Càng ngày cái trò chơi này càng không dễ chơi. Dù luôn tự nhủ rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng, những sự việc phát sinh bên trong không phải là thật, nhưng muốn coi như không có gì xảy ra thì không thể được. Càng không muốn nghĩ tới, càng như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế muốn ngừng cũng không ngừng được.

“Hera, Hera, mau tỉnh lại”.

Chóp mũi ngưa ngứa, tựa như có ai cầm thứ gì nhẹ nhàng lướt qua. Tôi rất muốn thuyết phục mình rằng tất cả đều đã kết thúc, đã tỉnh mộng rồi, nhưng khi ngón tay chạm vào mảnh tơ tằm mềm mại như nước, không khỏi ầm thầm tuyệt vọng trong lòng.

Âm phủ tuyệt đối sẽ không có những thứ này, Hades rất ghét xa xỉ, cho nên hình như tôi vẫn đang ở trong giấc mộng ma quỷ này?

“Này, đừng giả bộ ngủ, ta biết nàng tỉnh rồi. Nếu nàng cứ tiếp tục nằm im ta sẽ hôn nàng đấy”.

Đột nhiên mở mắt từ trên tháp mềm nhảy dựng lên, suýt nữa đụng phải cằm của kẻ đang dựa nghiêng bên cạnh. Hắn kinh hãi, nhanh chóng lùi ra sau, lắc lắc đóa hoa đang cầm trong tay, tức giận trợn mắt nhìn tôi.

“Đây chính thái độ nghênh đón đối với người anh em vừa trở về từ chiến trận? Poseidon không thể động được đến một sợi tóc của ta nhưng nàng gần như đạp ta xuống đất. Nếu đổi lại người khác, nhất định sẽ có sự trừng phạt đáng sợ chờ phía trước, nhưng mà nàng…”

Cánh tay với bắp thịt chắc nịch ôm hông của tôi, cưỡng ép tôi vào ngực của hắn. Tôi cứng nhắc ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt mỉm cười rạng rỡ không khác nhiều trong ký ức, răng trắng như tuyết, ánh mắt xanh như một đóa hoa thanh cúc đang nở rộ, mái tóc vàng được chải mượt mà. Tôi hoảng hốt, ngắm nhìn bốn phía, thần điện cẩm thạch trắng tinh, ánh mặt trời chói lòa, tiếng hát mờ hồ chưa bao giờ dừng lại, còn có những tiếng vải vóc nhẹ nhàng lay động theo gió.

Đây là cảnh tượng không thể quen thuộc hơn, là nơi tôi đã ở mấy vạn năm, mà dựa theo cách nói của loài người, Olympus, nhà của tôi. Hiền hòa và giả tạo, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

“Lại thất thần rồi, làm sao vậy, chẳng lẽ biệt ly lâu như vậy, nàng một chút cũng không nhớ tới ta hay sao?”

Mặt bị vỗ nhè nhẹ. Tôi phát hiện kẻ đang ôm tôi thậm chí vẫn còn mặc áo giáp, tóc tai rối bời, dưới tai vẫn còn vết máu chưa lau sạch. Ồ, đúng rồi, đây là hình dáng đã thoát khỏi hình dáng thiếu niên của Zeus. Từ khoảnh khắc bắt đầu bộ dáng thanh niên, thời gian như được đóng băng trên hình dáng của hắn, trì trệ không thay đổi. Hắn rất thích hình dáng bề ngoài này, cho rằng giữ nguyên như vậy sẽ phát huy sức quyến rũ của hắn. Tôi nhìn chằm chằm gương mặt hắn, chẳng biết tâm tư đã trôi dạt đến phương trời nào. Ở thời điểm kết hôn nhìn tuổi tác của chúng tôi cũng không quá chênh lệch, nhưng lúc tôi bị đá một cước ra khỏi Olympus, tôi thực sự giống như chị gái hắn. Tất nhiên tôi có thể sử dụng thần lực để giữ dung mạo xinh đẹp kiều diễm. Nhưng để làm gì cơ chứ. Hắn đã sớm không còn để tâm đến việc tôi xấu hay đẹp. Bất kể tôi dày công ăn mặc ra sao, ánh mắt hắn nhìn tôi cũng như nhìn vũ khí, chiến xa hay như một món đồ bất kỳ của hắn vậy.

Cho nên tôi buông bỏ những thứ đồ trang sức quần áo hoa lệ kia, không khổ tâm đi nghiên cứu cách chải chuốt đầu tóc hay cách ăn mặc, mà chỉ duy trì dáng vẻ thần hậu đoan trang và ép buộc mình không được quá tùy hứng. Tôi nhìn lại mình, mặc một bộ váy màu lam bình thường, không búi tóc, mái tóc đen dài xõa tung trải gần nửa cái tháp mềm, không khỏi thở dài.

Không biết lúc này là lúc nào, nhưng chỉ bằng bộ đồ này, tôi tuyệt đối chưa cùng hắn kết hôn.

“Đang êm đẹp sao lại than thở, có phải nàng nghe được những tin đồn vớ vẩn từ những kẻ lắm mồm lắm miệng ngoài kia hay không?”

Không biết hắn hiểu lời than thở của tôi ra thành cái gì, giọng nói trở nên nghiêm nghị, còn đẩy tôi ra, biểu cảm quái dị quan sát tôi từ trên xuống dưới, khiến cho tôi thể giải thích được.

Có người sẽ thắc mắc, ngươi đang làm cái gì vậy, đây không phải ký ức của người sao? Hừ, ai có thể nhớ nguyên vẹn từng mảnh ký ức của cuộc đời mình, cho dù là thần cũng không thể. Không nhắc đến những thứ khác, tùy tiện hỏi một người thời điểm này tháng trước anh đang làm gì, chỉ cần trong một trăm người có khoảng năm người ngay lập tức có thể trả lời thì đã là kỳ tích rồi.

Mặt khác, không thể không thán phục sự lợi hại của thần ngủ, không trách mọi người vừa nhắc tới việc bị lạc trong giấc mộng của chính mình lại sợ hãi như vậy. Xem kìa, cho dù tôi biết tất cả đều là giả, chẳng qua tôi chỉ vì một linh hồn một nhân loại mà đánh cược với Minh vương, nhưng dần dần theo thời gian, cũng bắt đầu không thể phân biệt được giữa thực và giả.

“Chuyện gì vậy?”

Tôi hỏi hắn, giùng giằng muốn ngồi dậy. Thật tồi tệ khi bị hắn dò xét từ trên cao xuống như vậy. Tôi ghét cái tư thế phục tùng yếu đuối này, dùng sức hất tay hắn đang đè trên vai mình. Đây là một việc đối với “ngày sau” của chúng tôi quá đỗi bình thường. Dù sao chúng tôi cũng không chỉ toàn cãi vã mà thỉnh thoảng cũng sẽ động thủ. Nhưng vô cùng hạn chế loại động chân động tay này, nếu không Olympus sẽ bị chúng tôi hủy diệt.

Nhưng Zeus không có thói quen bày ra khí thế hung hăng truy hỏi khi bị tôi bỏ mặc xem thường, lập tức nhướn cao lông mày, oán trách vượt quá dự liệu của tôi.

“Kết quả nói nhiều như vậy, một câu nàng cũng không nghe vào. Nói đi, có phải Poseidon tố cáo ta, không đơn giản là mắng ta lang tâm cẩu phế tàn nhẫn máu lạnh, mà là một tên khốn kiếp hèn hạ vô sỉ đúng không?”

Hắn vừa nói vừa cười lạnh, khóe miệng không ngừng vặn vẹo, trong mắt toát ra loại khí lạnh tàn nhẫn, vô cùng không tương xứng với hình tượng chói lọi rực rỡ của người anh hùng tóc vàng anh dũng: “Có phải hắn còn nói bóng nói gió là căn bản ta không phải anh em cùng cha với các ngươi, nếu không giải thích tại sao mẹ lại thiên vị ta, hơn nữa tóc ta lại màu vàng khác hoàn toàn với những người còn lại. Tên khốn, nếu thật sự hắn nói như vậy, tại sao không nhìn lại cái mặt hắn. Với ánh mắt và kiểu tóc chán ghét đó, hắn ta nên giống một con cá sắp chết ngoan ngoãn chui rúc dưới đáy biển, vĩnh viễn đừng ra ngoài”.

Kinh ngạc co chân. Đương nhiên tính tình của Zeus không tốt, thường xuyên vì những chuyện rất nhỏ nổi giận, nhưng trong ấn tượng thì tư thái người trưởng thành mà càu nhàu như con nít không có bao nhiều. Nếu không phải nhìn hắn ngực đang phập phồng cau mày rất giống tức giận, tôi gần như theo thói quen cười nhạo hắn.

Không, chờ một chút, tại sao không thể cười nhạo hắn? Dù sao đây cũng không phải thực, chẳng qua là Hades tạo ra một giấc mộng kết hợp giữa thực và ký ức. Trong thực tế vì rất nhiều lý do, tôi không thể làm gì hắn, kể cả trong giấc mộng cũng không thể tùy ý mình, vậy tôi sống cũng quá ngột ngạt rồi.

Nghĩ như vậy, tôi cười rộ lên. Thấy mặt hắn từ tức giận biến thành mờ mịt, nhất thời cảm thấy buồn cười, càng cười lớn hơn, cuối cùng thiếu chút nữa không giữ được hình tượng lăn lộn trên tháp mềm.

“Hera, nàng bị điên sao? Chờ một chút, đây là cái gì, nàng đang cười nhạo ta sao?”

Chẳng biết tại sao giọng nói của hắn càng khiến tôi buồn cười hơn, gặp quỷ rồi, tại sao tôi không thể cười nhạo hắn? Vốn dĩ hắn vừa ngu ngốc kiêm khốn kiếp mà. Tôi muốn làm như thế này lâu lắm rồi. Dù sao cũng là trong mộng, hắn không thể làm gì tôi. Vì vậy tôi xoa xoa khóe mắt vì cười ra cả nước mắt, trịnh trọng trả lời: “Ồ, bây giờ ngài mới nhìn ra sao, không sai, đúng là đang cười nhạo ngài đấy”.

Hắn nguy hiểm híp mắt lại: “Tai sao? Nếu không đưa ra được một lý do có sức thuyết phục, ta sẽ cho nàng biết chọc giận thần vương sẽ có kết quả thế nào”.

Nếu câu này ở vào trong hoàn cảnh khác tôi còn run sợ, nhưng mà bây giờ tôi một chút cũng không sợ. Thậm chí còn còn dùng chân đá hắn, tỏ ý hắn ngồi sang một bên, đừng nên chen lấn với tôi.

“Thật đáng sợ. Ta sợ quá đến nỗi khóc đây này, em trai yêu quý của ta. Có điều là vừa rồi nhìn bộ dáng kia của ngươi giống y hệt một đứa trẻ con giận rỗi lộn xộn lung tung, nếu để kẻ khác nhìn thấy, uy ngiêm của ngài sẽ mất sạch”.

Tôi bướng bỉnh không cười trả lời, những lời này nếu rơi vào mấy ngàn năm sau tuyệt đối sẽ khiến Zeus nổi giận lôi đình. Nhưng trong giấc mộng này hiển nhiên Zeus không còn tự cao tự đại một cách cực đoan, cho nên hắn chỉ có nhướn mày không thể làm gì, mặt đầy biểu tình nhẫn nại.

“Haizz, ai có thể nói cho biết, rốt cuộc nữ nhân độc ác này có gì tốt, mà có thể khiến cho đầu óc ta mê mẩn dây dưa không dứt”.

Hắn lẩm bẩm oán trách, cúi người xuống muốn hôn tôi, nhưng bị tôi đẩy ra. Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, lông mày nhướn lên thăm dò, tôi lắc đầu.

Được rồi, Hades có ý gì coi như tôi đã biết một chút, đây coi là cái gì, cố ý muốn tôi dao động vì quá khứ tươi đẹp của mình sao? Đáy lòng tôi cười nhạt, không sai, đi qua hết thảy xác thực khiến người ta cảm thấy hoài niệm, thầm chí có lần tôi không chịu được thương cảm, cả người cảm thấy chua chát. Nhưng, nếu tôi là một người đàn bà có thể tùy tiện vì những thứ như vậy thay đổi dự định ban đầu, đã sớm bị các nữ thần và các ả đàn bà hết người này đến người kia kéo khỏi vị trí Thần hậu.

“Ta phải nói, trò này cũng không tệ lắm, cơ hồ ta suýt nữa bị khuất phục, đáng tiếc, vẫn có một chút sai lệch. Ở trong trí nhớ của ta, bất kể thời điểm nào của Zeus, cũng không thể ôn hòa như vậy, lại còn hài hước quái đản như thế. Hắn vẫn luôn là một thằng khốn kiêu ngạo không cho phép bất kỳ lời dị nghị nào”.

Tôi dùng âm thanh chỉ mình mới nghe được lặng lẽ lẩm bẩm, không biết Hades có nghe được hay không. Căn bản anh ấy không nghe được cũng tốt, nghe được nhưng giả bộ không biết cũng tốt, cái loại trò lừa đảo này tôi sẽ không mắc lừa. Tôi sẽ không keo kiệt dùng sự ác độc và đê hèn suy đoán tại sao Hades làm như vậy. Dĩ nhiên anh ấy sẽ không mong tôi và Zeus hoàn toàn đoạn tuyệt. Bởi vì trên cõi đời này, tôi là người duy nhất ngu ngốc đi bắt gian hắn, dũng cảm đến ngu ngốc. Nếu tôi rời khỏi Zeus, để cho Zeus lấy lại được sự tự do, thì vạn nhất người vợ không cam tâm tình nguyện của anh ấy lại bắt đầu nóng lòng muốn thử thì làm sao đây? Cho đến tận bây giờ Persephone không tiếc dùng hết tất cả ngôn ngữ và hành động bày tỏ đối với cả Âm phủ sự chán ghét và khinh bỉ của mình đối với Hades. Mặc dù nàng ta cũng ghét Zeus như vậy. Nhưng nếu gả cho Zeus là cách duy nhất để rời khỏi Âm phủ, dù phía trước có là hố lửa nàng ta cũng không do dự nhảy xuống.

Vô luận như thế nào, dù sao cũng là kết hôn với người đàn ông mình không yêu, vị trí Thần hậu so với Minh hậu tốt hơn nhiều.

Tôi cảm thấy mình rất buồn nôn, hạ lưu, nhưng thật sự tôi không có cách nào loại bỏ ác ý để cân nhắc xem xét những hành động của anh.

“Lẩm bẩm cái gì vậy? Càng ngày nàng càng cổ quái”.

Zeus xoa mũi tôi, than phiền giống như một cậu bé trai vậy. Tôi sờ đầu hắn, hắn không hài lòng đẩy ra, trả thù bằng cách cắn một cái vào tai tôi, tôi cười khanh khách.

Muốn chơi trò chơi với tôi phải không? Được, cho dù chỉ là một trò chơi tôi cũng sẽ chăm chỉ nghiêm túc đối diện. Ký ức nửa thật nửa giả, làm cho hồi ức bị thay đổi, muốn làm cho tôi dao động lạc lối ở trong đó, cũng không có cửa đâu.

“Cục cưng, ta yêu ngài biết nhường nào”.

Tôi âu yếm nói với Zeus, nhìn hắn ngạc nhiên mở to hai mắt, sau đó không nói lời nào ôm cổ hắn hôn lên.

Ký ức tốt đẹp? Gặp quỷ! Có lẽ tôi nên cảm ơn Hades vì cho mình một con đường tắt để phát tiết bất mãn. Việc tôi không thể làm trong đời thực thì trong mộng có thể làm, cho dù là Zeus cũng không thể làm gì.

Hắn không thể quản được giấc mộng của tôi.

Tôi nghĩ nhất định bây giờ mình đang cười vô cùng tà ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play