Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn, sau đó mím mím môi như đang nhấm nháp dư vị của nụ hôn vừa nãy, sau một hồi lâu mới đỏ tai hỏi: "Thanh Hàn, hôm nay tôi xem trên mạng, họ nói 1 0 gì đó, chúng ta ai 0 ai 1 nha?".

Lâm Thanh Hàn nhịn cười nhìn bộ dạng nghiêm túc học hỏi của Thẩm Tiện, ngoắc ngoắc tay với Thẩm Tiện, Thẩm Tiện ngoan ngoãn nhích lại gần.

"Muốn biết hửm?". Lâm Thanh Hàn nhướng mày hỏi Thẩm Tiện.

Thẩm Tiện vội vàng gật gật đầu, có vẻ rất chăm chỉ hiếu học.

"Vậy, đêm nay chúng ta đi phòng ngủ phụ đi, em sợ đánh thức Điềm Điềm". Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhìn Thẩm Tiện, nói.

"À, được, nhưng mà Điềm Điềm ngủ một mình có được không?". Thẩm Tiện có chút lo lắng cho nhóc con.

"Đương nhiên là được, Điềm Điềm lúc 4 tuổi rưỡi đã biết ngủ một mình, trong nhà có đèn đêm không? Bật thêm mấy cái đèn đêm trong phòng khách cho Điềm Điềm là được rồi".

"Có chứ". Lúc nói chuyện Thẩm Tiện vẫn còn hơi khó hiểu, tại sao hai người sẽ đánh thức nhóc con? Không phải chỉ trò chuyện một lát thôi sao?

Nhưng khó hiểu thì khó hiểu, Thẩm Tiện vẫn nghe lời Lâm Thanh Hàn mà bật thêm mấy cái đèn đêm trong phòng khách, như vậy nhóc con muốn đi vệ sinh cũng sẽ không sợ tối, xong xuôi mọi chuyện Thẩm Tiện mới cùng Lâm Thanh Hàn đi vào phòng ngủ phụ.

Đến khi bước vào phòng ngủ, Thẩm Tiện cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, bây giờ trong phòng chỉ còn lại cô và Lâm Thanh Hàn.

Thẩm Tiện ngước mắt lên thì thấy Lâm Thanh Hàn đang nhìn mình, Thẩm Tiện có chút bối rối không biết làm gì, quyết định lên giường nằm trước.

Lâm Thanh Hàn nhịn cười xốc phần chăn còn lại lên, cô không nằm lên phần giường còn trống mà tiến đến trước mặt Thẩm Tiện, Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn lại gần, cả cơ thể đều cứng lại.

Lâm Thanh Hàn khẽ cười ôm lấy eo Thẩm Tiện, tìm một tư thế thoải mái dựa vào ngực Thẩm Tiện, cảm giác được cơ thể Thẩm Tiện đang cứng đờ, Lâm Thanh Hàn mỉm cười chọt chọt cằm cô, "Thả lỏng một chút, em là vợ chị chứ không phải cọp cái, chị sợ cái gì?".

Vừa nhắc đến chữ vợ thì nội tâm đang sôi trào của Thẩm Tiện thoáng trầm xuống một chút, bĩu môi nói: "Thanh Hàn, em cư xử với tôi như vậy, có phải là vì tôi giống vợ em không? Vậy bây giờ cô ấy ở đâu? Em, em còn thích cô ấy sao?".

Lâm Thanh Hàn nhìn biểu cảm đáng thương của Thẩm Tiện, trong lòng lại ngọt ngào như mật, Thẩm Tiện đang tự ghen tị với chính mình sao?

"Sao nghe vị gì ê ẩm thế nhỉ? Để em ngửi xem nhà ai làm đổ bình dấm chua đây?". Lâm Thanh Hàn thoáng ngửa đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên má Thẩm Tiện.

*Note: Bên Trung họ thường cụm từ ăn dấm để chỉ ai đó ghen tỵ, nên ở đây "xem ai làm đổ bình dấm chua" tức là xem ai đang ghen tị.

Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn còn cười được, tiếp tục nói: "Thanh Hàn, tôi không nói giỡn, em nói cho tôi nghe được không? Tôi muốn biết, nếu em còn thích cô ấy, tôi nhất định sẽ không chen chân vào tình cảm giữa hai người".

Lâm Thanh Hàn dựa vào lòng Thẩm Tiện thở dài, "Được rồi, để em kể cho chị một câu chuyện rất dài, có một người phụ nữ sống đơn thân cùng cô con gái 4 tuổi rưỡi của mình, vợ trước của cô ấy là một tên cặn bã chỉ biết lừa tiền, gây chuyện, bỗng nhiên có một ngày, vợ trước của cô ấy giống như thay đổi thành một người khác, không chỉ đối xử với bé con rất tốt mà còn trở nên rất đáng tin cậy, cũng rất tri kỷ, chị ấy thay đổi cách cư xử với mọi người, dùng phương thức của riêng mình để chăm sóc những người bên cạnh, sau đó còn thành lập một công ty, rồi chúng ta có thêm một tiểu bảo bảo".

Thẩm Tiện càng nghe càng ghen tị, Thanh Hàn rõ ràng còn thích vợ trước của em ấy, Thẩm Tiện có chút mất mát nói: "Thanh Hàn, tôi hiểu rồi, vậy, tôi trở về ngủ cùng Điềm Điềm đây, em yên tâm, tôi nhất định sẽ không quấy rấy em nữa".

Lâm Thanh Hàn thấy bộ dạng thất vọng của Thẩm Tiện, gắt gao ôm chặt eo cô, không cho cô động đậy, "Đừng gấp nha, em còn chưa kể xong đâu, thật ra người trở nên tốt lên không phải vợ trước của em, mà là chị, chị trùng hợp xuyên vào cơ thể của chị ta, vậy nên, người đối xử với Điềm Điềm rất tốt chính là chị".

Thẩm Tiện nghe xong thì hoang mang, rõ ràng cô vẫn luôn ở đây, sao có thể xuyên đến cơ thể người khác?

"Thanh Hàn, có phải em nhầm lẫn gì rồi không, tôi vẫn luôn ở đây, sao có thể xuyên đến cơ thể người khác?". Thẩm Tiện nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khó tin.

"Em và Điềm Điềm cũng từ thế giới kia xuyên qua đây, nếu không sao em và con lại ăn mặc mỏng manh như vậy đi trong trời tuyết, nhưng cũng may là gặp được chị, Thẩm Tiện, tuy là có rất nhiều chuyện chị không nhớ rõ, nhưng chị lại chưa từng quên đi sự săn sóc mà chị dành cho em và Điềm Điềm". Lâm Thanh Hàn dịu dàng nói.

Thẩm Tiện đỏ hai bên tai, vẫn không quá chắc chắn mà hỏi lại Lâm Thanh Hàn: "Thật sao?".

"Đương nhiên là thật, em sẽ không lừa chị, có ngốc hay không, tự ghen với chính mình?". Lâm Thanh Hàn khẽ cười, hôn lên khóe môi Thẩm Tiện, sau đó nhìn thấy Thẩm tiểu bạch thỏ như một con tôm bị luộc chín, cả cơ thể đều trở nên đỏ bừng.

Thẩm Tiện mím môi, giống như Lâm Thanh Hàn nói, cô đã không nhớ rõ những chuyện từng xảy ra với Lâm Thanh Hàn và nhóc con, vậy nên vừa nãy Lâm Thanh Hàn hôn lên khóe môi cô cũng là nụ hôn đầu đời của cô, cô ngại ngùng không dám nhìn Lâm Thanh Hàn.

Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện ngại ngùng, tiếp tục trêu ghẹo Thẩm Tiện, "Vừa nãy không phải chị muốn biết ai là 0 ai là 1 sao? Trước đây chúng ta ở bên nhau, chị lúc nào cũng làm 0 nha".

Thẩm Tiện có chút hoảng loạn, cũng có chút ngại ngùng mà giương mắt nhìn Lâm Thanh Hàn, "Hả? Tôi là 0 sao?".

"Đúng rồi, chị nhìn xem, chị hay ngại ngùng như vậy, có thể làm 1 sao?". Lâm Thanh Hàn tiếp tục lừa dối.

Thẩm Tiện nhìn Lâm Thanh Hàn vài lần, "Cũng, cũng đúng". Ngay sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi là 1".

Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực Thẩm Tiện, đưa tay lên chọt chọt má cô, khẽ cười nói: "Cái đồ hay ngại ngùng như chị còn muốn làm 1? Rõ ràng là một bé 0 mềm mại đáng yêu nha".

Lỗ tai Thẩm Tiện đỏ rực, nhưng đối với cô mà nói, nếu người kia là Thanh Hàn, vậy cô làm 0 cũng không sao.

Thẩm Tiện suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Vậy Thanh Hàn, vừa nãy em mới nói chuyện con cái là sao? Con của hai chúng ta?".

"Đúng vậy, bảo bảo tên là Nhất Nam, ở thế giới kia giới tính được chia làm sáu loại, Alpha và Omega có thể sinh con giống như một cặp nam nữ bình thường, nhưng không biết tại sao, bảo bảo không có đến đây cùng em và Điềm Điềm, nhưng chị cũng không cần lo lắng, bảo bảo có ông bà chăm sóc, sẽ không có việc gì". Lâm Thanh Hàn giải thích.

Thẩm Tiện gật gật đầu, nhưng thật ra cô vẫn chưa hiểu hết, dù sao lượng tin tức có hơi nhiều, cô cũng cần thời gian để tiêu hóa chúng, hơn nữa, như lời Thanh Hàn nói, cô là bé 0 mềm mại đáng yêu?

Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dạng suy tư của Thẩm Tiện thì cảm thấy Thẩm tiểu bạch thỏ nhà cô quá đáng yêu, cô còn chưa nói được mấy câu mà Thẩm tiểu bạch thỏ đã sắp chấp nhận việc bản thân là 0, Lâm Thanh Hàn nghĩ đến đây liền muốn cười.

Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn cười trộm, lấy lại tinh thần, tò mò hỏi: "Thanh Hàn, em cười cái gì vậy?".

"Không có gì, thấy chị đáng yêu nên muốn hôn chị". Lúc nói chuyện, ánh mắt Lâm Thanh Hàn vẫn luôn nhìn chăm chú vào đôi môi Thẩm Tiện.

Thẩm Tiện có hơi ngại ngùng, Lâm Thanh Hàn dựa vào ngực cô đã đủ làm cô căng thẳng, bây giờ Thanh Hàn còn nhìn chằm chằm cô, Thẩm Tiện cảm thấy cực kỳ căng thẳng, hôm nay cô còn chưa kịp học cách để làm một bé 0 mềm mại đáng yêu đâu!

Bây giờ Thẩm Tiện đã chấp nhận sự thật bản thân là 0, có hơi ngại ngùng nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, cô cũng không biết Thanh Hàn thích chủ động hơn hay thích thụ động hơn, Thẩm Tiện lấy hết can đảm hôn lên má Lâm Thanh Hàn một cái rồi lùi về sau.

Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn Thẩm Tiện, mỉm cười hôn hôn cô, thật ra Lâm Thanh Hàn cũng có chút căng thẳng, dù sao cô cũng chưa làm 1 bao giờ, nhìn bộ dạng Thẩm Tiện ngoan ngoãn chờ cô hôn, Lâm Thanh Hàn cảm thấy tan chảy, mặc dù hai người không có tin tức tố, nhưng sự hấp dẫn của đối phương vẫn không hề bị ảnh hưởng, bầu không khí dần tràn đầy diễm sắc.

Lúc đầu Thẩm Tiện chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào một đám mây mềm mại, môi của Lâm Thanh Hàn rất mềm, nụ hôn này thơm ngát ngòn ngọt, nhưng sau đó Thẩm Tiện không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này, bởi vì Lâm Thanh Hàn đang khiến nụ hôn trở nên nồng cháy hơn.

Hơi thở của hai người dần trở nên dồn dập, Lâm Thanh Hàn thoáng lùi về phía sau một chút, nhưng cô không cho Thẩm Tiện thời gian để thở dốc, hàng loạt nụ hôn khác rơi xuống trán và chóp mũi Thẩm Tiện, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn lất phất rơi xuống, hạt mưa men theo khung cửa sổ chảy xuống, tạo nên cảnh đẹp mông lung dưới ánh trăng, mưa phùn lướt qua tấm kính trơn trượt, để lại trên đó những dấu vết mờ mịt, ái muội, bỗng nhiên, hạt mưa trở nên dày đặc, va chạm vào tấm kính rồi những hạt nước văng ra tung tóe, hơi nước giữa đêm trăng lại càng dày đặc, mưa cũng ngày càng nặng hạt, những giọt mưa gần như lấp kín khung cửa, phải đến một giờ sau mưa mới tạnh dần, chỉ là những dấu vết do hạt mưa lưu lại vẫn chưa kịp tan biến.

Lâm Thanh Hàn dựa vào người Thẩm Tiện, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm làm nũng: "Phù, làm 1 mệt mỏi quá, biết vậy không làm 1 đâu, nằm đó thoải mái hơn".

Thẩm Tiện bị lăn lộn một hồi lâu cũng có chút mệt, hơn nữa Lâm Thanh Hàn lẩm bẩm rất nhỏ giọng, Thẩm Tiện không nghe rõ, "Thanh Hàn, em nói cái gì?".

Lâm Thanh Hàn chịu đựng ấm ức, ở trong lòng tự nhắc nhở bản thân rằng bây giờ mình là 1, uể oải nói: "Không có việc gì, sợ chị mệt mỏi, đi ngủ sớm đi".

"Ồ ồ, được, Thanh Hàn ngủ ngon". Thẩm Tiện nói, sau đó thật sự nhắm mắt lại, vì thế Thẩm Tiện không nhìn thấy hình ảnh Lâm Thanh Hàn nằm trong ngực cô, dùng ánh mắt u oán nhìn cô.

Lâm Thanh Hàn nghĩ, nếu biết trước là mệt như vậy cô sẽ không giả làm 1, làm 1 có cái gì tốt? Mệt như vậy, hơn nữa cô cũng rất muốn Thẩm Tiện, muốn bị Thẩm Tiện ngủ, bây giờ thì hay rồi, gió cũng chém tanh bành rồi, làm sao mở miệng để kêu Thẩm Tiện đè cô đây? Lâm Thanh Hàn muốn khóc, bây giờ cô chỉ muốn làm bé 0 mềm mại đáng yêu của Thẩm Tiện thôi.

Sáng hôm sau, lúc Thẩm Tiện tỉnh lại thì đã hơn 8 giờ, cô vừa mở mắt liền nhìn thấy Lâm Thanh Hàn đang chui vào ngực mình làm ổ, Thẩm Tiện nhìn thấy Lâm Thanh Hàn, khóe môi không tự giác mà nhếch lên.

Còn chưa kịp ngắm kĩ Lâm Thanh Hàn thì chuông điện thoại vang lên khiến Thẩm Tiện giật mình, thấy là cuộc gọi của Phó Vũ Đồng, Thẩm Tiện bắt máy, "Vũ Đồng, có chuyện gì sao?".

Phó Vũ Đồng sợ ngây người, không phải Boss nói sáng nay mở cuộc họp, gọi mấy người phụ trách tới để tổng kết công việc sao?

"Giám đốc, không phải cô nói muốn mở họp vào sáng nay sao?". Phó Vũ Đồng cẩn thận hỏi.

Lâm Thanh Hàn vốn dĩ đã không vui chuyện tối qua, bị tiếng chuông điện thoại của Thẩm Tiện đánh thức lại càng không vui, hơn nữa tay phải của cô đau, chui vào ngực Thẩm Tiện lẩm bẩm làm nũng: "Thẩm Tiện, ai gọi cho chị vậy? Em muốn ngủ ~".

"Được được được, tôi không nói nữa, được không?". Thẩm Tiện nhẹ giọng an ủi con mèo xù lông Lâm Thanh Hàn, sau đó nói với Phó Vũ Đồng: "Dời lại trước, có chuyện gì ngày mai nói, hôm nay cô giúp tôi quản lý công ty đi". Thẩm Tiện nói xong liền cúp máy.

Trong lúc Thẩm Tiện nói chuyện điện thoại thì Lâm Thanh Hàn chui vào ngực Thẩm Tiện làm ổ rồi nhỏ giọng làm nũng, vì thế mà Phó Vũ Đồng cũng nghe được một ít, cô gọi điện cho Thẩm Tiện xong liền cảm thấy không ổn, hình như vừa nãy cô đã làm phiền giám đốc?

Giọng nữ trong điện thoại hẳn là người đã tới công ty ngày hôm qua - cô Lâm, Phó Vũ Đồng cảm thấy Boss của bọn họ đã bị cô Lâm bắt chẹt, lần sau nhìn thấy cô Lâm phải cung kính hơn mới được.

Thẩm Tiện cúp điện thoại xong thì thấy Lâm Thanh Hàn rầm rì cọ cọ vào cổ mình làm nũng, không biết là do cảm thấy uất ức hay do chưa tỉnh ngủ, khóe mắt Lâm Thanh Hàn đỏ lên, Thẩm Tiện ngắm nhìn cô một hồi thì đỏ lỗ tai.

Người trong ngực cô vẫn tiếp tục cọ cọ, lẩm bẩm nói: "Thẩm Tiện, ngón tay của em nhức quá, chị xoa xoa cho em, hức, em không muốn làm 1, làm 1 mệt mỏi quá, sau này chị làm 1 được không?".

Thẩm Tiện một tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Lâm Thanh Hàn, một tay nắm đầu ngón tay Lâm Thanh Hàn xoa xoa, có chút tò mò hỏi: "Làm 1 cũng đổi được sao?".

Lâm Thanh Hàn đáng thương rầm rì, "Sao không được, trước giờ em làm 1 lâu vậy rồi, sau này chị làm 1 được không?".

"Được được Thanh Hàn muốn sao cũng được". Thẩm Tiện nhẹ giọng dỗ dành, trong đầu suy nghĩ, nếu để cô làm 1, hình như cũng không tồi nha!

Thấy Thẩm Tiện đồng ý Lâm Thanh Hàn mới không còn ấm ức nữa, cũng không còn giận dỗi như vừa nãy, thoáng chồm người lên để hôn môi Thẩm Tiện một cái, "Vậy, bây giờ chúng ta thực hành một chút?".

Thẩm Tiện nhìn ngoài cửa sổ, có hơi do dự: "Nhưng mà giờ này..."

"Chị không muốn đúng không?". Thẩm Tiện còn chưa nói xong đã bị Lâm Thanh Hàn ngắt lời, lúc nói chuyện Lâm Thanh Hàn còn nhướng mày nhìn Thẩm Tiện.

"Không có, không có, tôi đương nhiên muốn". Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn có vẻ như muốn thực hành thật, cô đỏ tai hôn lên môi Lâm Thanh Hàn.

Lúc hai người nghỉ ngơi một lần nữa thì đã là chuyện của một tiếng sau.

Nhóc con tối hôm qua chơi cầu trượt đến mệt mỏi rã rời, khi bé con ngủ dậy thì cũng đã hơn 9 giờ sáng, bé con xoa xoa mắt, quay qua nhìn thì thấy mẹ và mommy không còn ở bên cạnh nữa, nhóc con có hơi ảo não, đều do bản thân ngủ nhiều quá, mẹ và mommy đều thức dậy trước.

Nhóc con mặc chiếc áo ngủ hình mèo con, ngoan ngoãn thức dậy, mang theo đầu tóc bù xù lon ton chạy ra ngoài, đi WC xong thì chạy quanh một vòng tìm mẹ và mommy, thấy trong nhà bếp và phòng khách đều không có bóng dáng hai người, nhóc con có hơi lo lắng, dù sao bé cũng chỉ mới 5 tuổi, nhóc con quẹt miệng nhỏ, đứng trong phòng khách kêu to: "Mẹ, mommy, Điềm Điềm dậy rồi, hu hu, hai người đi đâu rồi ~".

Nhóc con vừa gọi mẹ và mommy vừa đi vào từng phòng để tìm, lúc nhóc con tìm được Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn thì hai người đang luống cuống tay chân mặc quần áo vào.

Nhóc con đứng ở cửa, xuyên qua khe cửa hỏi: "Mẹ, mommy, sao mẹ và mommy ở phòng này vậy?".

"À, cái này, hôm qua mommy bị cảm, sợ lây bệnh cho Điềm Điềm nên đổi phòng ngủ". Thẩm Tiện thuận miệng bịa chuyện, trong lúc nói chuyện, cô và Lâm Thanh Hàn cũng mặc quần áo xong.

Nhóc con quẹt quẹt miệng, có hơi tò mò hỏi: "Nhưng mà tại sao mẹ cũng ở đây?".

"Mẹ là người lớn, không sợ bị lây bệnh". Thẩm Tiện tiếp tục bịa chuyện.

Nhóc con gật gật đầu, nhưng bé vẫn chưa hiểu lắm, bé muốn hỏi là tại sao mẹ và mommy ngủ cùng nhau?

Nhưng nhóc con còn chưa kịp hỏi tiếp thì Thẩm Tiện đã ôm nhóc con lên, mỉm cười nói: "Lát nữa làm tôm hấp muối cho Điềm Điềm chịu không? Mommy dùng tôm tít làm, dai ngon ngọt thịt, ăn rất ngon".

"Dạ, Điềm Điềm muốn ăn tôm tôm ~". Quả nhiên, nhóc con nghe tới đồ ăn liền quên mất vừa nãy bản thân còn muốn hỏi cái gì, dù gì cũng không quan trọng bằng tôm tôm.

Thẩm Tiện thấy nhóc con không hỏi nữa mới nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn, phát hiện Lâm Thanh Hàn cũng giống mình, đang thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play