Edit: Min
Theo bản năng nhận thấy nguy hiểm, Quý Lam Xuyên nín thở, ngay cả lông mi cũng không dám chớp lung tung.
Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy.

Trạng thái hiện tại của nam nhân, rõ ràng là "Phía trên" có chút.

Lòng bàn tay kề sát vào mắt cá chân mình, quả thực nóng đến mức như bị bỏng rát.
"Em......." Dư quang quét đến hình ảnh xã hội chủ nghĩa nào đó, thiếu niên lập tức mắc kẹt, sau đó, quay đầu như thiêu thân.
—— Sau khi trở về nhà, có rất nhiều việc phải làm.

Cho nên, hai người vẫn còn mặc áo sơ mi và quần tây cùng kiểu.

Lễ phục cường điệu tu thân, hoàn toàn không thể che lấp một số biến hóa quá mức hài hòa nào đó.
"Em?" Cảnh sắc xuất hiện trong mộng ở ngay trước mắt, Tần Chinh bình tĩnh mà hỏi ngược lại, tựa như người đang lộ ra "Hung tướng" kia vốn không phải là hắn.
Tam Thanh Đạo Tổ tại thượng, cái lão nam nhân này sao lại trêu chọc như vậy?!
Mặt đỏ tai hồng, Quý Lam Xuyên căn bản không dám nhìn vào đôi mắt của đối phương. 

Kinh nghiệm lý luận có phong phú đến đâu, gặp phải Tần Chinh thích động thủ giả đứng đắn, thiếu niên cũng chỉ có thể bị sờ đến chân mềm nhũn.
"Tam gia......"
Chống đỡ không nổi thế công của đối phương, Quý Lam Xuyên nhận mệnh buông giọng xin tha.

Thế nhưng, cậu lại không biết mình yếu thế như vậy, chỉ càng kích thích cảm quan của nam nhân.
Nghe ra ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của thiếu niên, Tần Chinh vẫn giả vờ như không biết, không đáp: "Ừm?"
Độ nồng nặc của linh khí trong phòng đang trở nên cao hơn, anh có biết không hả?!
Không dám suy nghĩ sâu sắc ý nghĩa đằng sau nó, vào giờ khắc này, Quý Lam Xuyên vô cùng thống hận sự nhạy bén của mình đối với âm dương nhị khí.

Cứ việc cậu là thiên sư tu đạo nhiều năm, bị vây trong linh khí bao bọc cũng chỉ cảm thấy thoải mái.
Làn da thiếu niên mềm mại trắng nõn, giờ phút này từ đầu đến chân đều nhiễm một tầng ửng hồng nhàn nhạt.

Buông mắt cá chân đã khỏi hẳn của đối phương ra, Tần Chinh thoáng dùng sức, liền nhẹ nhàng ôm con thỏ ngồi lên trên đùi mình.
"Nắm tay, ôm."

Dễ dàng giữ chặt hai tay của đối phương muốn phản kháng, cánh tay dài Tần Chinh duỗi ra, dùng tay trái ôm lấy vòng eo thon gọn của thiếu niên: "Kế tiếp chúng ta nên làm cái gì đây?"
Lời nói cùng động tác đồng bộ, trong đầu Quý Lam Xuyên phản xạ có điều kiện mà hiện lên bộ lý do của nam nhân về nghĩa vụ người yêu.

Giọng điệu dẫn dắt giảng dạy như trưởng bối của đối phương, càng làm cho cậu xấu hổ.

Thiếu niên cắn chặt môi dưới, lẩm bẩm không trả lời được nửa câu.
Đã nói xong cấm dục thuần khiết sẽ chỉ nắm tay đâu? Tổng tài ba ba, hình tượng của ngài đã sụp đổ rồi, ngài có biết không hả?
Làm sao bây giờ, tuy rằng không bài xích Tần Chinh thân cận.

Nhưng hình như mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng...
"Đừng cắn."

Khắc chế xúc động muốn hôn cánh môi kia, Tần Chinh cố gắng bình tĩnh dựa vào đầu giường, tùy ý thiếu niên rối rắm tự mình lựa chọn.
Áp lực thích hợp là cần thiết, nhưng nếu áp lực việc giường chiếu, thì đó chỉ sự ép buộc đơn phương.
Nhưng mà, Tần Tam gia hỉ nộ không lộ ra vẻ mặt, cho dù trong lòng muốn buông tha đối phương, trên mặt nam nhân cũng là một bộ dáng rất khó chọc.
Sợ đêm nay bị Tần Chinh hạ nồi thiêu đốt, thiếu niên hơi hơi ngửa đầu, đem cánh môi còn mang theo dấu răng nhỏ hướng về phía đối phương ——
"Hôn môi, chỉ hôn môi thôi có được không?"
Rõ ràng là tính tình độc lập tiêu sái, nhưng mỗi lần đến trước mặt Tần Chinh, thiếu niên luôn có thể vô sư tự thông học cách làm nũng.
Hai tay bị trói khôi phục tự do, Quý Lam Xuyên khoác lên vai nam nhân.

Lần đầu tiên dưới tình huống hai người đều tỉnh táo chủ động hôn lên.
Đó là một nụ hôn triền miên mà cuồng nhiệt.
Thế cho nên, Quý Lam Xuyên ngày hôm sau mở mắt tỉnh lại, trên cánh môi vẫn còn lưu lại xúc cảm sưng lên nhẹ.
Nhớ tới câu "Đừng đuổi theo" bất đắc dĩ của nam nhân vào tối hôm qua.

Cậu liền nhịn không được muốn cười, ngay sau đó lại nhịn không được mà trẻ con lăn lộn trên giường ——
Nếu Tần Chinh cũng đã xem qua những tiểu thuyết bá tổng cổ xưa kia, tối hôm qua mình có thể chính là "Tiểu yêu tinh mài người" trong mắt đối phương hay không?
Bị não bổ của mình chọc cười, Quý Lam Xuyên vui vẻ ngâm nga bài hát rời giường rửa mặt.

Ngay cả cổ chân thoáng đau nhức cũng không để ở trong lòng.

Đó là di chứng do nhanh chóng rút thi độc gây ra.

Nó sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại chạy nhảy bình thường, chỉ là không làm được công việc tinh tế như khiêu vũ thôi.
*
Xung quanh Tần trạch tràn ngập bong bóng màu hồng phấn không đề cập tới, trong nhà Phó Hoành Đạt lại là một mảnh ảm đạm.
Gã nhìn phía trên bàn thờ có cất giấu lọ sứ chứa thi cốt hài đồng, liền không tự chủ được rùng mình một cái.
"Sao lại nhìn chằm chằm nó?"
Đem cơm sáng vào phòng ăn, nữ chủ nhân xinh đẹp ân cần hỏi: "Sắc mặt khó coi như vậy, là tối hôm qua không ngủ được sao? "
So với ba tháng trước cãi vã không ngớt, Phó Hoành Đạt vẫn thích cuộc sống sung túc và thoải mái như bây giờ.

Nhưng mà không đợi gã trả lời đối phương, quỷ đồng thân hình lại trướng to một vòng, liền tiến đến bên cạnh người phụ nữ.
"Ba ba, mẹ tại sao lại không để ý tới con nha?"
Nuôi tiểu quỷ, nhất định phải đối đãi đối với đối phương như con ruột, không chỉ phải lưu lại thêm một bộ bát đũa cho quỷ đồng trong lúc ăn cơm, góc tối trong nhà cũng phải bày đồ chơi chuẩn bị cho quỷ đồng.
Chính là bởi vì kết hôn nhiều năm không có con, Phó Hoành Đạt mới dám thỉnh về một vò hài hốt của đứa trẻ chết non.
Trong ánh mắt quái dị của vợ mà trấn an quỷ đồng, gã lại nhịn không được nhớ tới lời nói của thiên sư trẻ tuổi tối hôm qua.
Gần một tháng qua, quỷ đồng cần máu càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ hắn thật sự sẽ "Tuổi xuân chết sớm" vì thiếu máu.
Nhưng nếu không cho quỷ đồng đủ máu, đối phương sẽ phát cuồng như tối hôm qua mà không khống chế được.
Trong lòng phiền muộn, Phó Hồng Đạt thừa dịp vợ mình đi vào phòng tắm rửa mặt, liền lấy điện thoại di động ra.

Bấm vào một dãy số quen thuộc nhưng không có tên.

Nhưng không biết vì sao, âm thanh nhắc nhở khô khan lại vang lên, vị đại | sư Lý | thay gã câu quỷ chuyển vận kia vẫn không nghe điện thoại.
"Hoành Đạt."

Mặt đỏ ửng từ phòng tắm đi ra, người phụ nữ khó nén kích động mở miệng: "Em mang thai rồi! "
Di động lạch cạch rơi xuống đất, Phó Hoành Đạt bị kinh hỉ thật lớn đập trúng, bước nhanh tiến lên ôm chặt đối phương.

Nhưng sau khi thoáng nhìn thấy sứ trắng âm u trên bàn thờ, ý cười hưng phấn của gã liền cứng đờ trên mặt.
Chậm rãi chuyển động tròng mắt di chuyển về phía góc phòng, Phó Hoành Đạt quả nhiên nhìn thấy quỷ đồng gắt gao nhìn chằm chằm hai người không buông.

Nó chỉ vào bụng người phụ nữ, ngây thơ lại tàn nhẫn lộ ra một hàm răng nanh: "Ba ba..."
"Trong bụng mẹ, là một em gái mà con rất chán ghét."
*
"Phanh!"
Bạo | lực mở khóa |,  Quý đại sư mang theo Triệu Trác cùng mấy vị bảo tiêu tới cửa tìm kiếm kẻ địch.

Cậu chỉ cảm thấy mình giờ phút này, có vài phần tư thế của lão đại xã hội đen trong phim truyền hình.

Mỗi người một đạo linh phù hộ thân, thiếu niên bịt mũi, cẩn thận bước vào căn phòng cho thuê hỗn loạn không chịu nổi trước mắt này.
——Cũng không phải Phó Hoành Đạt keo kiệt không chịu đưa tiền, chỉ là những thiên sư đi lệch cửa tà đạo này, phần lớn là làm bạn với hài cốt thi trùng.

Nếu sau lưng không có thế lực duy trì, cho dù giàu có đến chảy mỡ, bọn họ cũng chỉ có thể giống như chuột trốn ở trong góc mà tránh tai mắt của người khác.
Khụ khụ." Tiếng thở hổn hển nặng nề truyền đến, lão giả thân hình gầy gò đẩy cửa đi ra, "Ai đó? Nháo cái gì..."
Tiếng quát lớn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía sợi chỉ đỏ đang buông xuống trong tay thiếu niên, ông ta nheo lại hai mắt đục ngầu: "Là cậu.

"
Tối hôm qua lão giả từng dùng một đoạn thời gian ngắn thông qua quỷ đồng, hai người cũng miễn cưỡng xem như từng có duyên gặp mặt.
Lấy ra tư liệu mà Phương Văn đã sửa sang lại, Quý Lam Xuyên khẽ nhướng mày: "Lý Đại Cường? "
Dường như rất ghét cái tên quá mức bình dân này, lão giả bị quỷ đồng cắn trả này cau mày, cảnh giác nắm lấy bùa trên bàn: "Cậu muốn làm gì? "
"Thanh lý môn hộ."
Gằn từng chữ, Quý Lam Xuyên đem sát ý mười phần ra uy hiếp, nhưng lại nói một cách thờ ơ: "Nếu khuyết thiếu sư môn dạy dỗ, cũng chỉ có thể do tôi làm tiền bối mà ra tay quản giáo thôi."

Cốt linh mới vừa tròn hai mươi, thiếu niên tươi non như chồi xuân, lại như ông cụ non mà tự xưng tiền bối.

Nhưng bao gồm cả Lý Đại Cường, tất cả mọi người không cách nào cười ra tiếng.
"Vọng động tà thuật, cưỡng câu hồn phách.

Quả nhiên, thiên sư của thế giới này còn thiếu chút quy củ."
Thấp giọng cười khẽ, mắt trái dư ngư của thiếu niên chợt lóe.

Linh phù cộng thêm uy áp gia thân, trong nháy mắt bạo phát.

Đám người Triệu Trác không hề khó chịu, nhưng lão giả bị Quý Lam Xuyên nhắm vào, lại cảm giác được có hai ngọn núi lớn đặt ở trên vai mình.
Hai chân không khống chế được mà run rẩy, Lý Đại Cường cắn răng châm ngòi cho bùa chú.

Đau đớn mà đập vỡ bình sứ trắng bệch giấu dưới gầm bàn, mùi hôi thối xông vào mũi ập đến.

Triệu Trác nhìn không thấy quỷ đồng, chỉ có thể nhìn thấy một bộ hài cốt nhỏ cuộn tròn thành từng đoàn.
Âm phong đại tác quỷ khóc sói gào, quanh thân Quý Lam Xuyên lại có một tầng kim quang hoa nhạt bao phủ.

Thấy quỷ đồng mình luyện chế hồi lâu bị đối phương búng tay đánh tan, lão giả tự cho là minh ngộ gào thét: "Quả nhiên, cậu cũng mượn vận thế của Tần Chinh! Thiên hạ như quạ đen, cậu lại ở chỗ này giả bộ cái gì thanh cao! "
Mượn vận thế của Tần Chinh?
Tịnh chỉ đánh tan một con quỷ đồng cuối cùng, Quý Lam Xuyên không khỏi cười nhạo ra tiếng: "Cái này gọi là Kim Quang Thần Chú.

Đồng ý với tôi, sau này đọc thêm sách được không? "
"Xì ——"
Biết rõ đây hẳn là một tình huống vừa nghiêm trọng lại nguy hiểm, nhưng Triệu Trác ở một bên vẫn không khống chế được mà cười ra tiếng.
Giống như loại bỏ hiệu ứng đặc biệt của bộ phim bom tấn ở Mễ Quốc, bất kể các diễn viên có đầu tư đến đâu, khán giả cũng chỉ muốn bật cười.
Được rồi, được rồi, ai bảo đây là một thế giới mà người bình thường chiếm đa số chứ?
Đè nén ý niệm muốn Cho Triệu Trác gặp quỷ trong đầu, Quý Lam Xuyên thở dài, thành thạo mà dùng quyết, phong bế khí cảm của Lý Đại Cường.
Đây là thủ đoạn thường dùng của Thiên Sư Hiệp Hội kiếp trước.
Không cách nào dẫn động âm dương nhị khí, mặc cho Lý Đại Cường có lý luận cùng bước đi tiêu chuẩn ra sao.

Cả đời này, lão ta cũng chỉ có thể làm một "Huyền học gia" nói chuyện trên giấy.
Đầu cơ trục lợi thi thể cũng không tính là trọng tội gì, nhưng cũng có thể khiến đối phương ở trong tù vài năm.
Nhờ các đại ca âu phục màu đen phía sau xử lý tốt hiện trường, Quý Lam Xuyên tương đối nhiệt tình mà gọi điện thoại báo cảnh sát.
Vứt bỏ phù chú và quỷ đồng, Lý Đại Cường cũng chỉ là một người bình thường nghèo túng mà thôi.
Lão phản kháng bất thành, bởi đây là những bảo tiêu mà Tần tam gia tự mình chọn ra.

Lý Đại Cường nhận mệnh mà ngồi liệt bên cạnh đống hài cốt, vạn phần hối hận vì ngày hôm qua mình đã trêu chọc "đứa nhỏ" nhìn qua đặc biệt dễ bắt nạt này.
Không muốn ở trong căn phòng tràn ngập mùi lạ này, Quý Lam Xuyên liền một mình đi ra ngoài cửa chờ xe cảnh sát đến.
Tuy nói, nguy cơ tiềm ẩn sẽ uy hiếp Tần Chinh đã được giải quyết thuận lợi, nhưng trong lòng cậu vẫn có một cỗ bất an không có nguyên nhân.
"Được rồi, Quý Lam." Lo lắng thiếu niên ở một mình, Triệu Trác tự nhận mình còn chưa bại lộ, liền tận tâm diễn xuất, "Nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp như vậy, cậu là mời từ đâu tới?"
Quý Lam Xuyên đã sớm nhìn thấu chân tướng:...........
Có đối lập mới có chênh lệch, so sánh với Phương đặc trợ khôn khéo lại có năng lực bên người Tần Chinh.

Người bên cạnh cậu, hết người này đến người kia, đều có vẻ đặc biệt ngu xuẩn.
Từ từ nhìn trời, giác quan thứ sáu của Quý đại sư cực mạnh, không hiểu sao cảm thấy chuyện nuôi tiểu quỷ vẫn còn chưa xong.
➖➖➖➖➖.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play