“Ta thực không có tiến bộ.” Chuyện lúc trước hóa ra đã xa xôi như vậy, một khi không lưu ý, liền lướt qua kẽ ngón tay mà biến mất. Tang Mạch đưa tay lên chạm vào mặt nam nhân lần cuối cùng, nam nhân một mạch yên lặng, trong con ngươi hắc sắc là khuôn mặt mang theo chút tự giễu của Diễm quỷ “Quên đi, không hiểu thì là không hiểu thôi. Kỳ thực đến chính ta cũng không rõ ta quấn quýt lấy cái gì… Nói rằng hận ngươi, không bằng nói rằng ta hận chính bản thân mình…”
Bỗng nhiên, lời của Diễm quỷ bị ngắt quãng, đôi mắt màu xám trợn lớn một cách kỳ lạ. Hắn run run thu hồi tay, lại dường như sợ sẽ phá hủy cái gì đó, dè dặt xoa khóe mắt của nam nhân. Đầu ngón tay đã ươn ướt, là nước mắt của nam nhân, y đang khóc, Minh chủ điện hạ vô ái vô dục ngồi ngay ngắn sâu trong Minh phủ của ta, rơi nước mắt. Biểu tình không hề u ám, không hề thương hại, gương mặt trống rỗng, nước mắt theo ngón tay Diễm quỷ chậm rãi chảy xuống, nam nhân dùng bàn tay dính máu của mình nâng mặt Tang Mạch lên “Vì sao luôn là ngươi vứt bỏ ta trước?”
Ngực rất đau, chỗ bị móng tay Diễm quỷ cắt qua chảy máu, chảy xuống y sam mặc sắc lại tới hoa văn tối màu, chậm rãi thấm vào, đan vào hoa văn mây cuốn trên vạt áo. Kim trâm cắm trên ngực Diễm quỷ sáng loáng chói mắt, thượng cổ thần binh Hình thiên đang không kiêng nể gì mà phô trương quang mang của nó, khí tức sát phạt bốc lên tận trời.
“Ta nhớ ra rồi.” Cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán hắn, nam nhân tôn quý nhìn Tang Mạch một cách cô đơn, hắn chỉ yếu ớt thở, con ngươi xám tro đang dần dần mất đi quang thải (màu sắc + ánh sáng). Như thế không giống ngươi a, Diễm quỷ, ngươi phải cong khóe miệng dùng mọi cách đùa cợt ta, ngươi phải tát một cái đầy móng tay sắc nhọn cắt qua mặt ta, ngươi phải xoay người bỏ đi lưu lại cho ta một cái bóng lưng tiêu sái và một đống vỏ hạch đào… Diễm quỷ, Diễm quỷ dương nanh múa vuốt giống như con nhím, Tang Mạch của ta.
“Ngươi chung quy vẫn không chịu nói cho ta biết yêu hận của ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác dạy ta mất mát là như thế nào…” Không Hoa thì thào tự nói. Đột nhiên phát hiện, nếu không gặp Diễm quỷ nữa, dùng hết lực lượng ở Minh phủ của y cũng không thể tìm thấy, sau đó, trong tương lai dài dằng dặc không có điểm cuối của y, ở Bỉ Ngạn nước Vong Xuyên chảy mãi không ngừng, ngàn vạn vong hồn nhưng không có một Diễm quỷ khắt nghiệt độc mồm độc miệng nữa, sẽ không còn được gặp lại nữa, trăm năm, ngàn năm, vạn năm… Mất đi rồi sẽ không tìm lại được. Tim trống rỗng, ngón tay vuốt ve qua thậm chí có thể nghe được tiếng vọng trống trơn, đau đớn khó hiểu vẫn liên tục duy trì, trái tim vô ái vô dục đau tới mức như muốn xé rách ra. Rất khó chịu, sắp thở không nổi, tứ chi mất cảm giác, chỉ có xúc cảm lạnh lẽo trên mặt là rõ ràng một cách dị thường.
Một lần, lại một lần, gian nhà tương tự, đau đớn tương tự, tâm tình tương tự, dường như bị cả thế giới ruồng bỏ, bị bỏ rơi ở trong góc phòng tịch mịch. Bi thương tới không thể kiềm chế được, có cái gì đó thừa dịp phá tan phong ấn, mang theo màu sắc ố vàng của trang sách cũ ùn ùn kéo tới, giống như muốn vùi lấp y. Một trận đầu váng mắt hoa, trái tim trống trải thoáng cái bị vui mừng và bi thương rót đầy, hỉ, nộ, ai, sân, rõ ràng là những tình cảm chưa từng thể nghiệm qua, rồi lại thấy quen thuộc. Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng gào thét… các loại thanh âm nhồi nhét vào lỗ tai, không phân rõ cái gì với cái gì, đầu óc sắp căng ra… nổ ‘ầm’ một tiếng, cửa lớn mão đinh sơn son bị cuồng phong thổi bay, thế giới bỗng nhiên an tĩnh, thấy được thân ảnh nho nhỏ ngoài cánh cửa. Hắn có một đôi mắt hắc bạch phân minh, khóe mắt hơi nhếc lên, khiếp đảm rồi lại quật cường, trong mắt là tịch mịch sâu sắc, giống như mình. Tang Mạch. Đó là lần đầu tiên nhìn thấy Tang Mạch.
Nhớ ra rồi, ký ức của Sở Tắc Quân.
“Tang Mạch, ta nhớ ra ngươi rồi.” Đã từng nói, muốn nhớ lại về ngươi, như vậy, là có thể bên ngươi thật dài thật lâu. Không Hoa hơi nở nụ cười, bên gò má hiện ra lệ ngân. Bàn tay vuốt ve mặt Tang Mạch chậm rãi trượt xuống, cầm kim trâm cắm ở trên ngực hắn. Sát khí của Hình thiên cắt đứt ngón tay y, máu của hai người hòa vào nhau.
“Lần trước, là ta sơ sẩy, cho ngươi may mắn thắng.” Hắn cúi đầu ở bên tai Tang Mạch nói nhỏ vô cùng thân thiết, như là lời tâm tình ôn nhu nhất thế gian “Thế nhưng lần này… tuyệt đối! Không!”
Ngữ điệu đột nhiên chuyển cao, hai hàng lông mày dựng ngược, cổ tay thuận thế đưa tới, cấp tốc rút kim trâm ra khỏi cơ thể Tang Mạch. Huyết hoa phi vũ, vài điểm huỳnh quang lập lòe, tam hồn lục phách theo huyết châu văng khắp nơi mà hăng hái bắn về phía xa. Dạ nha ngoài phòng đều rít lên the thé, vỗ cánh bay theo.
Theo hồn phách rời xa, thân thể Tang Mạch nhất thời mất hết sinh khí, chỉ có hai mắt còn mở lớn kinh ngạc, tựa hồ vẫn không thể tin được.
Không Hoa thu Hình thiên vào tay áo, ôm hắn chậm rãi đứng lên, ngoài phòng sắc trời đã tối, huyền nguyệt cong cong đọng ở nơi xa vời, thế gian ban đêm bình thản mà yên tĩnh “Tang Mạch, chúng ta lại cược thêm một lần nữa đi. Ta đặt tất cả mọi thứ ta có, cược lấy yêu hận của ngươi.”
Thân ảnh hắc sắc nắm tay một hài đồng nho nhỏ càng đi càng xa, tan vào bóng đêm thâm trầm. Cánh hoa hồng sắc dài mảnh tự nhiên rơi xuống, vùi lấp tất cả trong Tấn vương phủ. ‘Y nha ——” một tiếng, cửa gỗ của hoang trạch lụn bại cổ xưa tự động khép lại, kết thúc một truyền thuyết ly kỳ.
“Có người nói Hình thiên lấy tinh huyết hồn phách làm thức ăn, tam hồn lục phách một khi bị ăn hết, Đại La Kim Tiên cũng khó cứu giúp .” Bên bờ Vong Xuyên, nữ tử một thân áo váy thảm lục cười mới tươi đẹp làm sao, đứng bên bờ sông đầy vẻ xinh đẹp, để mặc bỉ ngạn hoa rơi đầy vai “Bị Hình thiên đâm trúng là phải chết, rút Hình thiên ra, hồn phách tứ tán…”
Ả xoay chuyển con mắt màu xanh óng ánh, nụ cười trào phúng không hiểu vì sao làm cho người ta nhớ tới một con quỷ khác cũng thích đùa cợt như vậy “Hồn phách tứ tán, với người khác thì là chết, nhưng với Minh chủ Không Hoa lại có một cơ hội sống.”
“Thế nhưng…” Mái tóc ướt sũng của ả kéo dài từ cổ tới trước ngực, bím tóc cũng màu xanh, khiến người ta nhớ tới thủy thảo mọc thành bụi dưới đáy hồ “Hồn phách tiêu tán thì dễ, thu thập thì khó. Cho dù ngươi có thể lại tập hợp đủ tam hồn lục phách, hắn có thể tỉnh hay không cũng khó mà đoán được.”
“Hà tất phải kiên trì, lần trước hắn thắng ngươi, lần này, ngươi vẫn thua.” Rốt cuộc ả làm rõ ý đồ mình đến đây, vươn một cánh tay quấn chuỗi ngọc lục sắc “Hắn sẽ không tỉnh lại đâu.” Như là nguyền rủa.
Ả to gan nhìn thẳng vào mắt Không Hoa, Liễu Loạn, nữ quỷ ở trong Minh hồ, trước khi Không Hoa xuất thủ liền cấp tốc nhảy vào giữa Vong Xuyên chảy xiết “Ngươi có biết, ba trăm năm qua hắn sống thế nào không? Ngươi không biết, thế nhưng ta biết. Rất nhiều việc, ngươi cũng không biết, nhưng ta… ta lại thấy toàn bộ.”
Tiếng âm phong xẹt qua, bỉ ngạn hoa hồng sắc bay lả tả trong không trung, Tiểu Miêu nắm chặt cánh tay buông xuống của Tang Mạch, ngẩng đầu, thấy đường nét gương mặt kiên cường và đôi môi mím chặt của nam nhân.
Minh phủ, là nơi ở sâu trong lòng đất nhiều năm không thấy ánh mặt trời. Đến hỏa diễm hừng hực cũng nhiễm màu đen, quang mang quỷ dị. Tiểu Miêu lảo đảo đi hái một bông bỉ ngạn hoa huyết hồng ở ngoài thành về đặt bên má Tang Mạch, gương mặt mất đi huyết sắc thoạt nhìn như có thêm chút ánh sáng, dù vậy bị quỷ hỏa thanh sắc chiếu rọi, trông có vẻ yếu ớt.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây đen có thể thấy dạ nha không ngừng bay qua bay lại, tới gần một chút, có thể thấy chúng nó hoặc là trong miệng ngậm một cái tròng mắt mang theo tơ máu, hoặc là móng quắp theo một cánh tay đứt lìa đã sưng phù. Tiểu Miêu dúi đầu vào cổ Tang Mạch, giống như lúc trước ở Tấn vương phủ dùng mặt nó cọ cọ vào mặt hắn, chỉ là, không có ai nắm tay áo kéo nó ra, Diễm quỷ nhắm mắt, gương mặt đờ đẫn không có nụ cười sủng nịch.
Tiểu Miêu có chút thất vọng, chạy tới bên cửa sổ ghé vào khung cửa, cách song cửa khắc hoa, nhìn đám dạ nha từ xa xa bay tới. Bắt đầu từ một, đếm tới con thứ một vạn, thì bọn chúng tìm được một hạt châu tỏa ánh hồng, chủ quân nói, đây là linh tuệ trong lục phách của Tang Mạch. Sau đó, lại đếm lần nữa, đếm tới hai vạn, dạ nha sẽ mang tới một hòn đá bạch sắc, đếm tới mười vạn, chủ quân đem một bảo thạch lam sắc cẩn thận đặt vào cái hộp nhỏ đầu giường… Luôn luôn cách nhau rất lâu rất lâu, tựa hồ thời gian cách càng lúc càng dài, đã lâu lắm rồi không nghe bọn họ tìm được cái gì.
(đáng nhẽ phải là tam hồn thất phách – ba hồn bảy vía, trong đó thất phách gồm có thiên trùng phách, linh tuệ phách, khí phách, lực phách, trung xu phách, tinh phách, anh phách)
Chủ quân bề bộn nhiều việc, trong U Minh điện có những chuyện làm vĩnh viễn cũng không xong. Thường xuyên có dạ nha bay đến giữa chừng thì từ trên không trung ngã xuống, bọn họ nói, chúng nó quá mệt mỏi rồi, không bay nổi nữa. Chủ quân hầu như khu sử hết dạ nha trong Minh phủ đi tìm kiếm, đêm đó lại càng không ngừng vận dụng pháp lực khu động dạ nha, vậy nên mỗi lần y tới đều mệt mỏi rã rời, ở bên giường nhìn một lúc liền ngủ. Trong giấc mộng, lông mày y vẫn nhíu chặt, lúc tỉnh lại, y lại bám vào bên tai Tang Mạch nói, nói gì đó, không ai biết. Y sẽ mở cái hộp gấm mà không ai cạy được ra kia, nhìn khoảng không bên trong cả người đờ ra, biểu tình đó, cũng từng thấy ở trên mặt Tang Mạch, lúc bản thân cô đơn cuộn mình ở dưới mái hiên nhà người ta khi trời mưa to, biểu tình nhất định cũng là như vậy.
Dạ nha từng con bay tới, lại từng con bay đi, có lúc đột nhiên rớt xuống, rơi vào trong Vong Xuyên liền mất tăm luôn, sẽ có dạ nha khác thế chỗ nó tiếp tục bay. Sau đó, chúng nó sẽ mang về đủ thứ, mảnh thi thể, nội tạng hoặc là linh hồn người chết.
Đôi khi, bọn chúng nó sẽ kêu lớn chạy tới U Minh điện, sau đó Không Hoa sẽ cầm một viên đá tỏa quang mang ngũ sắc về phòng, đem bỏ vào khoảng trống ở trong hộp gấm. Xong xuôi, y sẽ ôm Tang Mạch thật là lâu, nói thật là nhiều, Tang Mạch vẫn nhắm mắt, trên gương mặt chết lặng không có biểu tình gì, y dùng tay xoa mặt hắn, hôn môi hắn, cái gì cũng không nghe rõ, Tiểu Miêu ngồi ở một bên chỉ nghe thấy y không ngừng gọi “Tang Mạch, Tang Mạch, Tang Mạch…”
Cũng có nhiều lần, bọn họ lắc đầu nói, đáng tiếc không phải là Tang Mạch. Họ nói rất nhỏ, đùn đẩy lẫn nhau, không ai chịu đi gặp Không Hoa. Tiểu Miêu ghé vào bên khung cửa, chạy tới cướp lấy thứ trong tay bọn họ, sau đó chạy vào trong U Minh điện, chạy thẳng tới dưới gối Không Hoa. Không Hoa nhận thứ đó, ôm Tiểu Miêu vào lòng, đưa cho nó một đóa bỉ ngạn hoa đẫm sương sớm. Tiểu Miêu đột nhiên thu hồi cánh tay đặt trên ngực y, trong lòng bàn tay ướt sũng, dường như là là nước lưu lại sau khi nghiền nát bỉ ngạn hoa. Nam nhân ngồi trên vương tọa duy trì vẻ lạnh lùng uy nghiêm của người đứng đầu Minh phủ, nhưng có thứ gì đó ở trong đôi đồng tử mặc sắc lặng lẽ nát vụn.
Sau đó của sau đó, dạ nha ở trên không trung không thể đếm nổi nữa, lúc một lão gia gia không ngừng ho khan lúc trước từng gặp qua thay đổi một thân y sam lần nữa xuất hiện ở U Minh điện, một cọng lông dạ nha rơi xuống bụi hoa ngoài thành, trên lông tràn ra máu đen nhiễm bẩn cánh hoa đỏ sẫm, bọn họ lấy ra từ trong miệng nó một viên đá năm màu được ngậm chặt.
Cái hộp gấm bên cạnh giường Tang Mạch rốt cuộc bị lấp đầy. Tiểu Miêu thấy bàn tay Không Hoa cầm hộp run lên nhè nhẹ.
Bọn họ nhanh chóng bày ra kết giới ở bốn phía quanh giường Tang Mạch, thập điện Diêm Quân phân thủ khắp nơi, từ miệng phun ra những âm tiết quái dị. Tiểu Miêu bị đặt ở bên cửa sổ, mở lớn hai mắt xem, Không Hoa đứng bên giường, khua tay chấn động một cái, y sam hắc sắc không gió mà động như nghiên mực bị lật, những viên đá màu trong hộp lửng lơ trong không trung, va đập vào nhau, tự động tụ tập ở trước người Tang Mạch.
Quỷ hỏa thanh sắc bỗng nhiên nổi lên cao nửa trượng, cánh hoa bỉ ngạn bị bứt ra khỏi thân, bay tới tấp qua cửa sổ, như giọt máu phân tán khắp nơi. Chú văn trong miệng Diêm Quân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vang, âm tiết cổ quái tựa hồ tụ thành một dòng sông vô hình dội thẳng vào tai.
Không Hoa đứng ở trung ương của kết giới, hắc y nam nhân dùng cao quan hắc sắc bó buộc mái tóc dài, hoa văn mây cuốn tối màu trên ống tay áo ở dưới quỷ hỏa chập chờn thấp thoáng lóe ra ánh sáng. Hồn phách bảy màu trong nháy mắt bắn ra quang mang rực rỡ, chiếu rọi gương mặt tái nhợt của nam nhân, mí mắt khép hờ ở trên mặt phóng ra âm ảnh nhàn nhạt.
Chậm rãi, chậm rãi, thạch tử bảy màu cách Tang mạch càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, áp vào trên ngực không phập phồng của hắn, sau đó… biến mất…
Chú văn của Diêm Quân dần dần chậm lại, âm điệu cũng thấp xuống. Kết giới trong quang thải lưu động dần ảm đạm. Rốt cuộc, không nghe thấy những âm tiết cổ quái nữa, quỷ chúng trong Minh phủ tản ra, người trong phòng càng lúc càng ít. Cuối cùng, chỉ còn lại Tiểu Miêu và nam nhân trước sau hai mắt vẫn buông xuống, trên mặt không có biểu tình gì.
Trong phòng vắng vẻ tới mức có thể nghe thấy thanh âm tú hoa châm rơi xuống đất, Tiểu Miêu bất giác hoãn hết tiếng động, thấy nam nhân vẫn đứng thẳng trước giường. Trên giường, Tang Mạch nhắm mắt, thần sắc đờ đẫn.
“Bịch ——” một tiếng, sự yên lặng nghẹt thở bị đập tan, theo hộp gấm rớt xuống, nam nhân cong đầu gối, quỳ thẳng xuống trước giường. Y cúi người xuống, ôm lấy cái người có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại kia “Tang Mạch…”
Tiểu Miêu thấy vai y rung động, nhẹ buông tay, bỉ ngạn hoa vẫn bị nắm chặt liền rơi xuống đất, cánh hoa tản đi khắp nơi như là nước mắt mang theo máu.
Tang Mạch không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Không Hoa đem tay thăm dò trên ngực hắn, tìm kiếm động tĩnh của tam hồn lục phách lần nữa trở lại cơ thể. Quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt hắc bạch phân minh, Tiểu Miêu mím môi, giang hai tay ở trước mặt y, trên gương mặt nho nhỏ lộ ra vẻ quật cường. Không Hoa ngồi xổm xuống, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là yên lặng sờ mặt nó.
Đôi mắt mặc sắc giống y hệt chớp chớp mấy cái, Tiểu Miêu cụt hứng buông thõng tay, lặng im nằm sấp xuống đầu giường Tang Mạch.
Ngày mai sẽ tỉnh, ngày mai, ngày mai, ngày mai… Mỗi ngày đều mong đợi vào ngày mai, mỗi ngày đều nín thở chờ đôi mắt khép chặt của Diễm quỷ sẽ mở ra, khóe miệng cong lên cho mình một nụ cười trào phúng. Tang Mạch, chúng ta lại cược thêm một ván, ta đặt lợi thế cuối cùng của ta, nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng chỗ ngồi đối diện trống không, mãi không thấy ngươi trở lại.
Cuối cùng hắc y nam nhân đặt một đóa hồng hoa bên má Tang Mạch, đầu ngón tay sát qua gương mặt hắn, không thấy ấm cũng chẳng thấy lạnh. Đi qua hành lang quỷ hỏa thanh sắc bốc cháy trên tường, trên bầu trời đình viện không bóng người là mây đen nặng nề vạn năm bất biến. Sâu trong Minh phủ không gặp một chút xíu màu sắc trong sáng nào, đứng đầu Minh phủ vô ái vô dục, trên gương mặt tuấn mỹ tái nhợt hiện lên vài phần âm u vài phần thương xót.
Trong U Minh điện luôn có vô số oán linh gào khóc quanh quẩn tại Vong Xuyên,người chết thân mang gông xiềng tóc tai bù xù giơ lên gương mặt huyết nhục mơ hồ “Đại nhân, ta oan uổng…” Tiếng khóc sắc nhọn dội lại trong bốn bức tường. Hại người hoặc bị người hại, có tội hoặc vô tội, phụ lòng hoặc si tình… Mỗi người tới nơi đây đều có một đoạn cố sự dài hoặc gút mắc, yếu đuối quỳ rạp trước bậc thềm cao cao, khóc lóc nức nở. Chồng giết vợ, mẹ ăn con, anh em trong nhà cãi cọ nhau, tình nhân phản bội… Hận tới thâm sâu, một thanh đao nhọn, một chén thạch tín, một câu không cam lòng. Bọn họ lúc đầu thế nào cũng không chịu tiếp nhận chén canh trong tay Mạnh bà, đợi nói tới câu cuối cùng của cố sự, thiện tất có thiện quả, ác tất có ác báo, ân oán đều hết. Trước khi vãng sinh luân hồi trải qua một đợt chọn lựa dài dằng dặc, cuối cùng quên được thì nhiều, người vẫn còn mơ hồ rất ít. Không chịu quên đi thì sẽ thành cô hồn dã quỷ, trôi dạt khắp nơi, nhớ mãi không quên những chuyện đúng sai, ân oán hoặc là kết quả.
Không Hoa diện vô biểu tình mà lắng nghe, người chết ở dưới điện nói liên miên về cuộc đời của hắn. Xuất thân cùng khổ, yêu thiên kim nhà giàu, vì vậy bỏ đi tính danh cùng tôn nghiêm cúi đầu ở rể. Sau đó con đường làm quan đắc ý, một bước lên mây. Sau của sau đó, nhạc phụ mất, con rể làm chủ nhà. Bao nhiêu năm nhẫn nhịn cuối cùng cũng được mở mày mở mặt, nạp thiếp, chiêu kỹ, ăn chơi đàng điếm. Cuối cùng bị chết bởi một chén canh hạt sen của thê tử. Hắn nói hắn hận, hận thê tử đa nghi ghen tuông, hận nhạc phụ ngang ngược độc tài, hận gia cảnh nghèo hèn. Nói chuyện không đâu một hồi lâu, lại đột nhiên nhớ tới năm xưa lần đầu gặp nàng trên đường, đào hồng liễu lục, hồng hạnh đầu cành, gió xuân hất lên kiệu liêm, nàng mặc một thân hoàng sắc xuân sam, quy quy củ củ ngồi bên trong, trán hơi cúi, hai vành tai đeo khuyên, cực kỳ giống mỹ nữ hôm trước thấy trong tranh.
Hắn vì phẫn hận mà lộ vẻ dữ tợn, vặn vẹo ra một nụ cười, hai hàng lệ đục ngầu rơi xuống “Đến tột cùng là nàng hủy ta, hay là ta hủy nàng?”
Hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vẩn đục mờ mịt nhìn Không Hoa, Không Hoa hờ hững ngồi ở sâu trong đại điện, nghe Diêm Quân nói “Sau này sẽ có lúc nàng tới đây, nàng nợ ngươi một mạng, tự nhiên sẽ phải trả giá, ngươi nợ nàng một đời tình, cũng sẽ có con đường hoàn trả. Lúc trả hết ân oán cho nhau thì nhân quả đều tiêu tan.”
Đó là yên hận, cực yêu mà có hận, cực hận mà có muốn, ham muốn đến cuối cùng cũng không quá một chữ ‘yêu’.
Người quỳ gối dưới bậc lắc đầu không ngừng thì thào tự hỏi “Là nàng đạt được ta, là ta hủy nàng, hay là nàng hủy ta? Chúng ta rốt cuộc ai đạt được ai, ai hủy ai?”
Tang Mạch, ngươi và ta thì sao? Ai đạt được ai, ai hủy ai?
Trái tim bất động như núi bởi vì tiếng quỷ khóc không ngừng quanh quẩn bên tai mà xuất hiện sự khác thường. Lén lút đưa tay tới trước ngực, mơ hồ đau. Thân thể không e ngại bất cứ lưỡi dao sắc bén nào trên thế gian, nhưng cúi đầu một cái liền có thể thấy, một vệt đỏ tươi dài mảnh xuất hiện ở nơi đó, gai mắt tới mức như bất cứ lúc nào cũng có thể thấm ra huyết hoa. Lấy ngón tay cố sức ấn vào, đầu ngón tay cách lớp y sam, đau nhức bình thường dần chuyển thành gay gắt, vết thương bị xé rách ra, ngón tay chạm tới dịch thể dính dính, còn đau đớn đã lan tràn ra toàn thân, làm tê dại tất cả cảm quan. Đứng đầu Minh phủ, có thể lạnh nhạt, có thể u sầu, có thể thương hại, nhưng không thể hoang mang, không thể cảm thương.
Dưới bậc có một người từ từ đi tới, mặc áo liệm bình thường đã từng thấy qua, sạch sẽ yên tĩnh, thần sắc ung dung, xem ra là thọ chung chính tẩm (QT: sống thọ và chết tại nhà). Diêm Quân ở bên cạnh lật sổ sinh tử ‘soàn soạt’ tìm kiếm cuộc đời hắn, lúc nào thì sinh ra, thái độ làm người ra sao, vì sao mà chết. Hắn không khóc không nháo, nghiêng gương mặt hàm tiếu mà nghe, thỉnh thoảng trả lời vài câu, âm điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong sự trầm ổn hiện ra vài phần nho nhã.
Không Hoa nghiêng người ra nhìn mặt hắn, hắn hình như cảm giác thấy, mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt hiện ra chút nghi hoặc. Không Hoa không nói gì, lại nhìn hắn vài lần, tiếp nhận sổ sinh tử từ trong tay Diêm Quân, trực tiếp lật giở về phần trước, lật tới cái niên đại mà hầu như không còn ai nhớ rõ kia, phần mở đầu là tên của hắn khi đó. Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, quả nhiên là hắn, kiếp đó hắn chết thật thê thảm, sau này bình thản yên vui chính là sự bồi thường.
“Ngươi có còn nhớ Tang Mạch không?” Hắc y nam nhân nhẹ giọng hỏi.
Hắn đang nghiêng đầu nghe Diêm Quân nói, thấy vậy quay sang, trong mắt vẫn đầy vẻ nghi hoặc “Đó là ai?”
Hắn không nhớ. Thời gian dài như vậy, trên sổ sinh tử không biết đã thêm bao nhiêu nét bút, hắn đâu còn có thể nhớ kỹ ái hận gút mắc từ trước?
Không Hoa lại hỏi “Vậy ngươi có còn nhớ Sở Tắc Minh?”
Hắn làm vẻ mặt không hiểu.
Móng tay hướng tới trước ngực cào một chút, dịch thể đặc dính theo ngón tay chảy xuống, Minh chủ diện vô biểu tình dường như không cảm thụ được đau đớn, cúi đầu nhìn hắn “Hắn tan thành tro bụi rồi, không có kiếp sau, không có kiếp trước.”
Trong im lặng, trên gương mặt trước sau vẫn hiển hiện khí tức bình thản của người tu đạo bỗng chậm rãi chảy nước mắt, nam tử dưới bậc kinh ngạc nhìn đầu ngón tay ẩm ướt, kinh hãi không ngớt “Ta… Ta làm sao vậy?”
Không Hoa chỉ nhìn hắn, bên tai là lời tuyên án lạnh lùng vạn năm bất biến của Diêm Quân “Ngươi kiếp này quảng kết thiện duyên, tích được hàng vạn hàng nghìn công đức, ban thưởng ngươi kiếp sau phúc trạch dồi dào để khen ngợi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Quỷ tốt lên tiếng trả lời tiến tới bên phải hắn mang đi, hắn lảo đảo đi ra vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại “Sở Tắc Minh là ai?” Lệ đã rơi đầy mặt.
“Ngươi quên rồi thì thôi đi.” Trước sự kinh ngạc của mọi người, chủ quân ngồi sâu trong Minh phủ vạn năm bất động như núi lần đầu tiên đứng dậy khỏi ghế trên đại đường thính thẩm, tại khoảng không trên tảng đá ngồi còn lại một đóa bỉ ngạn hoa “Có người nhờ ta nói với ngươi một câu, xin lỗi.”
“Tang Mạch, ta về gấp để nói cho ngươi một việc.” Trong căn phòng không bóng người, ở bên cạnh Tang Mạch đang ngủ say, nam nhân cúi người ngồi xuống “Ngươi đoán ta gặp được ai?”
Người trên giường không đáp lại, y tiếp tục nói một mình “Là Viên Tử Hi, Tử Hi mà ngươi nhớ mãi không quên.”
“Tang Mạch, hắn không nhớ Tắc Minh, nhưng hắn lại khóc vì Tắc Minh.”
“Tang Mạch, ta nói với hắn, nói ngươi xin lỗi hắn.”
Hắn ngủ thật say, lông mi dài chưa từng có nửa phân rung động, tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy. Không Hoa nghiêng người ôm lấy hắn, đặt cằm lên vai hắn, mặt áp vào mặt “Tang Mạch, chúng ta lâu rồi không nói chuyện. Ngươi luôn luôn không chờ nghe ta nói hết lời đã bỏ lại ta.”
Rất nhiều điều, chưa từng ra khỏi miệng đã mất đi người nghe duy nhất, rất nhiều rất nhiều, nhiều tới không thể nào lên tiếng “Lúc trước ở lãnh cung cũng là như thế này, gian nhà lớn như vậy, chỉ có hai chúng ta. Ta khắc chết mẫu hậu của ta, phụ hoàng không cần ta, ta cái gì cũng không có, chỉ có ngươi. Hiện tại ngẫm lại, khi đó chúng ta thật tốt, mỗi ngày đều nói chuyện, nói đến hừng đông. Ngươi nói ta nghe, ta nói ngươi nghe. Rất nhiều chuyện, Tắc Hân cũng không biết, chỉ có hai chúng ta biết, bởi vì ngươi đã nói qua, chúng ta là hai người cùng một mệnh.”
Lúc mới gặp gỡ, dưới cửa cung nguy nga mão đinh sơn son, ngươi mặc một thân tử bạch như đồ tang nghiêm mặt đứng trước mặt ta, chỉ vào y sam của chính mình, vẻ mặt vô vị “Mẹ ta đã sớm qua đời, đây là ta mặc cho mẹ kế của ta xem.” Ngươi không biết, đã lâu rồi ta không cùng ai nói chuyện, ngươi là duy nhất, trong cung rộng lớn lạnh lẽo tịch mịch, chỗ dựa duy nhất của ta. Những ngày không có gì cả, cái gì cũng khát vọng, đợi tới khi nắm giữ tất cả, mới phát giác, cái gì cũng không hơn khoảng thời gian không có gì cả đó.
“Lúc ôm ngươi ra khỏi Ngụy vương phủ, cả người ngươi đều là máu, ngươi đau tới ngất xỉu, ở trong lòng ta gọi tên Tử Hi. Ta biết ngươi hổ thẹn, thế nhưng lúc đó, chúng ta đã không thể quay đầu lại nữa rồi.”
“Dọc theo đường đi, ta ôm ngươi, sợ ngươi sẽ như vậy mà chết, nếu ngươi chết, ta sẽ chỉ còn phân nửa tính mệnh… Tang Mạch, trên người ngươi có nhiều vết thương như vậy, càng lúc càng nhiều. Ta nhớ tới trước kia, chúng ta cầm dược bình bôi thuốc cho nhau, thật là tốt. Sau đó, thương thế của ngươi càng ngày càng nhiều thêm, nhưng ta không bôi thuốc cho ngươi nữa, cũng không phải là ta không phát hiện… mà là… ta không dám. Tang Mạch, ta không dám nhìn thương thế của ngươi nữa.”
Nhẹ nhàng đụng vào mặt hắn, Không Hoa cẩn thận đặt một cái hôn lên bên gò má “Đó cũng là lần cuối cùng ngươi khóc ở trong lòng ta.”
Sau đó, sau đó, ngươi không còn khóc trước mặt ta nữa. Đêm trước khi Tắc Hân đăng cơ, ngươi ở trong đại đường Tấn vương phủ ngồi một đêm, ta thấy được, ta ở ngay phía sau cửa. Ta biết ngươi oán ta, oán ta đem thiên hạ tặng cho Tắc Hân. Tang Mạch, ngươi nói đúng, Tắc Hân là bóng ma trong ngực ta, ta cướp đoạt thiên hạ chính là vì hắn. Cũng không phải ta không chịu nói cho ngươi, mà là ta không dám, ta sợ để ngươi biết.
Tắc Hân là đề tài không thể nói tới giữa ta và ngươi, rồi ta lại nhiều lần ở trước mặt ngươi nhắc tới hắn. Bởi vì trừ ngươi ra, ta có thể đi nói cho ai? Tang Mạch, ta đem thiên hạ dâng hai tay tới trước mặt hắn, ta trừ bỏ hoàng hậu của hắn, cận thần của hắn, tất cả những chỗ mà hắn có thể dựa vào. Hắn chỉ có thể dựa vào ta, nhưng hắn cũng hận ta, tam ca có tướng mạo giống phụ hoàng nhất, người duy nhất trong số các huynh đệ đồng ý thừa nhận ta, hắn không bao giờ lộ ra nụ cười từ bi như Quan Âm đối với ta nữa. Tang Mạch, ta chỉ có thể ôm ngươi nói cho ngươi nghe, chỉ có ngươi có thể nghe ta nói chuyện.
Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì? Ta thành bạo quân có thể sánh với Kiệt, Trụ, đủ loại quan lại thóa mạ ngươi là thần tử hại nước hại dân. Chúng ta cũng không thực sự nói chuyện nữa, ngươi dẫn ta tới địa lao nhìn ngươi bức cung phạm nhân thế nào, huyết hoa văng ra đều dính lên mặt ngươi, nhưng ngươi cười với ta, lại khiêu khích ta tức giận. Ta dùng sự thiện lương của Tắc Hân mà ngươi không thể dễ dàng tha thứ nhất ra để trách ngươi, đem gấp bội nhiệm vụ giao cho ngươi, ngươi luôn mang theo một thân chồng chất vết thương trở về, cười nói cho ta biết lại vừa nghĩ ra những thủ đoạn tàn nhẫn thế nào. Chúng ta lấy việc vượt qua đối phương để làm vui, chỉ có như vậy mới có thể đạt được chút khoái ý.
“Tang Mạch, ta vẫn cho rằng ngươi đã thay đổi, cho đến khi ngươi quỳ gối trước cửa Cận gia, ta mới biết được…” Giọng Không Hoa bỗng nhiên trầm xuống, vô hạn bi thống “Là ta hủy ngươi.”
Ngươi vốn không nên là như vậy. Lúc còn nhỏ, ta dùng một đoạn trong “Mạch thượng tang” là có thể đùa khiến ngươi mặt đỏ tới tận mang tai. Ngươi sinh ra trong gia đình quan lại, làm quan tạo phúc cho dân là lý tưởng vững vàng của ngươi, năm đó dưới bầu trời đầy sao, lúc ngươi nhắc đến hưng phấn tới mức hai mắt phát sáng… Là ta bức ngươi tới con đường bị cô lập hoàn toàn. Ngươi cầm tấu chương của thân sinh phụ thân và huynh đệ buộc tội ngươi, cười tới vân đạm phong khinh, nhưng dưới ống tay áo bàn tay nắm thật chặt. Ta muốn ôm ngươi vào lòng nhẹ giọng an ủi, nói cho ngươi không có vấn đề gì, ngươi không có cái gì nhưng còn có ta, lại giống như năm xưa ở trong lãnh cung. Thế nhưng ánh mắt phẫn hận của ngươi lại đặt ở trên người ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT