Tiêu Viễn bị nắng sáng chói lọi đánh thức, anh lấy tay che mắt, đầu óc mơ hồ, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Di chứng của cơn say khiến anh chẳng biết trời trăng gì.

Tiêu Viễn nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ qua khe mắt, hôm nay hẳn là một ngày thích hợp để phơi nắng.

Những ký ức vụn vặt của đêm qua thong thả lướt qua đầu.

Trong mơ hồ, hình như anh đã hôn Lộc An.

Trái tim Tiêu Viễn hẫng một nhịp, vùng dậy trên giường như xác chết sống lại.

Cẩn thận nhớ lại chuyện đêm qua…

Nghĩ lại thì, anh thực sự đã hôn Lộc An, sau đó thì sao?

Quên rồi.

Còn trước đó thì sao?

Cũng không nhớ nốt.



Tiêu Viễn tái mặt, thân thể cứng ngắc nằm lì trên giường, hai mắt mở to mê mang nhìn đăm đăm tường trắng, đầu óc trống rỗng.



Anh cũng không biết mình đã ngẩn ngơ bao lâu, dù sao mãi đến khi hai mắt khô đến sắp chảy nước mắt, Tiêu Viễn mới hoàn hồn, chớp mắt hai cái.

Qua chốc lát, cuối cùng anh cũng phải miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.

“Trời… đụ…” Tiêu Viễn thở dài yếu ớt, nằm xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà, không thiết sống nữa.

Lúc đó vẻ mặt Lộc An ra sao nhỉ? Không nhìn thấy, ngay cả chuyện người ta đi khi nào cũng không biết.

Lộc An nghĩ gì? Có thấy phản cảm không? Vẫn sẽ để ý đến anh chứ? Hay hắn sẽ tìm anh đánh nhau?

Trong đầu Tiêu Viễn đang giao chiến kịch liệt, một đám người tí hon đang tẩn nhau trong đầu anh.

“Aaa…”

Anh lăn qua lăn lại trên giường trút giận, giống như làm vậy có thể phủi bay chuyện này.

Bây giờ chỉ cần nghĩ đến Lộc An là khó chịu cả người, cực kỳ xấu hổ, còn khó chịu hơn cả việc bắt anh xin lỗi Hà Lãng.

Xấu hổ đến mức anh chẳng còn hứng thú ăn uống.

Hay là giả bộ mất trí nhớ đi.

Tiêu Viễn chống cằm cảm thấy kế này có thể thực hiện được, nhưng lát sau lại lắc đầu bác bỏ.

Như thế thì tuỳ tiện quá.

Nếu không giả vờ mất trí nhớ thì phải nói thật à?

Tiêu Viễn cau mày lắc đầu, vậy thì quá xấu hổ.

Tỏ tình ngay tại chỗ luôn?

Với tính cách của Lộc An, không tìm anh đi vài đường quyền thì cũng giã anh một trận.

“…”

Tiêu Viễn cau mày suy tư cả buổi.

Chắc là không đến mức đánh nhau đâu, dù sao mình cũng chăm sóc hắn lâu như vậy…

Anh mặt mày ủ dột, khuôn mặt nhăn như trái khổ qua.

Lại nhớ ra hôm nay Lộc An đi giao đồ ăn rồi.

Không sao, không sao, ít nhất có thể giúp anh bớt một ngày xấu hổ…

Nhưng cũng không chờ anh xấu hổ một mình lâu lắm, Tiêu Dương đã gọi đến.

“Trưa nay nấu cơm cho em nhé?” Tiêu Dương hỏi.

Tiêu Viễn ậm ừ đáp.

“Chuyện gì? Sao ỉu xìu vậy?”

Tiêu Viễn hắng giọng: “Không sao, lát nữa em qua.”

Cúp điện thoại, anh bơ phờ đi rửa mặt.

Vừa đánh răng vừa nghĩ ngợi miên man.

Từ nhỏ anh đã ưa gây chuyện như đứa côn đồ, nhưng lớn thế này rồi, đây vẫn là lần đầu thích một ai đó.

Tuy trước kia thường nói với đám bạn bè rằng thích ai thì phải bày tỏ, nếu bị từ chối thì cứ dùng vũ lực.

Nhưng đến lượt mình thì hình như vô dụng rồi.

Tiêu Viễn ngước nhìn mình trong gương thở dài.

Thực ra anh rất muốn nói chuyện thẳng thắn với Lộc An, nhưng anh sợ bị từ chối.

Khi đã đến nhà Tiêu Dương, Tiêu Viễn vẫn bộ dạng ủ ê như thế.

Tiêu Dương nhìn anh, tặc lưỡi: “Nhìn em thế này, không biết còn tưởng em thất tình đấy.”

“…” Tiêu Viễn buồn bực nhìn anh hai một cái, ngồi vào bàn ăn chờ cơm.

Tiêu Dương làm ba món ăn và một canh, tất cả đều là món Tiêu Viễn thích.

Tiêu Dương vừa xới cơm cho anh vừa hỏi: “Nói nghe nào, cái mặt xúi quẩy này là sao.”

“Chưa tỉnh ngủ ấy mà.” Tiêu Viễn thở dài.

Tiêu Dương hừ một tiếng: “Em nghĩ anh là trẻ con ba tuổi hả?”

Tiêu Viễn im lặng cúi đầu ăn cơm.

“Em không chịu nói à, có liên quan đến người tên… Lộc An phải không?” Tiêu Dương bắt đầu thong thả dùng bữa.

“…” Tiểu Viên nghẹn họng, ho khan hồi lâu không dừng được: “Khụ khụ khụ…”

Tiêu Dương múc cho anh chén canh, nói chắc nịch: “Xem ra đúng là vì Lộc An rồi.”

Tục ngữ có câu, không ai hiểu con bằng cha.

Huynh trưởng như cha, người xưa không gạt mình… Tiêu Viễn nghĩ thầm, nhưng vẫn im lặng.

“Không đùa à?” Tiêu Dương tặc lưỡi: “Trò đùa vô dụng rồi.”

Tiêu Viễn xấu hổ, ngẩng đầu trừng anh hai: “Anh để yên cho em ăn cơm được không?”

“…” Tiêu Dương không thèm nói nữa, cúi đầu ăn cơm, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn anh.

Ăn xong, Tiêu Viễn theo lệ cũ đi rửa chén.

Khi trở lại phòng khách, Tiêu Dương đang ngồi trên sô pha, trên bàn có một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

“Lại đây.” Tiêu Dương nói mà không ngẩng đầu lên.

“Đây là… cho em à?” Tiêu Viễn chỉ vào chiếc hộp nhỏ trên bàn.

Tiêu Dương ừ một tiếng: “Chậu rửa chân lần trước dùng cũng được, đây xem như quà đáp lễ.”

Tiêu Viễn cười khúc khích mãi, lấy hộp mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ xa xỉ.

Anh ngẩn người: “Cái đồng hồ này nhìn quen quen…”

“Lần trước em bảo đồng hồ của anh đẹp mà, gần đây nhà thiết kế này xuống núi rồi, anh mời người ta thiết kế cho em một chiếc.” Tiêu Dương giúp anh đeo đồng hồ lên cổ tay.

Đây là một chiếc đồng hồ bạch kim, gờ nạm một vòng kim cương, mặt số có khắc hoa văn xoắn ốc, hoa văn khắc dưới lớp men trong suốt màu xanh lam, mặt trong dây đồng hồ còn có chữ cái đầu tên Tiêu Viễn.

Cảm giác lành lạnh làm mát da thịt anh.

Tiêu Viễn sờ sờ chiếc đồng hồ trên cổ tay, anh nhớ đến chiếc đồng hồ anh hai từng đeo, rất đắt tiền.

Anh tháo đồng hồ ra không chút do dự: “Anh hai, cái này đắt quá…”

“Anh nói rồi, quà đáp lễ mà.” Tiêu Dương dừng động tác của anh.

Tiêu Viễn thở dài: “Anh à, có phải cha nói hết với anh rồi không?”

“Khen em thôi, nói em độc lập rồi.” Tiêu Dương mỉm cười.

“Thôi đi, ổng không quay ra chửi em là được rồi.” Tiêu Viễn cau mày.

Từ nhỏ anh đã lớn lên dưới đủ loại bắt bẻ của Tiêu Hà, cuối cũng vẫn không thể thành người như Tiêu Hà muốn.

“Chẳng biết có phải con ruột không nữa.” Tiêu Viễn lầm bầm: “Ai lại ép con trai mình lấy vợ chứ?”

Vẻ mặt Tiêu Dương cừng đờ: “A Viễn, cha…”

“Anh hai, em đã nói không xin tiền anh thì sẽ không xin, anh đừng cố thuyết phục em.” Tiêu Viễn ngắt lời anh hai: “Em đã hơn hai mươi tuổi rồi, sẽ không chết đói đâu.”

“…” Tiêu Dương nhìn anh hồi lâu, đoạn khẽ thở dài: “Được rồi, tùy em thôi, em lớn rồi. Nhưng em vẫn giữ chiếc đồng hồ này đi, coi như quà sinh nhật, anh tặng sớm.”

Sinh nhật của Tiêu Viễn vào ngay Tết Nguyên Tiêu, còn gần một tháng nữa.

“Cho em sớm vậy á?”

“Đến lúc đó, nếu rảnh sẽ mời em ăn cơm, không rảnh thì thôi. Chắc Tết em cũng không về đâu.”

“Anh.” Tiêu Viễn nhớ ra một chuyện: “Chuyện lúc trước anh nói trên điện thoại… Ý anh là, anh muốn đối đầu với cha à?”

“Trước kia hả? Anh đã nói gì thế?” Tiêu Dương nghi hoặc nhìn anh.

Khi đó Tiêu Viễn vừa bỏ nhà đi không lâu, Tiêu Dương gọi điện hỏi thăm, lúc đó anh cũng không để ý lắm, nhưng xét xem năm nay Tiêu Dương bận rộn như thế nào thì đúng là có chuyện lớn.

“Đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Dương vuốt tóc anh: “Chúng ta là người một nhà mà, chủ yếu là gần đây bận chuyện hợp tác với nhà họ Hà thôi.”

Tiêu Viễn thắc mắc: “Em đào hôn rồi, vẫn hợp tác được hả?”

“Anh tự có cách.” Tiêu Dương mỉm cười.

Hai anh em ngồi tán dóc trên sô pha cả buổi, đến khi nhìn đồng hồ mới giật mình phát hiện đã qua trưa.

“Mình ra ngoài ăn tối đi, sau đó đưa em về.” Tiêu Dương nói: “Hay là ngủ lại chỗ anh luôn?”

Hôm nay là Tết Nguyên Đán, dù đối mặt với Lộc An sẽ rất xấu hổ, nhưng Tiêu Viễn vẫn muốn đến gặp hắn.

Anh nhe răng với anh hai: “Không được, em ngồi một lát rồi về.”

Tiêu Dương cũng không giữ anh lại nữa, thay quần áo rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài, Tiêu Viễn theo sau anh hai.

“Đúng rồi, có muốn anh mua xe cho không, nhìn em bắt taxi mỗi ngày thấy mệt quá.” Tiêu Dương thắt dây an toàn rồi khởi động xe.

“Không cần đâu anh.” Tiêu Viễn lên xe, ngồi xuống, mở cửa sổ: “Chỗ em ngay cả bãi đậu xe cũng không có.”

“…” Tiêu Dương bĩu môi ngán ngẩm.

Gió từ cửa sổ xe tràn vào khiến Tiêu Dương rùng mình: “Này, đóng cửa sổ lại, em không lạnh à, máy sưởi cũng chạy hết nổi rồi kìa.”

Tiêu Viễn lại đóng cửa kính xe, nhỏ giọng lầu bầu: “Buổi trưa còn có nắng mà.”

Thời tiết bên ngoài lạnh như vậy, Lộc An chạy xe điện giao đồ ăn, không biết có bị cảm hay không.

Hết chương 21

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play