Sau khi tan học, Nhan Cẩu cùng Lương Văn Đạo đến thư viện để lấy tư liệu học cho Kim Mộng Lộ. Cùng lúc đó Lý Nam Biên và Kim Mộng Lộ đã liên lạc với nhau. Lục Dung đưa cho mỗi người vài bao lì xì để trả tiền cơm. Còn mình sau khi tan học thì đạp xe hòa vào đàn người hướng về phía bên ngoài trường.

Nơi đâu có trường học thì chắc chắn bên ngoài đều có các quầy, quán bán đồ ăn. Lúc này, ở bên ngoài cấp ba Thành Nam bày bán rất nhiều xe đồ ăn. Trên các chiếc xe đều có một lò than lớn, trên lò than đó đang bắc nồi, chảo, khói bay nghi ngút, mùi đồ ăn nóng hổi nghi ngút bay ra. Trên những chiếc nồi, chảo ấy đều có những tầng lồng.

Tan học cũng là giờ cao điểm, người người nườm nượp chạy tới mua đồ ăn. Nào thì thịt xiên, lạp xưởng, thịt sườn sụn, cứ như tay với chân, bơi trong biển nổi danh đồ cay. Trong chảo dầu nóng khói trắng bốc lên, trên cái lồng tầng bày rất nhiều đồ ăn cay vừa mới nấu xong. Một khi đã bày ra thì chỉ trong nháy mắt là hết. "Cậu trả bằng Alipay đúng không?"

"Lạp xưởng đây, ai lạp xưởng đi."

Những câu hỏi này bay tứ tung trong không khí tràn đầy mùi thức ăn thơm ngon.

Bọn học sinh không có cách nào ngăn cản sự mê hoặc đồ cay, ở trước gian hàng vây quanh thành một đống, tình cảnh nóng nảy.

Các hàng quán buôn bán nhỏ chọn thời gian buôn bán làm ăn là đỉnh nhất. Bận rộn tới nỗi đầu óc choáng váng. Chỉ riêng một ông chú trung niên đứng sừng sững ở nơi hiu quạnh cùng gió thu. Đỉnh đầu còn vài sợi tóc lưa thưa bay trong gió.

Trước mắt hắn không có một bóng người, trong chảo dầu không hề có thứ gì. Võng hòm thượng bày đầy lãnh rơi mất xuyến xuyến. Bốn lăm độ ngẩng đầu nhìn lên trời, đôi mắt u buồn nhiều tâm tình.

Nếu không phải nét mặt của hắn tràn đầy dữ tợn, thì có thể coi như một nhà thơ.

Lục Dung ở trước mặt hắn đứng lại, gọi: "Lão Vương." Lão Vương rũ mắt xuống: "Cậu đã đến rồi."

Cằm tự nhiên không kiềm chế được cao ngạo nhấc lên, chỉ vào cái lồng tầng có thịt xiên nói: "Cầm."

Nói rồi hít một hơi thuốc lá thật sâu, lại tiếp tục bốn lăm độ ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lục Dung vốn là muốn lấy, nhưng mà lão Vương vừa thở ra khói thuốc, liền rơi lên thịt sườn sụn. Lục Dung đưa tay ra được nửa thì rụt về.

Lão Vương làm ăn kém không phải là không có lý do. Hắn đã thấp còn mập, tóc tai thì không còn mấy sợi, đầu trọc như cái gáo, mặt thì dữ tợn, toàn bộ đều hình dung ra hình tượng bốn chữ "Trung niên đầy mỡ".

Hắn còn không có để ý vệ sinh, dùng khói bụi coi như bột mà rắc.

Nhìn bên cạnh Trần Ngọc Liên xếp gọn gàng biết bao, bất luận là nụ cười vui vẻ nịnh nọt vẫn là lớn tiếng thúc giục chuyển khoản, đều như là cố ý đi làm nghề này. Vừa nhìn Lão Vương là biết khốn khó mới làm cái này, miễn cưỡng làm nghề này, không có nhiệt tình, công tác không tích cực. Hắn chính là loại kia lấy tiền của người ta nhưng lại không có nướng hẳn hoi để cho nó cháy đen xì khét lẹt cũng không quan tâm, buông tay mặc kệ khách hàng.

"Tắt thuốc lá đi, đi với tôi một chuyến tới chợ rau." Lục Dung đề nghị.

"Được." Lão Vương từ bảng phía sau xe đi ra, từ trên xuống dưới từng cái là màu trắng áo ba lỗ bên trên còn in chữ công, tạp dề, quần đùi cộc, lông chân, dép lào. Hắn vứt tàn thuốc xuống đất, tự nhiên mà dùng dép lào xát sát nó, chậm rãi thu thập xe ba gác, kéo vào nhà để xe cách đó không xa, mạnh mẽ đẩy vào.

Lục Dung cùng lão Vương đi tới trước sạp hàng bán ăn chạy, bác gái đang ở lớn tiếng quát hỏi ai ức gà rán.

Lục Dung: "Bà ấy gọi là Trần Ngọc Liên, sáng sớm ở cửa trường học bán cơm, buổi tối nướng thịt sườn sụn, lúc tôi đi học bà ấy đã làm ăn ở nơi này 7 năm, nói cách khác, bà ấy đã cắm rễ Thành Nam 11 năm, 11 năm gió mặc gió, mưa mặc mưa. Bà ấy có ba phòng ở, một năm thu nhập hơn 1 triệu, ở lúc chúng ta được nghỉ hè bà ấy lại đi Maldives nghỉ phép, con trai của bà cũng cùng lớn như tôi vậy, học cấp ba ở Mỹ."

Lão Vương hít sâu một hơi khói, từ từ nhả ra, kia sợi khói lại dài như vậy, thậm chí gợi mấy sợi tóc còn dư lại của hắn.

Lão Vương: "Người làm việc lớn sẽ không vì năm đấu gạo mà khom lưng." Lục Dung: "Mẹ tôi có chút tình cảm rồi."

Cae người Lão Vương run lên.

Lão Vương: "Người làm việc lớn gì đều không có vợ."

Lục Dung: "Câu nói này, bác nhớ kỹ cho tôi. Nếu sau này đi tới nhà tôi, tôi trực tiếp đánh chết."

Lão Vương được vài bước liền khựng lại.

Hắn là thập kỷ 90 sinh viên, học văn học nghệ thuật, nội tâm mẫn cảm, tính cách chính trực, ở bên trong tòa soạn không làm tiếp được, thay đổi lái xe taxi.

Hắn là có văn nhân cứng cỏi, cảm thấy lái xe taxi không phù hợp địa vị của chính mình, âu sầu thất bại, lái xe không tích cực, bởi vậy nhiều năm như vậy đều không có dựa vào lái xe để làm giàu.

Năm trước lão Vương xui xẻo gặp phải cướp bóc, người không có chuyện gì, lại đối với xe taxi sinh ra pdst*, tới công ty xe taxi trả lại bảy, tám năm xe đi, lại nhìn một chút số dư của thẻ ngân hàng: Mẹ nó hắn làm nhiều năm như vậy đều là làm cái gì? Tiền đâu?

(*ptst: là một rối loạn stress sau sang chấn)

Sau khi trải qua rất nhiều công việc, tất cả đều không làm quá được một tháng. Vừa đây hắn mới làm dùng lò than cùng nồi, chảo, làm xiên nướng để kiếm tiền.

Lão Vương đang làm xiên nướng, nhưng trong lòng chỉ có văn học, thường thường suy nghĩ một vấn đề: Tôi học làm giàu năm gánh, làm sao lại suy bại thành cái dạng b này?

Nghĩ tới năm đó hắn cũng là danh giáo sinh viên tài cao, nghiên cứu Nga quốc văn học, cầm cuốn sách Tolstoy trong tay dạo quanh trường, cũng có không ít cô gái phải mặt đỏ.

Bây giờ đều sắp bốn mươi, tiền không kiếm lời được bao nhiêu, tóc tai lại càng ngày càng thiếu.

Vẫn không có gia đình cùng sự nghiệp.

Nhiều năm như vậy, tình nhân trong mộng của lão Vương dần dần từ thiếu nữ, đến phụ nữ đã có chồng, đến trung niên ly dị phụ nữ.

Mẹ của Lục Dung là Phương Tình là ở nhà ngang một cành hoa, độc thân mang con nhỏ, nhà của lão Vương ở bên cạnh nhà cậu, trong mộng đều muốn trở thành chồng của Phương Tình.

Lục Dung đối với cái này không có ý kiến. Đối với tình yêu tuổi trung lão niên, cậu làm trẻ con không có chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm.

Nhưng mà trong lòng lão Vương muốn cha của cậu, cậu cũng không thể mặc kệ người có tiềm năng làm bố của cậu này vẫn luôn không thể nhìn được như vậy. Nếu không phải nghĩ một ngày nào đó lão Vương thật sự làm được, người khác nói lên: "Nhá, ở cửa trường học bán xiên nướng chính là bố dượng của cậu?"

Trên mặt cậu liền đen thui.

Bố dượng của cậu cho dù là bán xiên nướng, cũng phải là ở bên trong bán xiên nướng là vua.

Lục Dung quen tay nhanh làm đi tới chợ thực phẩm. Đúng giờ cao điểm tan làm về, bên trong chợ thực phẩm người người nhốn nháo, cậu vẫn như cũ đẩy chiếc xe đạp Giant kiểu nữ, một chút cũng không rời khỏi người, ở nơi này nếu đem xe đạp vứt ở đó, chẳng khác nào một cục đá ném vào trong hồ nước. Cục đá ném vào trong nước còn có thể nghe thấy tiếng động, nhưng xe đạp mà làm vậy, là thật sự không còn.

Lục Dung vừa mua thức ăn, vừa nhắc nhở lão Vương: "Ở cửa trường học, tất cả mọi người đều bán thịt sườn sụn, bác cũng bán thịt sườn sụn, bác còn là người mới tới, không có giới tính ưu thế, hình tượng ưu thế, cho nên bác chỉ có hai loại biện pháp, ở bên trong cạnh tranh phải thắng lợi."

Lão Vương liếc mắt cậu một cái: "Say."

Lục Dung: "Một là xuống giá, nếu giá cả của bác so với tất cả mọi người rẻ hơn, thì người mua sẽ chọn bác. Mà đây không phải là kế hoạch lâu dài, một khi bác cạnh tranh bằng việc trả giá thấp hơn, nếu những người khác bán xiên nướng cũng xuống giá; hoặc những người bán xiên nướng khác cũng cùng nhau kết hợp lại cô lập bác, đánh bác, đánh đuổi bác đi."

Lão Vương nhắm mắt lại rửa tai lắng nghe, đột nhiên "Hắc ha" một tiếng, nhảy dựng lên làm một dáng của võ bọ ngựa.

"Bệnh thần kinh!" Ở đằng sau, có một người phụ nữ đang bán hàng bị tay của ông ta cào một cái, mắng to lên.

Lão Vương đứng nghiêm lại, nhanh chóng khôi phục thành dáng vẻ thành thục ổn trọng, không dính khói bụi trần gian.

Lục Dung liếc mắt nhắc nhở lão Vương một cái, ở nơi đông đúc của chợ thực phẩm, cho dù là cậu nói chuyện cũng phải muốn mặt: "Hai là bác cung cấp hàng hóa khan hiếm, tất cả mọi người không có bán đồ vật."

Lão Vương: "Ở cửa trường học làm xiên nướng, có ai bán cái gì đều có quen nhau. Tùy tiện cho vào sản phẩm mới, khách hàng không chắc chắn sẽ tiếp thu."

Lục Dung: "Không cần lo lắng cái này, làm thế nào để quảng bá rộng rãi sản phẩm mới, tôi đã lên kế hoạch sẵn cho bác."

Lão Vương: "Sản phẩm mới là cái gì?"

Lục Dung: "Phương pháp phối chế ba ngàn."

Lão Vương: "Một cái phương pháp phối chế cậu muốn tôi bán ra ba ngàn, cậu đoạt tiền sao?!"

Lục Dung: "Buôn bán chú ý người tình tôi nguyện. Bác không muốn, vậy cố gắng giấu kín túi tiền của mình, cướp không được tiền của bác."

Lão Vương: "..."

Lão Vương: "Vậy rẻ chút đi!"

Lục Dung: "Tôi có thể không thu tiền của bác. Nhưng sau đó bác mỗi lần bán ra một phần, phải lấy 10% tiền đó cho tôi."

Lão Vương: "Cái gì. Cậu nghĩ tôi là ngốc. Đây chắc chắn lấy 3000 để bán lấy lợi cao!"

Lục Dung: "Cho tôi 10% coi như tôi thêm vào cổ phần, tôi bảo đảm nửa năm sau sẽ hồi lãi, 1 năm có cửa hàng, 3 năm mở chi nhánh."

Lão Vương: "... Tôi không biết tôi có thể nửa năm sau sẽ hồi lãi, 1 năm có cửa hàng, 3 năm mở chi nhánh hay không, nhưng mà tôi biết cậu là đang thổi phồng."

Lục Dung chọn xong các loại cá, đặt ở trên bên trong khung xe đạp: "Bác về suy nghĩ thật kỹ một chút đi."

Lão Vương suy nghĩ một lát nói: "Mẹ cậu thật sự có chuyển biến?" Lục Dung: "Ừm. Theo quan sát của tôi là như vậy."

Lão Vương suy nghĩ một chút rồi móc ra túi tiền để trả: "3000?" Lục Dung không lên tiếng.

Lão Vương: "3000 vậy 3000." Chuẩn bị chuyển khoản.

Trên màn hình biểu hiện: Số dư không đủ.

Lão Vương thay đổi vài thẻ liền, đều biểu hiện số dư không đủ.

Mặt lão Vương đỏ lên, nhìn Lục Dung dần dần mở rộng ra tà ác nụ cười, trên gáy chảy ra một tầng mồ hôi, cuối cùng đem điện thoại di động giấu vào trong túi quần, ưu buồn thở ra khói.

Nét mặt của Lục Dung lạnh lẽo nói: "Tôi còn chưa thành niên." Lão Vương không thể làm gì khác hơn là đem khói thu về.

Dưới trời chiều, Lục Dung đẩy xe đạp đi cùng ông ta, an ủi vỗ vỗ bờ vai của ông ta: "Hãy nghĩ tới chỗ tốt đi, từ nay về sau chúng ta chính là đối tác."

Lão Vương: "Biến."

Hai người đi tới dưới nhà ngang, cùng nhau dừng bước. Dưới lầu lúc này đỗ một chiếc xe không nên xuất hiện ở nơi này, thân xe được sơn sáng bóng, phản chiếu lại ánh nắng chiều, trên xe champagne màu trắng như có lửa đang chảy xuôi.

Lục Dung đem xe đạp dựng lên, cùng lão Vương cùng tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm chiếc xe trơn giống như bơ.

Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, lão Vương giơ tay lên, chỉnh sửa lại bộ tóc không có bao nhiêu đẹp đẽ của chính mình.

Lục Dung nhìn cái bóng của chính mình: "Bentley Mulsanne loại xe cực kỳ xa hoa thuộc top thế giới, hơn mười triệu."

Lão Vương: "Không biết là ai mua loại xe này?"

Bên trong một đám trẻ con nghịch ngợm đang định cầm cục đá muốn ném lên trên đầu xe.

Lục Dung nắm lấy tay nó, ánh mắt độc ác: "Đừng đụng nó!"

Lão Vương mang đứa trẻ lại đây, đẩy về phía sau một cái: "Có thể hiểu, tâm lý thù hận với nhà giàu, không cần phải ác như vậy, đây cũng không phải xe của cậu."

Lục Dung nói: "Bác cũng không biết nửa đời sau của bác có thể phát đạt hay không, bác cũng không biết bác có thể một ngày nào đó được lái lên loại xe này hay không. Nếu đây là Bingley của bác, bị người tạo ra dấu vết gì, bác có đau lòng không?" Nói xong quay người mang theo một túi cá lên lầu.

Lão Vương dựa trên cửa xe, nặng nề đốt một điếu thuốc, nhìn bóng lưng của Lục Dung, ánh mắt lại chuyển lên trời: "Trong miệng đứa nhỏ này, tại sao cả ngày đều là nói dọa nạt người ta."

Cửa sổ của xe Bentley thấp xuống.

Tài xế: "Làm phiền ông không được dựa vào xe." Lão Vương: "... Được."

—————————————-

Có lỗi hay sai sót gì mng nói với tui nghen:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play