Đại hội võ lâm hôm sau, Tạ Tụ không định ra ngoài.
Một vòng vết đỏ trên cổ, dẫu có ra ngoài chỉ e cũng bị vô số ánh mắt đánh giá. Đến lúc đó, chỉ e đại hội võ lâm cũng chẳng tiến hành được nữa rồi.
Tất cả đều là thành quả cả một đêm của Khúc Cửu Nhất.
Nếu không phải thời gian và địa điểm không phù hợp, Khúc Cửu Nhất ra tay lột cũng gần như lột sạch quần áo của Tạ Tụ rồi.
Bên ngoài còn một đống đệ tử Toái Ngọc Cung đang dựng lỗ tai đấy!
Tạ Tụ không thể không cho chính mình uống mấy viên ninh thần thanh tâm đan mới áp được ngọn lửa bên trong.
Cũng may, tới sau nửa đêm, sau khi được Tạ Tụ "ra tay tương trợ", Khúc Cửu Nhất vẫn có hơi không tình nguyện yên tĩnh hơn.
Không sao cả, y phục đã cởi hơn một nửa rồi.
Sẽ tới lúc có thể cởi được hết ra.
Tiện tay, y còn để lại một quả dâu tây ở chỗ thủ cung sa!
Lần sau sẽ khiến thứ này biến mất hoàn toàn!
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tụ nhìn "thảm trạng" của mình trong gương liền biết hôm nay mình tám phần không ra ngoài được rồi.
Cho dù dùng dược để che, muốn điều chế nó cũng cần thời gian.
Từ trước tới nay, Tạ Tụ chưa từng nghĩ tới bản thân mình lại cần phải dùng tới thuốc bột để che vết thương.
Ngoài ra, một khi hắn ra ngoài, các đệ tử Toái Ngọc Cung đều sẽ hóng hớt "tình hình chiến đấu" của Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất, nào còn có tâm trạng luận võ nữa?
Thứ các nàng quan tâm nhất cũng chẳng phải võ lâm đại hội gì mà là cung chủ và Tạ trưởng lão rốt cuộc lúc nào mới có thể sinh hạ tiểu cung chủ, cảm tình của họ rốt cuộc như nào rồi, có thể xuất hiện biến cố gì không vân vân.
"Nếu không huynh cũng cho ta một cái?" Khúc Cửu Nhất duỗi tay, vạch cổ áo của mình ra, chủ động đưa cổ tới trước mặt Tạ Tụ.
So với những dấu hôn lộn xộn lại đỏ tươi trên cổ Tạ Tụ, cổ của Khúc Cửu Nhất có thể nói là trắng tinh một mảng.
Nhìn cần cổ trắng muốt này của Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ đúng thực là ngứa răng.
Nhưng Tạ Tụ lại như nghĩ tới cái gì, vẫn nhịn xuống.
"Bây giờ chưa phải lúc" Tạ Tụ giúp Khúc Cửu Nhất chỉnh lại y phục, giọng có hơi khàn, "Hôm nay là ngày thứ hai của đại hội võ lâm, đệ tử của Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo lên đài tranh đấu, cũng sẽ có lúc cần em ra tay"
Cho nên, hình tượng của Khúc Cửu Nhất khá quan trọng.
Về mặt sinh hoạt cá nhân, Toái Ngọc Cung vốn đã bất lợi hơn các một phái khác một chút. Cho dù Khúc Cửu Nhất chẳng thèm để ý, Tạ Tụ vẫn muốn được lo nghĩ nhiều hơn cho Khúc Cửu Nhất.
Đương nhiên, Tạ Tụ cũng chưa từng đánh dấu dâu tây bao giờ.
Nếu hôn không được, khụ...
Dù sao không có kinh nghiệm gì.
Hắn không giống Khúc Cửu Nhất, ở Toái Ngọc Cung cũng coi như học tập có hệ thống, có thể trồng đầy cả cổ hắn.
"Có phải huynh không biết hay không?" Khúc Cửu Nhất ngoài ý muốn nhìn ra được một số chuyện khác từ mặt Tạ Tụ.
Tay Tạ Tụ đang chỉnh lại y phục cho Khúc Cửu Nhất tức thì cứng đờ, không biết nên phản bác như nào.
Chỉ đành cam chịu.
"Ài, Tri Vân, tuy rằng huynh lớn hơn ta hai tuổi nhưng vẫn uống phí thời gian sống không rồi" Khúc Cửu Nhất cố ý gọi tên Tạ Tụ, trong lòng có chút đắc ý, cũng có chút vui vẻ.
Ài, Tạ thuần thuần thực sự đáng yêu.
Không biết thì không biết, giả vờ y như thật, suýt chút nữa đã lừa được y rồi.
Tạ Tụ không biết nên nói gì.
Đây là lần đầu tiên Khúc Cửu Nhất gọi hắn là "Tri Vân", cảm giác có hơi lạ.
Hắn hình như tình nguyện để Khúc Cửu Nhất gọi hắn "Tạ thuần thuần" hay "Tạ tiểu thư khuê các".
Tên Tri Vân quá nhiều người gọi.
Hửm?
Tạ Tụ đột nhiên thấy mình lại có suy nghĩ như vậy, thấy như là có hơi không đúng lắm.
Chẳng lẽ tên gọi ngoài lại tốt hơn tên của mình sao?
Tạ Tụ lại lâm vào trầm tư.
"Huynh cứ nhân cơ hội học đi, ta sẽ để nhiều người ở bên ngoài để bảo vệ huynh. Nếu thực sự có người dám ra tay với huynh, huynh cũng đừng tiếc thương cho đống dược của huynh, cũng đừng sợ làm thương người vô tội. Nguyện sai một vạn cũng chẳng thể bỏ sót một cái, hiểu chưa?" Khúc Cửu Nhất dặn dò lại.
Y vẫn rất tin tưởng nước thuốc Tạ Tụ chế.
Chỉ có đúng một thứ không tin được là sợ tới lúc ấy, lòng thánh phụ của Tạ Tụ lại phát tác, không nỡ dùng thuốc có dược hiệu mạnh kia, ngược lại sẽ cho người khác cơ hội.
"Ta sẽ không liên lụy tới em" Tạ Tụ hồi thần từ trong trầm tư, bày tỏ thái độ của bản thân.
Nếu chỉ có một mình hắn, có lẽ hắn sẽ suy xét nhiều hơn vì mọi người. Nhưng bây giờ, hắn không chỉ có một mình mình, một khi hắn gặp nạn, chỉ e sẽ trực tiếp uy hiếp tới cả Khúc Cửu Nhất và toàn bộ Toái Ngọc Cung.
Tạ Tụ sẽ không lấy điều đó ra để mạo hiểm.
Thực ra biện pháp tốt nhất vẫn là Khúc Cửu Nhất ở cạnh Tạ Tụ mọi lúc mọi nơi.
Nhưng làm vậy cũng chỉ trị ngọn mà không trị được gốc.
Bởi vì Tạ Tụ luôn có lúc sẽ tách khỏi Khúc Cửu Nhất.
Vậy vào lúc tách ra, phải cho những người có ý đồ ra tay với Tạ Tụ nếm mùi đau khổ thực sự mới khiến họ ngoan ngoãn được. Nếu không, bọn họ vĩnh viễn sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, khiến người không được bình yên.
Dặn dò Tạ Tụ xong, Khúc Cửu Nhất mới yên tâm hơn, vui vẻ đi từ trong phòng ra ngoài.
"Cung chủ"
"Cung chủ, hình như ngài rất vui vẻ"
"Ơ, cung chủ, sao Tạ trưởng lão không ra ngoài?"
...
Các đệ tử vây tới, gần như muốn được nghe câu trả lời của Khúc Cửu Nhất trước tiên.
Ngày hôm qua, các nàng còn đánh cược, cược xem cung chủ và trưởng lão rốt cuộc tiến hành mấy lần chiến đấu kịch liệt và cả sáng ra họ dậy lúc mấy giờ, vân vân.
Tiền đặt cược vô cùng lớn, gần tới vạn lượng!
Sau nửa đêm hôm qua, Tạ Anh lại mang theo Hàn Thừa Nặc tới nói chuyện với Tạ Tụ đều được các đệ tử Toái Ngọc Cung khuyên răn hết lời mới rời đi.
Nói đùa, cho dù có là muội muội của Tạ trưởng lão cũng tuyệt đối không thể quấy rầy chuyện tốt của cung chủ ngay lúc này!
"Tạ trưởng lão của các ngươi còn đang nghỉ ngơi, mấy người các ngươi canh phòng khách điếm nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ ai tới gần. Nếu Tạ Tụ muốn cái gì, các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất để đưa cho huynh ấy" Khúc Cửu Nhất liếc nhìn các nàng một cái, tăng tiếng, "Nghe rõ chưa?"
"Rõ!"
"Đúng rồi, hai ngày này, lúc các ngươi nhìn huynh ấy đừng nhìn đối diện với huynh ấy" Khúc Cửu Nhất sờ sờ mũi, "Tạ trưởng lão của các ngươi dễ thẹn thùng"
Các đệ tử Toái Ngọc Cung nháy mắt đã hiểu.
Cung chủ của các nàng thật đúng là lợi hại!
"Cung chủ, thực ra thuộc hạ am hiểu dược thiện" Một đệ tử chủ động xin ra trận, "Nếu không, ta sẽ bồi bổ cho Tạ trưởng lão?"
Cung chủ võ công cao cường, nội lực thâm hậu, còn là người song tính, nghe nói song tính gì đó khá lợi hại, Tạ trưởng lão văn nhược như vậy cũng không biết có được hay không.
Nếu không được, cung chủ có thể đi tìm tiểu yêu tinh khác.
"Dược thiện đúng không?" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc nhìn đệ tử vừa lên tiếng, "Ta nhớ kỹ rồi, một thân bản lĩnh của ngươi sắp có chỗ phát huy rồi"
"Cung chủ yên tâm!" Đệ tử vui mừng quá đỗi, biết được chính mình có được tiếng tốt trong lòng cung chủ rồi, sau này nói không chừng cũng sẽ trở thành tâm phúc của cung chủ, "Đệ tử nhất định học tập không ngừng, khám phá ra nhiều loại dược thiện hơn nữa"
"Ừm" Khúc Cửu Nhất khẽ gật đầu với nàng, lại phái người đi gọi bọn Tuyết Tiêu Tiêu rồi mới chậm rãi ra cửa.
Tới ngày thứ hai của đại hội võ lâm, các môn phái khác rất thức thời.
Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo không mở miệng, các môn phái khác không một ai chủ động đi lên.
Thái sơn Bắc đẩu làm người chủ trì:... Rốt cuộc thì sao hắn lại đồng tới tới chủ trì cái đại hội võ lâm này nhỉ? Lần này khác hoàn toàn so với các lần trước.
Tạ Anh nhìn xuống phía dưới, không nhìn thấy huynh trưởng nhà mình nhưng cái mặt hàng giả bên Hồng Liên đạo lại yên lặng đứng cạnh Tôn An, thực sự rất chướng mắt.
À, coi thường Tạ gia ta không có ai đúng không?
Tạ Anh hơi suy tư, phái người đi truyền lời cho Trịnh Trí Gia.
Cũng chỉ là chuyện trong mấy phút, Trịnh Trí Gia đã có lời đáp.
Rất mau, người của Kim Phong tiêu cục đã hành động.
Người trong võ lâm rất mau đã phát hiện dị động của Kim Phong tiêu cục.
Vị Thái sơn Bắc đẩu nào đó vui vẻ đi xuống đài, nhìn qua sắc mặt rạng rỡ, vui mừng phấn chấn hệt như chuẩn bị đi làm tân lang vậy.
Mà vị trí vốn là của hắn nay được thay thế bằng một mỹ nhân thanh lệ thoát tục.
"Kế tiếp, tiểu nữ tử sẽ tới chủ trì đại hội võ lâm, nếu có chỗ không thỏa đáng, mong chư vị bao dung" Tạ Anh hơi khom người, vốn chẳng cho mọi người cơ hội phản bác.
Thân phận của Tạ Anh cũng chẳng phải bí mật khó lường gì, không ít người biết rõ nhưng không dám nói ra thôi. Bây giờ, Kim Phong tiêu cục sau lưng có triều đình chống lưng cho nàng, Toái Ngọc Cung lại có quan hệ sâu với ca ca nàng, Hồng Liên đạo không nói gì, ai dám kháng nghị?
Bởi vậy, Tạ Anh trở thành người chủ trì không hề gặp phải cản trở nào thuận lợi thành công.
Có muội muội của tức phụ nhà mình lên chủ trì, mình cũng cần có ý hỗ trợ tạo nền một chút.
Khúc Cửu Nhất quay đầu nhìn đệ tử bên người, dò hỏi, "Các ngươi ai muốn đi lên làm nóng người?"
Không ít đệ tử nóng lòng muốn thử.
Nhưng tốc độ của lão Tam lại nhanh hơn tất cả.
Lúc này, hắn mặc nữ trang nhưng chẳng thấy có gì bất ổn, "Cung chủ, ta muốn lên"
Những đệ tử khác thấy lão Tam muốn lên đều yên lặng lui về sau một bước.
Đây là nam nhân có Đại sư tỷ che chở, các nàng cũng chẳng dám tùy tiện đắc tội người ta. Hơn nữa, võ công của lão Tam cũng mạnh hơn các nàng, các nàng cũng không cần đi lên làm mất mặt mình.
"Ngươi muốn lên?" Khúc Cửu Nhất hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại nghĩ tới người Lê Hoa sát còn đang ngồi ở bên Hồng Liên đạo, để lão Tam lên đài đấu với bọn họ cũng coi như mở màn mỹ mãn.
Dẫu gì, tới bây giờ Khúc Cửu Nhất còn đang thương nhớ ngân khố của Lê Hoa sát kia kìa.
"Được, nếu ngươi muốn lên, cứ lên thôi. Nhưng chỉ cho phép thắng không được thua, ngươi hiểu ý của ta"
"Cung chủ yên tâm" lão Tam xoay kiếm, nhảy lên, động tác lưu loát sạch sẽ không hề làm màu.
Đây chính là thứ gọi là người ngoài xem náo nhiệt người trong tìm câu chuyện.
Lão Tam thi triển khinh công tuy không thể nói là đáng kinh ngạc tới cỡ nào nhưng chỉ thấy một thân khí thế và hô hấp này đã chứng tỏ được nội công hắn thâm hậu.
Người biết được thân phận của lão Tam không nhiều lắm, không ít chưởng môn các phái nhìn thấy thiếu nữ có khuôn mặt trẻ con này, trong lòng không khỏi cảm thán liên tục.
Toái Ngọc Cung quả thực là nơi địa linh nhân kiệt. Bất kỳ một đệ tử nào đều có võ công như vậy, thực sự khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Quả nhiên, Toái Ngọc Cung có bí pháp tu luyện võ công gì đó, nếu không sao võ công của một đám các nàng đều cao thái quá như vậy?
Một hai người như vậy đã đành, đây ba bốn người đều như vậy.
"Nếu lão Tam đã lên rồi, ta nghĩ các ngươi cũng phái người lên đi" Trần Thủy đương nhiên hiểu rõ thân phận lão Tam.
Phó sát chủ đi đầu mai phục tại Lê Hoa sát là một trong những tâm phúc của hắn, Tâm phúc cũng từng nói, nếu không phải đầu óc của lão Tam quá cứng rắn, thực ra hắn cũng muốn mời lão Tam tới Hồng Liên đạo.
Đáng tiếc, lúc ấy tâm phúc thử trái thử phải, lão Tam đều chẳng có ý muốn thay đổi. Đối mặt với kẻ địch như vậy, tâm phúc nọ cũng chỉ có thể nghĩ cách họa thủy đông dẫn, giải quyết lão Tam.
Nếu để lại, chắc chắn là họa lớn của vị này. Không thể làm đồng bạn thì cũng chỉ có thể làm kẻ địch.
Sắc mặt của các sát thủ bên Lê Hoa sát có hơi khó coi.
Võ công của lão Tam rất cao, bọn họ đều biết rõ trong lòng, trước đó bọn họ vây đánh còn hao binh tổn tướng của chính mình.
Bây giờ, nếu một chọi một trên đài, trong số họ ai có thể chống lại được? Cũng chẳng thể để sát chủ tự ra trận đánh với hắn được!
Tuy nói là như vậy nhưng họ cũng chẳng tránh được.
Một sát thủ vương bài đi lên. Trước khi lão Tam đi, hắn là lão Bát, sau khi lão Tam "chết', các sát thủ còn chạy trốn thì hắn thành tân "lão Tam".
"Xin được chỉ giáo" Lão Tam mới căng da đầu, chỉ chờ mong bản thân có thể kiên trì lâu một chút, đừng thua quá khó coi.
Ở trên đài, ít nhất lão Tam cũng sẽ không giết mình, để lại mạng chắc không có vấn đề gì.
Nhưng ở trong mắt những người giang hồ, Lê Hoa sát có hơi làm quá.
"Toái Ngọc Cung chỉ phái một đệ tử bình thường, bên Lê Hoa sát lại phái sát thủ vương bài ra, có phải bắt nạt người ta quá đáng rồi không?"
"Đúng vậy, tiểu cô nương này nhìn tuổi còn trẻ, sát thủ Lê Hoa sát chắc sẽ không nương tay đâu"
"Nhưng nể mặt cung chủ Toái Ngọc Cung, Lê Hoa sát hẳn sẽ không dám quá phách lối"
"Nhiều nhất chỉ cần sát thủ ngân bài là được rồi, Lê Hoa sát không cần mặt mũi như thế, chậc, quả là tà môn ma đạo..."
...
Nghe được những lời chế nhạo dưới đài, người Lê Hoa sát giận mà không dám nói.
Chờ tới khi "cô nương mặt trẻ con" này ra tay, các ngươi liền biết sai lầm của mình lớn tới mức nào!
Nếu không phải hạn chế số người thì họ thực sự muốn đánh theo nhóm!
Lão Tam hơi ôm quyền, khởi động kiếm thức đánh thẳng tới.
Khúc Cửu Nhất ném khối đường vào miệng mình, thuận miệng nói, "Các ngươi học tập một chút, lão Tam không hề có một động tác dư thừa nào, có thể giữ được nội lực và thể lực nhiều nhất. Cách đánh nhau như vậy càng thích hợp với nữ tử"
"Rõ" Các đệ tử Toái Ngọc Cung nhất tề gật đầu.
Xem lão Tam đánh nhau cũng có thể nói là một loại hưởng thụ.
Bởi vì mỗi một chiêu thức hắn đánh ra giống y như đúc với người Lê Hoa sát, chỉ là cách hắn ra tay nhanh hơn, chiêu thức mạnh hơn thôi.
Lê Hoa sát hẳn cũng biết được cho nên mới đưa sát thủ vương bài của mình lên.
Nhìn xem, đánh tới mức người giang hồ phía dưới cũng chẳng dám lên tiếng.
Hơn nữa, bọn họ cũng đánh giá thực lực của mình, phát hiện nếu Lê Hoa sát ra tay với bọn họ, về cơ bản họ chỉ có thể im lặng bị giết.
Thật là, sao Lê Hoa sát lại như vậy, sát thủ lợi hại như vậy mà bị Toái Ngọc Cung đoạt mất rồi? Các ngươi là tổ chức sát thủ cơ mà, chưa từng có tiền vốn làm ăn, bây giờ sao lại nhường cả tiền vốn của mình đi cho người khác vậy?
Một kiếm của lão Tam chém lướt ngang ngực đối thủ, sau đó đá người xuống đài.
Tân lão Tam bị hắn chém thương tâm mạch, sau này nhiều nhất cũng chỉ có thể làm sát thủ ngân bài.
Cũng may, còn để lại mạng.
"Tiếp theo" Lão Tam như chẳng bị sao cả, điều chỉnh hô hấp trong chốc lát lại vững vàng như thường.
Người ở Lê Hoa sát cũng chỉ có thể nhìn sát chủ.
Sát chủ vẫn đeo mặt nạ như cũ, vốn nhìn chẳng ra ý tưởng của hắn.
"Lão Tứ, ngươi lên"
Sát thủ bị điểm danh đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi có một vết xe đổ bày ra ở đó, hắn phải lên thì kết cục chắc chắn cũng chẳng tốt.
Nhưng nếu không lên hoặc đi lên là nhận thua thì chỉ e sát chủ càng không bỏ qua cho hắn dễ dàng.
Hai bên biết rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
Chỉ có thể liều mạng!
Lão Tứ khẽ cắn môi, trong lòng không ngừng cổ vũ cho mình, bay lên.
Chưa tới một khắc lại bị đá xuống.
Lão Tam lắc lắc tay, không để ý gì nói, "Tiếp theo"
Quả nhiên là khí phách mười phần.
Các đệ tử Toái Ngọc Cung dưới đài đều bị hắn mê hoặc. Chỉ là bị tầm mắt lạnh như băng của Đại sư tỷ liếc qua, đồng loạt bóp chết ý tưởng trong lòng.
Nhịn xuống, người nam nhân này họ không ngủ được, ngủ xong nhất định bị Đại sư tỷ đuổi giết.
Chân trời góc bể đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ, cớ gì phải đi đào góc tường của Đại sư tỷ?
Tuyết Tiêu Tiêu im lặng đi lên một bước, tuyên bố chủ quyền của chính mình.
Chén cơm của nàng đừng ai muốn đoạt.
Sau khi một sát thủ Lê Hoa sát lại bị lão Tam đá xuống đài đã nửa phế thì Lê Hoa sát cũng ngẫm ra.
Lão Tam đang trả thù!
Hắn muốn đánh phế hết một đám Lê Hoa sát trước mặt công chúng!
Sát thủ vốn chẳng am hiểu đánh nhau bên ngoài, đã quen với việc ẩn nấp tìm chỗ trốn, khinh công ưu việt. Nhưng ở trên lôi đài này, nào có chỗ để phát huy khinh công được?
Cứ tiếp tục như vậy, sát thủ có thể đánh được của Lê Hoa sát cũng chẳng còn ai nữa. Hơn nữa, cho dù lão Tam không đánh, chiêu thức võ công của nhóm sát thủ Lê Hoa sát cũng bị đám nhân sĩ dưới đài thăm dò.
Nhưng nếu cứ nhận thua như vậy, sau này Lê Hoa sát cũng đừng lăn lộn trên giang hồ nữa.
"Tổ chức sát thủ vốn nên giữ vững sự trung lập, không được giúp đỡ ai, càng đừng xuất hiện ở những lúc rõ như ban ngày này" Khúc Cửu Nhất lười biếng nói, "Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, thực sự khiến ta khó mà hiểu được. Lê Hoa sát tới tham gia đại hội võ lâm, nhìn qua là tiếp thêm tự tin cho Hồng Liên đạo nhưng chẳng hề có chút lợi ích gì với bản thân nó. Không biết vị sát chủ Lê Hoa sát luôn mang mặt nạ này có thể giải thích nghi hoặc cho ta được hay không?
Đúng vậy, Khúc Cửu Nhất nghi ngờ sát chủ Lê Hoa sát đã đổi người rồi.
Đây cũng coi như một trong những kịch bản cố định của giang hồ, mặt hàng giả sẽ đưa cả môn phái vào đường chết gì đó. Càng đừng nói tới Hồng Liên đạo vốn am hiểu cái này.
Lúc trước, khi Hồng Liên đạo chính thức lộ diện trên giang hồ, không ít người trong môn phái đều mang theo người chạy đi, đóng vai ác gia nhập Hồng Liên đạo. Trong đó, Phó sát chủ Lê Hoa sát mang theo sát thủ tập kích sát chủ, sau khi thất bại quay về Hồng Liên đạo, Lê Hoa sát cũng bắt đầu quá trình thanh trừng.
Nhưng nếu lúc ấy sát chủ đã chết thì sao?
Ai cũng chẳng thể bảo đảm được rằng người dưới lớp mặt nạ kia có phải là sát chủ Lê Hoa sát hay không?
Sau khi lão Tam cứ đánh hết lần này tới lần khác mới có ý nghĩ như vậy.
Nếu việc này là thật, hôm nay hắn sẽ khiến cho Lê Hoa sát biến mất hoàn toàn trên giang hồ vào ngày hôm nay!
Đến lúc ấy, ngân khố của Lê Hoa sát để làm sính lễ cho Tiêu Tiêu.
Tạ Tụ thử đắp một lớp thuốc mỡ lên cổ mình. Hiệu quả của thuốc mỡ cũng khá tốt, mới một buổi sáng mà vết đỏ đã bớt sưng đi nhiều. Nhưng với một mảng cổ đỏ tươi này thì vẫn giống như muối bỏ biển.
Dẫu có ngày bôi thuốc ba lần thì ít nhất ba ngày này cũng chẳng thể ra cửa gặp người được.
Ngón tay Tạ Tụ khẽ xoa lên dấu hôn trên cổ, tựa như vẫn còn cảm giác được nhiệt độ khi Khúc Cửu Nhất hôn lên đó.
Nghĩ tới đây, tai Tạ Tụ dần đỏ lên.
Trước đó, khi hắn ở Tạ gia cũng thường thấy được trên cổ của thiếp thất của huynh trưởng, phụ thân đều có dấu như này, lúc ấy hắn vẫn chưa thấy có gì không đúng.
Chỉ là ít vết nhỏ, cũng chẳng phải bị thương, qua mấy ngày tự khắc sẽ hết.
Nhưng hôm nay, khi Tạ Tụ có được một mảng đỏ trên cổ mình mới biết được, người có thể chống lại ánh mắt cười nhạo của mọi người để ra cửa... Hẳn là ít nhiều cũng muốn đi khoe.
Tạ Tụ không quá muốn ra ngoài khoe hoang.
Bản thân Cửu Nhất quá tốt, võ công và thân thế của y đủ để y lọt vào mặt những người nắm quyền trong thiên hạ.
Dẫu lúc này, Cửu Nhất có muốn cưới công chúa hoàng thất, chỉ e sau khi bệ hạ cân nhắc về lợi ích mà Toái Ngọc Cung đem lại cho mình thì cũng sẽ đồng ý.
Một Khúc Cửu Nhất như bây giờ thực ra vốn không rõ, nếu không có vô số mỹ nhân Toái Ngọc Cung đi theo, chỉ e ong bướm đi theo y sẽ nhiều như cá diếc qua sông.
So sánh trên dưới, những người yêu thích Tạ Tụ vốn chẳng thấm vào đâu.
Tạ Tụ cũng chẳng phải thánh nhân gì, người yêu nhà mình tốt mình vẫn biết được hết. Nếu ai cũng biết được chỗ tốt của Khúc Cửu Nhất thì người tới tranh đoạt sẽ ngày càng nhiều hơn.
Lúc trước, dáng vẻ Khúc Cửu Nhất nói "nếu không thử xem", Tạ Tụ còn nhớ rõ ràng rành mạch.
Lúc ấy, Cửu Nhất hẳn chỉ thích mình một chút, cũng không tính là quá đặc biệt.
Tình cảm của bọn họ là sau khi xác định quan hệ rồi mới sâu đậm hơn.
Đây cũng là một trong những lý do Tạ Tụ không vội vã lên giường với Khúc Cửu Nhất.
Bởi vì trong lòng Cửu Nhất thực ra khá để ý với việc thay đổi thân phận.
Là bằng hữu, cho dù thích, y cũng sẽ không nghĩ nhiều, không vượt rào.
Là người yêu, có thể nắm tay, hôn môi là được, cũng có thể thử thêm.
Nhưng nếu là phu phu chính thức thì sao? Chuyện hai người họ có thể làm có phải càng nhiều hơn không?
Bên người Cửu Nhất có quá nhiều quá nhiều dụ hoặc mà y vốn không biết được, nếu y muốn thay lòng đổi dạ, Tạ Tụ gần như chẳng có cách gì cả, cùng lắm chỉ có thể ngọc nát đá tan* mà thôi.
*đồng quy vu tận
Tạ Tụ quyết định không muốn như vậy.
Cho nên ở giai đoạn trước đó, Tạ Tụ mới luôn giữ thân như ngọc.
Khụ.
Nói ra thật xấu hổ, hắn sống ngần ấy năm vậy mà lại dùng mưu kế để duy trì hứng thú của Cửu Nhất với hắn.
Thực sự rất xấu hổ.
Nhưng Tạ Tụ không thể không như vậy.
Hắn chỉ muốn trước khi hoàn toàn xác định được tâm ý của Cửu Nhất thì luôn giữ vững "cảm giác mới mẻ" của y với mình, có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn để Cửu Nhất thích hắn mà thôi.
Ôn nhu, ân cần, ghen, tất cả đều là công tác bên lề giống hệt như luyện dược vậy.
"Nếu không, cứ để nó biến mất muộn chút cũng được" Tạ Tụ nhìn chính mình trong gương, lại có hơi do dự.
Ít nhiều thì đây cũng là minh chứng cho việc Cửu Nhất thích mình.
"Không ngờ rằng con ta lại khá thích ngươi. Những dấu hôn đó hẳn cũng tốn không ít thời gian"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT