Tiêu Viễn gọi xe, đứng đợi ở ven đường cùng với Lộc An. Hồi lâu sau, anh mới do dự hỏi: “Anh làm thêm ở đây à?”
Lộc An gật đầu: “Rảnh thì sẽ tới.”
“Lúc nãy làm sao thế?”
“Một nhân viên nữ làm đổ ly rượu lên quần áo của cô gái kia, tôi không muốn để con gái bị mắng nên nhận lỗi thay.”
Tiêu Viễn ngạc nhiên, không ngờ cái tên nom chẳng khác gì lưu manh thế mà còn biết thương hoa tiếc ngọc: “Anh đúng là khác biệt.”
“Khác biệt là sao?”
“Trông anh khá là… bặm trợn, không ngờ còn biết chăm sóc con gái.”
Lộc An cười: “Anh nói tôi giống thằng côn đồ à? Trông anh cũng nhã nhặn lắm mà, đâu có giống người biết đánh nhau.”
“Chậc, người ta đánh anh, sao anh không đánh trả.” Chỉ mỗi hàng mày cạo đứt đoạn của Lộc An thôi cũng rặt cái vẻ hung hãn rồi.
Lời qua tiếng lại một hồi thì xe đến, cả hai cùng lên xe.
Lộc An đóng cửa xe: “Tôi vốn định đánh rồi, nhưng bọn họ đông quá, có đánh thật thì người chịu thiệt cũng là tôi thôi.”
Tiêu Viễn sờ mũi, gật đầu đồng ý: “Cũng có lý, nhưng nếu là tôi thì chắc vẫn xông vào đánh thôi.”
Lộc An cười mà không nói gì.
Xe dừng ở ngã tư, bên trong đường hẹp khó quay đầu. Tiêu Viễn cũng không yêu cầu quá đáng, hai người bèn xuống xe đi vào trong.
“Anh ăn chưa? Tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây.” Lộc An sóng vai đi cùng anh, quay đầu nhìn anh.
Tối nay Tiêu Viễn vừa mới uống rượu, đúng là hơi đói bụng: “Ăn gì?”
“Thịt nướng nhé, cái loại mà đó giờ anh chưa từng ăn ấy.”
“Thịt nướng ở quán vỉa hè hả? Hồi đi học tôi cũng từng ăn đấy.” Tiêu Viễn nhớ đến mấy quán vỉa hè thời đại học, đúng là hoài niệm.
Lộc An dẫn anh đi qua hai con hẻm, trước một cửa hàng tiện lợi tương tự siêu thị Kỳ Kỳ là một quầy thịt nướng, bên cạnh có một tủ lạnh để thức ăn.
Lộc An quen cửa quen nẻo mở tủ lạnh ra, chỉ vào trong: “Cứ chọn tùy thích.” Sau đó hắn lấy một quả cà từ giỏ rau bên ngoài, đặt sang một bên.
Tiêu Viễn chọn vài món mình thích, sau đó ngồi xuống cạnh Lộc An. Trước cửa hàng tiện lợi này có một bãi đất trống nhỏ, chủ quầy thịt nướng đặt hai bộ bàn ghế, mà khách khứa còn rất đông, buôn bán cũng khá.
“Anh uống rượu không?” Lộc An lấy chai rượu từ tủ lạnh trước cửa hàng tiện lợi.
Hôm nay Tiêu Viễn uống nhiều rồi, lúc này không muốn uống lắm: “Lấy tôi hộp sữa nguyên chất đi.”
Lộc An lại vào cửa hàng tiện lợi lấy một hộp sữa nguyên chất đặt lên bàn.
Tiêu Viễn uống hai ngụm sữa nguyên chất: “Tối nay tôi quậy như thế, không hại anh mất việc đấy chứ?”
Lộc An không bận tậm: “Không sao, chỗ ấy thanh toán tiền quyết toán hàng ngày, cũng chỉ là tiền một đêm thôi.”
Tiêu Viễn nhìn Lộc An, tuy hắn nói không sao, nhưng bản thân vẫn có chút áy náy: “Ừmm… xin lỗi nhé.”
“Đã bảo không sao mà.” Lộc An đổi chủ đề: “Cô gái kia thật sự là vợ chưa cưới của anh à?”
“…” Bộ hết chuyện để nói hay gì.
Lộc An như nhận ra anh khó chịu: “Không muốn nói thì thôi.”
Tiêu Viễn cười gượng: “Cũng chẳng có gì, chính là kết hôn kiểu cũ đó, tôi không đồng ý nên chạy khỏi nhà, đám kia muốn chế giễu ấy mà.”
“Không lo cơm ăn áo mặc, anh sống ở trong phúc mà không biết là phúc.” Lộc An mở nắp, hớp một ngụm rượu.
“Từ bé tôi đã ghét bị kiểm soát rồi, chẳng phải có câu “không tự do chẳng thà chết” sao?”
Lộc An ngẩng đầu liếc anh một cái. Tiêu Viễn không rõ đó là ánh mắt giễu cợt hay là gì.
Thịt nướng được bưng lên, hai người cũng không nói gì nữa, im lặng ăn thịt nướng. Tiêu Viễn lén quan sát Lộc An, tên này làm việc ở siêu thị, lại còn làm đủ các nghề tay trái, hẳn là rất thiếu tiền. Nhưng có rất nhiều cách để kiếm tiền, Tiêu Viễn không hiểu sao hắn lại tự đày đọa mình như vậy.
Thịt nướng ăn khá ngon, đặc biệt là món cà tím sốt tỏi. Ngon hơn đầu bếp ở mấy nhà hàng làm nhiều. Quả là cao thủ dân gian. Tiêu Viễn cảm thán, vừa tiêu thực vừa về nhà cùng Lộc An.
Nơi này về đêm rất yên tĩnh. Dọc đường đi tối om, thỉnh thoảng có hai ngọn đèn đường, ánh sáng chiếu vào phiến đá đổ nát. Qua ánh đèn, Tiêu Viễn như nhìn thấy cuộc sống vất vả của người dân nơi đây, nhưng anh không thấy người dân ở đây và mình có gì khác biệt, ai cũng mờ mịt trước tương lai thôi.
Lộc An nhìn ra sau: “Buổi tối ở đây rất lộn xộn, ban đêm một mình anh phải cẩn thận.”
“Rất lộn xộn… Có cướp giật gì à?” Tiêu Viễn sờ mũi.
“Phải xem vận may thế nào, dẫu sao thì nơi nào mà chẳng có trộm cướp.”
Lộc An dùng chìa khóa mở cửa đơn vị, Tiêu Viễn bối rối nhìn hắn: “Anh… cũng sống ở đây à?”
“Ừ, trên tầng nhà anh đấy.”
Anh ở lầu hai, thế thì Lộc An ở lầu ba. Tiêu Viễn đã hiểu.
Về đến nhà, cởi quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lúc đi ra, Tiêu Viễn chỉ mặc mỗi cái quần. Trời đầu thu vẫn hơi lạnh, anh định đi đóng cửa sổ, nhưng lại nghe thấy tiếng vo ve, giống như tiếng ong vò vẽ. Anh tìm nửa ngày mà không thấy nó ở đâu, lại phát hiện bên tai có tiếng gió thổi nhỏ, còn có tiếng vỗ cánh, mắt đảo sang phải.
Một bóng đen lao thẳng vào anh.
“A” Anh kêu lên một tiếng, theo phản xạ nhắm mắt, quơ tay phải hai cái, lui người về phía cửa sổ. Một lúc sau không nghe thấy tiếng vo ve nữa, anh mới chậm rãi mở mắt ra.
“Cái… đệch.” Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền giật mình, Tiêu Viễn trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm con côn trùng lớn màu đen trên sàn nhà.
“Cái gì khiến anh la hét như con gái vậy?” Giọng nói vọng xuống từ trên đầu khiến Tiêu Viễn giật mình.
Anh thò đầu ra nhìn Lộc An trên lầu, Lộc An cũng thò đầu ra. Tiêu Viễn thấy có khói nên biết hắn đang hút thuốc, anh liền rụt đầu lại, sợ tàn thuốc rơi vào mặt: “Cái đệch, có gián đó… “
“À gián hả, lạ ghê nhỉ.”
“Không, nó vừa mới bay kìa, ngay bên tai tôi luôn, gián mà còn biết bay hả? Tiên sư nó.”
“…” Lộc An im lặng một lát: “Chắc là đặc sản của khu dân cư Phú Dương đấy.”
Tiêu Viễn thở dài, con gián kia chưa chết thì anh không ngủ được, anh thấy nhiều gián rồi, trong ký túc xá đại học đầy ấy mà, nhưng cái loại bay được thì đúng là lần đầu thấy. Anh rảo mắt tìm xung quanh, phát hiện không có gì dùng được.
“Dùng dép đánh đi, dép lê là thiên địch của gián mà.” Trên lầu lại phát ra tiếng nói hả hê của Lộc An.
Lúc này Tiêu Viễn không có tâm trạng lắm mồm với hắn. Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm con gián hai giây, sau đó nhanh như chớp lao tới, giẫm lên con gián trước khi nó kịp phản ứng. “Bẹp” một tiếng, vừa bỏ chân ra, con gián to đùng bị giẫm bẹp, nội tạng văng tung tóe, còn có mấy thứ xanh xanh càng càng không biết là gì. Tiêu Viễn nôn khan một tiếng, sắp ói tới nơi.
Chịu đựng cơn buồn nôn, anh vào toilet lấy chổi quét thi thể Tiểu Cường
[2], nhận tiện chà dép lê trên sàn nhà một lúc, cảm giác khó chịu trong lòng mới giảm bớt chút ít.
Tiêu Viễn nằm trên giường thở dài, cái ngày gì thế này.
Hôm sau anh bị cuộc điện thoại đánh thức. Tiêu Viễn nheo mắt nhìn điện thoại, là anh hai gọi, anh nhấc máy, khàn giọng nói: “A lô…”
“Nghe nói em bỏ nhà đi rồi?”
“Dạ…”
“Hôm qua còn đánh Hà Lãng?”
“Dạ…”
“Cha nó gọi điện cho anh.” Anh hai thở dài ở đầu bên kia: “Không về thật à?”
Tiêu Viễn im lặng một hồi mới chậm rãi nói: “Anh à, em thật sự không muốn kết hôn.”
“Vậy chuyện em thích đàn ông là thật hay giả?”
“… Thật ạ.”
“Anh nhìn em từ nhỏ đến lớn, vậy mà lại không nhìn ra.” Anh hai cười khẽ: “Giờ em đang ở đâu?”
Lúc này Tiêu Viễn mới hoàn toàn lên tinh thần. Anh ngồi dựa vào đầu giường, ngẩn người nhìn bức tường tồi tàn đối diện ngoài cửa sổ: “Em ổn lắm.”
Anh hai im lặng một hồi: “Anh gửi cho em chút tiền, không đủ thì cứ nói anh.”
Tiêu Viễn hơi cảm động, anh khịt mũi: “Cảm ơn anh hai.”
“Đừng khóc nhè chứ.” Tiêu Dương dịu giọng nói: “A Viễn, em ráng nhịn một chút, chờ anh hai về nắm chắc công ty rồi, cha sẽ không thể ép buộc em nữa.”
“Anh hai đừng ép mình quá, em không sao, chỉ cần anh ổn thì em cũng sẽ ổn thôi.” Tiêu Viễn cắn môi, từ nhỏ anh hai đã nuông chiều anh, sau khi mẹ mất, anh cũng chỉ nghe lời anh trai.
“Em yên tâm, ngày mốt anh về, đến lúc đó lại gọi cho em, đừng có trốn đấy.”
“Dạ, có cần em đi đón anh không?”
“Không cần, em đợi anh đến tìm em.”
Tiêu Viễn cúp điện thoại, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tất cả phiền muộn mấy ngày nay đều bị cuộc điện thoại của anh hai thổi bay. Điện thoại kêu một tiếng, anh hai chuyển hai trăm ngàn tới. Tiêu Viễn nằm trên giường ôm điện thoại cười cả buổi trời.
“Hừ, trên đời chỉ có anh hai là tốt.” Tiêu Viễn vào nhà vệ sinh rửa mặt, thầm nghĩ có tiền rồi, có nên chuyển đến nơi có điều kiện tốt hơn không. Ngẫm lại thì thôi, mới tiêu hết bốn ngàn, tuy có anh hai cho tiền, nhưng bây giờ không như ngày xưa, về sau anh còn phải tự kiếm tiền, phải tiết kiệm một chút, cứ ở đủ ba tháng rồi tính sau.
Lúc đi ra thì thấy trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, đó là số lạ. Tiêu Viễn nhíu mày không định gọi lại, nhưng số ấy lại gọi tới. Anh chần chừ một lúc rồi bấm nghe: “Ai đấy?”
“Tiêu Viễn…”
Đầu bên kia là giọng nữ, Tiêu Viễn vừa nghe đã biết là Hà Thanh Thanh. Anh mệt mỏi xoa xoa ấn đường: “Có chuyện gì không?”
“Hôm qua em trai em hơi bốc đồng, xin lỗi anh.”
“Không sao, dù sao tôi cũng đánh nó rồi.” Tiêu Viễn cũng không để tâm, bình thường anh đều có thù tất báo.
“Em… nghe nói anh bỏ nhà đi rồi, có phải anh… không thích em không?” Hà Thanh Thanh hơi do dự khi hỏi, nói chuyện cũng hơi ngập ngừng.
Hôm qua Tiêu Viễn giữ lại chút mặt mũi cho cô, nên không đề cập đến chuyện kết hôn, nếu hôm nay cô đã gọi đến thì dứt khoát nói rõ một lần vậy: “Ừ.”
Đầu bên kia im lặng một hồi, có tiếng thút thít nghe như đang khóc, Tiêu Viễn thở dài: “Đừng khóc.”
“Do em có chỗ nào không tốt sao…”
“Đó là do tôi, tôi thích đàn ông.”
“Em tưởng… đó chỉ là anh kiếm cớ thôi.”
Tiêu Viễn cười khổ: “Là thật đấy, cô sẽ tìm được người tốt hơn.”
Hà Thanh Thanh đột nhiên như òa lên, khóc nức nở. Tiêu Viễn nghe thấy giọng nói của cô run lên: “Tiêu Viễn, em, em thích anh mười năm rồi…”
Cổ họng Tiêu Viễn hơi nghẹn lại, anh biết Hà Thanh Thanh luôn thích mình, nhưng đáng tiếc đây không phải chuyện có thể miễn cưỡng. Anh im lặng một lúc, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu: “… Rất xin lỗi, nếu cô có cần gì khác, tôi có thể bù đắp…”
Bên kia không nói gì, Hà Thanh Thanh cúp điện thoại, để lại một chuỗi âm báo bận.
Tiêu Viễn nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày, thật lâu sau mới thở dài một hơi.
Hết chương 3.
[1]Trích từ bài thơ
Tương Kiến Hoan kỳ 2 của Lý Dục. Nghĩa là không thể chấm dứt, cũng không thể làm rõ, cho thấy tình cảm còn vương vấn, phức tạp. Nguồn dịch thơ: Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, NXB Văn hoá – Thông tin, 1996.
[2] Con gián trong tiếng hoa là 蟑螂, đọc là Chương Lang, khá giống từ Cường Lang (anh Cường)