Sáng sớm ngày tiếp theo, Chu Vãn đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân cùng bà nội.

Cô ngồi một mình trên ghế ngoài hành lang, đã phát ngốc một lúc, rồi chợt nhớ tới một chuyện.

Cô dùng lãi suất của ngân hàng để tính tiền lãi số tiền thuốc men lần trước Lục Tây Kiêu giúp mình trả, rồi lại bù vào mấy con số lẻ kia, chuyển toàn bộ cho Lục Tây Kiêu, rồi nói cảm ơn với anh thêm lần nữa.

Lục Tây Kiêu không trả lời ngay, mới 8 giờ rưỡi sáng, chắc là vẫn còn đang ngủ.

Chu Vãn cất điện thoại, đầu hơi ngửa ra dựa vào tường, thư giãn đầu óc.

Không biết qua bao lâu, thì bà nội kiểm tra xong bước ra.

"Đi thôi, Vãn Vãn."

Chu Vãn đứng dậy, hỏi bác sĩ Trần khi nào thì có báo cáo kiểm tra.

"Phải tới tuần sau, đến lúc đó chú gọi điện thoại cho cháu." Bác sĩ Trần nói.

"Vâng." Chu Vãn nói cảm ơn với bác sĩ Trần, dìu bà nội rời bệnh viện.

Bà nội thấy cô còn quải cặp, hỏi: "Lát nữa con muốn làm gì?"

"Đến thư viện ạ, con hẹn với bạn học làm bài thi Vật lý mới phát cùng nhau, hơi khó."

"Được." Bà nội cười cười: "Vậy con mau đi đi, bà về một mình là được."

Chu Vãn không yên tâm, vốn không muốn để bà nội về nhà một mình, nhưng bà lại tiếp tục kiên quyết nên Chu Vãn đành phải đồng ý, nhìn theo đến khi bà đến trạm xe buýt ở phía đối diện rồi cô mới xoay người đến thư viện.

Chu Vãn không thấy được, lúc cô đi rồi, bà nội quay lại bệnh viện lần nữa.

"Bà à, sao bà lại quay lại đây?" Bác sĩ Trần nhìn thấy thì kinh ngạc hỏi: "Bà làm rơi gì sao?"

"Không có, bác sĩ Trần, tôi là chỉ muốn hỏi một chút." Bà nội nói: "Vãn Vãn để tôi làm kiểm tra này, có phải vì để sau này làm phẫu thuật gì đó cho tôi đúng không?"

Bác sĩ Trần sửng sốt, Chu Vãn không cho ông nói ra việc này.

Chần chừ một lúc, ông thở dài: "Sao bà lại biết?"

"Sáng hôm nay mẹ Vãn Vãn gọi điện thoại đến nói với tôi."

Bác sĩ Trần không có ấn tượng tốt với người mẹ kia của Chu Vãn, chau mày nói: "Bà ta nói gì với bà?"

Trên mặt bà nội lộ vẻ bất đắc dĩ, "Haizz" một tiếng: "Nó còn có thể nói cái gì, lấy cớ tôi nói Vãn Vãn đi theo đòi tiền nó, rồi nói một đống câu khó nghe."

"Bà đừng để ý tới bà ta, sức khỏe quan trọng hơn."

"Tôi biết." Bà nội cười cười: "Tôi đến chính là muốn cậu giúp tôi một chuyện, mặc kệ kết quả như thế nào, phiền cậu cứ nói với Vãn Vãn là sức khỏe của tôi không thể làm phẫu thuật."

Bác sĩ Trần thoáng khựng lại.

"Tôi hiểu bác sĩ các cậu không thể gạt người, nhưng đây là cơ thể của tôi, có làm phẫu thuật hay không là do tôi quyết định." Bà nội nói: "Vãn Vãn còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành, số tiền lớn như vậy, tôi sợ con bé vì để kiếm được mà thật sự từ bỏ tất cả, con bé còn trẻ, đường tương lai còn rất dài, không thể tiêu tốn vì bà già này mãi được."

Hốc mắt bà nội đỏ lên, giọng nói trở nên run rẩy, nắm chặt tay bác sĩ Trần: "Cho nên bác sĩ Trần, tôi xin cậu, cứ nói với Vãn Vãn là không thể làm phẫu thuật, chỉ cần con bé có thể yên ổn lớn lên là tôi đã cảm thấy hài lòng rồi."

Vãn Vãn của bà là một đứa trẻ số khổ.

Bố mất sớm, lại bị mẹ vứt bỏ, người bà nội duy nhất có thể dựa vào thì nằm trên giường bệnh liên miên.

Vãn Vãn cứ nỗ lực để lớn lên như vậy, thành tích vượt trội, nỗ lực kiếm tiền.

Bà không muốn bản thân trở thành gánh nặng của con bé.

Chu Vãn mua một củ khoai lang nướng với cơm, sau khi đến thư viện thì tìm được Khương Ngạn ở tầng hai.

Cô ngồi xuống chỗ đối diện cậu ta, lấy bài thi ra, lập tức yên lặng làm bài.

"Chu Vãn." Khương Ngạn gọi cô.

Cô ngẩng đầu, hạ giọng: "Sao thế?"

"Cậu thích Lục Tây Kiêu hả?"

Cậu ta vẫn còn để ý chuyện thứ sáu tan học Chu Vãn đi cùng Lục Tây Kiêu.

Chu Vãn sửng sốt, mím môi, không nói chuyện.

Khương Ngạn: "Cậu có nghĩ tới tương lai không Chu Vãn, sau khi thi đại học, cậu sẽ đến trường nào, còn cậu ta thì sao? Ngay cả thi đại học cũng khó!"

Cậu ta thật sự rất hận Lục Tây Kiêu, giọng nói cũng bất giác lớn hơn, trong thư viện im lặng bỗng trở nên rõ mồn một.

"Nói nhỏ thôi." Chu Vãn nói xong, dừng một lát mới mở miệng: "Khương Ngạn, cậu cảm thấy sau này mình sẽ ra sao?"

"Thi đậu danh giáo, thuận lợi tốt nghiệp, tìm được một công việc tốt."

Chu Vãn rũ mắt, cười khẽ: "Cậu quá xem trọng mình rồi, những thứ cậu nói ngay cả nghĩ mình cũng chưa từng nghĩ tới. Khương Ngạn, mình và cậu không giống nhau, những chuyện đó đều không phải là chuyện đơn giản đối với mình."

"Cậu và mình không giống nhau, chẳng lẽ lại giống Lục Tây Kiêu?"

Chu Vãn cũng vẫn lắc đầu: "Thật ra tớ rất hâm mộ cậu ấy, có thể sống một cách thẳng thắn vô tư như vậy, thích thì thích, ghét thì ghét, chẳng thèm giả vờ chút nào."

Khương Ngạn còn muốn nói tiếp, lại bị Chu Vãn ngắt lời: "Làm bài đi."

Cô cúi đầu, nhẹ giọng: "Có lẽ phải lấy được thứ hạng tốt ở cuộc thi quốc gia, mình mới có tư cách nói đến chuyện sau này."

———

Bài thi lần này cực kỳ khó, sau khi làm xong đã là chạng vạng 5 giờ nên cần phải đến quán game.

Chu Vãn thu dọn xong thì rời khỏi thư viện, lúc lấy điện thoại ra mới biết Lục Tây Kiêu đã trả lời tin nhắn của cô vào mấy tiếng trước.

6: [?]

Một dấu chấm hỏi.

Chu Vãn: [Tiền thuốc men.]

6: [Không phải nói cuối năm sao?]

Chu Vãn rũ mắt, trả lời: [Mẹ cho tôi tiền ]

Lục Tây Kiêu không trả lời nữa, xác nhận chuyển khoản.

Quán bar ồn ào tiếng người, máy tạo khói làm cho toàn bộ quán bar trở nên mờ ảo, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc, đèn laser cùng nhịp trống nhấp nháy theo âm nhạc.

Lục Tây Kiêu ngồi trên ghế dài, ngón tay thon dài cầm ly rượu, trên mặt anh mang theo ý cười, tầm mắt nhẹ lướt nhìn đám người muôn hình vạn trạng.

"Anh Kiêu, ngày mai là sinh nhật của anh rồi." Một cô gái trong số đó hỏi, đôi mắt sáng long lanh của cô ta nhìn thẳng vào mắt Lục Tây Kiêu.

Lục Tây Kiêu ngước mắt, nhướng mày.

"Ngày mai là ngày mấy?"

"Ngày 18."

Tưởng Phàm nói: "Đúng thật là sinh nhật của A Kiêu, sao đây, năm nay định ăn sinh nhật như thế nào?"

Anh cười nhạt một tiếng: "Có cái gì đáng để ăn chứ!"

"Vậy thì không được, đại thọ 18 tuổi anh Kiêu của tôi, rất đáng để ăn."

Lục Tây Kiêu cười mắng, đạp chân về phía cậu ta.

Lại có một nam sinh bên cạnh nói: "18 tuổi, vậy thì cũng xem như là đã trưởng thành rồi, đương nhiên phải làm chút chuyện của người trưởng thành, có đúng không anh Kiêu?" Cậu ta nháy mắt ra hiệu mập mờ với Lục Tây Kiêu.

Lời này vừa nói ra, ngược lại đã nhắc nhở mọi người một chuyện.

Nhanh CHÓNG có người đề cập tới bài đăng trên diễn đàn của trường.

Bọn họ đã sớm nhìn ra bầu không khí giữa Lục Tây Kiêu và Chu Vãn không bình thường, cũng sẽ ồn ào trêu chọc, nhưng đa phần chỉ là đùa giỡn, nói cho cùng thì trạng thái của hai người này cũng không giống yêu nhau thật.

Bạn gái cũ của Lục Tây Kiêu từ trước tới nay có lúc nào mà chẳng dính lấy anh, sợ liếc mắt một cái không nhìn thấy thì anh đã bị yêu tinh bắt đi.

Như tới mấy chỗ như quán bar, không thểkhông đi theo.

Mà Chu Vãn, vài lần nhìn thấy, đều là Lục Tây Kiêu chủ động trêu chọc cô.

Ngày hôm qua tan học còn quá quắt hơn.

Chưa ai từng nhìn thấy Lục Tây Kiêu chờ riêng một người nào.

"Anh Kiêu, anh và học bá nhỏ kia đã đi đến bước nào rồi?" Có người hỏi: "Hôn chưa?"

Lục Tây Kiêu nhấp miếng rượu, yết hầu sắc bén chuyển động.

"Lời này của mày quá là khinh thường anh Kiêu của tao rồi......"

Thấy sự đùa giỡn này đang đi theo hướng không đúng mực, nên Lục Tây Kiêu nghiêng người, không mạnh không nhẹ đặt ly rượu xuống bàn trà: "Nói đúng ra thì ông đây độc thân."

"Độc thân?" Nam sinh kinh ngạc nói: "Chia tay rồi?"

"Chưa từng chung đụng với cô ấy."

Lúc này tất cả mọi người càng kinh ngạc hơn.

Lục Tây Kiêu chưa từng kiên nhẫn với bạn gái, chứ đừng nói tới mấy cô gái bên cạnh.

Không ngờ Chu Vãn kia lại trở thành ngoại lệ.

Tưởng Phàm híp mắt.

Thời gian cậu ta và Lục Tây Kiêu quen biết nhau rất lâu, cũng biết nhiều nội tình hơn, biết cả chuyện lần trước Chu Vãn đến nhà Lục Tây Kiêu.

Cậu ta càng biết, Lục Tây Kiêu đối xử với Chu Vãn rất đặc biệt.

Có người hỏi một vấn đề rất đúng trọng tâm: "Là chưa từng chung đụng, hay là không xem như đã từng chung đụng?"

Lục Tây Kiêu cầm hộp thuốc lên, ngón trỏ đẩy đẩy, rút ra một điếu rồi ngậm lấy, sau đó dựa lên sô pha: "Chẳng lẽ làm như thế nào cũng phải chung đụng sao?"

Có hay không thì cũng giống nhau.

Không có gì khác.

Lục Tây Kiêu cảm thấy như bây giờ rất thoải mái, cứ tiếp tục với trạng thái này.

Nhưng lọt vào tai người có lòng lại biến thành lời từ chối.

Vẻ mặt mất mát của cô gái xinh đẹp bên cạnh Lục Tây Kiêu dần bớt đi.

Mấy cậu nam sinh trêu chọc vài câu rồi chuyển qua chuyện khác.

Cô gái nhìn sườn mặt của Lục Tây Kiêu, thấy dáng vẻ hút thuốc của anh, trong lòng rung động không thôi, qua một lúc, cô ta nhịn không được tới gần: "Anh Kiêu."

Thấy điếu thuốc của anh tắt, nữ sinh chủ động che gió lại ấn bật lửa.

Lục Tây Kiêu rất hiểu lòng người, hơi tới gần, châm thuốc, thở ra một làn khói.

Trái tim của nữ sinh nhảy lên liên hồi.

"Ngày mai sinh nhật anh làm gì vậy?"

"Ngủ."

"Một mình?"

Khi Lục Tây Kiêu đảo mắt qua nữ sinh mới ý thức được câu nói vừa rồi của mình có rất nhiều nghĩa khác, là muốn hỏi ăn sinh nhật một mình, không phải hỏi ngủ một mình.

Anh ưu việt từ trong xương cốt, mặt mày lại ngả ngớn, dưới đốm sáng loang lổ, mặt anh càng trở nên đa tình hơn.

Anh búng búng tàn thuốc: "Nếu không thì sao?"

Mặt nữ sinh căng đến đỏ bừng.

Qua một hồi lâu, vẻ ửng đỏ mới rút đi, cô ta lấy hết can đảm, kề sát vào lỗ tai của Lục Tây Kiêu trong tiếng nhạc ồn ào.

"Vốn dĩ đang muốn ngày mai nói câu sinh nhật vui vẻ với anh, bây giờ xem ra không có cách nào." Nữ sinh cười nói: "Vậy tối nay em đây sẽ tặng cho anh một bài hát, chúc anh sinh nhật vui vẻ sớm."

Còn chưa tới nửa đêm, dàn nhạc còn chưa tới, microphone trống không.

Cô gái bước lên khán đài.

Eo nhỏ tóc dài, trang điểm kỹ càng, đôi mắt được trang điểm chuyển động dưới ánh đèn, vừa mới nói câu "Chào mọi người" thì đám người phía dưới đã sôi nổi nhìn qua, đồng thời còn huýt sáo.

Lục Tây Kiêu thờ ơ nhìn xuống.

Nữ sinh nắm chặt microphone, xuyên qua đám người, mắt đối mắt với Lục Tây Kiêu.

Cô ta nghĩ, đây có thể là thời khắc dũng cảm duy nhất cả đời này của mình.

"Chào mọi người, ngày mai là sinh nhật của một người." Cô ấy nhìn Lục Tây Kiêu với ánh mắt kiên định: "Tôi muốn hát bài "Không thể mở lời" tặng cho anh ấy, chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ."

Phía dưới hoan hô ầm ĩ.

Trong khi nữ sinh ngây ngô nghiêm túc nói tiếp, thì không ít người nhìn về phía Lục Tây Kiêu theo ánh mắt của cô ấy.

Người ở phía sau vẫn ung dung ngồi ở kia, không nhìn ra được rốt cuộc cảm xúc của anh là gì.

Hát hết bài, giọng nói của nữ sinh cũng đã mang theo sự chua xót riêng biệt của cảm giác yêu thầm.

Kết thúc, cô ấy bước xuống khán đài, đi trở về ghế dài, cầm ly rượu lên: "Lục Tây Kiêu, trước tiên em chúc anh, sinh nhật vui vẻ."

Nam sinh chung quanh ồn ào, vừa muốn vỗ tay, đã bị ánh mắt của Lục Tây Kiêu ngăn lại.

Xung quanh ghế dài yên lặng trở lại.

Lục Tây Kiêu cũng không muốn không cho cô ấy mặt mũi, nên cầm ly rượu lên rồi cụng ly với cô ấy, uống một hơi cạn sạch: "Cảm ơn."

Anh không đặt ly rượu lại lên bàn, mà là đứng dậy, một bên hút thuốc một bên đi ra ngoài: "Ra ngoài một lát."

Nữ sinh ngẩn ra, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên: "...... Lục Tây Kiêu."

Cô ấy cố lấy chút dũng khí cuối cùng, gọi anh lại.

Lục Tây Kiêu quay đầu lại.

"Em..."

Em thích anh.

Còn chưa nói xong ba chữ còn lại, Lục Tây Kiêu đã ngắt lời của cô ấy: "Xin lỗi."

Thậm chí nữ sinh còn không phân biệt được, rốt cuộc đây là sự lễ phép cuối cùng của Lục Tây Kiêu, hay là sự tàn nhẫn cuối cùng của anh.

Cuối cùng cô ấy vẫn không thể chính miệng nói cho anh biết tâm ý của mình.

Mặt anh chẳng có chút cảm xúc nào, ở dưới ánh đèn rực rỡ lạnh lẽo lạ thường, im lặng kéo dài khoảng cách của hai người tới vô hạn.

Lục Tây Kiêu không tiếp tục nhìn cô ấy, nâng ngón tay đi ra ngoài, xoay người bước đi.

Nữ sinh nhìn bóng dáng rời đi của anh, nghĩ, có lẽ anh mãi mãi sẽ không hiểu được cái gì gọi là yêu thương mãnh liệt, cái loại tình yêu như sắp đánh mất bản thân này, là một tình yêu mù quáng.

Mặc kệ là lúc nào, anh cũng đều có thể bình tĩnh tự giữ mình, tùy thời tùy chỗ đều có thể tỉnh táo mà dứt ra.

Dứt khoát lại lạnh lùng.

———

Quán game, Chu Vãn tắt đèn khóa cửa.

Mới vừa đi ra ngoài, điện thoại đã vang lên, Lục Tây Kiêu nhắn tin.

Là vị trí của một quán bar

6: [Đến đây.]

Chu Vãn sửng sốt, nhìn thời gian, đã 11 giờ 5 phút rồi.

6: [Uống nhiều quá.]

Chu Vãn: [Cậu bị cảm, không nên uống rượu.]

6: [Ừ.]

Chu Vãn nhìn màn hình di động, có hơi do dự.

Đã rất muộn rồi.

Do dự một lúc, cuối cùng Chu Vãn cũng qua đó.

Cô không biết Lục Tây Kiêu uống bao nhiêu, nếu như thật sự uống say rồi ném anh một mình ở đằng kia, trời lại lạnh như vậy, cô sợ xảy ra chuyện.

Suy cho cùng thì Chu Vãn cũng là người làm sai trước vì đã lợi dụng anh.

Cô chỉ có thể đền bù theo tâm ý của anh, cố gắng làm anh vui vẻ một chút chút.

Quán game cách vị trí anh gửi tới mười mấy kilometres, vì để nhanh chóng tới đó nên Chu Vãn bắt taxi.

Cô rất ít đến trung tâm thành phố vào đêm khuya, đây lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh đêm của thành phố Bình Xuyên phồn hoa, xa hoa truỵ lạc, cô nhìn xuyên qua cửa sổ, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, hiện ra ánh sáng trong suốt.

Trong xe taxi nhắc nhở còn 500m nữa thì đến nơi.

Từ xa, Chu Vãn đã nhìn thấy ánh đèn lập loè của biển hiệu quán bar.

Xe lại chạy đến gần hơn một chút, cô đã nhìn thấy Lục Tây Kiêu ở bên ngoài.

Anh lười biếng dựa vào tường, người cao chân dài, đứng ở nơi xa hoa truỵ lạc này trở thành một bức phong cảnh.

Chu Vãn mím môi.

"Cô gái à, tới rồi này." Tài xế dừng xe ở bên quán bar

"Cảm ơn bác tài." Chu Vãn cúi đầu lấy tiền ra để trả.

Mới vừa rút một tờ 50 tệ ra thì cửa xe bên cạnh đã bị mở ra.

Một tay Lục Tây Kiêu đặt trên mui xe, hơi khom lưng, tới gần, giọng nói bị cồn xâm lấn, giọng nói càng trở nên khàn và dày hơn, còn mang theo giọng mũi: "Bác tài, bao nhiêu tiền vậy?"

"25 tệ."

Chu Vãn vội nói: "Tôi tự trả là được rồi."

Lục Tây Kiêu không để ý đến cô, một tay chặn tay cô, ngậm điếu thuốc, quét mã: "Rồi."

Xe taxi chạy đi, Chu Vãn đứng ở bên cạnh Lục Tây Kiêu, bị anh cầm tay kéo qua một bên, anh thở ra một làn khói, nhìn cô: "Đói không?"

"Tàm tạm."

"Vậy đi ăn chút."

Anh đi ở đằng trước, dắt theo cô đến một quán cà phê bên cạnh, gọi một phần thịt gà cuốn.

Chu Vãn hỏi: "Cậu không ăn hả?"

"Không đói."

Tiệm cà phê mở máy sưởi nên rất ấm, vì cảm thấy khó thở, nên mua thịt gà cuốn xong rồi lại đi ra.

Chu Vãn xé vỏ, cắn một miếng, thịt gà rất non, bọc trong rau xà lách, nước sốt tràn ra, ăn rất ngon.

Cô nhìn Lục Tây Kiêu đang hút thuốc bên cạnh, quan sát một lúc, rồi nói: "Cậu uống nhiều không?"

Anh liếc xuống, không chút để ý: "Ừ."

Nhưng bộ dáng của anh chẳng giống uống say chút nào.

Mặt không đỏ, ánh mắt tỉnh táo.

"Cậu uống rượu một mình sao?"

"Bọn Tưởng Phàm đều ở đó." Lục Tây Kiêu nói: "Vẫn còn đang ở bên trong."

"Vậy sao cậu lại ra ngoài?"

Anh búng tay, gẩy gẩy điếu thuốc, giọng nói lười biếng: "Bên trong có người muốn tán tỉnh tôi."

Chu Vãn ngẩn ra.

Lời nói đột ngột này của anh cũng quá thẳng thắn rồi.

Chu Vãn nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Lời này của Lục Tây Kiêu có hơi kỳ lạ, hơn nữa còn nói trong lúc nhìn cô, có vẻ như là cố tình, lại giống... xin ban thưởng.

Suy nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu Chu Vãn thì cô lập tức lắc lắc đầu, cảm thấy nhất định là do mình mệt mỏi nên không tỉnh táo.

Thịt gà cuốn cô chỉ ăn được một nửa, không ăn nổi phần còn lại, Chu Vãn lại vào tiệm cà phê xin cái túi, đựng phần còn lại vào trong.

Ngày mai là chủ nhật, không cần đến lớp, Chu Vãn đè cơn ngáp xuống, hỏi: "Đi về chưa?"

Lục Tây Kiêu: "Đi dạo với tôi một lát."

"Đi dạo ở đâu?"

"Chỗ nào cũng được."

Chu Vãn đi theo bên cạnh anh, đi dạo với anh trên con đường xa hoa truỵ lạc vô tận.

Xung quanh rất yên tĩnh, người đi đường qua lại nói nói cười cười.

Hai người bọn họ lại rất yên lặng.

Lần đầu tiên Chu Vãn cảm nhận được sự cô độc nặng nề trên người anh như vậy.

Thậm chí còn nặng nề hơn khi anh ở nhà một mình trong ngày giỗ của mẹ anh.

Rõ ràng xung quanh náo nhiệt như vậy.

Nhưng lại không hợp với anh.

"Lục Tây Kiêu."

Anh quay đầu lại.

"Tôi đưa cậu đi chơi nhé." Chu Vãn nói.

Chu Vãn nghĩ, ít nhất trong khoảng thời gian ở đây, cô có thể cố gắng làm cho anh vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play