Khai giảng ngày đầu tiên, trời trong nắng ấm.
Tưởng Nghiêu đi ra khỏi tòa ký túc xá, liền đụng mặt thầy chủ nhiệm.
Khi bạn học mới nói với cậu về Doãn Triệt, cũng tiện thể phổ cập khoa học đến các nhân vật khác trong trường học không thể chọc.
Thầy chủ nhiệm Trương Dận Phong chính là một người trong số đó.
Vì họ Trương, mà cái tên độc đoán của ông, học sinh bớt đi hai chữ, tên gọi tắt là Trương giáo chủ.
Ông phụ trách bộ phận giáo dục đạo đức của trường, dưới trướng có bốn cán bộ học sinh trung thành tuyệt đối, gọi chung là tứ đại hộ pháp.
Trương giáo chủ tuy rằng hơi nghiêm khắc, ngày nào cũng bắt học sinh đi trễ ở cổng trường, ở bên trong sân trường tóm học sinh không tuân thủ nội quy nhà trường, nhưng ở trong giới học sinh danh tiếng không hề kém, xảy ra điều gì không giải quyết được, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể tìm ông, ông sẽ giúp đỡ.
Một giáo viên nghiêm túc và có trách nhiệm, đại đa số học sinh vẫn là tôn kính. Chỉ có điều, dưới tay ông tứ đại hộ pháp kia, theo nguyên văn Trương Khả, chính là "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng".
"Lớp nào? Tóc mái quá dài, trái với nội quy nhà trường, đi cắt tóc."
Trương giáo chủ mới vừa lui ra từ cửa trường học liền bắt được mấy học sinh đi trễ, tâm tình đang khó chịu, liền đụng nam sinh thoạt nhìn cà lơ phất phơ, há mồm liền muốn quở trách vài câu.
Tưởng Nghiêu đứng nghiêm tại chỗ, một mực cung kính: "Lão sư, hình như bên trong nội quy nhà trường không có điều này hay sao ạ?"
Trước khi chuyển đến Trung học 1, cậu đã đọc tất cả các quy định trên trang web chính thức của trường, xác định không có điều này "Không cho phép tóc mái quá dài", bằng không hắn cũng sẽ không cắt cái kiểu tóc này.
Trương giáo chủ dạy bảo học sinh từ trước đến giờ không ai dám tranh luận, lúc này gặp phải người đưa ra nghi vấn, sắc mặt khó coi: "Cậu chắc chắn chứ? Tôi làm sao nhớ tới có điều này."
Tưởng Nghiêu mỉm cười: "Lão sư, điều 25 trong nội quy nhà trường quy định, nam sinh tóc tai không thể dài quá gáy, thầy nhớ tới hẳn là này điều đi?"
Cậu tiến lên một bước rồi đọc lại nội quy của trường, sắc mặt Trương giáo chủ có chút chuyển biến tốt: "Ồ, không sai, là điều này, được rồi, cố gắng cắt càng ngắn càng tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thị lực. Nhanh lên lớp đi, buổi học cũng sẽ lập tức bắt đầu."
"Vâng ạ, tạm biệt thầy."
Tưởng Nghiêu không nhanh không chậm đi tới lớp 11A1, buổi học bắt đầu còn kém năm phút đồng hồ.
Vị khác nửa đêm cầm cưa tiểu thợ mộc cùng bàn đã đến, ngày hôm nay đổi lại mặc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh, trông cũng sạch sẽ giống nhau, cùng là một đám nam sinh thanh xuân tràn trề cùng tuổi không khác nhau gì cả, chỉ là liền nằm sấp ngủ.
Tưởng Nghiêu ngồi vào chỗ ngồi, đem cặp sách treo lên lưng ghế dựa, lấy sách giáo khoa hôm nay ra dùng, theo thời khóa biểu do ủy ban nhà trường ghi trên bảng đen.
Buổi học buổi sáng đầu tiên đều là ngữ văn, không biết vị cùng bàn này có thể ngủ bao lâu dưới giọng oang oang của Ngô Quốc Chung.
"Cái kia... Tưởng Nghiêu?" Bên cạnh truyền đến âm thanh mỏng manh.
"À, tôi đây, làm sao vậy?"
Đứng bên cạnh bàn học là một nam sinh không quá cao, có vẻ ngoài ngọt ngào và có mắt to.
"Tôi là Dương Diệc Nhạc, là đại biểu môn số học của lớp chúng ta... Cậu ngày đó đến báo danh, có vẻ như chưa nộp bài tập..."
"Ồ, ra vậy, cậu chờ một chút." Tưởng Nghiêu lật cặp sách một hồi, tìm ra sách bài tập toán học, đưa cho cậu, "Là cái này?"
Dương Diệc Nhạc gật gật đầu, với lấy sách bài tập.
Cậu lấy nó nhưng không rút ra.
Dương Diệc Nhạc nghi hoặc mà ngẩng đầu.
Tưởng Nghiêu cười: "Dương bạn học, cậu là omega sao?"
Dương Diệc Nhạc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trầm thấp đáp: "Tôi..."
"Ầm!"
Người bên cạnh dùng nắm đấm đập bàn. Như cho hả giận, vừa giống như đang cảnh cáo.
Trong phòng học nháy mắt một giây an tĩnh, tiếp liền thật giống dường như tập mãi thành quen, từng người bận việc của mình.
Dương Diệc Nhạc nhân cơ hội rút sách bài tập trên tay Tưởng Nghiêu đi, nhẹ giọng nói câu "Vậy tôi sẽ gạch tên cậu đi", rồi nhanh chóng chạy trở về chỗ ngồi.
Tưởng Nghiêu rất muốn hỏi người bạn cùng bàn mới của mình, đầu óc rốt cuộc có vấn đề gì, động một chút là phát ra tạp âm.
"Làm sao vậy? Cậu đánh Gián à?"
Doãn Triệt nhìn chằm chằm hắn, một đôi mắt trắng đen rõ ràng: "Đừng có mà quấy rối omega."
"Quấy rối? Ta chỉ là hỏi cậu ấy có phải hay không mà thôi."
"Nếu như cậu ấy là omega, cậu muốn làm gì?"
"Có thể làm gì, tôi là một alpha, không phải là bình thường để bắt chuyện với một omega sao?"
"Lỗ mãng"
"..." Tưởng Nghiêu kìm nén một hơi, án binh bất động, "Bạn học Doãn Triệt, cậu nói chuyện vẫn luôn như vậy sao?"
"Tôi nói chuyện thế nào?"
"Kiểu muốn ăn đòn."
Hai học sinh ở hàng ghế đầu không dám cử động chút nào, nín hơi lắng nghe.
Sau khi ngồi trước giáo bá một năm, lần đầu tiên nghe được giáo bá nói nhiều lời như vậy.
Cái người mới này, tựa hồ cũng không phải cái kẻ tầm thường. Ít nhất là trong lớp A1 trước đây, không ai dám như thế với giáo bá.
Doãn Triệt siết chặt nắm đấm, Tưởng Nghiêu nheo mắt lại —— tuy rằng bị kính mắt cùng tóc mái cản một nửa, thoạt nhìn cũng không kém.
Trận chiến như sắp xảy ra..
"Chào buổi sáng cả lớp!"
"..."
"..."
Âm thanh vang dội của Ngô Quốc Chung trực tiếp đem hai người đều chấn động, chỉ còn lại âm vang ngân nga trong bầu không khí căng thẳng ban đầu.
Doãn Triệt trước tiên nghiêng đầu qua, ra hiệu đình chiến.
Tưởng Nghiêu mừng rỡ thanh tịnh, đem sách ngữ văn mở ra.
Môn học đầu tiên của buổi sáng đầu tiên, kết thúc trong bảy mười phút, Tưởng Nghiêu xem như là lĩnh giáo tại sao Ngô Quốc Chung biệt hiệu "Chuông lớn".
Âm lượng kia, có thể không giống như một quả chuông lớn trong chùa sao?
Hắn ngồi hàng ghế sau cùng đều thấy ầm ĩ, không biết người hàng thứ nhất là như thế nào chịu đựng một năm.
Vị cùng bàn này buồn ngủ phỏng chừng cũng nhịn không được, trên lớp cư nhiên không ngủ, mãi đến tận Ngô Quốc Chung rời phòng học mới nằm sấp xuống. Trên bàn mở ra sách giáo khoa bút ký đầy đủ, chữ viết ngay ngắn, Sách giáo khoa trải đầy trên bàn với đầy đủ các ghi chú và nét chữ ngay ngắn, mỗi đoạn trong ghi chú văn bản đều được viết theo đúng yêu cầu của Ngô Quốc Chung, quả thực có thể bị coi như mẫu cho cả lớp truyền đọc.
Trong lớp có mấy học sinh đang hỏi về một số ghi chép bị bỏ sót trong lớp, mà không người nào đến góc này, cũng không ai chú ý tới quyển sách này mở ra, có thể xem một cách tùy tiện.
Tưởng Nghiêu cũng không muốn ở lại lâu hơn với người bạn cùng bàn mới của mình, đứng dậy đi tới hàng đầu của phòng học.
Omega cùng Beta thường không cao bằng Alpha, nên thường ngồi ở vị trí bàn đầu, tỷ như Trần Oánh Oánh cùng Dương Diệc Nhạc, đều thuộc về kiều nhỏ nhắn. Như Doãn Triệt – một Beta chừng một thước tám ngồi bàn sau cùng, đúng là hiếm thấy.
Khi Tưởng Nghiêu đi tới, Trương Khả đang thao thao bất tuyệt cùng Trần Oánh Oánh tán gẫu những câu chuyện mới.
"Thật mà! Tớ lừa cậu làm gì?" Trương Khả nhận ra có người tới gần, ngẩng đầu, "Ồ, Tưởng Nghiêu?"
Cậu như luôn luôn quen thuộc, thuận miệng liền hô tên đầy đủ.
Tưởng Nghiêu cười cười: "Các cậu đang nói chuyện gì thế? Tôi có thể nghe không?"
Trương Khả thấy hắn cười đến hòa hợp, sinh ra hảo cảm trong lòng. Tuy rằng bạn học alpha mới này cùng trong tưởng tượng chênh lệch có chút lớn, mà dù sao cũng là cố ý lại đây nói chuyện, hẳn là đang cố gắng hòa nhập vào lớp mới thật nhanh, vì vậy bọn họ nhiệt tình bắt chuyện: "Có thể có thể! Đến, cậu tới gần chút nữa."
Tưởng Nghiêu tìm được chỗ ngồi trống, ngay cạnh Dương Diệc Nhạc: "Xin lỗi, chiếm dụng chỗ của cậu rồi."
Dương Diệc Nhạc ngại ngùng mà lắc đầu một cái, không nói gì, tiếp tục làm bài tập toán.
Trương Khả tiếp tục tán gẫu: "Chúng ta đang nói giáo thảo thay đổi đối tượng mới, lớp trưởng cậu ấy không tin. Tớ nói lớp trưởng, cậu cũng nên nhận rõ thực tế, Nếu không đuổi kịp những người khác, không có tương lai cho tình yêu anh chị em!"
Trần Oánh Oánh không phục: "Làm sao không tương lai? Theo tốc độ mà anh ta đang thay đổi đồ vật, sẽ không đến lượt tớ?"
"Chà chà, vậy cậu ngẫm lại, theo tốc độ mà hắn đổi đồ vật, cho dù đến phiên cậu, cậu cho rằng sẽ không lập tức đổi người khác sao?"
"Chẳng lẽ sau khi bắt đầu hẹn hò với tớ, anh ta đã khăng khăng xác định với tớ?"
"Có khả năng sao? Cậu bằng cách gì? Bằng ngươi nói lời thề, hay là dựa vào cậu làm nam nhân?"
"Trương Khả..." Trần Oánh Oánh nắm chặt tay, "Chán sống đúng không?"
Hàn Mộng vừa vặn đi ngang qua, đúng lúc bảo vệ mạng chó Trương Khả: "Ôi chao ôi chao, lớp trưởng, cậu làm sao có thể đánh bạn học? Cẩn thận lần sau chúng tôi sẽ không bầu cho cậu đâu."
Trần Oánh Oánh: " Ai không dám bỏ phiếu, ta tới cửa lấy mạng."
Mấy người này tụ lại cùng nhau liền cãi nhau, không phải oan gia không gặp mặt. Tưởng Nghiêu thản nhiên hỏi Dương Diệc Nhạc bên cạnh: "Giáo thảo là vị nào ấy? Có đẹp trai không?"
Dương Diệc Nhạc nghe hắn vừa hỏi, mặt chẳng biết vì sao liền đỏ, hơn nữa còn lan đến lỗ tai: "Ừm... Rất tuấn tú..."
Tưởng Nghiêu nhìn thấu chút đầu mối, nhỏ giọng hỏi: "Cậu cũng thích hắn?"
Dương Diệc Nhạc hẳn là thuộc loại kia, tiểu nam sinh ngây thơ tâm cơ không có gì, trong lòng nghĩ cái gì tất cả đều phản ứng ở trên mặt, đầu đều sắp chôn vào vở bài tập, gật gật đầu.
"Trách".
Cả lớp chỉ có hai omega dung mạo không tồi, giống nhau đều có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng.
Xuất sư bất lợi a...
Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, các nam sinh đều như chó điên lao ra khỏi phòng học, thẳng đến nhà ăn.
Tưởng Nghiêu chậm rãi đi đến nhà ăn, nhìn thấy hàng dài người xếp hàng, mới nhớ ra hiện tại không ai lấy cơm cho hắn.
Trước đây tại trường Trung học 8, Triệu Thành và những người khác luôn là những người đầu tiên chạy đến nhà ăn, họ biết anh thích ăn gì, đều giúp anh chuẩn bị và chiếm một vị trí tốt. Khi đến căng tin, trực tiếp ngồi xuống là có thể ăn cơm.
Ồ, còn có một số món tráng miệng tự làm do omega gửi tới, Triệu Thành cũng sẽ giúp nhận lấy rồi giao cho anh.
Tuy rằng hắn căn bản không thích ăn ngọt.
Tưởng Nghiêu chọn một hàng tương đối tương đối ngắn trước cửa sổ, đợi gần một phần tư giờ mới đến phiên mình. Mấy món ăn bán chạy đã bán hết từ lâu, chỉ còn lại mấy món chay nhạt nhẽo và món thịt trông không đẹp mắt. Dì trong căng tin gõ thìa sắt sốt ruột hỏi anh muốn ăn gì, Tưởng Nghiêu dường như không có gì để ăn nên tùy tiện gọi vài món rau xào, trứng hấp và thịt heo kho.
Tổng cộng là mười tệ, một bát súp miễn phí. Trong bát nổi lơ lửng một tầng váng dầu, liền thấy không có chút khẩu vị gì.
Nhà ăn Cao Phong Kỳ vào lúc cao điểm, Tưởng Nghiêu bưng mâm thức ăn tìm một lát, rốt cục tại một góc tìm thấy một chiếc bàn trống dành cho hai người. Đến gần vừa nhìn, người ngồi đối diện hắn là người cùng bàn.
Chẳng trách khi các học sinh khác bưng mâm thức ăn đi ngang qua mà mắt chỉ nhìn.
Tưởng Nghiêu đi tới, đem mâm thức ăn thả xuống, bình tĩnh vào chỗ.
Doãn Triệt đang uống canh ngẩng đầu, cau may nói: "Sao cậu lại ngồi chỗ tôi?"
Tưởng Nghiêu cầm lấy đũa, ung dung gắp đĩa rau, xem cậu là không khí.
"Này, tôi đang hỏi cậu đó."
Tưởng Nghiêu như trước mặc kệ.
"Này!"
"Bộp!"
Tưởng Nghiêu quăng đũa: "Vị trí này viết tên cậu ạ? Tôi không thể ngồi?"
Hổ không thị uy, thằng nhóc này muốn cưỡi lên đầu mình rồi
Doãn Triệt vai nhẹ nhàng run lên, tựa hồ bị hắn hù cho sợ hãi, mà cũng chỉ là trong nháy mắt: "... Cậu hung dữ cái gì?"
Cái này mà gọi là hung dữ?
"Tôi không sánh được với một người hung dữ đã đá ghế, đập bàn nào đó."
"Đó là bởi vì cậu quấy rầy người khác trước."
Tưởng Nghiêu giơ ngón tay lên: "Lần thứ nhất, tôi không biết chuyện, cũng nói xin lỗi cậu rồi. Lần thứ hai, Dương Diệc Nhạc đều không cảm thấy được tôi đang quấy rầy hắn, cậu dựa vào cái gì nói tôi quấy rầy bạn học? Hiện tại, tôi tìm chỗ ngồi ăn cơm, cậu liền chất vấn tôi, tôi đến cùng là làm gì sai?"
Tưởng Nghiêu liệt kê từng cái xong, nói: "Nếu như cậu đối với tôi có ý kiến, liền đi nói với giáo viên, chuyển chỗ tôi đi, tôi rất tình nguyện."
Tính tình của mình kỳ thực cũng không được tốt, đại khái di truyền một nửa gen cáu kỉnh của bố, không có tính kiên nhẫn. Ngay cả theo đuổi một omega thông thường đều 3 phút là sốt ruột, càng đừng nói sẽ khoan dung một beta không biết trời cao đất rộng.
Doãn Triệt vừa nhìn giống như một thiếu gia hư hỏng, không ai dám giáo huấn, vậy thì để tôi giáo huấn.
Nhà ăn hoàn toàn ồn ào, bàn của họ cách những ghế khác một khoảng, không ai để ý rằng mùi thuốc súng đang bốc lên nồng nặc trên bàn của họ, thỉnh thoảng có một vài người đi qua cũng nhanh chóng chuồn mất.
Doãn Triệt trầm mặc chốc lát, đột nhiên đứng lên, bưng đĩa thức ăn của mình lên.
"Tôi không có chất vấn cậu." Thanh âm hắn rầu rĩ, "Lúc thường không ai ngồi đối diện tôi, tôi... Thôi bỏ đi."
Hắn bưng mâm thức ăn rời đi cũng không quay đầu lại.
Tưởng Nghiêu nhìn theo bóng lưng hắn, thấy anh đã đi tới nơi đổ thức ăn thừa, đổ hết đồ ăn chưa xong, liền sải bước rời đi.
Đồng phục của cậu ấy có chút hơi rộng, khiến bóng lưng càng lộ vẻ đơn bạc hơn.
Các học sinh xung quanh chú ý đến cậu ta đang tiến lại gần, đều tự giác nhường đường sang một bên, như thể tránh né ôn thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT