Đại hội võ lâm mà người người giang hồ mong chờ đã tới.

Mấy ngày này của Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ thực sự chẳng rảnh chút nào.

Từ khi y gặp Tự Tại cư sĩ, một đám tiểu tình nhân và lão tình nhân của Khúc Thu Thủy đều muốn tới gặp mặt Khúc Cửu Nhất.

Số có thái độ ôn hòa như Tự Tại cư sĩ chỉ là số ít, càng nhiều hơn là số vì yêu mà sinh hận, muốn đòi chút bồi thường từ nhi tử là Khúc Cửu Nhất.

Đương nhiên, Khúc Cửu Nhất cũng có thể nhìn ra được, những người này không sợ chết như vậy e là sau lưng có một số thế lực nâng đỡ, mục đích chính là để xem thử giới hạn của Khúc Cửu Nhất ở đâu mà thôi.

Nhưng Khúc Cửu Nhất nào có ranh giới nào rõ ràng đâu?

Nếu thể hiện tốt, Khúc Cửu Nhất còn có thể khuyên bảo vài câu, nói bọn họ đừng để bị Khúc Thu Thủy lừa gạt. Nếu tới đòi bồi thường, oán phu lải nha lải nhải còn mượn cơ hội sinh sự thì thẳng tay đánh bất tỉnh rồi vứt ra ngoài.

Dù sao không chết người là được.

Còn về mấy lời ác độc như "đánh trưởng bối" "mẫu tử hai người đều vô tình vô nghĩa" gì đó, Khúc Cửu Nhất cũng chẳng để trong lòng.

Bị mắng vài câu cũng chẳng mất được miếng thịt nào.

Nếu có năng lực, họ cứ mắng trước mặt y đi. Cho họ mười cái gan thì họ cũng chẳng nói ra dễ thế.

Một khi đã vậy, cần gì phải để họ ở trong lòng?

Chỉ là Khúc Cửu Nhất không thèm để ý mấy con kiến này nhưng các đệ tử Toái Ngọc Cung nào có thể chịu để đám người này bịa đặt cung chủ nhà mình được. Mắng lão cung chủ thì mắng lão cung chủ đi, chuyện lão cung chủ làm đúng là không đúng lắm, một số ít đệ tử trẻ tuổi cũng chẳng nhớ quá nhiều về Khúc Thu Thủy nhưng họ nhớ rõ rằng Toái Ngọc Cung nằm trong tay lão cung chủ không phát triển mấy. Mà bây giờ, cung chủ Cửu Nhất chẳng những nâng cao chất lượng cuộc sống của họ mà còn đưa Toái Ngọc Cung lên tới đỉnh cao của sự phát triển, sao lại vì lão cung chủ mà bị vu oan vô cớ được?

Nói lời thô tục dễ nghe hơn là những đệ tử đồng lứa trẻ tuổi hầu như đều là người ủng hộ cho một mình Khúc Cửu Nhất. Dẫu cho Khúc Thu Thủy cũng từng là cung chủ Toái Ngọc Cung nhưng trong lòng các nàng, bà ta chẳng thể nào so bì được với Khúc Cửu Nhất.

Không lâu sau, liền có mấy đệ tử kết thành nhóm lén đi tìm Tạ Tụ, sau đó lén mang theo ít thuốc bột về.

Không lâu sau, những người giang hồ lén nói xấu về Khúc Cửu Nhất hoặc là cả người ngứa ngáy, khó mà chịu được, gãi xước hết cả mặt, chỉ có thể ngâm trong nước đá lâu mới đỡ ngứa hoặc là tiêu chảy, ngồi trong nhà xí tới thiên hoang địa lão rồi, dẫu có uống thuốc gì cũng chẳng đỡ.

Kết cục như vậy dọa đám người nọ hãi hồn.

Cho dù bọn họ biết là các đệ tử Toái Ngọc Cung làm nhưng nói có sách mách có chứng, bọn họ không hề có chứng cứ gì, hơn nữa bọn họ còn đồn bậy sau lưng người ta trước, càng chẳng thể tới cửa nói lý với người ta được.

Các môn phái khác cũng mở một mắt nhắm một mắt, coi như chẳng nhìn thấy mấy trận bát nháo nhỏ này.

Đương nhiên, tất cả đều là chuyện nhỏ.

So với những môn phái tà đạo đó, những người đồn bậy sau lưng chỉ có thể nói là hài tử chơi đồ hàng mà thôi.

"Ta đi từ bên ngoài vào khách điếm, chỉ một khắc ngắn ngủi mà trong lúc đi gặp phải ít nhất mười mấy loại độc dược bắn tới, băng thiềm huynh đưa cho ta kêu rất nhiều" Khúc Cửu Nhất ngáp một cái, "Ta thấy, chắc là do người Thiên Cực thần giáo làm. Nghe nói, Ngũ Độc sử trước đó của họ đã tuyên bố thoái ẩn giang hồ, Ngũ Độc sử bây giờ là một người khác"

Dù sao, hiện tại muốn đối đầu trực diện hay ám sát Khúc Cửu Nhất đều không có khả năng nên cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn hạ độc cỏn con này.

"Khả năng dùng độc của Thiên Cực thần giáo quả thực quỷ dị" Tạ Tụ như đang nghĩ gì, "Xét về việc dùng cổ, họ càng lợi hại, lần trước ở Vô Lượng sơn trang họ tay không quay về, chỉ sợ bây giờ họ sẽ dùng hết sức để đối phó"

Bên trong võ lâm, thứ như cổ trùng này còn không khoa học hơn cả xuân dược.

Những tiểu thuyết võ hiệp tam lưu hay phim truyền hình điện ảnh, khi một nhân vật nào đó đột nhiên làm ra mấy chuyện chẳng thể giải thích nổi cho hợp logic, sau cùng chỉ cần nói là do cổ trùng thì sẽ tự bào chữa được hết.

Cổ trùng hệt như mấy cảnh "nằm mơ"* trong phim ma do nước nhà sản xuất vậy, là kịch bản vạn năng.

* Bên bển có mấy bộ phim ma mà bộ nào cũng kết thúc bằng cảnh nhân vật chính nằm mơ...

Tính tới nay, Khúc Cửu Nhất còn chưa thấy cổ trùng bao giờ. Tuy Tạ Tụ có nói, có băng thiềm rồi thì cổ trùng cũng sẽ tránh đi. Nhưng cũng chẳng thể loại trừ có những con cổ trùng đặc biệt nên Tạ Tụ gần như là chẳng rời Khúc Cửu Nhất một tấc.

"Người của Thiên Cực thần giáo hình như đang tiếp xúc với Hồng Liên đạo" Khúc Cửu Nhất cũng cảm thấy có hơi đau đầu. Những môn phái chính đạo đó ít nhiều cũng cần thể diện, biết Hồng Liên đạo chẳng phải thứ gì tốt, cho dù Hồng Liên đạo có ra giá cao thì họ cũng chẳng thể đồng ý ngoài mặt được. Có bao nhiêu người âm thầm bị thu mua thì đó là một chuyện khác, tóm lại, là chưởng môn chắc chắn sẽ không bằng lòng từ bỏ thanh danh của môn phái mình để thông đồng làm bậy với Hồng Liên đạo.

Nhưng môn phái tà đạo như Thiên Cực thần giáo vốn chẳng có thứ gọi là thanh danh, đương nhiên ai ra giá cao thì giúp người đó.

Theo như những gì Khúc Cửu Nhất biết, Hồng Liên đạo đã liên kết với Thiên Cực thần giáo, Lão Trương lâu, Lê Hoa sát và các thế lực khác cũng từng bước đi tới như con tằm đang ăn dâu.

Bây giờ, Thiên Cực thần giáo được Hồng Liên đạo bày mưu cũng bắt đầu ra tay với Khúc Cửu Nhất.

"Thiên Cực thần giáo này thực ra chẳng đáng để lo. Ta thấy bây giờ thực lực của Ngũ Độc sử hẳn chẳng mạnh được hơn người trước" Điểm chú ý của Tạ Tụ vẫn trượt dài, "Nếu có cơ hội, có thể được luận bàn với Ngũ Độc sử này một chút thì thực ra..."

Tạ Tụ còn chưa nói xong đã bị ánh mắt u oán của Khúc Cửu Nhất làm cho không nói được nữa.

"Huynh quả nhiên vẫn quan tâm tới Ngũ Độc sử hơn" Không nhắc tới còn được, vừa nhắc tới Khúc Cửu Nhất lại nhớ về lần trước ở Vô Lượng sơn trang, Tạ Tụ chính là trái cũng Ngũ Độc sử ơi, phải cũng Ngũ Độc sử à, vốn chẳng để y ở trong lòng.

Bây giờ lại còn muốn bắt đầu tiếp à?

Tạ Tụ dở khóc dở cười, "Sao sẽ thế được, ta đương nhiên càng quan tâm tới sự an toàn của em hơn"

"Chứng cứ đâu?" Khúc Cửu Nhất tỏ vẻ "em không nghe em không nghe", trực tiếp duỗi tay.

Tạ Tụ nhất thời ngơ ra, nào có chứng cứ gì ở đâu?

"Huynh xem, huynh không lấy ra chứng cứ được" Khúc Cửu Nhất cứng rắn đè lại nụ cười sắp nhếch lên của mình, cố ý nói, "Huynh quả nhiên vẫn để ý tới sự nghiệp của huynh nhiều hơn là ta"

Ơ???

Cuộc đời Tạ Tụ lần đầu tiên gặp phải câu hỏi khó trả lời được.

Hình như, có chỗ nào không đúng.

"Được rồi, ta cũng chẳng làm khó huynh" Khúc Cửu Nhất thấy đôi mắt to tròn của Tạ Tụ mở to hơn nữa, vô cùng nghi ngờ thực sự không nhịn nổi nữa, "Lúc này mới ra đâu vào đâu chứ, sau này có rất nhiều câu hỏi đi vào lòng đất muốn hỏi huynh, huynh cứ ngẫm lại cho kỹ đi, ta ra ngoài đi dạo"

Nói xong, Khúc Cửu Nhất bày đặt tỏ vẻ vỗ vỗ vai Tạ Tụ, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

Khúc Cửu Nhất dùng khinh công bay hết một đoạn xa rồi mới bật ra tiếng cười vang.

Ha ha ha, ha ha ha ha.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Thù của lúc trước y cuối cùng cũng báo được rồi!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngân khố của Lê Hoa sát y còn đang nhung nhớ lắm đấy. Nếu Lê Hoa sát không lắc lư trước mặt thì nể mặt nó từng vất vả bồi dưỡng nam nhân cho Tuyết Tiêu Tiêu, y cũng không phải không thể rộng lượng một lần. Không ngờ Lê Hoa sát này hay quá, còn đi theo Thiên Cực thần giáo tới đối phó với Toái Ngọc Cung, vậy là không được.

Nghĩ tới đây, Khúc Cửu Nhất lại đổi hướng, đi tới chỗ của Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam.

Ừm, thứ như tổ chức sát thủ vẫn nên giao cho sát thủ xử lý.

"Ta nói rồi, ta không nhìn nam nhân đó! Hắn xấu như vậy" Giọng Tuyết Tiêu Tiêu phẫn nộ truyền ra.

"Nàng không nhìn nó sao biết nó xấu hay không?" Lão Tam có vẻ bình tĩnh hơn nhưng nghe sao cũng giống bình yên trước giông tố.

"Hắn nhìn ta chằm chằm nên ta đương nhiên phải nhìn lại mà"

"Nhìn nàng chằm chằm có biết bao nhiêu người, vì sao cố tình lại nhìn hắn?"

"Ta nhìn một người thì sao?"

"Hắn là lão Tứ của Lê Hoa sát ta, nàng hỏi ta thì sao?" Lão Tam cười lạnh, "Đêm hôm qua nàng còn nói, ta làm nàng đau, nàng muốn đổi ta, ví dụ như đi ngủ với lão Tứ lão Ngũ của Lê Hoa sát cũng được"

Mẹ nó, lời nói trên giường của nữ nhân cũng tin được à?

Tuyết Tiêu Tiêu cảm thấy cực kỳ oan uổng, nàng nói mà, sao lão Tam cứ mặt nặng mày nhẹ cả sáng nay, hóa ra là vì việc này? Nhưng nàng thực sự chỉ thuận miệng nói một câu thôi, hơn nữa nàng cũng không biết cái người xấu đau xấu đớn kia lại là lão Tứ Lê Hoa sát.

"Sao nào, nàng không còn gì để nói?" Lão Tam từng bước tới gần, "Nếu không chúng ta vẫn nên về giường, nàng nói lại câu ấy một lần nữa"

Tuyết Tiêu Tiêu nghe vậy lùi về sau.

Ban ngày ban mặt, tuy không phải không được nhưng nàng cũng cần phải biểu hiện cho tốt, bảo vệ cung chủ và trưởng lão mà!

"Tiêu Tiêu, ngươi phải trả lời như này..."

Đang lúc Tuyết Tiêu Tiêu hết đường xoay xở, bên tai lại vang lên tiếng của Khúc Cửu Nhất.

Tuyết Tiêu Tiêu chợt bừng tỉnh.

"Nàng còn gì muốn nói sao?" Lão Tam không biết sao Tuyết Tiêu Tiêu tự dưng trở nên vênh váo nhưng vậy thì cũng chẳng cản trở việc hắn tiếp tục ba mặt một lời với Tuyết Tiêu Tiêu.

Hắn không dám thắc mắc gì cung quy của Toái Ngọc Cung nhưng hắn cũng tuyệt đối không cho phép người khác đoạt mất thịt trong bát của hắn. Làm sát thủ, lão Tam ngay cả mạng mình cũng chẳng coi trọng, lần đầu tiên trong đời và sau này hắn cũng chỉ có một mình Tuyết Tiêu Tiêu. Nếu người khác muốn đoạt mất, hắn sẽ chặt tay nó!

"Nàng..." Lão Tam còn chưa nghe thấy gì đã thấy Tuyết Tiêu Tiêu tới gần, nhón chân hôn hắn.

Mãi lâu sau.

Nét mặt lạnh nhạt của lão Tam cũng ôn hòa hơn.

"Người khác có tốt cũng chẳng so được với chàng. Bây giờ chàng chẳng phải là lão Tam Lê Hoa sát mà là người của Tuyết Tiêu Tiêu ta. Gì mà lão Tứ lão Ngũ, tới một người ta giết một người" Tuyết Tiêu Tiêu tách khỏi miệng của lão Tam, nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói.

"... Vậy lần sau nàng đừng nói mấy lời làm tổn thương người khác như vậy nữa"

"Chàng nói, ta sẽ sửa" Tuyết Tiêu Tiêu dỗ dành, "Tấm lòng của ta với chàng chàng còn chưa rõ sao?"

Lão Tam chưa trả lời nhưng khẽ cúi đầu, khuôn mặt như trẻ con trông rất mọng nước, hệt như một quả đào căng tràn mới chín.

Cuối cùng cũng dỗ dược!

Tuyết Tiêu Tiêu thầm vui sướng.

Quả là cung chủ, người có thể thả thính Tạ trưởng lão quay cuồng. Nghe xem, "đừng nói chuyện, hôn hắn". Những lời này quả thực là một câu khiến người ngủ mơ bừng tỉnh, Tuyết Tiêu Tiêu vừa làm theo đã có hiệu quả!

"Tiêu Tiêu, các ngươi có ở đó không?" Khúc Cửu Nhất ẩn mình kỹ càng, đợi đôi phu thê son này âu yếm ít lâu mới giả bộ mới tới, chủ động gọi.

"Có, cung chủ có gì căn dặn?" Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam sửa sang lại y phục cho đối phương, vội vàng đi từ trong ra.

Khúc Cửu Nhất quét mắt đã thấy được dấu hôn trên cổ Tuyết Tiêu Tiêu, trong lòng chợt có hơi đố kỵ.

Mẹ nó, cơm chó!

Quay về y cũng sẽ đóng dấu dâu tây lên cổ Tạ Tụ.

"Lão Tam, bây giờ người Lê Hoa sát cũng tới tham gia đại hội võ lâm, hơn nữa còn đứng cùng phe với Hồng Liên đạo, đối đầu với Toái Ngọc Cung. Việc này ngươi có biết chưa?" Khúc Cửu Nhất đứng khoanh tay, chẳng nhìn Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam nữa.

Ánh mắt y quá tốt, sợ lại thấy được thứ làm mình ghen tị.

"Lão Tam đã biết" Vừa nghe đã biết được trọng điểm, lão Tâm lập tức chắp tay nhận mệnh, "Mong cung chủ đồng ý, cho ta đối phó với Lê Hoa sát"

"Ừm nhưng không cần người hỗ trợ?" Khúc Cửu Nhất hỏi.

"Không cần" Lão Tam đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, "Ta ở Lê Hoa sát cũng có không ít người quen. Trong đó cũng có một số hơi lớn tuổi, bắt đầu hy vọng có thể không làm bạn với nghề sát thủ này nữa. Chỉ là e ngại quy củ của Lê Hoa sát nên không dám có ý nghĩ lui về. Nếu có thể bắt tay với bọn họ, sẽ đơn giản hơn chúng ta đánh từ ngoài vào nhiều"

Dẫu có làm sát thủ nhưng tất cả đều chẳng có phụ mẫu thê tử, nếu đánh từ ngoài vào, họ chẳng những chiến đấu mặc kệ sống chết mà tới lúc ấy, cũng sẽ chỉ khiến đệ tử Toái Ngọc Cung thương vong vô nghĩa mà thôi.

"Ta sẽ dặn đệ tử chuẩn bị cho ngươi một ít khế đất" Khúc Cửu Nhất từ trước tới này có tôn chỉ rằng chỉ cần là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì nó chẳng được coi là vấn đề gì. Chỉ cần làm tốt chuyện thì dùng nhiều tiền chút cũng chẳng sao cả.

"Vậy thì tốt quá rồi. Đa tạ cung chủ!" Lão Tam nghe được Khúc Cửu Nhất nói vậy, trong lòng càng thêm vui mừng, có mấy thứ này càng có thể thuyết phục được những sát thủ đó bỏ tà theo chính.

Nếu bọn họ có thể tìm được nơi để an thân, có thể làm một lão gia phú hộ ẩn mình trong thôn trấn nào đó, sao sẽ bằng lòng sống cuộc sống đao kiếm liếm máu tươi này chứ?

Loại tổ chức sát thủ như Lê Hoa sát vốn dĩ không nên tồn tại!

Lê Hoa sát.

Mấy sát thủ kim bài đều yên lặng ngồi thành hàng, ngoan ngoãn chờ sát chủ họ nói chuyện.

Lê Hoa sát rốt cuộc là do ai lập ra, thực ra bọn họ cũng chẳng biết, bọn họ chỉ biết nhận đơn, giết người, lấy tiền, những chuyện khác không quan tâm. Nhưng sau khi phó sát chủ mang theo một số người bỏ trốn, tất cả đều thay đổi.

Thái độ của sát chủ khác thường, bắt đầu cải tổ tổ chức sát thủ, thanh trừ một phen, giết không ít người. Ngoài những sát thủ kim bài là chiến lực cao cấp của tổ chức thì những sát thủ ngân bài và đồng bài đã bị thay liên tiếp mấy đợt.

Đang lúc mọi người cho rằng sát chủ sẽ tiến hành trả thù Hồng Liên đạo, đặt trọng tâm vào việc ám sát Hồng Liên đạo thì đột nhiên sát chủ lại nhận được đại lễ người Hồng Liên đạo đưa tới, kết thành đồng minh với Hồng Liên đạo!

Thực sự khiến người khác không nắm bắt được.

Nhưng nhóm sát thủ từ nhỏ đã được huấn luyện, chẳng có tình cảm dư thừa nên sát thủ phía dưới chết thì cũng đã chết, không chết trong tay sát thủ cũng phải chết trong tay khách hàng hoặc kẻ thù, bọn họ cũng chẳng đáng để báo thù, cầm tiền bồi thường của Hồng Liên đạo sống vui vẻ mới là chuyện đứng đắn.

Đang lúc nhóm sát thủ suy nghĩ miên man thì sát chủ Lê Hoa sát ra lệnh triệu tập mọi người cuối cùng cũng có động tĩnh.

"Lão Tam không chết"

Bốn chữ đơn giản này lập tức khiến những sát thủ đang suy tư bừng tỉnh.

Lão Tam?

Không chết!

"Sát chủ, ngài nói thật sao?"

"Ngài nói lão Tam là lão Tam chúng ta quen sao?"

"Không thể nào, lúc ấy hắn bị nhiều người vây công như vậy, trên người còn trúng vài loại độc, sao sẽ sống được?"

...

Mọi người đều chứng kiến thảm trạng lúc ấy của lão Tam.

Lúc ấy, phó sát chủ nói lão Tam phản bội, chứng cứ vô cùng xác thực, những kim bài sát thủ bọn họ đồng thời ra tay. Sau khi xong việc lại chứng minh được lão Tam bị oan nhưng chẳng thể làm được chuyện gì nữa.

"Chúng ta không tìm thấy thi thể của hắn" Sát chủ tiếp tục nói, "Bây giờ, hắn đang ở Toái Ngọc Cung, Toái Ngọc Cung có thần y Tạ Tụ, dẫu cho lão Tam có còn một hơi thì cũng có thể cứu được hắn"

Mọi người đều im lặng.

Lão Tam không chết thì quả là một tin tốt. Nhưng vấn đề là, những người lúc trước ra tay với lão Tam chính là bọn họ. Bây giờ lão Tam không chết, chẳng lẽ không muốn báo thù họ sao?

"Sát chủ, ý của ngài là?" Có sát thủ dè dặt hỏi, bọn họ rốt cuộc nên làm như nào với lão Tam?

"Lão Tam suy cho cùng vẫn là người của Lê Hoa sát chúng ta. Trước đó, chúng ta vu oan cho hắn, hắn đại nạn không chết, bây giờ đón hắn về, chúng ta bồi thường cho tốt là được. Một ngày vào Lê Hoa sát, cả đời cũng chẳng ra khỏi Lê Hoa sát"

Là muốn đưa lão Tam về sao?

Nhưng lão Tam chắc chắn không muốn.

Toái Ngọc Cung mạnh hơn Lê Hoa sát bao nhiêu lần, nếu là bọn họ chắc chắn cũng chẳng muốn về.

"Thực lực lão Tam cao cường, có thể nói là đệ nhất sát thủ của Lê Hoa sát chúng ta. Toái Ngọc Cung có được hắn như hổ mọc thêm cánh. Nếu thực sự không được thì dẫu có giết hắn, cũng chẳng thể để hắn mượn tay Toái Ngọc Cung để đối phó với chúng ta được" Sát chủ Lê Hoa sát nhìn mọi người một lượt, ý vị thâm sâu nói, "Lúc trước, các ngươi đều là người giết hắn"

Mọi người không khỏi run lên, đồng loạt cúi đầu.

Chờ tới khi các sát thủ đi rồi, sát chủ Lê Hoa sát mới cười cười, ấn mở cửa cơ quan, đi vào mật thất.

Tạ Tụ đọc y thư chẳng vào, còn đang nghiêm túc tự hỏi về câu hỏi của Khúc Cửu Nhất.

Đương nhiên, hắn biết Khúc Cửu Nhất thực ra chẳng tức giận gì nên chỉ đang phối hợp diễn kịch với y thôi, xem như tình thú nho nhỏ giữa hai người.

Nhưng Tạ Tụ là người làm việc nghiêm túc, dẫu có là tình thú cần diễn kịch thì cũng phải làm cho hoàn hảo đẹp đẽ mới thôi.

Đêm đã khuya, Khúc Cửu Nhất còn chưa về.

Ngoài cửa lại có tiếng bước chân.

Người tới không phải Cửu Nhất!

Tạ Tụ đã quá quen với tiếng bước chân của Khúc Cửu Nhất. Hơn nữa, cũng chẳng thể là những đệ tử khác của Toái Ngọc Cung. Các đệ tử đều biết giữ ý, ban ngày ban mặt đều đi ba đi năm tới tìm Tạ Tụ, càng đừng nói tới việc đêm hôm khuya khoắt lại đi một mình tới tìm hắn.

Tạ Tụ thở dài.

Quả nhiên, người ở trong tối thân bất do kỷ*.

*Câu này là người ở giang hồ thân bất do kỷ nhưng ở đây ghi là người ở giang âm, tui nghĩ nó ngược với giang hồ nên để như này nhá, nếu ai biết thì để lại lời nhắn cho tui ha.

Nếu hắn lựa chọn gia nhập Toái Ngọc Cung thì phải chuẩn bị sẵn sàng đối phó với những người đánh hắn.

Tạ Tụ lấy một lọ thuốc bột trong lòng, thả vào lư hương đốt lên.

Rất mau, trong không khí tràn ngập mùi hương.

Ngoài cửa sổ có động tĩnh.

Tạ Tụ quay đầu lại nhìn, lẳng lặng nhìn "quân tử Lương Sơn*" này lẻn vào từ cửa sổ, chẳng có ý tứ đánh tiếng trước gì cả.

*Thực ra gọi Lương Sơn là gọi lái đi, thực tế chẳng có ngọn núi nào ở đây cả mà để chỉ cái xà nhà, cụ tỉ nó tới từ một điển cố thời Tống, đợt đó có một trấn của vị quan nọ không có công việc làm ăn gì, có một số đi trộm cướp, có một tên cướp lại cướp đúng nhà của vị quan này, thằng này định đợi nhà quan ngủ hết rồi cướp mà ai dè vị quan đã phát hiện ra từ lâu, song ông gọi hết người trong nhà lại dạy bảo rằng làm việc xấu vốn không phải sinh ra đã xấu mà là do buông thả bản thân, không biết tự nghiêm khắc yêu cầu mình mà trở thành "quân tử trên xà nhà", sau này cụm trên xà nhà được lái lái đi là Lương sơn (trong tiếng trung đọc dị đó) nên cụm này để chỉ mấy thằng ăn trộm.

"Không được lên tiếng, nếu không ta giết ngươi!" Người tới ước chừng 17, 18 tuổi, tuy rằng ăn mặc y phục màu đen tuyền kín mít nhưng giọng và thân hình đã để lộ không ít tin tức về hắn.

Tạ Tụ hạ sách y xuống, khá phối hợp.

Hắc y nhân này chẳng định tiến lên mà lại đảo mắt nhìn mặt của Tạ Tụ. Trong ánh mắt này chất chứa sự hâm mộ và ghen ghét rõ ràng.

"Mỹ nhân thiên hạ phân nam bắc, vừa gặp Tạ Tụ đành rũ mi" Hắc y nhân tự lẩm bẩm, trong giọng nói có sự đau khổ, "Người thật còn xuất sắc hơn cả người trên bức họa. Đừng nói là nữ tử, cho dù là nam tử nhìn cũng chẳng kiềm nổi mà nhìn nhiều thêm mấy lần"

Bức họa của rất nhiều người đều đã trải qua sự chỉnh sửa cho đẹp thêm, người thật chưa chắc đã đẹp được như bức họa nhưng đối với Tạ Tụ, hẳn là họa sư xuất sắc tới đâu cũng khó mà phác họa lại được phong thái của hắn.

Nếu Tạ Tụ tới cạnh tranh với họ, nào còn có chỗ cho họ ngồi?

Tạ Tụ cảm thấy kỳ quái, người này cũng chẳng giống như tới giết mình mà chỉ đơn thuần muốn nhìn mình mà thôi.

Loại người này thực ra trước kia Tạ Tụ gặp được không ít nhưng sau khi danh tiếng của hắn vang xa thì người như vậy càng ngày càng ít.

"Vị tráng sĩ này, đêm hôm khuya khoắt tới đây chỉ để gặp mặt ta một lần thôi sao? Nếu có chuyện gì, cứ nói thẳng" Tạ Tụ cũng coi như khách khí.

"Ta muốn đi vài đao lên mặt người!" Hắc y nhân giơ thanh chủy thủ trong tay, "Ngươi yên tâm, ta sẽ ra tay nhẹ thôi. Sau này ngươi sẽ hiểu, ta tới để cứu ngươi. Bây giờ, mặt ngươi bị hủy thì có thể bình an sống hết đời này"

Nói xong, hắc y nhân giơ thanh chủy thủ lên, chậm rãi tới gần Tạ Tụ.

Bùm.

Hắc y nhân đi chưa được hai bước thì cả người ngã lăn ra đất.

Thuốc bột có tác dụng chậm hơn hắn đoán.

Có thể thấy được võ công của hắc y nhân này chẳng ra sao cả. Bởi vì Tạ Tụ nghĩ, những người muốn gây bất lợi cho hắn đều là cao thủ nổi danh giang hồ. Bởi vậy đặc tính của thuốc bột này là những người có võ công càng cao thì hiệu quả sẽ càng nhanh. Cho dù là Khúc Cửu Nhất ngửi được cũng sẽ cứng đờ trong một khoảng thời gian đủ để Tạ Tụ chạy trốn.

"Ngươi... ngươi giở trò!" Hắc y nhân tuy không thể cử động nhưng mồm mép vẫn không bị sao cả. Bây giờ, hắn ngã trên mặt đất, giọng điệu hằn học, ánh mắt nhìn Tạ Tụ hệt như nhìn kẻ thù.

Tạ Tụ đi tới trước mặt hắn, duỗi tay kéo khăn che mặt của hắn xuống.

Quả nhiên là thiếu niên lang 17, 18 tuổi, dung mạo tuấn mỹ nhưng bây giờ nét mặt này quạu cọ nên hỏng mất mấy phần rồi.

"Ta và công tử không hề quen biết. Ngươi đêm khuya tới thăm mà còn giơ dao muốn hủy dung mạo của ta, ta vốn là đại phu, dùng chút dược bảo vệ mình cũng chẳng có gì là đáng trách cả"

Tạ Tụ cầm chùy thủ trong tay, nghiêm túc đoan chính.

Ở phần cuối của tay cầm còn có một ấn ký nho nhỏ.

"Đây là biểu tượng của Du Long bang, ngươi là người của Du Long bang?"

Địa vị của Du Long bang trên giang hồ cũng chẳng khác mấy so với Thương Hải bang, đều thuộc về loại có thực lực nhưng ít danh tiếng mà so thực ra thì cũng coi như là một bang phái lớn, cũng đáng để coi là cường hào một phương.

Nhưng hắn và Du Long bang không thù không oán, đối phương sai người này tới hủy dung hắn thì thực sự không thể hiểu nổi.

"Mẹ nó, chủy thủ này là tiểu gia ta cướp được, gì mà Dư Long bang với Du Long cá, tiểu gia ta không biết" Hắc y thiếu niên há mồm phủi sạch quan hệ với Du Long bang, "Ta hủy dung ngươi vì tốt cho ngươi"

"Ta còn chưa từng nghe tới cách đối tốt với ta như vậy"

"Thu Thủy đã cầm bức họa của ngươi nhìn rất lâu" Thiếu niên tức giận bất bình, "Nàng chắc chắn coi trọng ngươi, tới lúc ấy nào sẽ nhìn ta thêm mấy lần? Bây giờ ta hủy dung ngươi, ngươi sẽ không được nàng ấy coi trọng nữa, càng chẳng thể thích nàng nữa"

Nói tới đây, thiếu niên có hơi ủ rũ, "Thích nàng là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này"

Tạ Tụ nhất thời cũng chẳng biết nên nói cái gì.

Đây hẳn cũng coi như cha nhỏ của Cửu Nhất đi.

Thực sự là rất nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play