Buổi tối, sau khi dỗ nhóc con đi ngủ, Lâm Thanh Hàn ngồi trên sô pha nhìn TV, Thẩm Tiện thì lại ngồi cách đó không xa chơi điện thoại.
Lâm Thanh Hàn nhìn nhìn Thẩm Tiện, sau đó dời mắt về phía TV, mở miệng nói: "Ngày mai chị có bận không?".
Thẩm Tiện quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, nói: "Mấy ngày nay không bận lắm, sao vậy? Có việc gì hả?".
"Cũng không coi là có việc, chỉ là ngày mai bệnh viện tổ chức ra ngoại ô chơi, nếu chị muốn đi có thể đi cùng với tôi". Lâm Thanh Hàn nói, trộm nhìn Thẩm Tiện một cái.
Thẩm Tiện buông điện thoại xuống, nhích lại gần Lâm Thanh Hàn, nhìn cô, như là đang suy tư gì đó, cười nói: "Em muốn tôi đi chung, đúng không?".
Lâm Thanh Hàn nhướng mày, nhìn Thẩm Tiện một cái, nói: "Chị nghĩ nhiều, tôi là sợ chị một người buồn chán, miễn cưỡng dắt chị theo mà thôi".
Thẩm Tiện nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Vừa lúc công ty còn đang sửa sang lại, ngày mai cũng không có việc gì làm, vậy để mọi người đều nghỉ ngơi một ngày đi, tôi còn có thể cùng Thanh Hàn đi dạo ngoại ô".
Lâm Thanh Hàn ngước mặt lên, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tiện một cái, sửa cho đúng nói: "Là tôi dắt chị theo".
Thẩm Tiện dựa đầu vào sô pha, lười biếng nhìn Lâm Thanh Hàn, khóe môi hơi mỉm cười, nói: "Đúng, là em dắt tôi theo, Thanh Hàn nói cái gì cũng đúng".
Lâm Thanh Hàn vẫn tiếp tục nhìn TV, nhưng mà ánh mắt của Thẩm Tiện luôn nhìn chằm chằm cô không chịu dời đi khiến cho Lâm Thanh Hàn hơi mất tự nhiên, hai bên tai cũng bắt đầu ửng hồng, quay đầu nhìn Thẩm Tiện, nói: "Chị nhìn tôi chằm chằm làm cái gì?".
"Không có nha, tôi chỉ là mệt mỏi nên dựa vào sô pha nghỉ ngơi mà thôi". Trong lúc Thẩm Tiện nói chuyện, ánh mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn.
"Ui, Thanh Hàn, ngày mai mấy giờ đi? Cần mang theo gì không?". Thẩm Tiện thấy bản thân chọc Lâm Thanh Hàn xù lông, vội vàng hỏi.
"Đồ ăn nước uống trong bệnh viện đều chuẩn bị, chỉ cần mang theo một ít đồ dùng hàng ngày là được". Lâm Thanh Hàn nói, vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ.
Lâm Thanh Hàn quay đầu, thấy Thẩm Tiện còn đang cười, hai bên tai càng đỏ hơn, vội vàng quay đầu lại, nói một tiếng "Ngủ ngon", sau đó bước nhanh về phía phòng ngủ.
Thẩm Tiện dựa vào sô pha, ý cười trên mặt càng rõ ràng, lúc trước còn chưa thân thiết, đúng là nhìn không ra Thanh Hàn vậy mà rất dễ ngại ngùng.
Thẩm Tiện mở điện thoại lên, vào group thông báo cho nhân viên ngày mai nghỉ, dẫn đến một chuỗi hoan hô, lúc này cô mới đứng dậy, đi rửa mặt.
Sáng hôm sau, Thẩm Tiện nghĩ đến việc đi ra ngoài chơi với Lâm Thanh Hàn, tâm tình liền không tồi, sau khi chạy bộ xong, vừa lẩm bẩm ca hát vừa làm bữa sáng cho Lâm Thanh Hàn và nhóc con, chuẩn bị làm sandwich tôm phô mai cho hai người.
Nhóc con gần đây thích ăn phô mai, đôi mắt còn chưa kịp mở đã nhấp nhấp miệng nhỏ, nhắm hai mắt lẩm bẩm: "Mẹ, mommy làm phô mai đúng không? Thơm quá ~".
Lâm Thanh Hàn mở bừng mắt, thấy con gái còn chưa kịp mở mắt đã nghĩ đến chuyện ăn uống, hơi buồn cười mà chọt chọt khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Con mắt còn chưa mở ra được đã nghĩ đến ăn, con mèo ham ăn".
Thẩm Điềm bị chọt rất thoải mái, hai má lúm đồng tiền cũng vui vẻ hiện ra, mở to mắt nói: "Điềm Điềm mới không phải con mèo ham ăn, mommy nhất định đang làm phô mai cho con". Nói xong, Thẩm Điềm ngồi dậy, giống như muốn kiểm tra lời mình nói có đúng hay không, ngồi vào mép giường, mang dép lê vào, loẹt xoẹt đi vào phòng bếp.
Thẩm Tiện thấy bộ dạng này của nhóc con liền biết nhóc con ngửi được mùi thơm nên đến đây, ôm nhóc con còn đang ngái ngủ lên, nói: "Lại đây, tiểu Thẩm tổng nhìn xem có hài lòng bữa sáng hôm nay không, sandwich phô mai cùng sữa tươi".
Thẩm Điềm cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào vai Thẩm Tiện, làm nũng nói: "Hài lòng, Điềm Điềm thích phô mai ~".
"Con nha, cái mũi thính quá vậy, đi rửa mặt trước đi". Thẩm Tiện đung đưa nhóc con trong ngực, sau đó thả nhóc con xuống.
Lâm Thanh Hàn cũng đi ra phòng khách, nhóc con chạy đến ôm đùi Lâm Thanh Hàn, lôi kéo Lâm Thanh Hàn đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Chờ hai người vệ sinh cá nhân xong thì bữa sáng của Thẩm Tiện cũng đã bưng lên, nhóc con cầm sandwich cắn từng miếng từng miếng ăn vào, Thẩm Tiện thấy nhóc con đang ăn ngon, rèn sắt khi còn nóng, mở miệng nói: "Hôm nay mẹ với mommy có việc phải làm, Điềm Điềm đi qua nhà bà nội một ngày, được không? Mommy với mẹ bận xong rồi liền đón Điềm Điềm về, mua đồ ăn ngon cho Điềm Điềm".
Nhóc con nuốt miếng phô mai còn đang nhai trong miệng, có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiện, "Nhưng mà, nhưng mà sao mẹ với mommy luôn có việc phải làm?". Nhóc con tuy không nhớ rõ ngày nào Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn được nghỉ, nhưng bé nhớ rõ bản thân đã rất nhiều lần ở nhà bà nội qua đêm.
Thẩm Tiện uống một ngụm sữa tươi để giảm bớt xấu hổ, sau đó mới tiếp tục nói: "Tại vì mẹ và mommy phải kiếm thật nhiều tiền đề mua đồ ăn ngon cho Điềm Điềm nha".
Thẩm Điềm lại cắn mấy miếng sandwich, sau đó mới mở miệng nói: "Dạ, vậy Điềm Điềm qua nhà bà nội chơi".
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đưa nhóc con đến nhà Phương Tĩnh Lan trước, sau đó mới lái xe đến trước cửa bệnh viện để tập trung với mọi người, vì trước đó Lâm Thanh Hàn nói không cần chuẩn bị đồ ăn thức uống nên Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn chỉ mang theo một balo nhỏ, lúc hai người xuống xe đã có không ít người đứng đợi ở đó, cũng có không ít người lên xe ngồi.
Thẩm Tiện đi theo Lâm Thanh Hàn, còn chưa lên xe liền gặp được Lưu Văn Văn và Triệu Tình.
Lưu Văn Văn đánh giá Thẩm Tiện một chút, trêu cợt mà nói với Lâm Thanh Hàn: "Bác sĩ Lâm còn dẫn bạn theo sao? Tôi nhớ trước đây mấy loại hoạt động này cô đều không tham gia".
"Đúng vậy, có thời gian liền tới, với lại, cũng không phải chỉ có mình tôi dẫn bạn theo, có một vài đồng nghiệp còn dắt con theo, chúng tôi lên xe trước, mọi người tiếp tục đi". Lâm Thanh Hàn nói, sau đó cùng Thẩm Tiện đi lên xe bus.
"Xí, đắc ý cái gì không biết, còn không phải là mang theo vợ trước tới sao?". Lưu Văn Văn không phục, trừng mắt nhìn bóng dáng Lâm Thanh Hàn rời đi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, vợ trước còn là một con ma cờ bạc, không biết kiêu ngạo cái gì, nhưng mà vậy cũng tốt, vợ trước của cô ta đi theo, vậy cô ta liền không có thời gian quấn lấy bác sĩ Lục". Triệu Tình cười, đẩy đẩy Lưu Văn Văn.
Lưu Văn Văn lập tức vui vẻ lên: "Cũng đúng, bác sĩ Lục còn nhờ chúng ta lát nữa giúp anh ấy phân phát đồ ăn đâu, chúng ta đi qua giúp đỡ đi".
"Ừm ừm". Triệu Tình lôi kéo Lưu Văn Văn, gấp không chờ nổi mà đi tìm Lục Kiến Bạch, ở trong bệnh viện vẫn có không ít người có hảo cảm với Lục Kiến Bạch, vừa nghe Lục Kiến Bạch cần giúp đỡ liền không có ai không muốn qua phụ một tay.
Lục Kiến Bạch khiêng một thùng nước ra, thấy Triệu Tình và Lưu Văn Văn đến, cười hỏi: "Hai người có thấy bác sĩ Lâm không?".
Nụ cười trên mặt Triệu Tình hơi cứng lại, ngay sau đó lại làm bộ như nhớ tới gì đó, mở miệng nói: "À, bác sĩ Lâm và vợ trước của chị ấy đã lên xe, em thấy hai người vừa đi vừa cười nói, nói không chừng sắp tái hôn.
Sắc mặt của Lục Kiến Bạch vì lời nói của Triệu Tình mà tối sầm, anh ta không nghĩ đến Thẩm Tiện lại đi cùng Lâm Thanh Hàn, ngay sau đó lại khôi phục bộ dạng cũ, "Y tá Triệu, lát nữa tôi khiêng nước lên, cô có thể giúp tôi phát cho mọi người không?".
"Được, không thành vấn đề". Triệu Tình thấy Lục Kiến Bạch để cô giúp đỡ liền vui vẻ lên.
Lưu Văn Văn cũng không cam lòng yếu thế, hỏi: "Bác sĩ Lục, tôi thì sao?".
"Chờ chút nữa cô giúp tôi phát đồ ăn đi, thật cảm ơn hai người tới giúp đỡ, nếu không một mình tôi thật sự không lo liệu được quá nhiều việc". Lục Kiến Bạch cười, nói với hai người.
"Có gì đâu, bác sĩ Lục bận rộn mọi người đương nhiên đều nguyện ý giúp đỡ". Lưu Văn Văn vội vàng nói.
Sau khi Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn lên xe bus, chỗ có ghế đôi đã không còn trống, Hàn Nhụy một người chiếm hai chỗ, thấy Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đến thì cười với Lâm Thanh Hàn, nói: "Chị với Thẩm Tiện nhà chị ngồi ở đây đi, em đi chỗ khác ngồi".
Lâm Thanh Hàn cười, đánh Hàn Nhụy một chút: "Đừng nói bậy, cảm ơn em". Nói xong, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
"Không có gì, dù sao tôi đi có một mình, ngồi ở đâu cũng được". Vừa lúc vị trí đối diện Thẩm Tiện không có ai ngồi, Hàn Nhụy dứt khoát ngồi ở đó.
Bệnh viện có không ít người, thuê tổng cộng bốn chiếc xe buýt, Lục Kiến Bạch tìm mấy đồng nghiệp Alpha giúp anh ta khuân vác đồ ăn, thuận tiện giúp đỡ phân phát đồ ăn cho mọi người, anh ta thì đi đến chiếc xe mà Lâm Thanh Hàn vừa lên.
Triệu Tình và Lục Kiến Bạch cùng nhau đi lên xe, Triệu Tình cầm đồ ăn nước uống đi xuống cuối xe phát cho mọi người, Lục Kiến Bạch thì từ đầu xe bắt đầu, lúc phát đến Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện, Lục Kiến Bạch cũng không có tạm dừng quá lâu, như bình thường mà lấy đồ ăn ra, sau đó đưa cho từng người.
Sau khi phát xong đồ ăn, Lục Kiến Bạch còn đứng ở lối đi đếm số, nói với Triệu Tình một tiếng: "Y tá Triệu, nước khoáng hình như không đủ, tôi khiêng thêm nửa thùng lại đây".
"Ừm, đồ ăn vừa đủ, bác sĩ Lục, anh đi lấy thêm ít nước khoáng là được".
Thẩm Tiện thấy tình huống như vậy, luôn cảm thấy không thích hợp, quay đầu hỏi Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, chỗ tụi em đi chơi đồ ăn và nước uống không phải do phòng hậu cần chuẩn bị sao?".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái: "Tôi cũng không rõ lắm, theo lý thuyết thì là bên phòng hậu cần quản lý mới đúng".
Hàng ghế phía trước có một bác sĩ nghe được hai người thảo luận, quay đầu về phía sau, nói với hai người: "Tôi nghe nói mấy đồ ăn này đều là sản phẩm của công ty nhà bác sĩ Lục, cậu ấy bán giá thấp cho bệnh viện, coi như là làm một đợt quảng cáo nhỏ cho sản phẩm nhà cậu ấy".
Thẩm Tiện nghe xong nguyên do vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, lại thấp giọng hỏi Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, gần đây anh ta còn quấn lấy em không?".
Lâm Thanh Hàn suy nghĩ vài giây, nói: "Không có, nếu gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi, không có cố tình tìm tôi, sao vậy?".
Thẩm Tiện lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, nếu biết trước muốn ăn đồ của anh ta, còn không bằng chúng ta tự mang theo, đồ ăn tôi làm so với mấy loại đóng gói chân không này ăn ngon hơn nhiều".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, khóe môi hơi gợi lên: "Được rồi, biết chị nấu cơm ngon, lỡ vậy rồi, bữa trưa chúng ta đành ăn tạm đi".
"Được rồi, ngọn núi kia ở vùng ngoại ô, gần đó cũng không bán đồ ăn, chỉ có thể tạm chấp nhận". Thẩm Tiện lắc lắc chai nước khoáng trong tay nói.
Chờ đồ ăn được phát xong, mọi người đều đã đến đông đủ, cuối cùng Lục Kiến Bạch và Triệu Tình ngồi chung với nhau, điều này làm Lưu Văn Văn tức giận, đôi mắt hận không thể dán chặt vào người Lục Kiến Bạch và Triệu Tình.
Lục Kiến Bạch ngồi ở phía đuôi xe nói chuyện phiếm với Triệu Tình, nhưng ánh mắt lại thường nhìn về phía Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT