“Cháu muốn ngủ cùng với ta sao?” Ngu Huỳnh hỏi Phục Ninh.
Nghe nàng nói thế, tiểu cô nương tựa hồ có hơi sợ bị từ chối thế nên rất rụt rè mà gật đầu.
Đang ra ngoài tìm muội muội quay trở về nhà ngủ nghe được những lời này, Phục An có chút sửng sờ.
Lúc Ngu Huỳnh chuẩn bị mở miệng, Phục An lại sợ nàng không vui vội vàng nói với muội mu mình: “Muội muội đừng lộn xộn, mau trở về ngủ với ca ca.”
Nghe thấy giọng nói của ca ca, tiểu cô nương bỗng nhiên nhào đến ôm lấy bắp đùi của Ngu Huỳnh, giống như không muốn quay trở về ngủ với ca ca mình.
Bắp đùi bỗng nhiên bị ôm lấy Ngu Huỳnh giật cả mình, sau đó cúi đầu nhìn bóng dáng nhỏ bé phía dưới.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống còn sót chút ánh sáng, có thể nhìn thấy rõ bóng dáng con người. Phục An nhất thời không biết phải nói cái gì, trong phòng truyền ra giọng nói ý như hỏi dò của La thị: “An An, Ninh Ninh có chuyện gì sao?”
Phục An vụng về: “Cái này, Ninh Ninh nó muốn...” Âm thanh hơi xoay chuyển, cậu đổi cách xưng hô: “ngủ cùng với tiểu thẩm.”
Trong phòng nhất thời không có tiếng ộng, sau đó truyền ra tiếng gậy trúc chạm mặt đất, hình như La thị bước đi ra.
Ngu Huỳnh nói nhỏ với tiểu cô nương: “Cháu đi về ngủ trước đi, ngày mai thức dậy có thể nhìn thấy được tiểu thẩm rồi.”
Phục Nguy hiện còn chưa nghỉ ngơi nghe được Ngu Huỳnh tự xưng hai tiếng “Tiểu thẩm”, hai mắt liền mở ra, nhìn lên trần nhà đen kịt.
Có chút không giải thích được, tâm tình có chút vi diệu.
Ở bên ngoài, Phục Ninh vẫn không chịu buông tay. Ngu Huỳnh có hơi do dự.
Rèm đã vén lên, La thị cũng mò mẫm đi đến.
Ngu Huỳnh cuối cùng hạ quyết tâm, nói: “Vậy thế hôm nay cứ để con bé ngủ cùng với con một đêm đi.”
Vẻ mặt La thị lộ vẻ lo lắng: “Nhưng nếu Ninh Ninh ngủ không được ngoan, nó sẽ quấy rầy đến con.”
Ngu Huỳnh nói: “Không sao đâu, cũng không ảnh hưởng gì.”
La thị do dự một lúc, kêu lên: “Ninh Ninh”, sau đó căn dặn: “Cháu phải nghe lời tiểu thẩm đó.”
Phục Ninh vẫn chưa biết nói chuyện, nhưng vẫn gật mạnh đầu xem như là đáp lời.
Ngu Huỳnh nói với La thị: “Một lát người đem hạ khô thảo này nấu trà uống rồi hãy đi ngủ.”
La thị gật đầu: “Được, sau khi uống được mấy ngày, tối đến ta cùng với An An Ninh Ninh cũng không bị ho khan nữa.”
Phục An nghe tổ mẫu mình nói thế cũng có chút phản ứng, mấy đêm nay bản thân ngủ rất ngon. Tuy rằng vẫn có ho nhưng không như lúc trước ho khan dữ dội. Chính nãi nãi và muội muội cũng giống như tốt hơn trước rất nhiều.
Dẫn tổ mẫu quay vào nhà trước, Phục An quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng dẫn muội muội mình đi vào trong gian nhà.
Chờ sau khi vào phòng nằm xuống một lần nữa, Phục An mói nhỏ giọng nói với tổ mẫu: “Nãi nãi, nàng ta có chút không giống thật, không giống người tiểu thẩm trước mà cháu không thích.”
Trong bóng tối, mặt La thị trở nên biến sắc, hạ thấp giọng nói với tôn tử: “Cháu không được nói với người ngoài những lời như thế này, không thì tiểu thẩm cháu sẽ giống như trước đây, hơn nữa cũng sẽ bỏ nhà chúng ta mà đi.”
Phục An ngẩn người, vừa nghĩ đến dáng vẻ tiểu thẩm đáng sợ lúc trước, cậu không khỏi rụt cổ một cái, lại nghĩ đến việc nàng ta sẽ bỏ đi, lời nói như đinh chém sắt đáp ứng: “Cháu sẽ không nói với ai cả!”
Phục Nguy nghe cuộc trò chuyện của hai bà cháu, biết rằng không chỉ hắn nhìn ra sự khác biệt, mà mẹ ruột hắn cũng thấy được manh mối.
Cuộc sống của họ quá gian khổ, khi nàng xuất hiện lại mang đến nhiều trái ngọt, cho dù rõ ràng nhìn ra trong đó có sự tình, họ đều không muốn ngẫm nghĩ, càng không muốn tra cứu.
Thời gian Dư lục nương ở trong thôn chưa được bao lâu, vì thế thôn dân trong thôn Lăng Thủy đối với nàng hiểu biết rất ít. Nàng hiện tại so với trước đây có khác biệt như thế nào bọn họ cũng không biết rõ, cũng không thể tra cứu.
Nhưng Dư gia ở trong thôn khác cách đây trăm dặm lại biết rất rõ về nàng, nếu để cho nàng quay trở về Dư gia, chưa chắc đã ung dung tự tại hơn so với ở Phục gia.
Hai bà cháu dần dần chìm vào giấc ngủ, nhưng Phục Nguy vẫn như cũ chưa thấy buồn ngủ.
Ở trong căn nhà khác, Ngu Huỳnh đang cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng phe phẩy, làn gió mát đưa tới thổi nhẹ bay đi một chút nóng bức.
Tư thế ngủ của Phục Ninh nhìn không có chút cảm giác an toàn, giống như con mèo nhỏ cuộn mình trước khi ngủ, hơn nữa lúc ngủ còn phải kề sát Ngu Huỳnh mới chịu ngủ. Bé con hít thở nhẹ nhàng, không có chút ồn ào nào.
Trước khi ngủ, Ngu Huỳnh kể cho bé nghe câu chuyện về cô bé lọ lem, mới kể được một nữa bé liền ngủ mất.
Cơn buồn ngủ của Ngu Huỳnh cuối cùng cũng kéo tới, nàng liền ngủ thiếp đi.
Trời vừa sáng, Ngu Huỳnh dậy rất sớm, cùng với nàng, tiểu cô nương cũng thức dậy theo. Nàng chải bới mái tóc dài của mình, dùng trâm gỗ mận cố định lại, sau đó xoay sang thắt bím tóc cho tiểu cô nương, khi tết xong lại dùng vải thắt thành một cái nơ hình con bướm.
Tiểu cô nương sạch sẽ, đường nét thanh tú khiến lòng người vui vẻ khi nhìn đến. Dắt bé rời khỏi gian nhà, lúc này sắc trời mới tờ mờ sáng nhưng Phục An đã thức dậy, hắn ngáp một cái, liếc nhìn tiểu thẩm dắt muội muội đi ra, rồi lại nhìn tiểu thẩm hỏi: “Ngày hôm nay chúng ta có cần vào núi nữa không?”
Ngu Huỳnh gật đầu, nói: “Đi chứ, nhưng phải đi nhanh về nhanh.”
Đã giao hẹn với Hà gia là hôm nay sữa chữa gian nhà, còn phải đem bánh đúc đậu giao cho Trần đại thúc mang đi, tính toán sau một canh giờ phải về đến nhà.
Ngu Huỳnh đơn giản rửa mặt cho Phục Ninh, sau đó đến lượt nàng.
Phục An thấy nàng chuẩn bị sắp xong, cũng không cần phải nhắc nhở thêm, cậu trực tiếp hái vài lá bạc hà xoa lấy nước cốt, sau đó bôi lên trên cổ lẫn trên tay chân.
Ngu Huỳnh múc hai bát bánh đúc đậu, dự định buổi trưa đưa cho nhà Hà thẩm bọn họ dùng giải khát. Sau khi làm xong mọi việc, liền lấy cái sọt đeo lên cùng với Phục An đi ra ngoài.
Nàng thấy chỗ hái quả sắn dây chỉ có thể hái thêm hai ba ngày nữa, vì thế ngày mai cần phải đi tìm thêm một chỗ khác. Có Phục An hỗ trợ, rất nhanh hái được bảy phần cái sọt, đủ làm được thêm hai lần nữa.
Quay lại đã hơn nửa canh giờ, mới vừa cất đồ đi, nhà Hà thẩm đã tới. Hà thúc cùng với nhi tử, còn có thêm một nam tử hán cao lớn xa lạ. Hán tử nhìn rất đen, nhưng ngũ quan thâm thúy, ngược lại thấy có mấy phần nam tính tuấn tú.
Bọn họ chia nhau gánh mấy bó gỗ có độ dày mỏng khác nhau cùng với mấy bó cỏ khô, Hà thẩm cùng với tức phụ thì cầm xẻng và cuốc mang đến.
Nàng hỏi Phục An, Phục An nói vị hán tử kia là người trong thôn, gọi là Tống Tuấn, tam lang nhà Tống gia, cùng với phụ thân cậu cùng nhau trưởng thành, cảm tình rất tốt, những năm phụ thân không có ở nhà vẫn thường đến giúp đỡ nhà bọn họ.
Nói đến đây, Phục An nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gần nửa túi khoai sợ lúc trước thẩm mang đi, chính là do vị Tống tam thúc đem tới cho.”
Ngu Huỳnh: ...
Cậu chàng vẫn còn nhớ đến việc này sao?
Nhưng rất nhanh, Phục An tựa hồ sợ nàng không được vui, bèn nói thêm: “Sau này cháu sẽ không đề cập đến việc này nữa.”
Ngu Huỳnh liếc nhìn cậu, không nói gì, sau đó đi nói chuyện cùng với Hà thẩm và con dâu của bà.
Hà thẩm nói: “Tống tam lang luôn cùng với đại lang nhà chúng ta làm thuê ở nhà của sĩ tộc vùng này, biết nhà các ngươi muốn sửa nhà, cũng nói muốn đi qua hỗ trợ.”
Ngu Huỳnh nhìn về phía Tống tam lang, nói lời cảm ơn: “Thật sự rất cảm tạ.”
Tống tam lang có lẽ không giỏi ăn nói, không giải thích gì thêm, chỉ nói: “Phục đại lang không có ở nha, ta nhất định phải qua giúp đỡ.”
Lúc trước khi Phục Nguy bị lưu đày đến Lĩnh Nam, bị vứt tại trạm dịch sống dở chết dở, cũng do vị tam lang Tống gia này cùng với đại lang Hà gia đưa hắn từ dịch trạm quay trở về.
Phục gia ở trong thôn Lăng Thủy, cùng với Hà gia, Tống gia hai nhà qua lại thân thiết nhất.
Lại nói đến hôm Ngu Huỳnh đi qua Hà gia mượn rượu thuốc, nói nhị lang bị té ngã, vì thế Hà thẩm sau khi giới thiệu tam lang Tống gia, liền hỏi đến nàng: “Nam nhân nhà cháu thân thế ra sao rồi?”
Ngu Huỳnh trả lời: “Cũng không có gì đáng ngại, chờ đến buổi trưa khi sau khi dùng cơm, cháu sẽ đến xoa thuốc cho chàng.”
Hà thẩm gật đầu, sau đó nói về việc gian nhà với Ngu Huỳnh: “Hà thúc ngươi nói nếu muốn xây một túp lều, hiện người hỗ trợ cũng nhiều không bằng tiện thể xây luôn một cái nhà vệ sinh, như vậy cũng không cần đi vệ sinh bên ngoài.”
Ngu Huỳnh vừa nghe được Hà thẩm nói như thế, trên mặt liền trở nên vui vẻ.
Trước đây nàng cũng có ý này nhưng sợ phải làm phiền nhiều đến người khác, vì thế cũng không đề cập đến. Chỉ đành đợi khi bọn họ xây nhà, tiện đường học lớm, chờ sau đó sẽ tự mình xây thử một gian nhà vệ sinh.
Có nhà vệ sinh Ngu Huỳnh cũng không cần phải lo lắng nữa, mà nàng đi thương lượng với Hà thúc xây gian nhà dài thêm một chút, chia ra làm hai và chừa khoảng cách ở giữa, để khoảng bốn thước dự định sau này sẽ làm phòng tắm.
Phòng tắm so với phòng bếp bên ngoài ngắn hơn nửa thước, nàng dự định đi ra bờ sông lâ một ít cát đá trở về lấp vào, như vậy nước sẽ thấm tốt hơn, cũng không lo đến lúc tắm gội bùn sẽ không vấy vào chân, cũng sẽ không bị trơn.
Nghe Ngu Huỳnh nói xong, mọi người liền bắt tay vào khởi công.
Định chừng khoảng bảy thước, rộng khoảng ba, bốn thước, dùng cây vẽ sơ ra trên mấy đường, sau đó theo đường đó mà đào đất.
Sau khi đào đất vị trí phòng tắm, mới dọc theo nét vẽ đào một rãnh sâu, đem gỗ thô đặt ở góc cạnh, lại dùng gỗ to hơn ngón tay một chút bao quanh lại, đẻ xuống rãnh, xong toàn bộ mới dùng bùn lắp lên, lại dùng dây cỏ chắc chắn chói chặt.
Cũng gần đến thời gian hẹn định với Trần đại thúc, Ngu Huỳnh không ở lại làm tiếp nữa mà đi ra ngoài giao bánh đúc đậu.
Ở chỗ cửa thôn, Trần đại thúc đã đợi được một lúc. Ngu Huỳnh liền tăng nhanh bước chân, khi đến cửa thôn, nàng đem mọt nồi bánh đúc đậu đưa cho Trần đại thúc.
Trần đại thúc nói: “Thúc lấy cho cháu hai bẹ cải trắng, bên ngoài bán đến hai văn tiền một căn, một bẹ này có chừng tới hai cân, thúc chỉ tính cháu ba văn tiền một bẹ này thôi.”
Ngu Huỳnh vội vàng nói cảm tơn, sau đó Trần đại thúc lấy hai bẹ cải đưa cho nàng. Cây cải xanh biếc, củ cũng rất lớn, còn có một sọt khoai sọ, Ngu Huỳnh tổng cổng trả hết mười ba văn tiền.
Ngu Huỳnh nhìn những đám rau này rất tốt, liền hỏi: “Trần đại thúc thúc bán cho cháu rau tốt thế này, thúc mua giống ở đâu vậy cháu cũng muốn mua một ít trồng ở trong sân nhà mình.”
Trần đại thúc cười nói: “Cái này thúc không có mua, đều là ở nhà gieo được, nếu cháu muốn mua thúc sẽ chia lại cho cháu một ít hạt giống, giá tiền so với trên trấn còn rẻ hơn nhiều.”
Dù sao cũng không thể ăn rau dại mãi được, sân nhà Phục gia còn nhiều chỗ trống, hiện tại chỉ trồng có một bụi bạc hà, còn lại trống không, còn không bằng trồng thêm một ít rau dưa.
Định là như vậy, Ngu Huỳnh liền bảo Trần đại thúc ngày mai giúp mang một ít hạt giống cho nàng. Sau khi giao kèo với Trần đại thúc, Ngu Huỳnh liền quay trở về nhà.
Nghĩ đến việc mình chỉ còn lại mười mấy văn tiền, Ngu Huỳnh liền thở dài một hơi.
Nàng nếu như còn muốn giúp Phục gia đưa phu thê Phục đại lang từ mỏ đá về nhà, sau này không thể tiêu tiền nhiều hơn kiếm tiền như vậy nữa, cũng may tạm thời sẽ không cần mua thêm thứ gì.
Chỉ là trước đó nàng phải hỏi thăm xem thời hạn dịch kỳ trong mỏ đá phải quy đổi như thế nào, như vậy trong lòng mới yên tâm được.
Trở về đến sân, Ngu Huỳnh lại tiếp tục ra sức hỗ trợ. Lúc cùng với Hà thẩm thắt dây cỏ, Ngu Huỳnh mới hỏi đến việc này. “Hà thẩm, thẩm có biết một năm dịch kỳ trong mỏ đá phải tốn bao nhiêu bạc hay không?”
Nhớ tới người con trai thứ hai, Hà thẩm thở dài một hơi, sau đó nói: “Nhị lang nhà thẩm còn khoảng hai năm dịch kỳ, nếu muốn quay về thì phải trả khoảng 2500 văn.”
Nghe vậy, Ngu Huỳnh có chút trầm tư. Hai năm là 2500 văn, ba năm chính là 3.600 văn. Nếu chỉ chuộc Phục đại lang ra mà bỏ mặc Phục đại tẩu, Ngu Huỳnh cũng không thể nào làm như thế được.
Cả hai người phải có nhiều hơn bảy lượng bạc, nàng bây giờ đến 100 văn còn không có, thời gian lại chỉ còn không tới hai tháng, nàng đi đâu mới có thể kiếm được nhiều bạc như vậy.
Trong mỏ đá cực kỳ hỗn loạn, người hung ác cũng cực kỳ nhiều, một vị phụ nhân nếu bên cạnh không có nam nhân che chở, kết cục không thể nào tưởng tượng được.
Ngu Huỳnh nhớ tới điều này, đáy lòng có chút thê lương.
Hà thẩm thở dài một hơi, sau đó lại hiếu kỳ nói: “Cháu sao lại đột nhiên hỏi thẩm những chuyện như vậy?”
Ngu Huỳnh cười cười: “Chỉ là An An Ninh Ninh thường hay nhớ tới cha mẹ, nên cháu cũng thuận miệng hỏi thử, không ngờ lại nhiều bạc như thế.”
Hà thẩm liếc nhìn hai đứa nhỏ đang hỗ trợ thắt dây cỏ ở chỗ gần đó, bất đắc dĩ nói: “Không có bạc, chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi.”
Ngu Huỳnh cũng nhìn về phía Phục An Phục Ninh, than nhẹ một tiếng.
Nếu hiện tại không có biện pháp chuộc lại kỳ hạn dịch, cũng biết rõ sinh mệnh con người có phát sinh sự tình mà thờ ơ không giúp đỡ.
Ngu Huỳnh cân nhắc một lúc lâu, quyết định tìm cơ hội nào đó đi đến chỗ mỏ đá tìm gặp đại lang Phục gia, nhắc nhở hắn lưu ý một chút.
Nói không chừng khi được nhắc nhở, hắn có thể tránh khỏi số kiếp cái chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT