Khúc Cửu Nhất chơi với Tạ Anh rất vui vẻ.

Có một hôm, Khúc Cửu Nhất còn cố ý tới tìm Tạ Tụ kể lể, nói gì mà "Muội muội nhà huynh quả là hợp thể của nữ chính võ hiệp hiện và cổ đại, vừa có thủ đoạn của Triệu Mẫn lại có cả sự tàn nhẫn của Lâm Tiên Nhi*" gì đó.

*Có thể bạn đã biết: Triệu Mẫn trong Ỷ Thiên Đồ Long Kiếm và Lâm Tiên Nhi trong Tiểu Lý phi đao

Khiến Tạ Tụ nghe mà như lọt vào sương mù.

Triệu Mẫn là ai? Lâm Tiên Nhi lại là ai?

Nhưng nghe ra hình như Khúc Cửu Nhất đang khen A Anh.

"May thay huynh không gặp chuyện gì trên giang hồ" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ bả vai Tạ Tụ, một người đã gánh vác những phiền não mà hắn không nên gánh lấy, "Nếu không, với trình độ huynh khống của muội muội huynh, ta cảm giác một mình nàng dẫn theo đám người triều đình là có thể khiến giang hồ này người ngã ngựa đổ"

Tạ Tụ trực tiếp phản bác, "A Anh từ trước tới nay dịu dàng đáng yêu, tuyệt đối không vạ lây người vô tội"

Được, được rồi.

Tự Tạ Tụ tốt bụng nên nhìn ai cũng đều tốt bụng.

Khúc Cửu Nhất nhớ tới ám khí lúc trước của Tạ Anh, cũng không đánh vỡ hình tượng muội muội hoàn hảo trong đầu hắn.

Hắn và Tạ Anh đã đạt tới sự cân bằng hoàn hảo.

Dùng lời của Tạ Anh thì là "Ca ca trông quá đẹp, lại có gia thế và y thuật, nữ nhân cũng vậy mà nam tử cũng thế, vốn chẳng có cách nào bảo vệ được ca ca. Chỉ có Khúc cung chủ huynh mới có thể để Tạ Tụ chỉ là Tạ Tụ cả đời này"

Nhìn đi, đây là lời mà một tiểu cô nương mười sáu tuổi có thể nói ra sao?

Khúc Cửu Nhất chỉ có thể cảm thán, Tạ Tụ thực sự là mệnh "ánh trăng sáng".

Nếu Tạ Tụ thực sự gặp chuyện, chưa nói tới Tạ Anh, một mình Khúc Cửu Nhất cũng đủ để dìm chết cái giang hồ này.

Trời không sinh Tạ Tụ, giang hồ muôn đời như đêm dài!

Người trong giang hồ hẳn là phải lập đền thờ cho Tạ Tụ, mỗi ngày thành tâm kính vái ba lần.

Tuy vậy, Khúc Cửu Nhất dù sao cũng có việc cần làm, không thể ngày nào cũng chơi với Tạ Anh được. Nhưng Tạ Anh sau khi nghe chuyện của Khúc Cửu Nhất muốn làm thì hứng thú bừng bừng muốn được trợ giúp Khúc Cửu Nhất, chủ động gia nhập vào chuyện phức tạp này.

Loại chuyện kích thích lại thú vị này, cần phải có tâm kế, ở Tạ gia sẽ chẳng làm được.

Cuối cùng, Khúc Cửu Nhất suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định để Tạ Anh tới chỗ Kim Phong tiêu cục bên kia.

Thứ nhất, Kim Phong tiêu cục có triều đình chống lưng, thân phận của Tạ Anh có lợi cho nàng khi hành tẩu.

Thứ hai, nàng có thể mượn danh tiếng mà Tạ Tụ đã lấy được từ Toái Ngọc Cung, thuận lợi trộn thành một nhóm với họ.

Dẫu có tin hay không, dù sao có thủ đoạn của muội muội Tạ Tụ, Kim Phong tiêu cục không có lý nào không nhận Tạ Anh.

Đương nhiên, vì để an toàn hơn, Hàn Thừa Nặc cũng sẽ giả nữ trang, biến thành một tiểu thị nữ đi theo bên cạnh Tạ Anh vào Kim Phong tiêu cục. Nếu thực sự có chuyện gì, với võ công của Hàn Thừa Nặc cũng đủ để mang Tạ Anh an toàn quay về.

"Toái Ngọc Cung các huynh quả là nhân tài như mây, một hài tử nho nhỏ như này lại chẳng kém gì so với ba thúc thúc Lý gia sao?" Tạ Anh đã có được nhận thức hoàn toàn mới với giá trị vũ lực của Toái Ngọc Cung.

"Hàn Thừa Nặc chỉ nhỏ hơn muội mấy tháng mà thôi. Hắn đã được ca ca muội nhận làm nghĩa đệ rồi, sau này cũng là đệ đệ của muội"

"Được, muội sẽ chăm sóc đệ đệ cho tốt" Tạ Anh ở nhà là nhỏ nhất, một tấm lòng bao la của tỷ tỷ không có chỗ nào để phát huy. Hơn nữa, vì Tạ Tụ kiên trì cự tuyệt đề nghị mặc nữ trang nên Tạ Anh đành phải nỗ lực trang điểm giúp Hàn Thừa Nặc.

May thay Hàn Thừa Nặc còn nhỏ, trước kia từng có kinh nghiệm giả nữ trang nên bây giờ phải đi theo một tỷ tỷ xinh đẹp mới xuất hiện - Tạ Anh để chấp hành nhiệm vụ của Toái Ngọc Cung, sao lại không vui được?

"Đúng rồi, ta còn có mấy chiêu hành tẩu giang hồ, phải dạy các người cho tốt..." Trước khi đi, Khúc Cửu Nhất lôi kéo Tạ Anh và Hàn Thừa Nặc học bù cấp tốc.

Sau khi bọn họ có thể thuộc làu làu những gì Khúc Cửu Nhất dạy, Khúc Cửu Nhất mới thả họ ra ngoài.

"Này thì huynh không cần lo lắng nữa rồi" Khúc Cửu Nhất cười nhìn Tạ Tụ nói, "Ngày nào họ cũng quấn lấy huynh, ta cũng chẳng có thời gian bồi dưỡng tình cảm với huynh nữa. Tuổi bọn họ cũng chẳng còn nhỏ, đúng lúc nhân dịp này ra ngoài để biết được chỗ hiểm ác của giang hồ"

Tạ Tụ cũng chẳng phải lo lắng gì.

Hắn vô cùng tin tưởng công lực "tẩy não" của Khúc Cửu Nhất.

"Ta chỉ lo lắng, triều đình muốn nâng đỡ Kim Phong tiêu cục cũng chẳng dễ dàng, nếu tiêu cục đóng cửa, không có triều đình đe dọa, giang hồ chỉ e càng loạn hơn"

Khúc Cửu Nhất dạy...

Hắn có rảnh thì cũng nên xin người Kim Phong tiêu cục hãy nén bi thương mà thôi.

"Sẽ không đâu, bọn họ vẫn có chừng mực" Khúc Cửu Nhất đắc ý vô cùng nói, "Đúng rồi, Thủy Vân môn và Phá Sơn môn đều đưa thiệp mời tới cho ta, bên trong nói có mời huynh qua cùng, huynh có muốn đi không?"

"Bọn họ còn mời ta?" Tạ Tụ có hơi khiếp sợ.

"Đương nhiên, ai cũng biết tấm lòng tốt bụng của huynh, nhỡ tới lúc đó đàm phán thất bại, ta đại khai sát giới, bọn họ không phải chỉ có thể trông chờ vào huynh thôi sao?" Khúc Cửu Nhất hiểu rõ ý đồ nhỏ này của họ như trong lòng bàn tay.

Chẹp, tuy rằng chèn ép bằng vũ lực rất sảng khoái nhưng vì để cuộc sống thú vị hơn, Khúc Cửu Nhất vẫn bằng lòng giải quyết mọi chuyện bằng trí lực mà?

Về vũ lực, coi khinh bọn họ, về trí lực, nghiền áp bọn họ.

Ấy mới là hình tượng cần có của sảng văn!

"Em muốn ta đi không? Nếu ta đi có ảnh hưởng gì tới sự phát huy của em không?" Tạ Tụ cũng biết hai môn phái này trước đó ra sao, bây giờ họ kêu mình qua chỉ e cũng sẽ gọi cả những người mình từng có giao tình trước kia, tới lúc ấy, hắn lo lắng vì hắn mà Khúc Cửu Nhất sẽ bị cản trở khi làm việc.

"Sẽ không" Khúc Cửu Nhất vui vẻ kéo tay Tạ Tụ, "Lòng huynh hướng về ta là được, tới lúc ấy, nói không chừng ta còn phải nhờ huynh diễn phụ họa với ta đó!"

Trạm thứ nhất Khúc Cửu Nhất đi là Thủy Vân môn.

Cũng chẳng phải do nguyên nhân gì khác mà chỉ là nơi này gần với y hơn, hơn nữa, hai người Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách cũng trà trộn vào làm khách khanh* rồi.

Có thể bạn đã biết: Từ này có nghĩa là một người tài giỏi phục vụ một nước khác chẳng phải tổ quốc mình, từ này có từ thời Tần, chức quan khi quan viên tới các nước chư hầu khác làm quan được gọi là khanh, lại dùng lễ tiếp đón khách để đối đãi nên được gọi là khách khanh.

Chậc.

Trà trộn vào những danh môn chính phái thực sự quá dễ.

Nếu Hồng Liên đạo không cắm mấy cây đinh được vào bên trong thì quá có lỗi với thanh danh của nó.

Sự phô trương của Toái Ngọc Cung chỉ có một chữ "hào". (trong phú hào)

Thủy Vân môn khác với những môn phái khác ở chỗ được coi là có tiền.

Cũng cùng là nghênh đón Khúc Cửu Nhất, trước đó sự phô trương của Thương Hải bang so với Thủy Vân môn cũng chỉ phải gọi sư phụ thôi.

Các đệ tử của Thương Hải bang cũng chỉ bằng một phần ba của Thủy Vân môn.

Các đệ tử ở đây có thể nói là biển người tấp nập, liếc mắt một cái đã chẳng nhìn thấy đầu nào.

Số lượng đệ tử khổng lồ như vậy cũng trách không được Thủy Vân môn sao lại không muốn có ai khác đè lên đầu mình.

Tuy vậy, Toái Ngọc Cung cũng chưa bại đâu!

Hoa tươi lót đường.

Tiếng đàn sáo vang lên chậm rãi.

Thậm chí còn có một ít đệ tử mặc những bộ đồ tung bay, dùng khinh công biểu diễn trên không trung, hệt như tiên nữ hạ phàm khiến tất cả nam đệ tử Thủy Vân môn nhìn ngây người.

"Đây là đệ tử Toái Ngọc Cung?"

"Các nàng cũng quá đẹp rồi"

"Trách sao mọi người đều nói Toái Ngọc Cung là thánh địa, quả nhiên lời đồn chẳng phải giả"

"Quá đẹp, ta cảm giác Tam sư tỷ cũng chẳng so được"

"Mẹ nó, Tam sư tỷ là một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm, so ra mạnh hơn đệ tử Toái Ngọc Cung nhiều"

"Thế lại chưa chắc đâu"

....

Không cần biết các đệ tử Thủy Vân môn nói cái gì, đối với chưởng môn hai phái, dẫu bọn họ có nói gì cũng chẳng ảnh hưởng tới sự gặp mặt lúc này.

"Hách chưởng môn đã lâu không gặp" Khúc Cửu Nhất đỡ Tạ Tụ từ xe xuống, thấy bộ mặt vui vẻ của Hách chưởng môn cũng lập tức bày ra nụ cười thương hiệu.

"Nào có, Khúc cung chủ tuổi trẻ tiền đồ trải rộng, mấy ngày không gặp càng khiến người khác hâm mộ hơn so với dĩ vãng" Hách chương môn hiền lành nhìn Khúc Cửu Nhất, không biết còn tưởng là nhìn nhi tử nhà mình.

"Tạ thần y cũng càng thêm xán lạn" Hách chưởng môn lại nhìn về Tạ Tụ ở bên cạnh, "Gần đây, Thủy Vân môn ta cũng có được một ít bản lẻ của mấy bộ y thư hiếm thấy. Nếu Tạ thần y không chê, có thể nhìn xem"

"Chưởng môn có lòng rồi" Tạ Tụ hơi khom người, "Thân thể của ngài khỏe mạnh, thực sự không gì tốt hơn"

"Có được những lời này của Tạ thần y thì đáng để cạn chén lớn. Hai vị hà tất đứng đây nói chuyện, mời đi bên này" Hách chưởng môn vươn tay, dẫn đám người Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ đi.

"Các ngươi cứ chờ ở đây là được" Khúc Cửu Nhất quay đầu nhìn các đệ tử Toái Ngọc Cung, "Cũng mong Hách chưởng môn cho các nàng chén nước. Lên đường nhiều hôm, các nàng cũng có hơi mệt mỏi"

"Đấy là đương nhiên, sớm đã chuẩn bị tốt rồi"

Đường từ Toái Ngọc Cung tới Thủy Vân môn chỉ ngắn ngủn ba ngày nhưng lại chậm tới mười ngày, tuy vậy chẳng nhìn ra chút mệt mỏi nào cả. Thủy Vân môn bên này cũng chỉ có uống rượu cũng đã đổi mấy lần rồi.

"Mời"

"Mời"

Khúc Cửu Nhất nắm tay Tạ Tụ, một đường đi theo Hách chưởng môn chậm rì rì đi đằng trước. Đi được một lúc lại dừng lại, nghe Hách chưởng môn giới thiệu một chút về phong cảnh ở Thủy Vân môn.

Thủy Vân môn ở trên hai tòa núi lớn, ngọn núi phía trước là nơi các đệ tử ở, ngọn núi phía sau là nơi các trưởng lão và chưởng môn ở. Giữa hai tòa núi có một chiếc xích sắt rất lớn, nếu khinh công không giỏi thì đi tới đi lui quả là một chuyện phiền phức.

Nhưng cũng chính vì vậy mà Thủy Vân môn mới được mệnh danh là nơi có nhân tài như mây.

"Xích sắt này là do tổ tiên truyền xuống, tên là Cầu Vấn Tâm" Hách chưởng môn đắc ý ra mặt với Khúc Cửu Nhất, "Cầu này chỉ có thể chứa được một người, nếu khi qua cầu, chân trong chân ngoài, lơ đãng sẽ bị ngã xuống. Do đó, cần phải vô cùng tập trung mới có thể đi qua cầu được"

"Tổ tiên của Thủy Vân môn quả là có bản lĩnh" Khúc Cửu Nhất duỗi tay sờ xích sắt, phát hiện sắt này cũng rất tốt, nếu lấy ra đúc kiếm thì hẳn là có thể đúc ra rất nhiều thanh thượng phẩm.

Nói cách khác, đây kia đều là tiền.

Có thể thấy được, tổ tiên của Thủy Vân môn hào phóng.

"Nếu thực sự có kẻ địch tập kích, chỉ cần cởi được cái xích sắt này thì kẻ địch cũng chẳng qua được. Lại nói, cũng coi như hậu chiêu của Thủy Vân môn" Khúc Cửu Nhất cười tủm tỉm nhìn Hách chưởng môn, "Có thể thấy được tổ tiên của Thủy Vân môn là đi một bước nhìn ba bước, không hổ là một thế hệ tông sư"

Đáng tiếc rằng đại đệ tử lớp sau vô năng.

Bây giờ, thứ có thể khoe được ra với y cũng chỉ có thứ mà tiền nhân lưu lại thôi.

Có được đồ tôn bất hiếu như thế thì nên đánh chết sớm tốt hơn.

"Khúc cung chủ nói đùa" Nụ cười trên mặt Hách chưởng môn cứng đờ, "Đệ tử Thủy Vân môn của ta hơn vạn người, một ngọn núi bé phía sau không thể chứa được. Hơn nữa, Thủy Vân môn ta lập phái nhiều năm như vậy còn chưa từng có cảnh tượng nào như Khúc cung chủ nói"

"Bây giờ chưa có, về sau chưa chắc" Khúc Cửu Nhất biết Hách chưởng môn không muốn nghe cái gì, không sai, hắn càng không muốn nghe cái gì thì Khúc Cửu Nhất càng muốn nói cái đó.

Hết cách, y ác vậy đấy.

Hách chưởng môn cảm thấy mình không thể nào nói chuyện tiếp với Khúc Cửu Nhất nữa.

"Tạ Tụ, nếu không ta đưa huynh qua cùng đi" Khúc Cửu Nhất nói xong liền chẳng để ý tới Hách chưởng môn nữa.

"Nhưng cầu này không phải chỉ có một người đi qua được thôi sao?" Tạ Tụ có hơi kinh ngạc.

"Với ta mà nói, đương nhiên không phải thế" Khúc Cửu Nhất đoán được trước, "Hách chưởng môn có bằng lòng để ta thử không?"

"Khúc cung chủ, ta nghĩ vẫn đừng nên thử thì hơn" Hách chưởng môn trong lòng muốn đồng ý, nếu Khúc Cửu Nhất chết do ngã khỏi cầu Vấn Tâm thì mới diệt trừ được một đại họa cho giang hồ.

Nhưng ngoài miệng vẫn phải có lễ.

"Hách chưởng môn đừng khách khí như vậy, nếu là ta đi không có gì khó cả" Khúc Cửu Nhất giãn cơ, "Đúng lúc, ta cũng muốn thử xem, nếu ôm Tạ Tụ, ta có thể an toàn rời khỏi Thủy Vân môn của các ngươi không?"

"Tạ Tụ, huynh tin ta không?" Khúc Cửu Nhất nhìn vào mắt Tạ Tụ, "Ta ôm huynh, tuyệt đối không để huynh ngã"

Tạ Tụ không nói gì, chỉ nắm chặt tay Khúc Cửu Nhất, dùng hành động để chứng minh cho lập trường của mình.

Không có lý do gì để không tin tưởng.

Nếu thực sự ngã xuống khỏi cầu Vấn Tâm này với Cửu Nhất, hình như cũng chẳng phải chuyện gì không thể chấp nhận được.

Tuy vậy, Cửu Nhất hẳn là sẽ không ngã chết nhưng bị thương chắc sẽ có một chút.

Những loại dược mình mang trên người đủ để trị liệu rồi.

Nhất thời, Tạ Tụ nghĩ rất nhiều.

Dù sao Khúc Cửu Nhất cũng đã nói qua định luật gì nhảy vực không chết.

Bên dưới là vực sâu vạn trượng.

Tạ Tụ vậy mà chịu đặt tính mạng vào tay mình sao?

Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, ý thức được sâu sắc rằng có lẽ, Tạ Tụ còn thích y hơn cả y nghĩ.

Tuy rằng đã sớm biết Tạ Tụ có thể làm tới mức này vì mình nhưng tới lúc thấy được Tạ Tụ thực sự tin tưởng y như vậy, trong lòng Khúc Cửu Nhất vẫn thấy ngọt.

"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để huynh ngã" Khúc Cửu Nhất bế Tạ Tụ, điểm mũi chân một chút đã lao đi như tên rời cung.

Cầu Vấn Tâm chỉ rộng bằng một bàn tay người lớn, dẫu có là một người, muốn tập trung đi qua cũng hết sức khó khăn. Hơn nữa, khoảng cách giữ hai tòa núi tương đối xa, trong núi có mây tím, muốn thấy rõ đường khá khó khăn.

Cảnh vật chung quanh nhanh chóng lùi về sau, Tạ Tụ có thể nghe được tiếng gió thổi vút qua mặt mình.

Tạ Tụ quay đầu nhìn Khúc Cửu Nhất.

"Đừng sợ, rất mau sẽ tới rồi" Khúc Cửu Nhất tưởng lầm là Tạ Tụ đang sợ, giọng cũng hạ thật thấp, "Nếu huynh thích, cứ nhìn ngoài kia kìa, phong cảnh cũng rất đẹp"

Đôi mắt Tạ Tụ chẳng dịch chuyển chút nào.

Hắn chỉ đang vô cùng tập trung nhìn Khúc Cửu Nhất mà thôi.

Đã là phong cảnh đẹp nhất rồi.

Chưởng môn và các trưởng lão của Thủy Vân môn cũng nhìn về bóng hình của Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ.

Khoảng cách giữa hai tòa núi xa như vậy, dẫu có khinh công tuyệt thế cũng đừng hòng thiếu cảnh giác.

Dưới cầu Vấn Tâm không biết đã chôn cất biết bao thi cốt cao ngạo.

Cho tới bây giờ, cầu Vấn Tâm đều là "khổ hình" dùng để dọa những đệ tử trẻ tuổi. Nhưng hôm nay, cầu Vấn Tâm ở trước mặt Khúc Cửu Nhất hệt như món đồ chơi lúc nào cũng có thể vứt bỏ được vậy.

Y bế Tạ Tụ vốn chẳng chú ý phương hướng của cầu Vấn Tâm mà lại như một bóng dáng ẩn hiện kinh hãi thế tục, tùy ý đạp một chỗ rồi lại tìm được điểm tựa để đi về trước.

Vài lần lên xuống cũng chỉ trong một lát.

Khúc Cửu Nhất đã bảo vệ Tạ Tụ yên ổn đặt chân xuống ngọn núi khác, hệt như vừa rồi chẳng phải đi cầu Vấn Tâm mà chỉ là một con đường nhỏ bình thường mà thôi.

Trái tim của Hách chưởng môn lập tức trầm xuống.

Võ công của Khúc Cửu Nhất cao hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Vốn hắn còn cho rằng, Khúc Cửu Nhất trẻ như vậy, vừa mới trở thành tông sư thì cũng sẽ có lúc không được cẩn thận. Không ngờ rằng, Khúc Cửu Nhất bế theo một người còn có thể đi lại tự nhiên trên cầu Vấn Tâm.

Thiên hạ to lớn này nào có nơi đâu Khúc Cửu Nhất không tới được.

Đối địch với người như vậy, Thủy Vân môn bọn họ thực sự có cơ hội sao?

"Chúng ta cũng đi thôi" Hách chưởng môn quay đầu nhìn các trưởng lão phía sau, "Cũng chẳng thể để khách quý ở bên kia chờ được"

"Rõ, chưởng môn"

Khúc Cửu Nhất thả Tạ Tụ xuống, trên mặt vẫn còn giữ nụ cười tươi đắc ý hệt như đang nói, "Thấy chưa, ta đã nói sẽ không để huynh ngã"

"Huynh yên tâm, đừng nói là một cái cầu cỏn con như Vấn Tâm này, cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng có cách để huynh ra ngoài an toàn" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ ngực mình, "Tin ta đi, không sai"

Y chính là nam nhân tốt có đốt lồng đèn đi tìm cũng chẳng thấy.

Tạ Tụ thích y đúng là chẳng lỗ tí nào.

"Ừm, ta biết" Tạ Tụ nhịn không được nở nụ cười, "Vừa rồi, ta vẫn hô hấp rất bình thường, không hề sợ hãi gì, em có biết không?"

Ngược lại là, hắn lại thấy rất yên tâm.

Ở cùng với Khúc Cửu Nhất thực ra rất ít khi có cảm giác lo được lo mất. Bởi vì Tạ Tụ hiểu rất rõ, Khúc Cửu Nhất không phải người không giữ lời hứa. Nếu y đã quyết định thì có chín con ngựa cũng chẳng kéo y về được.

Giống như là bây giờ.

Đi qua cầu Vấn Tâm, Khúc Cửu Nhất cũng sẽ chỉ đưa một mình hắn qua mà thôi.

Nếu đổi lại là những người khác, Khúc Cửu Nhất hẳn sẽ nói, "Qua hay không thì tùy, có quen biết gì đâu"

Mới rồi hắn chỉ mải nhìn Khúc Cửu Nhất nên thực sự không chú ý tới phong cảnh quanh cầu Vấn Tâm mà.

"Ta biết" Khúc Cửu Nhất gật đầu, y đương nhiên biết Tạ Tụ có lo lắng hay không? Ài, mệt y còn đang nghĩ nếu lúc ấy, Tạ Tụ sợ hãi thì y phải dùng cách gì để dỗ? Ví dụ như lên thẳng giường luôn để khiến cảm xúc của Tạ Tụ ổn định hơn.

Ai mà biết được Tạ Tụ vốn chẳng sợ.

Khúc Cửu Nhất còn cảm thấy có hơi tiếc nuối.

Tốt xấu gì cũng để y có đất thể hiện chứ.

"Huynh tin ta, ta biết" Khúc Cửu Nhất không phải không tiếc nuối nhìn Tạ Tụ, " Thực ra huynh cũng có thể không tin ta như vậy"

"Em đã là tông sư trẻ nhất trên giang hồ rồi, ta có gì phải lo lắng chứ?" Tạ Tụ bật cười, "Nếu trong thiên hạ này, tới cả em mà ta cũng chẳng tin được thì còn ai đáng để ta tin nữa chứ?"

Tuy rằng huynh nói vậy ta cũng rất vui mừng nhưng thỉnh thoảng huynh cũng phải cho ta cơ hội biểu hiện chứ.

Khúc Cửu Nhất len lén nghĩ vậy.

Ai không muốn bày ra một mặt hấp dẫn của mình trước mặt người yêu mình chứ?

"Lời nói vậy không sai" Khúc Cửu Nhất vươn tay, khẽ khàng chọt chọt bả vai Tạ Tụ, có hơi tủi thân, "Nhưng cái gì huynh cũng chẳng cần, giúp ta kiếm tiền lại không nhận phần được chia. Giúp ta luyện dược lại chẳng cần được đền đáp, ngày nào cũng cần cù chăm chỉ giúp ta phát triển Toái Ngọc Cung, nếu ở thế giới khác, huynh chính là nam phụ pháo hôi kinh điển đấy huynh có biết không? May là ta, nếu là những người khác, chắc chắn sẽ coi huynh như lốp xe dự phòng, muốn huynh làm gì cũng phải tốt nhất tuyệt nhất nhưng chẳng muốn cho huynh cái gì cả"

Tính tình chẳng tranh chẳng đoạt này của Tạ Tụ có đôi khi biến chỉ số tồn tại thấp tới mức gần bằng không.

Thậm chí, thỉnh thoảng Khúc Cửu Nhất đều phải chủ động đi tìm Tạ Tụ mới được, nếu không Tạ Tụ rất ít khi nào "làm", cố gắng hết mình cũng chẳng muốn gây thêm phiền phức cho Khúc Cửu Nhất.

Yêu đương nếu cứ như vậy, có mấy đôi có thể đi được tới cùng?

Rất nhiều nam hai, dẫu cho giai đoạn đầu có tình cảm kiên cố như nào với vai chính, tới sau cùng còn không phải bị nam chính đoạt mất ánh hào quang sao, đấy là vì sao? Còn không phải vì chết ở chỗ không oán không hối hận à?

Nếu là một người xấu thì rất dễ bị chiều hư.

Nói trắng ra là "cậy sủng mà kiêu"

Khúc Cửu Nhất hy vọng thỉnh thoảng Tạ Tụ có thể đưa ra chút yêu cầu, ví dụ như nửa đêm đột nhiên dựng y dậy nói lên núi hái linh chi gì đó, hoặc là muốn nghiên cứu thân thể y hay gì đó, không có gì thì cũng phải nhờ Khúc Cửu Nhất dùng lực lượng của Toái Ngọc Cung đi tìm chút y thư hiếm có, kỳ trân dị bảo sao đó.

Một công tử Tạ gia tốt đẹp như vậy, tính cách lại tuyệt như vậy, im lặng một mực đi theo một người giang hồ như y mà chẳng có chút yêu cầu nào?

Khúc Cửu Nhất cũng thấy bất công thay cho Tạ Tụ.

"Được như này ta thấy cũng rất tốt mà, ta biết em là người như nào là được" Tạ Tụ lắc lắc đầu, "Một mình em gánh vác trọng trách của Toái Ngọc Cung đã rất vất vả rồi. Ta chẳng giúp được em nhiều, chỉ có thể tận hết khả năng của mình thôi"

"Tạ Tụ, huynh như vậy thực là...." Khúc Cửu Nhất đang muốn lôi kéo Tạ Tụ nói chuyện "chung tình với mình anh" lại bị mấy người không thức thời tới quấy rầy.

"Khúc cung chủ quả nhiên thần công cái thế, thật sự làm ta mở mang tầm mắt" Đám người Hách chưởng môn đã đi từ đầu kia của cầu Vấn Tâm tới, bày tỏ sự khen ngợi, "Nếu tổ tiên dưới suối vàng biết được có người như Khúc cung chủ đây, dùng cách như vậy để vượt qua cầu Vấn Tâm thì cũng sẽ rất vui mừng"

"Hách chưởng môn quá khen" Khúc Cửu Nhất ngoài cười trong không cười.

Mẹ nó, không khí vừa đúng tầm mà chẳng có mắt nhìn gì cả.

Nghe nói, Thủy Vân môn là môn phái có tỷ lệ độc thân cao nhất, mấy vạn đệ tử Thủy Vân môn chỉ có mấy chục nữ đệ tử. Trong đó, một người xinh đẹp nhất còn là bọn họ tìm Bách Hiểu Sinh trên giang hồ đi cửa sau, lấy cho cái danh một trong tứ đại mỹ nhân võ lâm giang hồ để giữ thể diện.

Ha ha, cũng không nhìn xem mình trông như nào?

Toái Ngọc Cung bọn họ nhiều mỹ nhân như vậy, khí chất như làn nước thu trong, căn cốt như ngọc sáng bóng, chỉ vì loại 'mỹ nhân cửa sau" này kéo thấp giá trị bình quân, quả thực mệt muốn chết.

"Khúc cung chủ, chúng ta đã chuẩn bị rượu ngon món ngon, nếu hai vị không chê, theo ta đi thôi" Hách chưởng môn chẳng hề nhận ra nụ cười lạnh này của Khúc cửu Nhất, ngược lại càng thêm ân cần.

Khúc Cửu Nhất chẳng đáp lời hắn.

Hách chưởng môn thấy rất khó hiểu, sao đang yên lành Khúc Cửu Nhất lại trái tính rồi? Chẳng lẽ bọn họ tới chậm để Khúc Cửu Nhất chờ lâu nên giận?

"Khúc cung chủ, Tạ thần y đi đường lâu ngày, chỉ e cũng đã mệt mỏi, nếu không cứ ngồi xuống nghỉ ngơi trước" Một trưởng lão khác rõ ràng có mắt nhìn hơn, chẳng đặt trọng tâm trên người Khúc Cửu Nhất mà xuống tay từ phía Tạ Tụ.

"Được thôi" Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ, chỉ có thể cố mà đồng ý, "Đợi chút ta lại nói với huynh nhé"

"Ừm" Tạ Tụ nhéo nhéo lòng bàn tay của Khúc Cửu Nhất, khẽ lên tiếng.

Chút tâm hự của edit: thay mặt quan viên hai họ tôi đồng ý cho hai đứa thành thân, giờ hai con có thể vào động phòng, nếu ai có ý kiến thì không nghe, đứng xếp hàng dô chuẩn bị lì xì cho hai đứa nhỏ cưới nhau thôi, chờ làm ếu gì nữa, toi không chờ nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play