Ngày hôm sau, lúc nghỉ trưa, trong lớp A1 so với thường ngày náo nhiệt hơn hẳn.

"... Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, Diệc Nhạc thấy tình huống không ổn, hét lớn: 'Không được đụng vào cậu ấy!', rồi giơ dùi cui điện trong tay dí vào hắn, liều mình sống chết với tên lưu manh..." Trương Khả nói đến kích động lòng người, nước bọt bay loạn.

Trần Oánh Oánh ghét bỏ mà lui về phía sau, lau mặt: "Thật hay giả? Diệc Nhạc, không nhìn ra nha, cậu dũng mãnh như thế."

Dương Diệc Nhạc ngượng ngùng đỏ mặt: "Không, không có, Trương Khả nói tới quá khoa trương, tớ lúc đó cho là Doãn Triệt gặp nguy hiểm, đầu óc nóng lên liền xông đến, kỳ thực bây giờ suy nghĩ một chút, Doãn Triệt lợi hại như vậy, chỗ nào cần tớ hỗ trợ chứ, có khi còn làm loạn thêm..."

Trương Khả phất tay: "Không thể nào! Tớ ước gì cậu giựt điện hắn nhiều thêm chút nữa, giựt hắn cả đời không giương."

Trần Oánh Oánh: "Tôi ủng hộ cả 2 tay."

"Không được... Tưởng Nghiêu nói, giựt điện quá lâu sẽ chết người..."

"Hắn lừa gạt cậu đó, một cái dùi cui điện dùng phòng lang, nào có nguy hiểm như thế." Trương Khả nói, "Bất quá Tưởng Nghiêu làm việc xác thực chu đáo, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a..."

Ba người không hẹn mà cùng hướng về phía bàn cuối ——

"Triệt Triệt, mang một chút mà, tuyệt đối đáng yêu!" Tưởng Nghiêu cầm trong tay cái tai thỏ lông xù, nỗ lực đeo nó cho người cùng bàn.

Doãn Triệt một tay giơ sách giáo khoa che mặt, một tay cầm túi đựng bút đánh hắn: "Cút cút cút!"

Trần Oánh Oánh: "..."

Trương Khả: "..."

Dương Diệc Nhạc mỉm cười: "Từ khi Tưởng Nghiêu đến, Doãn Triệt lời nói cũng thay đổi hơn nhiều."

Xác thực lời nói nhiều từ hơn, từ một từ cút biến thành ba từ cút.

Tưởng Nghiêu cố gắng đeo không có kết quả, buồn bực bỏ băng đô xuống: "Tại sao cậu không muốn mang, thật đáng yêu."

"Tôi sẽ không tham gia vào đại hội, mang cái gì mà mang."

Đại hội thể dục thể thao tuần sau tổ chức, mỗi lớp đều phải cử 20 người tạo thành một đội, tham gia biểu diễn trong đại hội, lớp nào được điểm cao nhất ở ba vị trí đầu sẽ có bằng khen.

Lớp 11A1 ban văn nghệ là Hàn Mộng, là một tuyển thủ mang yêu hình mỗi lần gặp phải hoạt động như thế này liền hưng phấn mà làm nóng người, phương án cậu ấy nghĩ ra sốc hơn cả so với kinh thế hãi tục*. (*Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi)

Cũng may có Trần Oánh Oánh áp chế hắn, cuối cùng quyết định toàn bộ thành viên tham gia mang thỏ tai nhảy điệu nhảy ngôi nhà dễ dương, Hàn Mộng hô to: "Quá không thú vị! Một chút cũng không muốn xem!"

Hắn vốn là dự định làm cho tất cả mọi người mặc trang phục thỏ gợi cảm, kể cả alpha.

Trần Oánh Oánh: "Con mẹ nó cậu là chính mình muốn mặc đi."

Tưởng Nghiêu bị cưỡng ép kéo đi cho đủ quân số, phân đến một băng đô tai thỏ, càng xem càng cảm thấy thích hợp với nhóc con cùng bàn, liền thỉnh cầu nhiều lần, thiếu chút nữa lần thứ hai bị đạp lăn.

Đang muốn mặt dày hỏi một lần nữa, Ngô Quốc Chung bước vào phòng học.

Trong lớp lập tức an tĩnh, tiếng nói chuyện cũng giảm thấp xuống. Ngô Quốc Chung nhìn quanh một lượt, khóa được mục tiêu: "Dương Diệc Nhạc, Doãn Triệt, đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

Doãn Triệt không nói hai lời đứng lên, thập phần nguyện ý rời đi khỏi bạn cùng bạn bị thần kinh của mình.

Tưởng Nghiêu cũng đi theo: "Là chuyện ngày hôm qua? Cậu đem ghi âm giao cho lão Ngô?"

" Ừm, tôi sáng sớm liền giao, nói sẽ xử lý."

"Xem ra phải có kết quả, tôi đi chung với cậu."

Doãn Triệt ngưng bước chân: "... Cậu trước tiên đem đồ chơi kia bỏ xuống."

Tưởng Nghiêu chẳng hề để ý hướng trên bàn vứt xuống: "Không mang thì cậu cũng là nhóc con, nhãn mác cũng xé không xuống."

Đến văn phòng, lão Ngô mang ba người bọn họ tiến vào bên trong phòng hội nghị nhỏ.

Doãn Triệt đi ở phía trước, mới vừa vào cửa, đột nhiên cứng đờ bất động.

"Này, cản đường tôi." Tưởng Nghiêu từ bên cạnh hắn đi vòng qua, giương mắt nhìn, phát hiện trong phòng họp có mấy người.

Ngoại trừ lão Ngô cùng Trương giáo chủ, còn có Vương Bằng Huy, cùng phụ huynh của 3 bên

Đại hình Tu La tràng.

Tưởng Nghiêu chỉ bằng liếc nhìn tướng mạo liền nhận ra ba mẹ Doãn Triệt, một người thần thái nghiêm túc nam alpha cùng một người mỹ mạo ôn hòa nữ omega, đang ngồi trên ghế salông ở phòng hội nghị, sắc mặt khá là khó coi khi vừa thấy Doãn Triệt vào cửa, mẹ Doãn lập tức đi tới:

"Tiểu Triệt, làm sao con có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, cũng không nói cho ba mẹ."

Doãn Triệt nghiêng người, tránh bàn tay của mẹ cậu đưa qua: "Mẹ không cần quan tâm, con tự mình có thể xử lý."

"Con có thể xử lý cái gì?" Doãn Quyền Thái lạnh giọng hỏi, "Lén lút ghi âm? Dùng dùi cui điện? Ai dạy con mấy chiêu trò tà đạo đó, không cẩn thận con liền phạm pháp biết không?"

Doãn Triệt mím môi, không nói một lời, tựa hồ như đang kìm nén cảm xúc, Tưởng Nghiêu cho là cậu một giây sau liền muốn tranh luận, nhưng cậu mở miệng chỉ là một câu: "Thực xin lỗi."

Dương Diệc Nhạc yếu ớt nói: "Chú... Dùi cui điện là, là cháu dùng... Doãn Triệt cũng là vì giúp cháu mới lén lút ghi âm..."

"Diệc Nhạc, ba mẹ người ta đang nói chuyện, con chớ xen vào." Mẹ Dương liếc mắt ra hiệu.

Dương Diệc Nhạc: "Con thực sự nói thật..."

Dương Diệc Nhạc nhìn không hiểu ánh mắt mẹ cậu, Tưởng Nghiêu ngược lại là xem hiểu.

Doãn gia có tiền có thế coi như đối đầu Vương gia có tiền có thế, cũng sẽ không bị thiệt. Mà gia đình Dương Diệc Nhạc điều kiện bình thường, ba mẹ cậu ấy cũng không muốn cùng Vương gia cứng đối cứng, muốn mượn Doãn gia để cho Vương gia một bài học.

Giữa người lớn đấu tranh với nhau phức tạp hơn nhiều so với trò đùa trẻ con của mấy người thiếu niên.

Là học sinh duy nhất trong phòng không có mặt ba mẹ, Tưởng Nghiêu ai cũng không cần kiêng kỵ, phi thường phách lối ho khan hai tiếng, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Trương giáo chủ: "Vị bạn học này sao lại ở đây Tôi không gọi cậu đi?"

Tưởng Nghiêu: "Thầy Trương, em tên Tưởng Nghiêu, là bạn tốt nhất của Doãn Triệt..."

Doãn Triệt: "Cậu ta tự phong."

"... Khụ, em cũng là người chứng kiến toàn bộ sự việc này." Tưởng Nghiêu nhìn về phía Vương Bằng Huy, cười cười, "Vị bạn học này, tôi là người nhờ người đem cậu tới phòng y tế đây."

Vương Bằng Huy cười chân thành đáp: "Cảm ơn người anh em!"

Ba Vương gõ trán hắn: "Tạ ơn cái rắm tạ ơn! Không nghe ra tới bọn họ là một nhóm sao!"

"?!"

Tưởng Nghiêu: "Người này chắc chắn chính là ba cậu đi? Để tôi đoán một chút, cậu một nhà ba người ngày hôm nay đến đây là vì đòi một lời giải thích?"

Ba Vương: "Phí lời, con trai của tôi bị học sinh trường các người trước tìm đâm một dao, sau bị giựt điện, hiện tại các cậu còn đi đến trường con trai của tôi để kiện, nếu là không đòi một lời giải thích, con trai của tôi sẽ bị thôi học!"

Doãn Triệt: "Cậu ta sớm nên bị thôi học."

"Doãn Triệt!" Doãn Quyền Thái tức giận mà quát lớn.

Doãn Triệt im miệng.

Tưởng Nghiêu: "Chú, chú đừng hung dữ như vậy, cậu ấy nhát gan, không chịu nổi hù dọa."

Doãn Triệt: "Cậu nói ai lá gan..."

Tưởng Nghiêu hướng cậu nháy mắt.

... Tuy rằng hành động có vẻ không chuyên nghiệp lắm, nhưng này đúng là một cái nháy mắt.

Kiều Uyển Vân cuối cùng cũng nắm tay con trai mình, bàn tay lạnh ngắt, rõ ràng khí trời cũng không quá lạnh. Cô đau lòng đến mức tức giận trách chồng mình: "Anh bớt nói vài câu có được hay không? Tiểu Triệt đã rất không dễ dàng."

Doãn Quyền Thái tựa hồ có chuyện muốn nói, mà cuối cùng vẫn là nuốt trở vào, thở dài: "Tôi cũng là vì tốt cho con mình."

Câu nói xuất hiện nó là câu mà thanh thiếu niên kì phản nghịch ghét nghe nhất. Tưởng Nghiêu nghĩ thầm, nhóc con lần này sắp xù lông rồi.

Nhưng mà Doãn Triệt vẫn như cũ bình tĩnh, ngữ điệu không có chút phập phồng: "Con biết rồi, ba, mẹ, con xin lỗi, con đã làm cho hai người lo lắng."

Ba Vương không nhịn được: "Các người nói xong chưa? Có thể hay không đưa ra lời giải thích? Thời gian của tôi rất quý giá, mỗi phút sinh mấy triệu, các người không làm chậm trễ nổi đâu!"

Trương giáo chủ cười làm lành: "Ngài bình tĩnh đừng nóng, chúng ta trước nghe lời bọn nhỏ giải thích một chút, dù sao chúng ta cũng không ở hiện trường, không biết toàn bộ sự tình, cho nên không thể vội vàng kết luận."

Vương Bằng Huy lập tức lên án: "Tôi chính là bình thường đến gần mà thôi! Thời đại nào rồi mà không cho phép alpha độc thân đến gần omega? Huống hồ tôi lại không ép buộc cậu ta."

Tưởng Nghiêu: "Không có ép buộc? Bên trong ghi âm kia là chuyện gì xảy ra? Doãn Triệt đã rất rõ ràng từ chối cậu, cậu còn táy máy tay chân, không phải quấy rối là cái gì?"

Vương Bằng Huy: "Tôi không nghe ra! Một số omega yêu thích dục cầm cố túng*, tôi làm sao biết cậu ta có phải là làm bộ từ chối, trên thực tế cũng yêu thích tôi đây!"

*dục cầm cố túng: muốn bắt, trước phải thả, kế 16 trong 36 kế

Ngô Quốc Chung đều nghe không vô những lời cãi chày cãi cối này, cau mày lắc đầu.

Nhà họ Vương đã sớm thông đồng lời giải thích từ lâu, Vương Bằng Huy nói xong, cha hắn lập tức nối liền: "Đúng vậy, con trai của tôi đẹp trai như vậy, không phải bị omega đuổi tới, con tôi cần phải đi quấy rối sao? Nhất định là học sinh trường các người giả vờ giả vịt, một bên câu dẫn con trai của ta, một bên làm bộ người bị hại, thật không biết xấu hổ."

Trương giáo chủ thái dương nổi gân xanh, nếu không phải hiệu trưởng từng căn dặn không nên quá cứng rắn, ông lập tức liền đem tên lưu manh đuổi ra khỏi trường học.

Doãn Quyền Thái hừ lạnh: "Con trai của tôi mắt bị mù mới có thể coi trọng con trai nhà ngài."

Ngữ khí nho nhã lễ độ, làm nổi bật câu nói này đến đặc biệt trào phúng.

Tưởng Nghiêu nhỏ giọng nói: "Ba cậu rất giỏi mắng người, sao cậu còn không thừa hưởng được một phần mười ông ấy? Nói tới nói lui chỉ có thể nói 'Cút'."

Doãn Triệt: "Cút."

"..."

Ba Vương nổ trước, từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, chỉ vào Doãn Quyền Thái quát mắng: " Có tin hay không, tôi sẽ kiện con trai ông tội vu khống! "

Doãn Quyền Thái cũng đứng lên, uy nghiêm thong dong: "Xin cứ tự nhiên, nhớ tới tìm luật sư tốt nha, không khéo, toàn thành phố luật sư tốt nhất đều công ty chúng tôi, có cần tôi cho ngài một tấm danh thiếp không?"

"Ông!"

Nếu không phải bầu không khí không thích hợp, Tưởng Nghiêu hẳn vỗ tay reo hò khen hay Ba Doãn.

"Chú, chú trước tiên đừng nóng giận, cháu còn có chuyện muốn hỏi."

Doãn Quyền Thái liếc nhìn cậu thiếu niên nói chuyện, dáng dấp có chút trịch thượng*, mà cùng con trai mình đứng rất gần, như là bạn học được con trai mình tín nhiệm, vì vậy khẽ gật đầu, ra hiệu cậu tiếp tục.

*trịch thượng: Tự cho mình là hơn mà ăn nói, xử sự có vẻ bề trên và bất nhã

Tưởng Nghiêu thẳng thắn suy nghĩ, nhìn về phía Vương Bằng Huy: "Cậu không nên nói bạn cùng bàn tôi là vừa cự tuyệt vừa nghênh đón, chúng tôi xác thực cũng không cách nào tự chứng minh mình, chỉ có ghi âm, không có video."

Vương Bằng Huy đắc ý hừ hừ một tiếng, hiển nhiên đã điều tra điểm ấy, mới dám đổi trắng thay đen vặn vẹo sự thực.

"Nhưng mà, cậu cũng đừng quên, cậu quấy rối không chỉ là một mình bạn cùng bàn tôi, còn có cậu ấy." Tưởng Nghiêu chỉ về Dương Diệc Nhạc.

Dương Diệc Nhạc lập tức tiến lên một bước, thẳng tắp lưng, ngẩng đầu lên, có chút khí thế nói: "Ừm! Không sai!"

——— tuy rằng bởi vì thân hình thấp bé, đầu ngẩng cao đến đâu cũng chỉ có thể ngưỡng mộ mấy alpha ở đây.

Vương Bằng Huy khịt mũi coi thường: "Cậu không đề cập tới cậu ta tôi đều không nghĩ đến, ngày đó tôi cũng chỉ là muốn bắt chuyện, kết quả cái tên này giống như điên rồi, làm tôi một dao, tôi không làm cho cậu ta bồi thường là tốt lắm rồi."

Tưởng Nghiêu: "Hiện tại đổi ý rồi? Trước không phải thừa nhận chính mình quấy rối bạn học sao?"

Vương Bằng Huy: "Tôi chỗ nào thừa nhận? Các người có chứng cứ sao?"

Nghe khẩu khí của hắn, có vẻ như cậu ta muốn lật đổ tất cả những hành vi quấy rối đã thừa nhận trước đó, tất cả đều quy về bình thường đến gần.

Hiển nhiên có người chỉ điểm làm cho hắn nói như vậy.

"Cậu rõ ràng chính là quấy rối!" Đây có thể là lần đầu tiên trong đời Dương Diệc Nhạc lớn tiếng nói chuyện với ai đó, sắc mặt đỏ bừng, "Dám làm không dám chịu! Thật không đáng mặt là một alpha!"

Tưởng Nghiêu trấn an Dương Diệc Nhạc vài câu, làm cho cậu trước tiên bình tĩnh, sau đó nói với Vương Bằng Huy: "Chuyện tối ngày hôm qua chúng tôi xác thực không có video về những gì đã xảy ra tối hôm qua, nhưng khi đó, có người chứng kiến ​​cho bạn học Dương."

Dương Diệc Nhạc sững sờ: "... A? Có sao? Tớ làm sao không biết..."

Vương Bằng Huy: "Không thể, tôi cố ý đem cậu ta kéo đến nơi không..."

Ba Vương: "Khụ!"

Vương Bằng Huy phản ứng lại, lập tức ngậm miệng.

Tưởng Nghiêu truy hỏi: "Tại sao muốn cố ý kéo đến nơi không có ai? Đây là nói chuyện bình thường?"

Vương Bằng Huy: "Tôi... Tôi cảm thấy nơi không có ai thanh tĩnh, thuận tiện tán gẫu, không được sao!"

Tưởng Nghiêu cười nói: "Được, cậu không muốn nói cũng không sao, tự nhiên có người nhìn thấy cậu làm cái gì."

Trương giáo chủ không kiềm chế được: "Tưởng Nghiêu, em đừng thừa nước đục thả câu, đến cùng ai là người làm chứng, em nói mau đi!"

Tưởng Nghiêu nhún vai: "Em cũng không biết."

"..."

Doãn Triệt lại lộ ra ánh mắt xem bệnh thần kinh.

"... Trước tiên đừng có nhìn tôi như vậy, cậu luôn không nghe tôi nói hết lời." Tưởng Nghiêu nói, "Tuy rằng tôi không biết cụ thể là ai, mà người làm chứng khẳng định có, thỏ... Doãn Triệt, cậu còn nhớ, chuyện Dương Diệc Nhạc phát sinh trong trường đồn như thế không?"

Doãn Triệt nhớ lại một lát: "Đồn cậu ấy bị một alpha lưu manh cưỡng ép bắt đi, lúc tìm tới quần áo xốc xếch, còn đang khóc."

Tưởng Nghiêu: "Đúng. Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"

Doãn Triệt trầm tư chốc lát: "Xác thực rất kỳ quái."

Những người còn lại: "Đến cùng nơi nào kỳ quái?"

Doãn Triệt chuyển hướng Dương Diệc Nhạc: "Buổi tối ngày hôm ấy, ai là người đầu tiên phát hiện ra cậu?"

Mẹ Dương: "Bạn học này, cháu hỏi cái này để làm gì?"

Ngô Quốc Chung cũng hỏi: "Người đầu tiên phát hiện ra cậu ấy, không hẳn đã chứng kiến chuyện đã xảy ra?"

"Không, Người đầu tiên phát hiện ra bạn học Dương, nhất định chính là người làm chứng." Doãn Quyền Thái đột nhiên lên tiếng.

Giọng ông chất phác trầm thấp, không giận tự uy, vừa mở miệng, có loại thuyết phục khó giải thích.

Ba Vương không nhịn được nói: "Hai người một hai cố ý mê hoặc? Coi chúng tôi là kẻ ngốc? Tôi thấy căn bản cũng không có người làm chứng, tất cả đều là tiểu tử này nói bừa!"

Tưởng Nghiêu: "Mấy người chúng tôi đều hiểu, bác trai, chú còn chưa hiểu sao? Được thôi, có thể hiểu được, dù sao không phải người nào cũng đều từng đọc cấp ba, vậy tôi giải thích cho ngài."

Không chờ ba Vương phản ứng lại ẩn ý của mình, Tưởng Nghiêu liền nhanh chóng phân tích:

"Bạn học Vương cùng bạn học Dương đều nói lúc đó không có ai, hơn nữa bạn Dương sau sự tình phát sinh rất kinh sợ, hai ngày không có tới trường học, cũng không liên hệ bất kỳ bạn học nào, trong trường học lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Lời đồn đãi là chỗ nào tới? Chỉ có thể là người phát hiện cậu ấy lúc đó truyền đi."

"Mà người này lúc đó chỉ thấy bạn học Dương quần áo xốc xếch còn đang khóc, trạng thái như thế này cũng có thể là bị cướp, cũng có thể là bị beta hoặc là omega khi dễ, nói chung có thể có rất nhiều phiên bản. Nhưng vì cái gì vừa mới bắt đầu lời đồn đại, cứ như vậy nhất định là tên alpha lưu manh cưỡng ép bắt cậu ấy đi?"

Ngô Quốc Chung có chút nghe hiểu: "Ý em là... Có người cố ý truyền như thế?"

Tưởng Nghiêu: "Đúng vậy, không hổ là thầy Ngô, năng lực phân tích vô cùng tốt."

Ngô Quốc Chung khá đắc ý: "Đó là đương nhiên, không có chút tài năng làm sao đảm nhiệm dạy Ngữ văn."

Trương giáo chủ: "Khụ, Thầy Ngô, trước tiên đừng xen vào."

Ngô Quốc Chung: "Ồ ha, xin lỗi, xin lỗi."

Tưởng Nghiêu tiếp tục: "Bạn học Dương rõ ràng là bởi vì giúp chỉ đường mới cùng Vương bạn học đi đến nơi không có ai, cậu ấy tự mình đi đến, đồn đại lại nói cậu ấy là bị bắt đi. Bạn học Dương rõ ràng chỉ là có điểm kinh hãi, đồn đại lại cố ý dẫn dắt mọi người theo hướng chiều hướng xấu. Điều đó đủ chứng tỏ kẻ tung tin đồn đầu tiên không có ý tốt."

Trương giáo chủ gật gật đầu, mà còn có điểm nghi vấn: "Nhưng những gì cậu nói, cũng không thể chứng minh người đầu tiên phát hiện bạn học Dương rồi thả ra tin đồn đã chứng kiến toàn bộ quá trình nha?"

Vương Bằng Huy bắt được cơ hội xen vào: "Đúng vậy! Khả năng chỉ là cái người kia nhìn cậu ta khó chịu muốn chỉnh hắn mà thôi!"

Tưởng Nghiêu thong dong nói: "Không thể."

"Làm sao không thể?"

Doãn Triệt: "Bởi vì đồn đại bên trong nói là: 'Thời điểm tìm tới'.". Đọc‎ thêm‎ các‎ chươ𝗻g‎ mới‎ tại‎ ~‎ TR𝙪𝗠TR‎ UYe𝑵﹒𝗩𝗻‎ ~

Tưởng Nghiêu đưa cho cậu một ánh mắt tán dương: "Thông minh."

Vương Bằng Huy: "Điều này có thể chứng minh cái gì!"

Tưởng Nghiêu: "Có thể chứng minh rất nhiều, ít nhất có thể chứng minh, người kia là chủ động đi tìm bạn học Dương. Vào lúc ấy tự học buổi tối mới vừa xong, theo lý thuyết học sinh ngoại trú đều trực tiếp về nhà."

"Nếu như cái người kia muốn tìm bạn học Dương, thì nên theo đường bạn học về nhà, sao có thể đi đến một góc không có ai, không thấy lạ khi phát hiện bạn học Dương đang sợ hãi, này không kỳ quái sao?"

"Vì vậy chúng ta có thể kết luận, cái người kia đã nhìn thấy bạn học Dương đi về hướng khác, nhìn thấy cậu ấy bị một alpha bắt đi, nhìn thấy cậu ấy cùng alpha phát sinh tranh chấp làm bị thương người khác, cuối cùng chờ alpha bỏ chạy mới xuất hiện, làm bộ trong lúc vô tình phát hiện bạn học Dương, ngoài mặt giả làm người tốt, sau lưng thả ra đồn đại, ý đồ phá huỷ danh dự của bạn học Dương."

Trương giáo chủ vỗ bàn một cái: "Trường chúng ta lại có loại học sinh vô liêm sỉ như vậy! Nếu như bị tôi bắt được, nhất định nghiêm túc xử lý kỷ luật!"

Tưởng Nghiêu nhìn về phía Dương Diệc Nhạc: "Nghe thấy không? Trương lão sư sẽ giúp cậu, yên tâm nói đi, người đầu tiên phát hiện ra cậu rốt cuộc là ai?"

Dương Diệc Nhạc nhìn những người trong văn phòng, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người cậu, làm cậu có chút căng thẳng, chần chờ chốc lát, nhẹ giọng nói:

"Là... Đường Sa Sa."

Tác giả có lời:

Ngày hôm nay sẽ không có ai nói ta lùn đi (?????)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play