Edit: Min
Từ sau khi Tần Tử Hành dọn ra khỏi nhà cũ, Quý Lam Xuyên rất ít khi khóa trái cửa phòng.
Vì vậy, Tần Chinh chỉ ép tay nắm cửa xuống dưới, liền thành công tiến vào phòng ngủ của thiếu niên.
Hoàng hôn nghiêng về phía tây, giữa giường lớn màu sắc ấm áp hơi nhô lên một khối hình người.

Tần Chinh nhìn mấy sợi tóc đen từ bên trong chăn lẻn ra, trái tim căng thẳng bỗng dưng được thả lỏng.
Thật sự là khẩn trương quá mức, trong nhà còn có Trịnh thúc, đối phương căn bản không có khả năng vô thanh vô tức chạy trốn.
Rõ ràng biết người này còn ở, nhưng Tần Chinh vẫn không rõ nguyên do mà muốn tận mắt nhìn thấy đối phương.

Hắn không tiếng động đóng cửa phòng lại, sau đó, tay chân nhẹ nhàng mà ngồi ở bên giường thiếu niên.
Có lẽ là do từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, Quý Lam Xuyên lúc ngủ luôn có thói quen đem mình cuốn thành một đoàn.

Cảm nhận được hơi thở phập phồng của đối phương, Tần Chinh đưa tay đem chăn quấn lấy thiếu niên kia xốc lên một góc.
Sau khi vào mùa thu thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ điều hòa liền bật hơi cao một chút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên ngủ đến mỹ mãn, thoạt nhìn miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Chỉ dựa vào gương mặt vô hại lúc ngủ này, mặc cho ai, cũng không thể liên hệ cậu cùng với thiếu niên quá thành thục trong ảnh.
Giống như đang chờ điện thoại của người nào đó, trong tay thiếu niên còn nắm chặt điện thoại của mình.

Mặt mày cậu giãn ra, phảng phất nửa điểm cũng không có vì dư luận trên mạng mà phiền muộn.
Một con thỏ ngốc vô tâm vô phế.
Nhớ tới lần trước sau khi đề nghị "thử xem", đối phương cũng không quan tâm mà ngủ say như vậy.

Tần tam gia từ trước đến nay trầm ổn, lúc này khó có được dâng lên vài phần đùa giỡn trẻ con.

Hắn vươn tay nắm lấy cái mũi cao thẳng lại nhỏ nhắn của thiếu niên.
Hô hấp bị cản trở, Quý Lam Xuyên mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy người đàn ông trên đỉnh đầu mình vẫn còn mặc chính trang.

Cậu ngủ đến phát ngốc, theo bản năng liền há miệng gọi Tam gia.

Thanh âm ồm ồm khiến người ta bật cười, Quý Lam Xuyên lúc này mới phản ứng được, đối phương làm một chuyện ấu trĩ như thế nào.
Lo lắng trước khi đi ngủ liền bị quét sạch không còn, cậu vỗ vỗ tay người đàn ông, một đầu tóc rối từ trên giường ngồi dậy: "Như thế nào mà cả quần áo cũng không thay?"
Bởi vì sốt ruột muốn xác định xem em có chạy trốn hay không.
Không muốn nhắc tới khoảnh khắc ngu xuẩn vừa rồi của mình, Tần Chinh tiện tay cởi áo khoác ném sang một bên, mặt cũng không đổi mà nói lời sến sẩm: "Bởi vì muốn nhìn thấy em sớm hơn một chút."
Từ lần trước, sau khi bày tỏ ra vẻ ghen tuông, đối phương rõ ràng không còn nội liễm như trước nữa.
Không quen nhìn nam nhân ở trên giường mình "Cởi áo tháo thắt lưng", Quý Lam Xuyên bối rối rũ mắt, nhớ tới cái gì đó, liền giải thích: "Nghĩ đến một số chuyện có chút nhập thần, liền có hơi mệt mỏi.

"
"Chuyện chụp ảnh sao?"

Thấy thiếu niên tâm tình không cao, Tần Chinh hòa hoãn ngữ khí an ủi: "Tôi đã an bài người chuyên trách đi xử lý, chuyện này em không cần lo lắng nữa."
"Bên trường tôi cũng sẽ chào hỏi, em chỉ cần chuyên tâm đến lớp luyện múa là được rồi."
Lấy tâm tư kín đáo của Tần tam gia, nếu như hắn muốn đối xử tốt với một người, vậy nhất định là chu đáo khéo léo từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn.

Nhưng so với những thứ này, Quý Lam Xuyên càng để ý chính là cái nhìn của đối phương.
Tuy rằng đó là quá khứ thuộc về nguyên chủ, nhưng trong mắt người khác, đây chính là chuyện mình đã từng làm.
"Ngài..........." không tức giận sao?
Lời còn chưa nói ra, điện thoại bị thiếu niên ném ở trên giường liền "ong ong" rung lên.

Đó là một dãy số hoàn toàn xa lạ, Quý Lam Xuyên nhanh chóng cúp máy, nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha mà lặp đi lặp lại.
"Nhận đi." Không nóng lòng nhất thời tán gẫu, Tần Chinh tính tình tốt mở miệng, "Có lẽ là tìm em có việc gì gấp."
Nhưng mà, chưa tới ba giây, nam nhân liền hối hận vì vừa rồi mình đã rộng lượng.
Bởi vì từ động tác trộm ngắm của thiếu niên mà xem, điện thoại bên kia nhất định là một người sẽ khiến mình không thích.
Thanh âm dũng mãnh của Tần Tử Hành tràn vào trong tai, Quý Lam Xuyên cầm di động, chỉ cảm thấy mình đang nắm phải một củ khoai lang phỏng tay.

Đã cho vào danh sách đen rồi, tra nam à, anh còn có tí thể diện nào hay không?
Theo bản năng muốn cúp điện thoại, nhưng thấy đôi mắt sắc bén của nam nhân nhìn chằm chằm, cậu không hiểu sao mình lại có vẻ chột dạ.
Thân chính không sợ bóng tà, hắng giọng một cái, Quý Lam Xuyên lạnh lùng nói: "Tần thiếu tìm tôi có chuyện gì?"
"Quả nhiên là em cho anh vào danh sách đen."
Chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ đối xử với mình như vậy, Tần Tử Hành trong lòng trăm vị ngổn ngang.

Rõ ràng hai người đã chia tay, nhưng hắn lại còn muốn vì một số chuyện mà tìm được đáp án.
Thân là nhân vật công chính của tiểu thuyết cẩu huyết, Tần Tử Hành trước khi ở bên Bạch Thời Niên, cũng có mấy đoạn tình duyên gặp dịp thì chơi.

Hắn đẹp trai lắm tiền thân ở vị trí cao, cho nên, luôn có thể thành thạo chiếm thế chủ động trong tất cả các mối tình.

Loại chuyện nhìn nhầm bị lừa này, Tần Tử Hành vẫn là lần đầu tiên trải qua.
Không phải hắn kiêu ngạo đến mức cho rằng, tất cả mọi người đối với mình đều là "Tình yêu đích thực", không liên quan đến tiền quyền.

Chỉ là thiếu niên trước sau hai lần bộc phát ra cảm xúc quá mức chân thực, Tần Tử Hành nghĩ trăm lần cũng không ra, liền cố chấp muốn có đáp án.
"Quý Lam, em thật sự chưa từng yêu anh sao?"
Vừa mới mở ra loa ngoài để chứng minh mình trong sạch, Quý Lam Xuyên liền nghe được câu hỏi máu chó đầy tử vong của đối phương.

Cố tình chấp niệm của nguyên chủ luôn ở trước mặt Tân Tử Hành quấy phá, thiếu niên tự giễu mà gợi lên khóe miệng, thấp giọng hỏi lại: "Tần thiếu nghĩ sao?"
Rõ ràng không có đáp lại chính diện, nhưng người ở hai đầu điện thoại đều từ trong giọng nói của thiếu niên chiếm được đáp án.

Nhận thấy được nam nhân ở bên cạnh nhìn chăm chú nguy hiểm, Quý Lam Xuyên trong lòng phát điên, chỉ muốn mình mau chóng chấm dứt nhân quả với nguyên chủ.
Cũng may loại cảm giác không khống chế này chỉ là trong nháy mắt, một giây sửa sang lại biểu tình, Quý Lam Xuyên muốn sống sót, liền nhanh chóng cùng Tần Tử Hành vạch rõ: "Chia tay chính là chia tay, mong Tần thiếu sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."
Thoáng nhìn thấy nam nhân bên cạnh đang tản ra khí lạnh ngụt trời, cậu cơ trí mà bổ sung thêm một câu: "Tôi có bạn trai mới rồi, xin Tần thiếu tự trọng."
Bạn trai mới?
Còn chưa hoàn hồn sau thái độ trào phúng lại cô đơn trước đó của thiếu niên, Tần Tử Hành liền nghe được lời "Nói dối" đặc biệt rõ ràng của đối phương.

Hắn vô tình cùng thiếu niên cãi cọ, dùng một loại giọng điệu cao cao tại thượng như "Thương tiếc", nói: "Em không cần lừa gạt anh.........."
Cổ tay mảnh khảnh bị người ta nắm chặt, điện thoại di động trong lúc nói chuyện cũng bởi vậy mà rơi xuống đệm chăn mềm mại.

Tần Tử Hành còn chưa dứt lời, đã bị đối phương "Bíp" một tiếng cúp máy.
Mà trước đó, hắn dùng lỗ tai bắt được tiếng kêu rên rõ ràng của thiếu niên.
Kinh hoảng thất thố lại không che giấu ngọt ngào, giống như cái móc nhỏ trêu chọc đến tâm phát ngứa ngáy trong lòng người ta.

Thời Niên từ nhỏ được coi như là thiếu gia mà nuôi lớn, tuyệt đối sẽ không nguyện ý triển lộ một mặt "phóng | đãng" như thế.
Tâm phiền ý loạn, cho dù vô số lần tự nhủ "Chỉ yêu một mình Thời Niên", Tần Tử Hành vẫn nhịn không được muốn đem hai người đặt cùng một chỗ so sánh.

Nhất là sau khi nhận được tin nhắn kiểm tra thường ngày của Bạch Thời Niên, đáy lòng hắn lại mơ hồ dâng lên một tia cảm giác hối hận.
Cầu mà không được, mà xa nhau thầm mến sẽ điểm tô cái đẹp vô hạn cho người mình yêu.

Sau khi hai người thật sự sống chung, Tần Tử Hành mới phát hiện, Thời Niên sớm đã không còn là bộ dáng đơn thuần tốt đẹp như thời niên thiếu.

Đối phương cố chấp lại mẫn cảm, sau khi chính thức kết giao, tựa như đem tất cả trọng tâm cuộc sống đặt lên người mình.
Tiểu vương tử ngày xưa kiêu ngạo lại chói mắt, dần dần đã trở nên dung tục.

Cho dù ngoài miệng không nói, Tần Tử Hành cũng không thể xóa được cảm giác chênh lệch cực lớn trong lòng.
—— đồ vật quá dễ dàng đến tay luôn rất khó bị người ta quý trọng, thiếu đi nguyên chủ pháo hôi trợ công luôn tìm đường chết này.

Nhân vật chính công thụ đến với nhau có thể nói là nước chảy thành sông.

Ở giữa đủ loại trắc trở cùng ngọt ngào đều bị một đao cắt bỏ thô bạo, Tần Tử Hành tự nhiên cũng sẽ không giống như trong nguyên tác, nhất mực si tình, luôn không thay đổi, khăng khăng một mực.
Ngược lại là "Quý Lam", bởi vì Quý Lam Xuyên bất ngờ hồn xuyên, nguyên chủ vốn nên sắm vai hề, hình tượng lại lập tức trở nên tươi tắn linh động.

So sánh hai bên, sự cân bằng trong lòng Tần Tử Hành liền dần dần trở nên lung lay bất định.
Không chiếm được vĩnh viễn đang xôn xao.
Bạch Thời Niên đã sớm đối với người yêu dâng lên thể xác và tinh thần nên sẽ không biết.

Loại chuyện thế thân này, cho tới bây giờ chỉ có chiếm cứ chủ động mới có tư cách nói ai là bản tôn.
Không rảnh bận tâm tình tiết cốt truyện rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào.

Giờ phút này, Quý Lam Xuyên đang bị một người đàn ông có tính ghen tuông ấn lên gối hôn đến tay chân nhũn.

Cậu còn chưa học được cách dùng mũi để thở, đuôi mắt cũng bởi vì thiếu oxy mà nổi lên ửng đỏ nhàn nhạt.
"Biết sai rồi sao?"
Hô hấp vững vàng, cho dù là ở trên giường, Tần Tam gia vẫn có thể duy trì được một bộ biểu tình xử lý công việc theo phép công.

Không dám trêu chọc đối phương nữa, thiếu niên đáng thương hề hề mà điều chỉnh hô hấp: "Biết rồi ạ."
Nhận điện thoại gì nghe điện thoại gì, chỉ riêng bộ não yêu đương của Tần Tử Hành, làm sao có thể cùng hắn diễn tốt vở kịch tự chứng minh trong sạch chứ.
Đầu ngón tay vuốt ve cánh môi hơi sưng đỏ của thiếu niên, người đàn ông không nhanh không chậm tiếp tục: "Sai như thế nào?"

"Không nên nhận điện thoại của Tần Tử Hành."

Phát giác trong mắt đối phương cũng không có tức giận, con thỏ nhỏ bị sủng hư nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nhưng em cũng không biết đầu bên kia là anh ta nha, hơn nữa, chính là ngài bảo em nghe.........Ngô!"
Cái miệng nhỏ lải nhải bị một nụ hôn sâu lấp kín.

Tổng tài ba ba chuyên tâm giáo huấn trẻ nhỏ, tự thể nghiệm mà nói cho đối phương biết cái gì gọi là "Giảo biện không có hiệu quả".

Sản sinh ra một bầu không khí như này, nam nhân vẫn tiếp tục nghiêm trang đặt cậu hỏi: "Còn muốn nói gì nữa?"
Không còn gì nữa nha.
Nâng bàn tay trái lên che miệng lại, thiếu niên trong hơi thở uỷ khuất mà lắc lắc đầu.

Cậu tựa một chú thỏ nhỏ bị người ta ngậm gáy, sợ đối phương cứ như vậy không quan tâm mà một ngụm ăn mình vào trong bụng.
Trên thực tế, Tần tam gia đem người mình yêu đặt ở trên giường quả thật có chút không kiềm chế được.

Nhưng không đợi hắn tiến thêm một bước, bụng thiếu niên liền "ùng ục" kêu một tiếng.
Vừa xấu hổ vừa quẫn bách, Quý Lam Xuyên trở tay che mắt mình: "Buổi trưa em quên ăn cơm."
Nhớ tới bệnh dạ dày của thiếu niên, Tần Chinh cho dù có khó nhịn thế nào, cũng không có khả năng tiếp tục đi thêm vào thời điểm này.

Để mặc thiếu niên trốn thoát khỏi lòng mình, hắn bất động thanh sắc mà kéo chăn qua: "Sao lại không ăn cơm đúng giờ? "
"Bởi vì em sợ rằng, ngài sẽ ghét em sau khi xem những bức ảnh đó."
Đưa lưng về phía nam nhân đi dép, Quý Lam Xuyên rốt cuộc vẫn thẳng thắn những rối rắm trong lòng với nam nhân.

Cậu không thích bị hiểu lầm, càng không thích ngốc ở nhà một mình đoán bậy như lúc trước.
Đây là nguyên nhân đối phương không yêu cầu mình giúp đỡ sao?
Nhìn chằm chằm vào sống lưng thẳng tắp của thiếu niên, Tần Chinh thấp giọng thở dài: "Kỳ thật, em có thể càng ỷ lại tôi nhiều hơn một chút.

"
Bởi vì tôi đối với em, sớm đã không còn là loại thích nông cạn này nữa.
"Em chỉ sợ tiêu hao kiên nhẫn của ngài."

Đi dép lê đứng dậy, Quý Lam Xuyên hồ nghi nhìn về phía người đàn ông không nhúc nhích phía sau: "Ngài sao............."
Mấy chữ sau biến mất trong ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của đối phương.
Thiếu niên nhanh chóng lẻn ra khỏi phòng ngủ, sau đó lại nhịn không được mà dựa vào cửa phòng cười to ra tiếng ——
Tần tổng mặt đen quẫn bách, siêu siêu đáng yêu nha.
➖➖➖➖➖.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play