Dư Thanh Uyển đi vài bước đến trước mặt Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm, khóe môi hơi gợi lên, cao giọng mà gọi Lâm Thanh Hàn: "Cô Lâm, thật là trùng hợp, lại gặp mặt, cô có để ý nếu tôi ngồi đây không?".
Lâm Thanh Hàn ngồi ở phía ngoài, ghế phía trong tuy không có ai nhưng phải cần Lâm Thanh Hàn đứng lên mới có thể đi vào, Thẩm Điềm ngồi ghế dựa đối điện, bên cạnh bé là mấy chiếc túi vừa rồi Lâm Thanh Hàn thả xuống, vì thế Dư Thanh Uyển muốn ngồi cùng hai người chỉ có thể kêu Lâm Thanh Hàn đứng dậy cho cô ta đi vào.
Lâm Thanh Hàn nhíu mày, trung tâm thương mại lớn như vậy mà trong thời gian ngắn đã gặp mặt hai lần? Ai sẽ tin là trùng hợp?
Lâm Thanh Hàn cũng không muốn tốn thời gian với Dư Thanh Uyển, "Để ý, cô Dư nếu không có việc gì thì làm tốt việc của mình đi, đừng chú ý người khác nhiều quá".
Dư Thanh Uyển như là nghe được chuyện gì đó buồn cười, một tay che miệng cười khẽ, "Ồ, cô Lâm thật biết nói giỡn, tôi với Thẩm Tiện sao có thể gọi là người khác? Chúng tôi rất quen thuộc là đằng khác".
Lâm Thanh Hàn bị giọng điệu của Dư Thanh Uyển làm cho buồn nôn, trong lòng cũng dần cảm thấy bực bội, Thẩm Tiện thay đổi cũng chỉ là chuyện mấy tháng nay, trước đó Thẩm Tiện và Dư Thanh Uyển là quan hệ gì thật ra cô cũng không biết.
Dư Thanh Uyển thấy sắc mặt Lâm Thanh Hàn thay đổi thì càng trở nên đắc ý, "Sao rồi? Cô Lâm sợ? Sở dĩ Thẩm Tiện vừa rồi cư xử với tôi như vậy chỉ đơn giản là còn đang giận tôi, cô không biết trước đó chị ấy tốt với tôi cỡ nào, muốn cái gì thì cho cái đó, Alpha mà, dễ nóng nảy, nhưng để tôi dỗ dành vài câu là tốt rồi".
Lâm Thanh Hàn hừ một tiếng, nói: "Đó là trước kia, bây giờ Thẩm Tiện tính cách rất tốt, chị ấy cũng không thích loại như cô".
"Thích người như tôi hay không thì phải thử mới biết được". Dư Thanh Uyển khẽ cười một tiếng, không để bụng lời Lâm Thanh Hàn nói.
Trong lúc Dư Thanh Uyển nói chuyện thì Thẩm Tiện đã quay trở lại, thấy Thẩm Tiện đi đến Dư Thanh Uyển liền thay đổi bộ mặt, cười nói với Thẩm Tiện: "Thẩm Tiện, em vừa rồi ở bên này dạo thì gặp được cô Lâm nên tâm sự vài câu".
Thẩm Tiện nhíu mày, lạnh mặt nhìn Dư Thanh Uyển, nói: "Cô có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, trung tâm thương mại lớn như vậy mà trong thời gian ngắn đụng mặt hai lần? Nói là trùng hợp ai tin?".
Sắc mặt Dư Thanh Uyển cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ đến Thẩm Tiện vậy mà nói thẳng ra, trong lúc nhất thời cô ta có chút không biết nói tiếp cái gì.
Nhưng Lâm Thanh Hàn không nhịn được mà phụt cười một tiếng, nhướng máy nhìn Dư Thanh Uyển một cái, "Cô Dư, xem ra là Thẩm Tiện không thích".
"Cô, cô đừng đắc ý quá sớm". Dư Thanh Uyển trừng mắt nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, sau đó nhìn về phía Thẩm Tiện, "Thẩm Tiện, tôi hỏi lại chị lần nữa, tôi có mấy câu muốn nói với chị, chị có đi cùng tôi không".
Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng: "Cô có muốn nói một trăm câu tôi cũng không đi, chị hai, có bệnh thì đi xem bác sĩ sớm chút đi, coi chừng chữa không kịp, đừng ở đây làm tốn thời gian của chúng tôi".
"Thẩm Tiện! Chị, tốt, khá lắm, sẽ có lúc chị khóc lóc cầu xin tôi". Trước đó nguyên thân luôn là tên hèn mọn theo đuổi Dư Thanh Uyển, bây giờ cô lại ở trước mặt mọi người làm Dư Thanh Uyển mất mặt, Dư Thanh Uyển tức giận đến đỏ hốc mắt, xoay người đi ra khỏi quán nước, chỉ là tốc độ của cô ta rất chậm để Thẩm Tiện có thể đuổi theo cô ta, kết quả là cô ta đi vài phút, tới một nơi cách quán nước không xa, Thẩm Tiện vẫn không có bóng dáng.
Dư Thanh Uyển quay đầu nhìn về phía mấy người Thẩm Tiện trong quán nước, Thẩm Tiện đang nghiêng người về phía Lâm Thanh Hàn, không biết đang nói cái gì.
Dư Thanh Uyển vừa đi, lông mày đang nhíu chặt của Thẩm Tiện mới thoáng giãn ra, thấy bên cạnh Lâm Thanh Hàn đặt một ly milkshake, thò lại gần nói: "Thanh Hàn, để tôi đi vào một chút nha, ly kia là gọi cho tôi đúng không?".
Lâm Thanh Hàn giương mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, "Không phải chị nói chuyện với Dư Thanh Uyển rất hay sao? Tôi thấy chị mồm mép rất nhanh, giống như không cần uống nước".
Thẩm Tiện nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, lại không phải tôi muốn nói chuyện với cô ta, là cô ta da mặt dày một hai phải đi theo, hơn nữa không phải cô ta đã bị tôi đuổi đi rồi sao?".
Lâm Thanh Hàn muốn hỏi Thẩm Tiện một chút, vậy mấy năm trước thì sao? Chị thật sự thích Dư Thanh Uyển như vậy sao? Lời nói đã đến bên miệng nhưng Lâm Thanh Hàn lại không nói gì, đứng dậy cho Thẩm Tiện đi vào.
Thẩm Tiện ngồi vào bên trong uống mấy ngụm milkshake, sau đó cười đùa với nhóc con, "Điềm Điềm có vui không? Pudding ăn ngon không?".
Thẩm Điềm gật đầu, nũng nịu nói: "Pudding ăn ngon, nhưng mà Điềm Điềm không thích cái dì kỳ lạ vừa rồi, dì ấy thật phiền ~ mẹ không vui".
"Ừ, sau này chúng ta cách xa cái dì kỳ lạ đó một chút được không? Mommy cũng thấy cô ta phiền". Thẩm Tiện cười nói với nhóc con, xoay mặt nhìn Lâm Thanh Hàn, thấy trên mặt Lâm Thanh Hàn hoàn toàn không có chút ý cười.
Cô cũng rất vô tội mà, chính là nguyên thân tạo ra tình trạng rối rắm này, vốn dĩ hôm nay cả nhà đi dạo rất vui vẻ, bây giờ lại trở thành bộ dạng này.
"Thanh Hàn, người đáng ghét đã đi rồi, đừng không vui được không, chúng ta còn muốn dắt Điềm Điềm đi ăn cơm mà". Thẩm Tiện nhích nhích lại gần phía Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn mím môi không nói câu nào nhưng sắc mặt lại tốt hơn một chút.
Dư Thanh Uyển bên kia thì lại cắn răng nhìn chằm chằm về phía ba người, gọi điện cho Triệu Cường, cô ta muốn biết những ngày cô ta không ở đây Thẩm Tiện đã xảy ra chuyện gì mà có thể đối xử với cô ta như vậy?
Dư Thanh Uyển dứt khoát tìm một cửa hàng bán đồ ăn nhanh, tùy tiện chọn vài món rồi ngồi xuống, điện thoại rất nhanh đã có người tiếp.
Dư Thanh Uyển tự động báo danh, "Triệu Cường, tôi là Dư Thanh Uyển, cậu và Thẩm Tiện là bạn tốt, tôi muốn hỏi cậu một chút chuyện".
"Cô Dư, đều là bạn bè với nhau, không cần khách sáo như vậy, nếu tôi biết cái gì thì nhất định sẽ nói cho cô".
"Tôi luôn cảm thấy Thẩm Tiện không quá thích hợp, mấy người gần đây có đi chung với chị ấy sao? Chị ấy có còn đi ra ngoài bài bạc gì đó không?". Dư Thanh Uyển nhíu mày hỏi.
"Không có, cô ta mấy tháng nay đều không chịu ra gặp chúng tôi, cũng không nghe nói cô ta ra ngoài bài bạc". Thật ra Triệu Cường cũng thấy rất lạ, trước đó Thẩm Tiện chính là không xài tiền thì không thoải mái, sao bây giờ lại đột nhiên trở nên đứng đắn như vậy?
Dư Thanh Uyển chần chờ một lúc, sau đó mới mở miệng nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy Thẩm Tiện và vợ trước của chị ấy, còn dắt theo con gái của họ, tôi nhớ rõ trước kia chị ấy đặc biệt không thích người khác nhắc tới vợ trước và con gái mình, nhưng vừa rồi tôi thấy quan hệ giữa ba người rất tốt, có khi nào Thẩm Tiện và vợ trước của chị ấy đã làm lành?".
Truyện Tiên HiệpTriệu Cường cười nói: "Không đâu cô Dư, Thẩm Tiện đối cô như thế nào anh em chúng tôi đều xem ở trong mắt, cô ta hẳn là tức giận chuyện lần trước cô đi Kinh Thị, cùng lắm thì dỗ dành vài lần là được rồi".
"Được, cảm ơn cậu, chờ tôi và Thẩm Tiện làm lành thì mời mọi người cùng nhau ăn một bữa". Dư Thanh Uyển nghĩ, cũng đúng, Thẩm Tiện sao có thể sẽ không thích cô ta? Tuy Thẩm Tiện chỉ là một kẻ lụy cô ta, nhưng nhìn Thẩm Tiện hẳn là có không ít tiền trong tay, hơn nữa cô ta luôn cảm thấy Thẩm Tiện đẹp hơn nhiều so với hai năm trước, bất kể là khí chất hay nhan sắc đều tăng lên không ít, điều này cũng khiến Dư Thanh Uyển càng nuối tiếc.
Lúc sau Lâm Thanh Hàn cũng không có hứng thú gì nhiều, ngay cả lúc ăn cơm đều không có tinh thần, Thẩm Tiện vốn định giải thích lần nữa nhưng lại sợ nhắc tới Dư Thanh Uyển sẽ càng làm Lâm Thanh Hàn không vui, hơn nữa nguyên thân cũng đúng thật là ngoại tình về mặt tinh thần, đến nỗi thân thể, nguyên thân thật ra muốn làm nhưng Dư Thanh Uyển lúc đó chỉ coi cô là đồ ngu, cơ bản là không cho nguyên thân cơ hội để ngoại tình, Thẩm Tiện thật sự không biết nên giải thích với Lâm Thanh Hàn như thế nào.
Một bữa cơm hai người đều tâm sự nặng nề, chỉ có nhóc con ăn ngon lành, hoàn toàn không bị chuyện của Dư Thanh Uyển làm phiền.
"Thanh Hàn, vậy chúng ta ăn cơm xong liền về nhà nghỉ ngơi đi, tôi thấy em có vẻ như mệt mỏi". Thẩm Tiện cẩn thận nhìn Lâm Thanh Hàn một cái, đề nghị nói.
"Ừ, tôi cũng không muốn đi dạo, đỡ phải ngẫu nhiên gặp được loại người không đứng đắn". Lâm Thanh Hàn nói chuyện cũng không thèm nhìn Thẩm Tiện mà chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn trong chén.
Vì thế sau khi ăn cơm xong, Thẩm Tiện ôm nhóc con, Lâm Thanh Hàn cầm túi quần áo, ba người đi đến hầm đỗ xe, Thẩm Tiện sau khi đặt nhóc con ngồi ngay ngắn mới đi đến ghế điều khiển, Lâm Thanh Hàn thì trầm mặc ngồi cạnh nhóc con.
Đầu Thẩm Tiện đã sắp nứt ra, Dư Thanh Uyển thật là hại cô thê thảm, Thanh Hàn giống như thật sự tức giận.
Nhóc con ngồi trên ghế trẻ em ở phía sau, ăn uống no nê nên đã ngủ quên lúc nào không hay, Thẩm Tiện thở dài, trong lòng than thở, làm trẻ con vẫn là tốt nhất, không có chuyện gì để phiền lòng.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Tiện đỗ xe, thấy nhóc con còn đang ngủ nên đành phải nhẹ tay nhẹ chân ôm nhóc con vào trong ngực, sau đó mới cùng Lâm Thanh Hàn đi lên lầu.
Thẩm Tiện nhẹ nhàng giúp nhóc con cởi giày, đặt bé con lên trên giường ngủ, đắp chăn lên người nhóc con, sau đó mới đi xuống lầu xách quần áo lên nhà, chờ đến khi Thẩm Tiện quay lại thì Lâm Thanh Hàn đã không còn ở trong phòng khách, Thẩm Tiện sắp xếp lại mấy túi quần áo, sau đó vào phòng thay áo ngủ, xé xuống miếng dán cách trở tin tức tố, lúc này mới đi đến phòng của Lâm Thanh Hàn và nhóc con.
Đẩy nhẹ cửa tạo ra một khe hở, thấy Lâm Thanh Hàn nằm ở bên cạnh nhóc con, Thẩm Tiện thoáng đẩy ra cửa phòng sau đó đi vào, cô vừa định nằm xuống bên còn lại thì Lâm Thanh Hàn liền đặt con gấu to xuống bên cạnh nhóc con, chiếm trọn phần giường còn dư lại.
Thật ra khi Thẩm Tiện vừa đi đến trước cửa thì Lâm Thanh Hàn đã biết cô đến, mùi hương cam ngọt đã sớm làm bại lộ Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện có chút ấm ức kéo gấu bông lên nhưng lại bị Lâm Thanh Hàn đè lại.
"Thanh Hàn, nó ngủ ở đây thì tôi ngủ ở đâu nha?". Thẩm Tiện nhỏ giọng nói.
"Không có chỗ cho chị, chị trở về phòng chị đi". Lâm Thanh Hàn trừng măt nhìn Thẩm Tiện một cái rồi nói.
"Thanh Hàn, tôi sai rồi, đừng giận mà, bây giờ tôi nhìn Dư Thanh Uyển không khác gì đang nhìn vai hề, tôi thật sự không có chút hứng thú nào với cô ta". Thẩm Tiện thiếu điều chèn thêm một câu cô là gái thẳng để chứng minh trong sạch.
Lâm Thanh Hàn nhấp môi nghĩ nghĩ, con người vẫn nên nhìn về phía trước, hơn nữa thật vất vả Thẩm Tiện mới thay đổi, nếu cô đẩy Thẩm Tiện ra xa, nói không chừng còn sẽ để cái cô Dư Thanh Uyển kia được lợi, Lâm Thanh Hàn đưa tay kéo gấu bông về, đặt lên chiếc ghế bên cạnh giường.
Lúc này Thẩm Tiện mới vui vẻ cười, nghiêng người nằm cạnh nhóc con, nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Hàn: "Cảm ơn Thanh Hàn, tôi liền biết em sẽ không để tôi không có chỗ ngủ".
Lâm Thanh Hàn thấy bộ dạng được voi đòi tiên của Thẩm Tiện liền tức giận, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, thấp giọng nói: "Muốn ngủ ở đây thì im miệng, cẩn thận Điềm Điềm tỉnh giấc".
"Được rồi". Thẩm Tiện vội vàng nghe lời mà im miệng, bản thân Thẩm Tiện cũng không thể tưởng tượng được, cô đường đường là giám đốc một công ty lại bị Thanh Hàn quản đến dễ bảo.
Nằm xuống, nghiêng người nhìn nhóc con, Thẩm Tiện nghĩ chờ công ty hoạt động ổn định, bản thân kiếm được tiền thì vẫn nên đổi một căn nhà lớn, nhóc con đang chậm rãi lớn lên, cũng đến lúc phải học ngủ một mình, đỡ phải cô và Thanh Hàn muốn nói chuyện còn phải chú ý để không làm ồn đến nhóc con.