoán thì biết nhị Lang và Lục nương đang hoài nghi nha sai này là do đứa con lúc trước phái tới, cho nên lập tức cùng phối hợp.

Nhưng bà một bên đang lo lắng cho nhi tử, một bên thì sợ tôn tử xảy ra chuyện không hay, cho nên bà mới chạy theo an ủi tôn tử.

Bà cũng nói với tôn tử rằng tiểu thẩm là có lý do, không phải thật sự dọa nạt bọn họ, chờ sau khi nha sai bỏ đi thì lại đến hỏi tiểu thẩm. Vì thế bà không dám đi xa, lo lắng kéo tôn tử trở về thì nghe được tôn tử nói nha sai đã rời đi.

Tại đây, Phục An đột nhiên nghe được tiểu thẩm nhắc đến tiểu thúc lúc trước thì ngẩn người.

Cậu quay đầu liếc nhìn tổ mẫu, lại liếc nhìn tiểu thúc đang im lặng cụp mắt nằm trên giường, cuối cùng mới nhìn sang tiểu thẩm. Phục An trầm mặc đã lâu, hai mắt vẫn ửng đỏ như cũ, nước mắt từ từ lưng tròng.

Sau một hồi, cậu nhìn Ngu Huỳnh nghẹn ngào hỏi: "Thẩm đúng là tiểu thẩm của ta sao?"

Âm thanh cậu dần dần run rẩy, tiếp tục hỏi: "Không phải là tiểu thẩm thường hay đánh mắng cháu và muội muội, mà là tiểu thẩm đã mua kẹo hồ lô cho chúng cháu phải không?"

Nhìn thấy dáng vẻ của Phục An như vậy, Ngu Huỳnh tâm tình vi diệu đắc khẽ gật đầu, "Là thẩm."

Phục An nghe được câu trả lời khẳng định, trong nháy mắt bật khóc chạy tới, ôm lấy tiểu thẩm. "Tiểu thẩm, thẩm đừng trở lại dáng vẻ lúc trước có được hay không?"

Phục An khóc bù lu bù loa.

Ngu Huỳnh chấn động trong lòng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phục An kiên cường mạnh mẽ có thể khóc lóc thê thảm như vậy. Khóe mắt Ngu Huỳnh cũng dần đỏ lên.

Nàng đặt Phục Ninh xuống, sau đó ngồi xổm xuống ôm cả hai đứa bé vào trong lòng, đôi mắt đỏ hoe cũng ươn ướt.

Ba người ôm nhau cùng khóc, trong lòng Phục Nguy thật ngột ngạt, vô cùng bức thiết mong muốn thay đổi hoàn cảnh hiện trạng.

Ngu Huỳnh ôm hai đứa bé, giờ phút này, chúng gần như lấp đầy sự trống rỗng trong lòng kể tử khi xuyên không đến đây.

Ngu Huỳnh không khỏi nhớ lại khoảng thời gian mình cô độc khi đến thế giới này. Nàng giúp đỡ Phục gia, thứ nhất là bởi vì bản thân không chỗ có thể đi, không có nơi để ở. Thứ hai là vì muốn cùng Phục Nguy giao hảo, hy vọng sẽ có cuộc sống ổn định trong tương lai. Cuối cùng chính là, nàng muốn cho bản thân có hy vọng, không để mình gục ngã, mà vẫn phải tiếp tục phấn đấu cho các mục tiêu trước mắt. Cho nên ngay từ đầu mục tiêu của nàng là kiếm bạc cứu sống Phục đại lang, chỉ là để tiếp thêm động lực để cố gắng tiến về phía trước.

Nhưng thời điểm này, nàng không cần nỗ lực hay động lực nào để tiến lên, nàng chỉ suy nghĩ đơn thuần mong có thể cứu được cha mẹ An An Ninh Ninh. Để bọn chúng có thể sống cùng cha lẫn mẹ, khoẻ mạnh trưởng thảnh.

*

Hà thúc Hà thẩm nghe nói có Nha sai đã đến Phục gia, vì thế vội vã chạy tới, khi tới nơi mới biết nha sai đều đã rời khỏi. Hai đứa bé đi theo phía sau Ngu Huỳnh, đôi mắt hồng hồng.

Hà thẩm hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Ngu Huỳnh ho nhẹ hai tiếng, trả lời: "Có thể nha sai trông hung ác tàn bạo, dọa tụi nhỏ hoảng sợ."

Hà thúc thở dài một hơi, nói: "Những tên nha sai đó ở bên trong huyện nha ngay cả cái rắm cũng không dám thả một cái, nên cũng chỉ có thể cáo mượn oai hùm bắt nạt những dân chúng giống như chúng ta đây."

Hà thẩm cũng than một tiếng, hỏi Ngu Huỳnh: "Lục nương thân thể cháu thế nào rồi?"

Ngu Huỳnh về: "Tốt hơn một chút rồi ạ, hai ngày có thể khỏi hẳn."

Hà thẩm nghe vậy, thở dài nói: "Biết chút y thật cũng tốt, người bình thường bệnh phong hàn không đến mười ngày nửa tháng cũng không khá lên được, cũng may Lục nương cháu dưỡng tốt thân thể."

Nói xoang quay đầu nhìn vào sân, nói: "Hôm nay cháu cũng đừng vội làm việc, nghỉ ngơi cho tốt đi, thẩm cùng với Hà thúc cháu sẽ giúp đỡ dọn dẹp một chút."

Ngu Huỳnh cũng không cậy mạnh, chỉ có thể nhờ vả Hà thúc Hà thẩm.

Nàng còn đang bị bệnh, Phục Nguy khi nãy bị ngã cũng không biết có nghiêm trọng gì không, hơn nữa cả nhà tâm trạng đều rất hoang mang, bây giờ cũng không phải là lúc bàn với Hà thúc Hà thẩm chuyện buôn bán dược liệu, nên dự định đợi đến ngày sẽ mời bọn họ đến bàn bạc sau.

Khi Hà thúc Hà thẩm hỗ trợ dọn dẹp, Phục An cũng kiềm chế cảm xúc của mình và tiếp tục chăm sóc ruộng rau, La thị không thể giúp được gì, chỉ có thể ở dưới mái hiên mà thở dài.

Ngu Huỳnh nghĩ tới chuyện Phục Nguy té bị thương, nên nàng dẫn theo Phục Ninh trở về trong nhà. Nàng đi tới bên cạnh bàn, rót nửa bát nước ấm bưng đến bên giường, đưa cho Phục Nguy.

Phục Nguy vẫn cụp mắt xuống như trước, nhìn thấy nàng đưa nước đến, chần chợt một giây sau mới nhận lấy, thấp giọng nói: "Đa tạ."

Bưng lên nhấp một miếng.

Ngu Huỳnh ngồi xuống ghế bên cạnh, hỏi: "Có bị thương không?"

Phục Nguy đặt nước xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt bình tĩnh: "Chỉ đau một chút, không đến nỗi bị thương."

"Còn chân thì sao?"

"Cũng không có gì đáng ngại, để ngươi phải lo lắng." Phục Nguy sắc mặt bình tĩnh trả lời.

Ngu Huỳnh không quá tin tưởng, nàng đứng lên đi tới cuối giường. Phục Nguy biết nàng định làm gì, chân hơi động, giống như muốn rụt chân lại, nhưng cũng là hữu tâm vô lực.

Ngu Huỳnh nhìn thấy dấu chân trên ống quần, khi nàng vén lên thì thấy vết bầm tím trên chân cách mu bàn chân một tấc.

Ngu Huỳnh tựa hồ nghĩ tới điều gì, nàng giương mắt nhìn về phía hắn, hỏi: "Ngươi cố ý ngã?"

Suy nghĩ một chút, lại hỏi "Ngươi biết bọn họ sẽ tra xét xem chân ngươi có bị phế thật hay không, nên trước hết tự làm mình bị thương, để sắc mặt trông tái nhợt, mồ hôi chảy nhễ nhại, chờ khi bị giẫm lên, chỉ cần ngươi bất động thanh sắc, bọn họ sẽ không phát hiện được, phải không?"



Phục Nguy trầm mặc chốc lát, gật đầu thấp giọng đáp: "Một nửa là nguyên nhân này, nửa kia chính là diễn trò cho bọn họ xem, để bọn họ vào trước là chủ."

Nói đến đây, Phục Nguy thấp giọng nói: "Ta vẫn chưa hiểu lầm ngươi."

Ngu Huỳnh ứng: "Ta biết."

Hắn là người thông minh, tự nhiên có thể thấy được điều đó.

Vừa rồi, nàng giải thích với hắn chỉ là vì muốn phá vỡ cục diện bế tắc khi nãy.

Hai người nói chuyện một lúc, tâm tình đã dịu đi một chút.

Buổi chiều, tất cả mọi người cũng từ từ nguôi ngoai.

Do sự việc xảy ra lúc trưa, ai cũng chưa kịp dùng cơm.

Ngu Huỳnh lấy lại tinh thần, đi nấu một chút cháo trắng. Chờ khi cháo được nấu xong, nàng múc ra một bát cháo trắng, sau đó đập hai cái trứng gà vào trong nồi để nấu cháo trứng.

Nàng vừa mới hạ sốt, ăn uống không ngon, không muốn ăn trứng gà, chỉ muốn uống một bát cháo trắng.

Trong giờ cơm, Phục An nói với Ngu Huỳnh: "Tiểu thẩm, ruộng rau không có sao, rau non cũng đang phát triển tốt."

Ngu Huỳnh gật đầu: "Vậy thì tốt, khoàng nửa tháng nữa, chúng ta có thể ăn khoảnh rau đầu tiên."

Phục An nặng nề gật đầu, sau đó vừa nhìn về phía Phục Nguy, vừa nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thúc, thúc không sao chứ?"

Phục Nguy đáp: "Không sao." Dừng một chút, lại nói: "Sự việc trưa hôm nay, không nên nói ra ngoài."

Phục An liếc nhìn tiểu thẩm, nói: "Cháu biết, sẽ không nói ra ngoài."

Phục An sợ rằng tiểu thúc lúc trước trở về gây phiền phức, cũng sợ vị tiểu thẩm trước kia sẽ quay trở lại, vì thế hiện tại thuận rất ngoan ngoãn nghe lời.

Phục Nguy nhìn sang phía Phục Ninh. Tiểu cô nương bị tiểu thúc liếc mắt nhìn, ngơ ngác chớp một cái, tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu một cái.

Ngu Huỳnh: ...

Ngay cả khi tiểu cô nương muốn nói chuyện với người khác cũng không thể nói chuyện được.

Tuy rằng không nhắc đến tên La thị, La thị cũng đáp một tiếng: "Nương có chừng mực, sẽ không nói cho người khác biết."

*

Sau khi cơn bão đi qua, Ngu Huỳnh và Phục Nguy vẫn ở chung một gian nhà.

Dù sao không thể để cho La thị và Phục An lại ngủ trên đất, dù sao ngủ một đêm cũng là ngủ, ngủ hai, ba đêm cũng vẫn là ngủ, cho nên tạm thời cứ như vậy.

Phục Nguy lúc đầu vẫn chưa thích ứng nhưng từ từ cũng quen dần.

Ba người nằm trên một chiếc giường trúc nhỏ. Nha sai đến gây phiền phức, bởi vì là hồi ức không tốt nên tất cả mọi người đều ngầm bỏ qua.

Ngày thứ ba, Ngu Huỳnh đã lấy lại tinh thần, dậy sớm muốn tìm dược thương khác, nàng cẩn thận xuống giường, nhưng Phục Nguy vẫn tỉnh dậy.

Ngu Huỳnh đang cài trâm trên búi tóc, thấy hắn muốn chống giường ngồi dậy, liếc nhìn Phục Ninh vẫn còn đang ngủ, khẽ thở dài.

Phục Nguy cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang nằm rất gần mình, động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thấy hắn ngồi dậy, Ngu Huỳnh nhỏ giọng nói: "Ta hôm nay sẽ nói với Trần đại thúc chuyện chiếc giường, nên ba, bốn ngày nữa chắc xong."

Nghe nàng nói như thế, Phục Nguy hơi ngẩn ra, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ, chỉ nói: "Cẩn thận một chút."

Ngu Huỳnh sửa lại trâm cài, vừa chỉnh lại quần áo vừa gật đầu, sau đó còn nói: "Tóm lại bây giờ có thể sống yên ổn một thời gian, hôm nay ta sẽ mua thêm một vài thứ, cũng không cần quá quẫn bách như hiện tại."

Suy nghĩ một chút lại nói tiếp: "Ta dự định đêm nay sẽ mời Hà gia đến đây cùng dùng cơm, thuận tiện sẽ nhắc đến chuyện chúng ta sẽ đi chuộc thân cho đại huynh đại tẩu, cũng hỏi thăm bọn họ có muốn buôn bán dược liệu cùng chúng ta hay không."

Phục Nguy khẽ gật đầu, thấp giọng đáp: "Cứ dựa theo lời ngươi nói mà làm."

Lúc Ngu Huỳnh chuẩn bị ra cửa, cân nhắc một lát, vẫn là không nhịn được xoay người cẩn thận hỏi dò hắn: "Ngươi cảm thấy Hà gia tin được không?"

Phục Nguy cười nhạt: "Trong lòng ngươi đã có đáp án, vì sao phải hỏi ta?"

Đúng thật, nếu nàng chưa xác định được có thể tin tưởng Hà gia hay không, nàng cũng sẽ không kéo Hà gia vào việc này.

"Nhưng ta luôn cảm thấy nhìn nhận sự việc sâu sắc hơn so với ta, nhìn người cũng chuẩn hơn ta, vì thế ta muốn nghe ý kiến của ngươi." Ngu Huỳnh nói.

Phục Nguy nói ngay trọng tâm: "Hà gia vào thời lúc này đúng là đáng tin nhất, nếu ngươi muốn tìm người đi cùng đến mỏ đá, Hà gia chính là lựa chọn tốt nhất."

Nói đến đây, Phục Nguy bổ sung: "Mặc kệ là đi mỏ đá, hay là sau này muốn ở lại thôn Lăng Thủy sinh sống, cùng với Hà gia giao hảo, chỉ có lợi chứ không có hại."

Có lời này của Phục Nguy, trong lòng Ngu Huỳnh càng thêm chắc chắn.

Ra khỏi nhà, nhìn thấy La thị và Phục An đang chuẩn bị trồng rau.

Ngu Huỳnh đi tới, nói với La thị: "Nếu không phải nhờ Hà thúc trước lúc bão giúp đỡ chúng ta làm xong cửa, e rằng sau khi hết bão không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, hôm qua lại hỗ trợ chúng ta quét dọn sân vườn, vì thế con nghĩ nên Hà gia đến nhà dùng một bữa cơm, nương thấy thế nào?"

La thị nói: "Trong nhà này mọi việc đều do Lục nương con làm chủ, nương cũng sẽ nghe theo con."

Ngu Huỳnh nghe vậy, nói: "Vậy được rồi, buổi trưa nương và Phục An đến Hà gia mời bọn họ đến đây dùng cơm nhé, nếu như bọn họ không đến, thì thức ăn sẽ bị lãng phí."

La thị đáp một tiếng, Ngu Huỳnh cũng rời khỏi nhà.

Tuy cũng định đến quán Ngô ký làm bánh đúc đậu, nhưng do hai ngày trước có bão, Trần đại thúc không có đến, quán ăn cũng không có vị khách nào nên nàng cũng không thể giao bánh đúc đậu.

Bão qua đi, khí trời mát mẻ hơn rất nhiều, hôm nay tính toán sẽ không có nhiều khách đến ăn bánh đúc đậu, vì thế Ngu Huỳnh cũng không làm nhiều.

Băng cao vị vải do hiện không có quả vải nên không thể làm được.

Trần đại thúc đang đợi ở trước cửa thôn, do trên xe có người nên Ngu Huỳnh cũng không nói đến chuyện cái giường, chỉ khi đến cửa thành huyện Vân mọi người trên xe đều xuống hết, Ngu Huỳnh mới nhắc tới chuyện này.

"Cũng trùng hợp, Dư nương tử hỏi thật đúng người, thợ làm giường cũng chính là anh em họ của thúc."

Ngu Huỳnh nghe vậy, thăm dò hỏi: "Giá cả giường trúc này cũng có chút khác lạ? Tại sao giá cả cho những người ngoài thôn so với người trong thôn khác nhau vậy?"

Trần đại thúc cười nói: "Đúng là có khác, người cùng thôn hầu như đều là thân thích, sao có thể thu cao hơn, đúng không?"

Điều này cũng đúng. Ngu Huỳnh lại hỏi: "Nếu giường trúc cho hai người nằm thì phải tốn bao nhiêu bạc?"

"Người ngoài thì bảy mươi lăm văn, nhưng người trong thôn là sáu mươi văn, do hai thôn cũng gần nhau, đến lúc đó thúc sẽ giao cho cháu."

Ngu Huỳnh: "Vậy thì thật sự rất cảm tạ Trần đại thúc."

Nếu có thể rẻ hơn mười lăm văn tiền, Ngu Huỳnh tất nhiên sẽ mua.

Vốn dĩ Ngu Huỳnh muốn đi xem và đặt cho mình chiếc giường đơn, nhưng nghĩ lại, nàng không thể gây nhiều phiền phức cho Hà gia, dù sao phải thêm hai món đồ nội thất lớn sẽ gây chú ý cho người khác, nên cũng coi như thôi.

Hơn nữa theo lời Trần đại thúc nói, nếu thợ không có việc gì thì giường trúc phải ba bốn ngày mới xong, còn nếu có việc thì cần phải chờ thêm.

Ngu Huỳnh tuy rằng không muốn đợi lâu như vậy, nhưng có thể tiết kiệm bạc, còn có người hỗ trợ giao đến, nghĩ thầm chuyện tốt như vậy thì chờ lâu mấy ngày cũng không sao.

Đến lúc đó, chỉ có thể mặt dày ngủ cùng Phục Nguy thêm mấy ngày, tóm lại nàng vẫn không muốn ngủ trên đất, cũng không thể để hai bà cháu ngủ trên đất.

Sau khi quyết định, Ngu Huỳnh cũng không nghĩ tiếp chuyện này, nàng có chuyện quan trọng hơn muốn đi làm.

Sau khi đưa bánh đúc đậu xong, Ngu Huỳnh liền đi bộ đến khách điếm.

Trong huyện Ngọc có một vài khách điếm, nhưng do Ngu Huỳnh trước đã đến khách điếm Bồng Lai hai lần để giao thảo dược, cho nên nàng cũng cân nhắc đến chuyện mình cùng chưởng quỹ và tiểu nhị ở đây đã quen mặt, có lẽ sẽ dễ dàng nói chuyện tìm hiểu tin tức hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play