Buổi chiều cuối hè, cơn buồn ngủ liên tục ập tới.

Doãn Triệt ngồi dưới ánh nắng ấm áp, tầm nhìn của cậu ấy bị che khuất bởi một đốm sáng màu vàng cam, cậu ấy ngủ thiếp đi.

Bỗng nhiên, trước mặt tối sầm lại, tia sáng bị một mảnh bóng tối không biết tên chặn lại.

Cậu nhăn mày, khẽ mở mắt.

"Tỉnh lại đi, nhóc con, có người đến báo danh."

Doãn Triệt tiếp tục mở to mắt, thấy rõ người tới.

"Ở đâu..." Cậu quét một vòng, không thấy những người khác, cậu xoay người trái phải, nhìn về phía sau Tưởng Nghiêu, "Không có ai, Cậu gạt tôi."

Tưởng Nghiêu chống bàn, cười nhìn cậu: "Tôi không phải là người sao?"

Doãn Triệt sững sờ: "Cậu muốn ghi danh?"

"Đúng vậy."

"Cậu biết đây là câu lạc bộ gì không?"

"Biết chứ, đây không phải viết ở đây sao, câu lạc bộ thủ công."

So với các câu lạc bộ khác, gian hàng của câu lạc bộ Doãn Triệt thực sự rất sơ sài, thậm chí tấm bảng hiệu cũng không có, vì vâỵ cậu lấy tờ giấy trắng, dùng bút lông viết ba chữ "Câu lạc bộ Thủ công", trải ở trên bàn dùng ống đựng bút bằng gỗ ống đè lên.

Trên bàn nằm rải rác mấy thứ đồ thủ công nho nhỏ, cơ bản đều là từ giá sách ở ký túc xá Doãn Triệt chuyển tới, miễn cưỡng trang trí bề ngoài.

"Câu lạc bộ này chỉ có duy nhất mình tôi." Doãn Triệt ăn ngay nói thật, "Không tài chính, chính mình bỏ tiền. Không hoạt động, tương đối tẻ nhạt."

"Đó vừa đúng, tôi chỉ muốn tìm một câu lạc bộ như thế này để thừa nước đục thả câu." Tưởng Nghiêu cầm bút lên, viết vào giấy báo danh, "Ở chỗ này kí tên là xong sao?"

"... Ừm."

Tưởng Nghiêu ký hai nét xong: "ok."

Doãn Triệt: "..."

Này ký thứ gì? Là chữ?

"Ơ, không đúng a..." Tưởng Nghiêu đột nhiên nói.

Doãn Triệt căng thẳng trong lòng: "Sao, cậu đổi ý?"

"Không phải, tôi là cảm thấy kỳ quái, mới vừa rồi Dương Diệc Nhạc nói với tôi, không đủ mười người câu lạc bộ không được thành lập. Câu lạc bộ này chỉ có một mình cậu? Làm sao còn có thể tiếp tục được? Lẽ nào ngày mai là bay màu rồi?"

"Ai nói chỉ có một nmình tôi."

"Chẳng lẽ còn có người khác? Có mấy người? Nếu có quá nhiều người, tôi thật muốn hối hận, tôi chỉ muốn tìm nơi thanh tĩnh."

Doãn Triệt: "Còn có đội trưởng câu lạc bộ, lớp 12, sức khỏe không tốt nên tạm nghỉ học."

"Chỉ có hai người các cậu?"

"Vốn là còn mấy người, sau đó..."

Sau đó cậu gia nhập, liền đều đi.

"Sau đó đội trưởng đem giao câu lạc bộ lại cho tôi, tôi quản lý không tốt, hiện tại chỉ còn mình tôi."

Quay lại câu hỏi ban đầu.

"Một mình cậu làm sao còn có thể tiếp tục hoạt động?"

"Bởi vì tôi... Nhờ phụ huynh đi nói với hiệu trưởng một chút."

Tưởng Nghiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ —— thiếu chút nữa đã quên rồi, Doãn thiếu gia là giai cấp đặc quyền, thất kính, thất kính."

Tưởng Nghiêu người này, có lúc rất giống người, mà đại đa số thời gian, cũng không làm một người tốt.

Ví dụ như bây giờ.

Doãn Triệt trên tay hơi dùng sức, rút lấy tờ báo danh vừa điền xong, lạnh lùng nói: "Vì cậu là người mới, vậy thì về mặt thâm niên, học kỳ này, công việc dọn dẹp phòng câu lạc bộ sẽ giao cho cậu"

"Hả? Một mình cậu còn có phòng chuyên dụng? Phòng nào?"

"306."

"... A?"

Doãn Triệt giơ tay chỉ lên không trung, hướng về tòa ký túc xá, nhìn cậu nói:

"Ký túc xá của tôi."

Thứ sáu được nghỉ.

Tưởng Nghiêu đã tham gia hoạt động câu lạc bộ đầu tiên của trường mới vào học kỳ này, khá là long trọng mà gội đầu, thay đổi bản thân khiến chính mình âm thầm phục.

—— sau đó đi tới phòng ký túc xá bên cạnh, gõ cửa.

"Triệt Triệt, tôi đến ngủ... Không phải, tôi đến tham gia hoạt động câu lạc bộ đây!"

Doãn Triệt mặt tối sầm lại mở cửa: "Cậu có thể đừng có gọi loạn hay không."

"Vậy cậu muốn tôi gọi là gì? Tiểu Triệt Triệt? Triệt bảo bối? Em trai Doãn?"

Một cái cùng một cái càng xấu hổ.

Doãn Triệt nhanh chóng kéo cửa ra: "Vào đi."

Tưởng Nghiêu nghênh ngang tiến vào ký túc xá, vẫn như lần trước sạch sẽ cùng ngăn nắp.

"Phòng này của cậu có cái gì có thể quét tước? Cậu nên đến phòng của tôi xem."

Doãn Triệt đóng cửa lại, cùng vào: "Làm xong thủ công sẽ có phế liệu cùng rác thải, chỉ cần cậu lúc đó thu dọn sạch sẽ là được."

"Ồ..." Tưởng Nghiêu không hứng lắm, đem ghế ngồi xuống: "Vậy cậu làm đi, tôi ở bên cạnh nhìn."

"Không được, nếu cậu vào câu lạc bộ, thì cũng phải tham gia."

"Tôi không biết."

"Không biết thì học." Doãn Triệt tiện tay cầm túi màu trắng ném cho hắn, "Thử trước cái này xem."

"Này là thứ gì?"

"Đất sét."

"Đất sét là cái gì?"

Doãn Triệt ánh mắt quái lạ: "Cậu không phải rất thích xem hoạt hình sao? Chưa từng nghe nói đến đất sét hình người?"

Tưởng Nghiêu ngượng ngùng cười cười.

Lúc giới thiệu bản thân nói bừa vậy mà nhóc con lại còn nhớ tới.

"Thỉnh thoảng xem, không hiểu rõ lắm."

Doãn Triệt không hoài nghi: "Nó chỉ là một loại vật liệu, tương tự như đất nặn, cậu muốn nặn cái gì thì nặn."

"... Được thôi."

Nhào nặn đất sét... Tưởng Nghiêu cảm giác mình như trở lại lúc ba tuổi.

Không, cậu lúc ba tuổi cũng sẽ không chơi trò omega như vậy.

Doãn Triệt ngồi ở trên giường mình, nhìn cậu lấy vật liệu ra.

"Cậu không nặn sao?"

"Không, cái này rất không beta."

"..."

Lẽ nào cái này rất alpha sao?!

Tưởng Nghiêu nhếch miệng: "Nhóc con, cậu đợi đấy."

Doãn Triệt nhíu mày: "Cậu muốn làm gì?"

Tưởng Nghiêu không đáp lời, kéo xuống hai cục đất xét trắng mềm, một lớn một nhỏ, thả ở trong lòng bàn tay dùng sức xoa nắn thành hai viên cầu, sau đó ghép hai viên lại với nhau, tiếp đến xoa hai vật dài đập dẹt, gắn lên viên cầu nhỏ.

"Nhìn xem, giống cậu hay không?"

"Này là thứ gì?"

"Thỏ đó."

"..."

Doãn Triệt hiểu rằng chỉ cần là thông qua tay Tưởng Nghiêu đồ vật sản sinh ra, bất kể là viết chữ, hay làm thủ công, đều sẽ vô cùng thê thảm.

"Há, thỏ... Sau đó thì sao?"

"Sau đó a..."

Tưởng Nghiêu giơ tay lên, "Ba!" một tiếng đem thỏ vừa mới làm ra kia đánh nát.

"Đây chính là kết cục của cậu khi bắt nạt tôi."

"..."

Doãn Triệt trước chỉ là hoài nghi hắn đầu óc có chút vấn đề nhỏ, hiện tại xóa bỏ suy đoán này.

Tưởng Nghiêu đầu óc hắn, hẳn là có vấn đề lớn.

"Bệnh thần kinh a..." Nhưng cậu không nhịn được cười, càng cười càng thấy buồn cười, "Cậu là học sinh tiểu học sao?"

Tưởng Nghiêu đem mảnh đất sét kia vứt vào túi, vỗ vỗ tay lên mảnh vụn, không quan tâm.

Nhóc con, vẫn là cười rộ lên càng đẹp mắt.

Đến tối, hoạt động câu lạc bộ kết thúc, Tưởng Nghiêu đón xe trở về Đông Thành.

Vừa về đến nhà, trước tiên đem hành lý vứt trước cửa, sau đó gọi Triệu Thành ra ngoài chơi bóng.

Khí trời đã không oi bức như lúc mới khai giảng nữa, chẳng là sau khi vận động dữ dội, chiếc áo T-shirt vẫn như cũ có thể vắt ra nước.

Trận đấu này đánh rất tận hứng, sau khi đánh xong, một thân sảng khoái mồ hôi nhễ nhại, Tưởng Nghiêu đem mái tóc ướt đẫm đẩy ra sau đầu, đi tới bên sân, cầm lấy chai nước uống mấy ngụm lớn.

Triệu Thành đi tới, thở dốc nói: "Nghiêu ca, thu tin tức tố đi... Em, em hít thở không thông..."

"A, xin lỗi, đã lâu không đánh bóng, quên mất khống chế." Tưởng Nghiêu nói xong, đem tin tức tố trong lúc vô tình tiết ra hết thảy thu lại, dù dựa đến tái gần người cũng sẽ không nghe thấy được một tia mùi vị.

Triệu Thành sống lại, có sức lực trêu chọc: "Bị em phát hiện không quan trọng lắm, nếu như bị bạn học mới của anh phát hiện, anh không che giấu nổi rồi."

"Sẽ không, chỉ cần tôi không bị kích thích, sẽ không thả loạn tin tức tố."

"Vậy lỡ như bị kích thích thì sao?" Triệu Thành nháy mắt, "Tỷ như... Một omega rất xinh đẹp cởi hết câu dẫn anh?"

"A, cậu cũng không phải chưa từng thấy tôi ở Nhất Trung là cái dạng gì, omega xinh đẹp ở đâu câu dẫn ta?"

Nói đến đây, Triệu Thành vui vẻ hết sức. Lúc cuối tuần của tuần học đầu tiênTưởng Nghiêu trở về Đông Thành, cậu căn bản không nhận ra được người đứng trước mắt là ai.

"Kiểu tóc không đúng đắn của anh cùng cặp mắt kính... Ha ha ha... Tuyệt! Thật sự quá tuyệt!"

"Tuyệt cái gì?"

"Tuyệt đối sẽ không bị đến gần! Tuyệt đối không tìm được đối tượng!"

Tưởng Nghiêu đạp hắn một cước: "Cười nhạo hai câu là được rồi, cười đến ba cái có chút quá đáng đi?"

"Ha ha ha... Không sao không sao, bất kể anh ăn mặc ra sao, anh ở trong lòng em đều là Nghiêu ca vĩ đại! Phốc... Ha ha ha..."

Triệu Thành càng cười càng thấp, vừa bắt đầu cười liền thu không trở lại, Tưởng Nghiêu cũng lười cùng hắn thảo luận vấn đề tạo hình, liền uống mấy ngụm nước, đem chai rỗng ném vào thùng rác.

"Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm."

"A? Đêm nay không ở cùng em gái anh?"

"Ba người bọn học tự đi du lịch rồi."

"Không mang anh đi?"

"Cái gì gọi là không mang tôi? Đó là tôi không muốn đi, bài tập một đống, nào có thời gian."

"Ồ ồ ồ." Triệu Thành rất đơn giản mà tin.

Tưởng Nghiêu nhớ tới cái kia tại về nhà trên xe taxi mới thu được thông tin, tàn nhẫn mà buông tiếng thở dài khí.

Triệu Thành trong lòng giật mình, có thể làm cho Nghiêu ca không sợ trời không sợ đất thở dài như vậy, bài tập ở Nhất Trung nhất định nhiều đến khủng bố, may là hắn năm đó điền nguyện vọng không chọn Nhất Trung...

Cuối cùng cả hai cũng chọn được một quán lẩu trên phố thương mại

Buổi tối thứ sáu quán cơm kinh doanh là tốt nhất, trong đại sảnh tiếng người huyên náo, nói chuyện âm thanh cũng phải lớn hơn mới có thể nghe thấy.

Triệu Thành chơi bóng thể lực tiêu hao quá nhiều, bụng đói cồn cào, hai đĩa thịt vừa lên đến lập tức cho cả đĩa vào.

"Mùa nay đi ăn lẩu, sảng khoái!" Ăn xong một bàn thịt, uống một lon bia, Triệu Thành khôi phục tinh lực, lại bắt đầu cằn nhằn: "Nấc! Nghiêu ca, sau khi anh chuyển trường, an hem nhóm chúng ta như để mất đi xương sống, thảm a..."

Tưởng Nghiêu nhìn chằm chằm miếng thịt trong nồi mình: "Tôi không ở đây, không phải các cậu đều làm tốt sao? Đông Thành này có bao nhiêu tên côn đồ cậu cũng không phải không rõ ràng, không có tôi các cậu cũng giải quyết được."

"Nói thì nói như thế, nhưng anh không có ở đây, khí thế bọn em còn kém một đoạn dài... Trước đây chỉ cần nơi anh vừa đứng, bọn họ liền sợ đến tè ra quần, đánh cũng không cần đánh, không chiến mà thắng, cảm giác kia, hắc, quá sung sướng!"

"Nào có đến mức lợi hại như ngươi thổi như vậy." Tưởng Nghiêu đem thịt chần qua gắp vào đĩa, chấm chút nước sốt, đưa vào trong miệng, ăn xong miếng thứ hai, "Tin tức tố tôi mạnh điểm ấy là không sai, mà nhiều người cũng chưa chắc đè ép được, có các cậu giúp tôi mới có địa vị trên giang hồ, không một mình tôi, thì có thể thành khí thế gì."

Triệu Thành dừng đũa giữa không trung, hơi mở to mắt: "Nghiêu ca, tôi đột nhiên cảm thấy... Anh thật giống như trở nên trưởng thành."

Từ cử chỉ đến ăn nói, đều mơ hồ có chút bộ dáng alpha trưởng thành.

Tưởng Nghiêu: "Xin cậu hãy quên lịch sử đen tối trước kia của tôi đi, hiện người đang ngồ trước mặt cậu, là một vị chính trực thiện lương tích cực hướng lên trên Tưởng · thanh niên ưu tú · đại chúng tình nhân ·Alpha· Nghiêu."

Triệu Thành: "..."

Vâng, ở một số phương diện khác, cũng không có gì thay đổi.

"Nghiêu ca, anh nào có lịch sử đen tối, đều là công tích vĩ đại được không."

"Công tích vĩ đại? Để em gái mình thiếu chút nữa bị bắt cóc là công tích vĩ đại sao?" Tưởng Nghiêu giương mắt.

Hắn lúc thường trên mặt luôn mang theo nụ cười, thoạt nhìn tuấn lãng dương quang, nhưng khóe miệng một khi thả xuống, liền sẽ phát hiện, kỳ thực dung mạo cậu rất lạnh lùng.

Đặc biệt là đôi con ngươi pha màu nâu xám, tình cờ dưới tia sáng lóe lên một đạo ánh bạc, như là chó sói hung hãn đầy tính công kích.

Nhìn chăm chú ai, ai liền gặp xui xẻo.

Triệu Thành kinh hãi, không dám nói tiếp nữa.

"Đừng sợ, cũng không phải lỗi của cậu." Tưởng Nghiêu nhàn nhạt rũ mắt, sau đó nhúng thịt, "Đều đã qua, không nói cái này, nói chuyện khác."

"Nghiêu ca anh muốn nói cái gì..."

"Nói chuyện ——" Tưởng Nghiêu vốn là muốn nói về omega Nhất Trung, nhưng nghĩ tới bạn học mới đó, người đầu tiên hiện ra trong đầu cũng không phải omega.

"Nói về bạn cùng bạn ở Nhất Trung, một beta, cũng rất thú vị."

"beta?"

Nghiêu ca trong mắt cậu từ trước đến giờ chỉ có omega, lúc này cái gì beta cũng có thể vào mắt?

Triệu Thành cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi, chỉ có thể thuận hắn: "Ồ nha, sau đó thì sao?"

Tưởng Nghiêu nhớ tới Doãn Triệt liền khó giải thích được tâm tình khoan khoái, ý cười theo đó hiện lên: "Lúc đầu tôi tưởng là nhân vật hung ác, muốn hù dọa cậu ta một chút, sau đó phát hiện hung dữ như thế chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, kỳ thực là một người rất đơn thuần, đối xử tốt với hắn hắn liền đem ngươi làm bạn tốt, còn mạnh miệng không thừa nhận. Mỗi ngày chọc cậu ta, nhìn cậu ta thối mặt tôi liền cao hứng, ha ha."

Triệu Thành cũng cùng ha ha: "Ha ha, nghe có vẻ anh cùng cậu ấy quan hệ không tệ a."

Tưởng Nghiêu tiếp tục ha ha: "Ha ha đúng đấy, cậu ta lớn lên cũng đẹp mắt, nếu như là omega tôi có lẽ sẽ theo đuổi hắn."

Triệu Thành lại ha ha: "Ha ha... A?"

Triệu Thành ha không ra ngoài: "Nghiêu ca anh muốn theo đuổi beta???"

"Trình độ hiểu biết của cậu làm sao thi đậu trung học số 8?" Tưởng Nghiêu không nói, "Tôi là nói nếu như, cậu ta cũng không phải omega, không ôn nhu nghe lời, cũng không có thể sinh con cho tôi, ta theo đuổi cậu ta làm gì?"

"Ồ ồ ồ, làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng xu hướng tình dục của cậu có chuyển biến lớn." Triệu Thành vỗ ngực một cái, "Bất quá kỳ thực cũng không có chuyện gì, bây giờ không phải là có công nghệ đó sao, beta có lẽ cũng có thể sinh con cho anh."

"Vậy tôi cũng không cần beta."

Beta cùng Omega khác nhau ở chỗ, tuyến thể của beta cùng khoang sinh sản đều phát dục không trọn vẹn, tin tức tố cũng vô cùng nhạt, thụ thai cũng cần phải mượn y học, không thể như omega cùng alpha trời sinh một cặp, trên sinh lý hoàn toàn phù hợp.

Đây là lý do tại sao rất nhiều beta mặc dù có alpha theo đuổi, cũng sẽ chọn beta làm bạn đời, bởi vì sức hấp dẫn khắc sâu trong gen thực sự quá mạnh mẻ, hưng bất cứ khi nào omega xuất hiện, sử dụng tín tức tố mạnh mẽ câu dẫn, rất alpha rất khó có thể không lay chuyển.

Tưởng Nghiêu không phải lo lắng cho mình nắm giữ không được, mà cậu chính là quan niệm truyền thống, tin chắc trong sách sinh học viết, AO mới là bạn đời tốt nhất hòa hợp cả thể xác lẫn tinh thần.

Cho nên đối tượng của cậu, phải là omega.

Tác giả có lời:

Tưởng ·thẳngnam A · chú cô sinh · nợ ba đánh · Nghiêu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play