Lúc Lục Dung cùng Nhan Cẩu bước nhanh về phía đài phun nước. Bên tai là bản nhạc du dương hòa cùng âm thanh lách tách của những hạt nước rơi xuống mặt hồ cùng hòa thành một.

Đài phun nước cũng giống như học sinh vậy chỉ những ngày lễ lớn như tốt nghiệp mới được hoạt động mới được hoạt động mới được vui chơi. Còn những ngày còn lại như chỉ như một pho tượng được bày trí cho sân trường đẹp. Nếu như ngày nào đó đài phun nước haotj động còn thêm những ngọn nến lung linh phun cùng bản nhạc hòa ca du dương êm tai thì chắc chắn là nghênh đón một vị lãnh tụ có chức vụ cao.

Nghênh đón các vị đại lãnh đạo bằng sự tình này, theo lý thuyết học sinh bọn họ chẳng cần quan tâm đến. Nhưng chẳng biết nguyên do nào mà tới nhà ăn bị chặn lại bởi một đám người. Học sinh đứng vòng ba vòng bốn để hóng chuyện. Bỗng nhiên các nữ sinh hét toáng lên: nhưng không biết vì chuyện gì, con đường dọc nhà ăn bị ngăn chặn bởi một đám người, học sinh đứng thành vòng ba vòng bốn ăn dưa quần chúng, đặc biệt là các nữ sinh, bộc phát ra từng đợt si mê cười vui: "Hắn đại soái, đại soái nga!"

"Sao lại thế này?" Lục Dung hỏi.

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào đám người nhưng người hỏi chính là bên cạnh - Nhan Cẩu.

Nhan Cẩu là ông hoàng tin tức, hắn cập nhật tình hình còn nhanh hơn tốc độ lật mặt của người yêu cũ. Liền lập tức rút điện thoại ra bắt đầu lên tìm kiếm rồi đem sưu tập tình bảo chỉnh sửa một chút mới đưa cho Lục Dung xem.

Lục Dung đảo mắt qua nhìn.

"Hiện tại đang đứng ở trước mắt chúng ta, giữa lớp lớp con người là Tễ Ôn Phong, 16 tuổi. Là thiếu gia của Tễ thị, người người phải ngước nhìn. Lúc trước anh vẫn ở nước ngoài tiếp thu tinh anh giáo dục, trước mắt chuyển tới ta giáo cao một liền đọc 1 ban." Nhan Cẩu nói bên cạnh tai.

Bên cạnh tin tức nóng hổi là một bức hình.

Ảnh chụp trung nam sinh tóc đen nhánh, bồng bềnh, ngũ quan trên gương mặt toát ra vẻ đoan trang, mặt mày diễm soái. Cái cổ anh lộ ra, cái cổ cao quý lãnh đạm xa cách khiến người khác không thể tiến lại gần. Cho dù tất cả mọi người đều bao vây anh, ánh sáng đèn led của điện thoại lúc nào cũng dí sát vào mặt nhưng cũng không lộ một một nét xấu. Nhưng Tễ Ôn Phong trừ cái cao lãnh ra thì chẳng có bất cứ một khuyết điểm nào. Một số người không biết anh ta thì mà xem bức ảnh này thì chắc chắn sẽ thốt ra câu, "Photoshop.",

Lục Dung: "Giáo thảo muốn thay đổi người. Mau chóng đến cạnh hắn, tranh thủ góc đẹp, chụp mấy tấm đăng lên mạng cho các cô nữ sinh xịt máu mũi. Chờ một chút! Gia thế khổng lồ, nhan sắc giá trị cao, vì cái gì tới Thành Nam?"

Nhan Cẩu mở điện thoại ra tìm kiếm một trang web chỉ vào cái tin tức [[Chủ tịch Tễ Thị tập đoàn tham quan trường học cũ, quyên góp một trăm triệu để trùng tu thư viện.]]

Lục Dung đem điện thoại ném cho Nhan Cẩu: "Thành tích của hắn xem ra rất kém cỏi."

Dựa vào cha quyên góp số tiền một trăm triệu mới có thể ra oai ở đất Thành Nam, người này chỉ được nhắc tới giá trị còn chỉ số thông minh thì không. Hình như giáo thảo còn muốn khảo sát tính cách của anh mị lực tới mức nào. Đám học sinh nữ quá là rảnh rỗi lắm rồi, tự dưng chụp nhiều tấm hình để làm gì vậy?

Một số học sinh nghe thấy vậy, huy động toàn trường giơ nắm đấm về phía hai người đàn ông. Lục Dung phán: "Nếu tên ông hoàng tình báo kia không nói xằng bậy, động đến thiếu gia nhà Tễ bất luận chuyện gì cũng không ảnh hưởng. Cái mồm hại chết cái thân, để nhóm fan cuồng kia nghe thấy, ba chân bốn cẳng mục tiêu hàng quán bánh ngọt cạnh cửa sổ lầu ba xuất phát!"

Lục Dung cùng Nhan Cẩu thở hồng hộc chạy đến lầu ba, bàn bánh ngọt cạnh cửa sổ đã dàn thành một hàng dài. Hai người liếc mắt xa xôi một lúc, dứt khoát tiến bước đến hàng quán cuối cùng của dãy. Dựa theo kinh nghiệm mua bánh ngọt, hai người đoán chắc rằng tới phiên bọn họ thì chẳng còn chiếc bánh nào để mua.

Những học sinh thuộc sở thích ăn uống thường bị mọi người mang ra bàn luận, nhưng cũng không phải không có lượng điểm, với Thành Nam trung học mà nói, lượng điểm đáng tự hào của bọn học sinh nhà ăn chính là tiểu ngư bánh.

Tiểu ngư bánh là dùng trường khê tiểu mai cá làm, mang tiểu mai cá tươi ngon say cho nhuyễn rồi cho bột vào rồi trộn hai thứ thành một hỗn hợp. Tẩm ướt sơ qua các gia vị rồi bỏ vào nồi chiên. Vỏ bánh vàng giòn, nhân nhân bánh thì mềm. Cắn miếng đầu tiên mùi hương tiểu mai cá xông vào mũi, vào miệng là tan, một con chí có giá bốn tệ.

Lục Dung là người thường xuyên vào bếp nên rất rành khoản này, cậu tính tiền sơ qua các nguyên liệu món ăn: "Cà chua bốn, năm tệ một cân, trứng gà ba bốn tệ một cân, cà chua xào trứng gà, đầu bếp nhiều nhất cho chúng ta một thìa thức ăn, sẽ không nhiều tuy nhiên muốn chia đều ba khối. Nhà ăn làm việc như thế này lợi nhuận quả thật dễ phát tài."

Nhưng là nhà ăn lòng dạ hiểm độc, quy tắc không được mang tiểu ngư bánh vào nhà ăn. Tiểu mai cá một cân hai tám tệ một cân, không đề cập tới cái gì bột mì gia vị khói dầu nhân công, nhân tràn đầy thịt cá, chính là cái lỗ vốn mua bán! Huống chi món này trình tự làm việc phức tạp, vì bảo đảm vị cần thiết hiện tạc, nói cách khác đầu bếp cần thiết ở nhà ăn lượng người cao, chuyên nghiệp cũng mất nửa giờ làm món này,không thể ưu tiên chuẩn bị! Món này một buổi sáng phải ướp, đánh bột, chuẩn bị nguyên vật liệu, đây là thật lớn nhân công lãng phí.

Tổng thượng sở thuật, nếu Lục Dung là ông chủ nhà ăn cậu sẽ đem món này từ thực đơn trung vạch tới.

Cái loại bánh tiểu ngư này không nên xuất hiện, nó là vật câu dẫn các đại gia ở cùng một Chính là không nên tồn tại loại bánh tiểu ngư, trở vật câu dẫn đại gia ở cùng một tiết khóa sau như chó hoang, nhắm về phía nhà ăn giành nhau mấy chiếc tiểu ngư.

Những người sau khi lấy đồ ăn thì đi thành hàng tới bàn. Lục Dung cùng Nhan Cẩu mắt sáng trưng nhìn chằm chằm phía trước trên tay còn bưng mâm đồ ăn.

Người này cầm 1 cái. " Được."

Người này cầm 2 cái. "Bình thường."

Người này cầm 7 cái!!! Quá không tố chất!! Đáng giận a! Hắn vì cái gì một người muốn ăn 7 cái tiểu ngư bánh!

Hàng học sinh bưng mâm đồ ăn chậm rãi đi, người xếp hàng càng ngày càng ít, mấy bàn ăn gần đó từ vắng tanh trở nên đầy kín người, chỉ có hàng tiểu ngư bánh gần cửa sổ nơi này còn có người ở kiên trì, Lục Dung cùng Nhan Cẩu chính là nhất mạt hải vị.

Mắt thấy rốt cuộc cũng sắp tới lượt mình mua bánh, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào. Lục Dung xoay người nhìn lên, nhị thế tổ đang được chủ nhiệm hầu hạ lên hàng ăn lầu ba!

Lục Dung thu hồi câu nói kia, nhị thế tổ đã đến vẫn là đối xử ác độc với nhân viên ở đây. Bất luận không có cái gì đáng khen học sinh nhà ăn, thầy lãnh đạo muốn bày ra những món tuyệt hảo của Thành Nam cao trung, bỗng dưng dẫn hắn tới hàng tiểu ngư bánh gần cửa sổ, mà đã là lãnh đạo thì tuyệt không sẽ xếp hàng!

trên đường bọn họ tới quan khán quần chúng quan khánh Tễ Ôn Phong chậm một bước, so với bọn hắn càng sau lại người rồi đ. Nếu không cảm thấy tồn kho lượng chống đỡ không đến chính mình, trước tiên rời đi bọn họ phía sau đã không còn người.

Tiểu ngư bánh còn dư lại bảy cái, bọn họ phía trước còn có hai người, nếu nhóm người kia còn có lương tâm, theo thứ tự "Mỗi người mỗi lần chỉ có thể lấy hai cái tiểu ngư bánh" công tự lương tục, Lục Dung cùng Nhan Cẩu, còn có thể mua đến 3 cái.

Chính là một khi thầy lãnh đạo đứng đầu, chuyện này liền không thể!

Nhan Cẩu nhìn đến chủ nhiệm giáo dục Chử Nhân Lương, ông là người tới nay luôn nghiêm túc, giờ trên mặt lão toát ra vẻ hoảng sợ.

Chử Nhân Lương, tên này làm vẻ đạo mạo, kỳ thật không hề có nhân tính, hãm hại học sinh để làm thú vui. Hắn thường xuyên mang chính mình màu gan heo đỏ thẫm mặt dán ở lớp cửa sau trên cửa sổ, giám thị bọn họ sớm tự học.

Nhan Cẩu là người đam mê tam quốc, mỗi ngày có buổi sớm tự học, trong giờ tiếng Anh, Nhan Cẩu giấu trong sách một quyển điện tử từ điển xem các loại tam quốc thư tịch, có một lần xui xẻo bị Chử Nhân Lương phát hiện.

Chử Nhân Lương đem hắn mang hắn bắt đi, tịch thu điện tử từ điển, còn xách lỗ tai hắn, nhồi vào đó một đống lời nói nhao nhao, lời thật sự tàn độc, đến tai Nhan Cẩu chảy cả máu. Hắn không dám nói cho với gia đình, vẫn là Lục Dung dùng mọi lời lẽ bắt ép hắn đi xem bác sĩ. Đơn giản không có trở ngại, nhưng Nhan Cẩu thích nhất sưu tầm điện tử từ điển đủ loại kiểu dáng, nhưng giờ tam quốc tương quan thư tịch đã không có. Nhan Cẩu đến nay ảm đạm **, từ nay về sau đối với Chử Nhân Lương vừa hận vừa sợ.

Lục Dung biết hắn đối Chử Nhân Lương có thù, để hắn lui ra đằng sau, lấy mình chắn lên trước, trong khoảng khắc ngẳn ngủi thì thầm với Nhan Cẩu: "Cậu đi trước đi."

Nhan Cẩu kiên định nhìn cậu, cảm giác được cậu đối chính mình sâu sắc tốt bụng, dùng sức gật gật đầu, gom sự sợ hãi lại vào bụng, dứt khoát kiên quyết xoay người.

Hàng ngũ phía trước có người bưng mâm, anh ta cảm thấy mỹ mãn mà đi rồi.

Hắn thế nhưng cầm 3 cái tiểu ngư bánh!!!

Có độc sao!!! Chúng đợi hơn nửa giờ rồi!

Hiện tại tiểu ngư bánh chỉ dư lại bốn cái, còn có bao gồm Lục Dung cùng Nhan Cẩu ở lại, bên đây còn ba người, chỉ cần đằng trước người anh em tốt bụng nào đó không lấy bốn cái, bọn họ vẫn là có hy vọng!

Tiếng bước chân của Tễ Ôn Phong và Chử Nhân Lương ngày càng gần, Lục Dung hai chân đứng nghiêm, ngón chân bám sát vào giày, đứng sừng sững ở đó như vị tướng lễ nào đó, vững vàng chặn đường đi bọn họ.

"... Tễ đồng, đây là ta vừa nói với ngài món ăn tuyệt nhất ở Thành Nam cao trung là tiểu ngư bánh." Một trận gió thổi qua, Chử Nhân Lương thân thiết ngọt ngào mà tiếp đón Tễ Ôn Phong, từ bên cạnh lấn một cái lên đầu hàng.

Lục Dung: "!"

Trước mỗi cửa sổ, có hai đường đi, bên phải xếp hàng, lãnh cơm xong rời đi bên phải. Hai đường đi dùng song sắt bằng côn ngăn cách hai bên, nhưng phía gần với hàng ăn là đường trống.

Cậu tính sai rồi. Không thể tưởng được Chử Nhân Lương vô sỉ đến tận đây, thế mà cũng chen lên được đường phân chia rõ ràng!

Thù mới chồng lần hận cũ do nhẫn nhịn mà nhùi vào trong bụng. Lục Dung bắt đầu hành động, cậu mạnh mẽ chống tay lên song sắt, tiêu sái một cái nhảy qua hàng rào ngăn cách. Vững vàng tiếp đất nhẹ nhàng, đứng trước Chử Nhân Lương và Tễ Ôn Phong. Dáng người cậu cũng to lớn đứng chắn thì vững vàng hai người không thấy nhay!

Cậu xoay người, mỉm cười: "Chủ nhiệm cũng tới ăn tiểu ngư bánh?"

Chử Nhân Lương căn bản không quen biết Lục Dung, thấy cậu một loạt tạo thao tác sau, chỉ chỉ song sắt côn trợn con mắt chất vấn: "Cái này học sinh mà cũng có thể nhảy sao?!"

Lục Dung không bị ảnh hưởng, suôn sẻ nói: "Em bên phải xếp hàng nửa giờ, bên trái vẫn luôn trống không, còn tưởng rằng không thể mua. Nhìn đến chủ nhiệm từ bên trái đi sang, ta mới biết được dạ dày của em bổn đã chết! Em sớm nên từ bên trái đi! Trong lòng quýnh lên liền nhảy qua tới. Em lần sau không dám. Thật xin lỗi thầy."

Nói xong liền đi bộ qua chỗ cũ, giống như người không liên quan đứng đó làm như là người nói chuyện với chủ nhiệm khi nãy không phải cậu.

Chử Nhân Lương ở trong trường học tác oai tác đến độ quen thuộc, bồi người quan trọng hơn học sinh, thật là không công bằng!? Này đó học sinh nên thoái vị, tôn sư trọng đạo sao?

Chính là Lục Dung cũng không chỉ trích hắn chen hàng, trực tiếp nhảy tới, chủ nhiệm từ bên trái lấn qua, hảo, ta cũng học ngươi từ bên trái lấn tới, tôn sư trọng đạo sao?

Chử Nhân Lương tức giận đến mặt đỏ thành màu gan heo, nói cái gì đều nói không nên lời. Nếu bây giờ hắn đẩy Lục Dung qua một góc dạy dỗ, đối với vị kia không phải nói rõ không có tố chất sao?!

Chử Nhân Lương quê đến nỗi đi cũng không được, ở lại cũng không xong, bên người truyền đến tiếng thiếu niên trầm ấm lãnh đạm thanh âm: "Chúng ta đi khác hàng quán nhìn xem."

Tễ Ôn Phong nói xong câu đó, xoay người liền đi.

Đã qua giờ cơm, tất cả các hàng quán đều không có người, chỉ có mấy chú múc cơm đứng ở nơi đó chán đến chết mà nói chuyện phiếm.

"Hảo hảo hảo..." Chử Nhân Lương bồi Tễ Ôn Phong rời khỏi hàng quán, trước khi đi ông ta còn hung hăng trừng mắt về phía Lục Dung.

Tễ Thị tập đoàn mới vừa quyên tiền một trăm triệu tu sửa tân thư viện, Thành Nam cao trung nhất định Phát Tài. Tễ Thị Thái Tử gia chuyển trường tới đây, Tễ tổng bên ngoài tốt bụng dặn không cần phải đối đãi quá nhiều, nhưng bọn họ dám sao? Thái Tử gia vừa vào học, lãnh đạo chủ nhiệm liền đề nghị hắn cùng đi tham quan, nhất định phải đem Thái Tử gia hầu hạ cho tốt.

Kết quả không biết thằng nhãi ranh này nhảy ra từ góc nào, tranh giành tiểu ngư bánh với Thái Tử! Thật là ngỗ nghịch!

Lỡ như Thái Tử gia trở về ba hoa với ba hắn, Thành Nam thức ăn rất kém cỏi, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu?!

Bút trướng này hắn xem như nhớ kỹ!

Bên trái trong đường, Lục Dung chọc tức Chử Nhân Lương cùng Tễ Ôn Phong đi rồi; bên phải đường, phía trước vị kia đồng học có lẽ cũng tốt bụng. Người tiếp theo được mua là Nhan Cẩu, hai người liếc nhau, đều là trải qua qua sóng to gió lớn về sau nhìn thấy ánh rạng đông vui mừng.

Phía trước người nọ đi rồi.

Nhan Cẩu tiến lên, móc ra di động, di động có bản ghi nhớ có ba chữ to lớn: Cháu mua hết!.

Chú múc cơm so với hắn động thủ càng nhanh hơn, bang một tiếng, đóng lại hàng quán: "Bán hết bán hết!"

Lục Dung, Nhan Cẩu: "......"

Huynh đệ trước kia không có lòng người, mang mâm đồ ăn đi, mua tận bốn cái tiểu ngư bánh!

Hôm nay, tại cao trung Thành Nam có đại ca Lục Dung, xếp hàng hơn nửa tiếng mua bánh, đắc tội chủ nhiệm giáo dục, đắc tội với Thái Tử gia, mà rốt cuộc không có đến tiểu ngư bánh để ăn.

Đây là làm việc ác hại thân mà công cốc rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play