"Trình độ giả nữ trang này của ngươi có thể so được với thuật dịch dung rồi" Khúc Cửu Nhất cẩn thận đánh giá Lâm Hữu Tuệ vài lần, vô cùng vừa lòng.
Lâm Hữu Tuệ trông thực ra không giống với nữ tử nhưng giỏi ở chỗ hắn cụp mi rũ mắt, giơ tay nhấc chân vô cùng nữ tính, hơn nữa, hắn đeo hoa tai, giọng khá dễ nghe, mặc y phục cao cổ một chút nhìn qua hoàn toàn là một nữ tử có dáng người cao lớn.
"Cung chủ quá khen, đều vì kiếm ăn" Lâm Hữu Tuệ tức thì căng thẳng, chỉ sợ Khúc Cửu Nhất cảm thấy hắn giả nữ trang giỏi bèn không cho hắn khôi phục nam trang nữa.
Nếu không có tiền lệ Hòe Hoa Khách bày ở đó, hắn có tới mức phải tốn sức ở đó không?
Từ một cậu ấm phong lưu biến thành cái dáng vẻ hiện tại này, hắn ăn không biết bao nhiêu khổ. Chưa nói cái khác, chỉ học giả giọng đã phải tốn không ít sức.
"Thôi, ngươi khôi phục nam trang đi" Khúc Cửu Nhất vung tay, sảng khoái giải trừ cấm chế nữ trang của Lâm Hữu Tuệ, "Làm việc cho Toái Ngọc Cung cho tốt, ta sẽ chẳng bạc đãi ngươi. Trước đó, ta đã nhìn thấy kẻ thù của nhà ngươi ở Hồng Liên đạo, à, tên gì thì ta quên rồi"
Hết cách, thứ Khúc Cửu Nhất phải nhớ quá nhiều, một nhân vật nhỏ không quan trọng gì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của y.
"Đa tạ cung chủ" Lâm Hữu Tuệ thở nhẹ một hơi, "Thù nhà ta, tự ta sẽ báo"
"Ừm" Khúc Cửu Nhất khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hàn Thừa Nặc, "Võ công của Tiểu Hàn thực ra tiến bộ hơn nhiều"
"So với cung chủ ngài thực sự không đáng kể chút nào" Hàn Thừa Nặc nhìn Khúc Cửu Nhất, ánh mắt sáng lấp lánh hệt như thấy thần tượng của mình, "Cung chủ ngài chẳng qua chỉ lớn hơn ta vài tuổi đã là tông sư, quá lợi hại!"
"Ngươi cố gắng nhiều hơn thì cũng có thể" Khúc Cửu Nhất cũng chẳng phải đang nói dối, Hàn Thừa Nặc chính vì có tư chất quá xuất chúng nên mới được y mời chào. Nếu không có Toái Ngọc Cung, Hàn Thừa Nặc sẽ tới Thiên Cực thần giáo, tới lúc ấy còn trầm mê trong tình yêu, không biết còn phải tốn bao thời gian mới có thể trở thành tông sư. Tới Toái Ngọc Cung rồi, không có mấy thứ linh tinh kia, khả năng hắn trở thành tông sư vẫn rất lớn.
"Đại ca đâu?" Hàn Thừa Nặc tò mò nhìn về bên người Khúc Cửu Nhất.
"Đại ca ngươi đang đọc sách, ở trên xe ngựa ấy" Khúc Cửu Nhất duỗi tay chỉ, "Đi đi, tâm sự với đại ca ngươi"
Hàn Thừa Nặc lập tức đồng ý, vui sướng đi tìm Tạ Tụ.
Nếu không, hỏi sao lại biết Hàn Thừa Nặc là hình tượng điển hình cho vai chính ư?
Nhìn đi, đùi hắn ôm cũng là đẳng cấp nhất.
Khi hắn được Tạ Tụ nhận làm đệ đệ, chính mình còn chưa yêu đương với Tạ Tụ đâu.
Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, cảm thấy nói không chừng sau này có thể lợi dụng "vận khí nam chính" của Hàn Thừa Nặc để làm chút chuyện gì đó.
"Người đã tới đủ, chúng ta liền chuẩn bị xuất phát" Đoàn người Khúc Cửu Nhất dừng ở khách trạm Duyệt Lai cũng đủ lâu rồi, "Lâm Hữu Tuệ, ngươi và Hòe Hoa Khách tới gần Thủy Vân môn đợi trước. Tới lúc ấy, Phàn Đình sẽ nghĩ cách liên hệ với ngươi. Nếu cảm thấy có gì không đúng, kịp thời thông báo cho Duyệt Lai khách trạm"
"Rõ"
Khác hẳn với bên Khúc Cửu Nhất ngay ngắn trật tự, môn chủ của Thủy Vân môn và Phá Sơn môn gần đây áp lực tới mức suy sụp.
Vốn hai phái bọn họ thương lượng xong rồi, lén làm một lần đại hội võ lâm, xong việc rồi thông báo cho Toái Ngọc Cung, nói xin lỗi là được. Lý do đều có rồi, cứ nói không tìm thấy người Toái Ngọc Cung là được.
Nhưng chẳng ngờ là, hai phái bọn họ còn chưa thương lượng ra cái gì, bên Khúc Cửu Nhất đã làm ra chuyện lớn.
Tiêu Dao hoàn Toái Ngọc Cung bán với khí thế hừng hực, còn có cả tin về của hồi môn có bí tịch võ công và thần binh lợi khí, Thương Hải bang cũng trở thành nhóm đầu tiên dựa vào Toái Ngọc Cung.
Nhưng chẳng có môn phái nào sẽ quang minh chính đại chỉ trích Thương Hải bang bởi vì số tiền Khúc Cửu Nhất cho là "của hồi môn" chẳng phải tiền thu mua. Lùi một bước mà nói, cho dù là thu mua, một số tiền lớn như vậy, ai có thể gánh được?
Cho dù đổi là bọn họ cũng...
Khụ khụ...
Đương nhiên, năm vạn lượng vẫn còn hơi ít, nếu có thể gấp lên mấy lần, bọn họ cũng có thể đi theo Toái Ngọc Cung.
Dẫu sao Hồng Liên đạo không đưa ra nhiều vậy được.
Quay về chuyện chính.
Bây giờ, Toái Ngọc Cung tám phần là chẳng thèm nể mặt họ nữa, nghe nói đoàn người Toái Ngọc Cung đang khua chiêng gõ trống ồn ào rầm rộ tới chỗ họ, không cần nghĩ cũng biết là tới cửa hỏi tội.
Khúc Cửu Nhất kia chẳng phải người dễ chọc vào, bây giờ bị hắn tóm được nhược điểm, chỉ e chẳng có khả năng cho qua dễ dàng được.
"Ài, sớm biết vậy, lúc trước nên có ý tứ một chút, phát thiệp mời cho y, mời y tới thương lượng chuyện trù bị cho đại hội võ lâm" Môn chủ Thủy Vân môn Hách Chính Thạch không khỏi thở dài, trong lòng vô cùng hối hận.
"Thôi đi. Khúc Cửu Nhất kia tuổi còn trẻ đã là tông sư, vị tông sư kia của Thủy Vân môn các ngươi sắp gặp đại nạn rồi. Nếu có làm lại, ngươi cũng sẽ chẳng mời y. Toái Ngọc Cung vốn chẳng phải là môn phái võ lâm Trung Nguyên của chúng ta, lúc trước chẳng qua là tổ tiên chúng ta nể mặt tổ tiên của Toái Ngọc Cung nên mới nạp các nàng vào chính đạo võ lâm mà thôi. Nếu thực sự so ra, với những gì Toái Ngọc Cung làm mấy năm qua, nào nói được là danh môn chính phái?" Chưởng môn Phá Sơn môn xuất thân từ binh lính, tính tình này nói dễ nghe là hào sảng, nói không dễ nghe thì là hay sinh sự!
Ấy vậy mà Phá Sơn môn lại là môn phái đỉnh cấp võ lâm bởi vậy nên dù môn chủ Phá Sơn môn Kỷ Ngọc Tu thường kháy đểu rất nhiều người nhưng cũng chẳng có ai dám chỉ trích chuyện gì.
"Kỷ chưởng môn, bây giờ tình thế mạnh hơn người" Hách chưởng môn và Kỷ chương môn quen biết nhau nhiều năm, nói chuyện đương nhiên cũng chẳng kiêng nể gì nhiều, "Bây giờ Hồng Liên đạo nhìn còn ổn nhưng ngươi ta đều biết, trăm năm trước họ kiêu ngạo ra sao, có thể nói là tai họa lớn nhất thiên hạ. Bây giờ, vật đổi sao dời, không ít môn phái không hiểu gì về họ nhưng môn phái chúng ta đều có ghi chép lại"
"Vậy ngươi ta nào biết Toái Ngọc Cung sẽ không trở thành Hồng Liên đạo tiếp theo không chứ?" Kỷ Ngọc Tu hỏi ngược lại, "Nếu Khúc Thu Thủy trở về, Toái Ngọc Cung còn có hai tông sư! Khúc Cửu Nhất nhìn xem là không thể nhưng y có thể chấp chưởng Toái Ngọc Cung bao lâu? Nếu không có tai họa ngầm như Khúc Thu Thủy, ta thực ra còn có chút niềm tin với y"
Kỷ Ngọc Tu cùng một thế hệ với Khúc Thu Thủy.
Thời niên thiếu, hắn và Khúc Thu Thủy coi như cũng từng quen nhau.
Hắn hiểu rất rõ, nữ nhân Khúc Thu Thủy này thích coi việc trêu đùa nam nhân làm niềm vui. Bà ta hiểu rõ nam nhân thích dạng nữ nhân gì nhất, cũng có thể tùy chỗ tùy lúc biến thành dáng vẻ mà nam nhân thích nhất. Chờ tới khi nam nhân đó đã yêu bà tới mức chẳng thể kiềm chế được, bà sẽ bắt đầu lộ ra khuôn mặt thật của mình sau đó nhìn nam nhân suy sụp để làm niềm vui cho mình.
"Khúc Cửu Nhất hình như cũng chẳng có hảo cảm gì với Khúc Thu Thủy. Trước đó ở Vô Lượng sơn trang cũng vậy, y đúng thực đã cho thấy thái độ rồi" Hách chưởng môn nhịn không được nói.
"Là nhi tử, sao có thể phản lại mẫu thân ruột thịt của mình chứ?" Kỷ Ngọc Tu khinh bỉ nhìn hắn, "Nói không chừng, mẫu tử bọn họ còn cố ý diễn kịch đôi đấy"
Hách chưởng môn hết lời để nói.
Qua hồi lâu, Hách chưởng môn nhìn Kỷ Ngọc Tu nói, "Vậy theo ý của ngươi, bây giờ chúng ta phải chống lại trực diện với Toái Ngọc Cung sao? So với Toái Ngọc Cung, Hồng Liên đạo mới thực sự là họa lớn chân chính đấy"
Kỷ Ngọc Tu cũng trầm lặng.
Nếu thực sự như vậy, người vui nhất là Hồng Liên đạo.
Tuy rằng bọn họ không muốn thừa nhận nhưng bây giờ, thực lực của bọn họ chẳng bằng Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo, dẫu có giải quyết được chuyện đại hội võ lâm, chỉ e cũng chẳng phải sân nhà của bọn họ, đều là làm giá áo cho người khác.
"Bây giờ, thế lực của Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo khổng lồ, chúng ta muốn giữ gìn lực lượng chính đạo e là chỉ có thể dẫn thế lực thứ ba vào" Kỷ Ngọc Tu hơi nhướng mày, "Đuổi sói trục hổ, tuy rằng nguy hiểm nhưng lại là con đường duy nhất để hóa giải cục diện hiện giờ"
"Ý của ngươi là..."
"Triều đình vẫn luôn muốn thu nạp thế lực giang hồ" Kỷ Ngọc Tu chậm rãi nói, "Ta đã đưa tin tới Kim Phong tiêu cục, nói vậy bọn họ sẽ rất vui lòng chủ trì đại hội võ lâm lần này"
"Kỷ chưởng môn, làm không tốt thì cả ngươi và ta đều bị đám nhân sĩ võ lâm thóa mạ"
"Chẳng lẽ bây giờ, ngày nào chúng ta cũng được người ta ca ngợi à? Khúc Cửu Nhất hành sự kỳ lạ, không phải cách làm của người trong chính đạo. Nhưng ta cũng từ đó học được một ít"
"Hở?'
"Làm người đừng quá coi trọng thể diện"
Tạ gia.
"Cha, nương, muội muội rời nhà ra ngoài, nàng nói muốn đi tìm Tam đệ"
Một thanh niên dung mạo thanh tú, cười khổ bước vào đại môn.
"A Anh thực sự quá nghịch ngợm. Thực sự cho rằng nàng học được chút võ công là có thể hành tẩu giang hồ?" Mỹ phụ trung niên tức thì đau đầu không thôi, bà tạo cái nghiệt gì vậy, sinh hài tử ra mấy đứa đều là cái dạng này.
"Nương, người thực ra không cần lo lắng quá, tiểu muội dù rời đi nhưng cũng không đi một mình, nàng cũng mang theo cả ba huynh đệ Lý thúc thúc theo"
Ba huynh đệ Lý thúc thúc trong miệng thanh niên nọ đã từng là nhân vật lợi hại vang danh giang hồ. Chỉ là sau vì kẻ thù trả thù hại cả nhà họ, họ đành gia nhập Tạ gia, mượn thế lực của Tạ gia để bảo vệ những người còn sống, mà bọn họ cũng trở thành trưởng lão của Tạ gia.
Trước khi Tạ Tụ chưa chính thức vào giang hồ, võ công cũng học từ họ.
Tuy rằng bọn họ chẳng phải tông sư nhưng ba huynh đệ hợp lực, tuyệt đối không dễ chọc.
"Nàng còn biết chọn người đấy" Nhưng cũng vì vậy nên không cần quá lo lắng cho an nguy của nàng.
"Cũng là do Tri Vân quá không nghe lời. Nó chưa đem tin tức tốt về cho A Anh, gần đây nghe nói nó còn ở chung với cung chủ Toái Ngọc Cung, thanh danh đoạn tụ đã truyền khắp thiên hạ rồi" Nam nhân trung niên nghĩ tới tin tức gần đây thu được, sầu tới mức rớt mất cọng tóc.
Trước kia cũng không phát hiện Tạ Tụ thích nam nhân mà.
Chính hắn trưởng thành thành như vậy, sao sẽ thích nam nhân được?
"Nếu không phải Tạ gia các người lục đục với nhau, hài tử của ta sao sẽ rời đi?' Tạ phu nhân cười lạnh, "Các ngươi thích tranh quyền đoạt lợi, cũng biết Vân nhi là hài tử tốt, nó không muốn trở mặt với các người mà thôi. Nó thích nam nhân thì cứ thích nam nhân đi, cũng tốt hơn là cô độc cả đời"
Người khác đều mắng Tạ Tụ không biết cầu tiến, công tử Tạ gia yên ổn không làm lại đi học y.
Nhưng Tạ phu nhân nhớ rõ ràng, khi sinh A Anh, mình bị khó sinh, là tiểu nhi tử này vẫn luôn ở cạnh mình, dùng y thuật của nó để cứu mạng mình.
Nhi tử của bà vì bà nên mới học y.
Bà cũng vậy, A Anh cũng vậy, đều được bé Tạ Tụ cứu từ phòng sinh.
Ở trong lòng Tạ phu nhân và nữ nhi của bà, không có nhi tử và ca ca nào tốt hơn Tạ Tụ.
Bây giờ, Tạ Tụ muốn làm gì, các nàng đều ủng hộ.
"Ngọc không mài không sáng, kỳ vọng của Tạ gia với nó vô cùng cao, là nó quá nhân từ, mềm lòng"
"Nếu nó lòng dạ giá lạnh, bây giờ cỏ trên mộ ta và A Anh cũng đã mọc đầy rồi!" Tạ phu nhân càng nghĩ càng tức giận, quả thực chẳng muốn để ý tới đứa thứ hai và trượng phu nữa, "A Anh biết nặng nhẹ, con bé chẳng qua lo lắng Tri Vân bị lừa mà thôi. Nếu Tri Vân có thể lang bạt trên giang hồ, nữ nhi xông tới một lần cũng chẳng sao cả. Ta sẽ viết thư cho bên nhà mẹ đẻ, để bọn họ chăm sóc A Anh nhiều hơn là được"
Dứt lời, Tạ phu nhân phủi tay đi, vốn chẳng muốn để ý nhiều tới trượng phu và nhi tử trong phòng.
"Tính tình của nương ngươi gần đây càng lúc càng lớn" Tạ lão gia lau mồ hồi trên trán, vốn chẳng dám lên tiếng.
"Nương đang tức giận con và đại ca, con biết" Tạ gia Nhị tử đương nhiên biết cha muốn nói cái gì, cũng biết nương và tiểu muội vẫn luôn tức giận việc hắn và đại ca lén cô lập Tạ Tụ, chẳng màng tới tình cảm ruột thịt.
Nhưng nương và tiểu muội đều là nữ tử, đâu biết được cái khổ của nam tử Tạ gia?
Chỉ cần có tam đệ ở đó, hắn và đại ca vĩnh viễn vẫn là "đại ca và nhị ca của Tạ Tụ Tạ gia", những khuê tú danh môn đó, những bằng hữu cùng thế hệ, nhìn thấy chẳng phải họ mà là quà tặng kèm hào quang của Tạ Tụ.
Bọn họ cũng là nam nhi thân cao bảy thước, đường đường chính chính là con cháu Tạ gia.
Có thể khách sáo với tam đệ ở ngoài mặt đã là tất cả những gì họ làm được rồi.
Bây giờ, nghe nói Tạ Tụ thích nam nhân, hắn và đại ca cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật tốt quá.
Hóa ra không gì không làm được, ở nhà, Tạ Tụ trong ánh mắt của người trong tộc gần như là người trời ấy, hắn cũng có thất tình lục dục.
Bên này, Tạ Tụ cũng đã nhận được thư nhà gửi tới.
"Tri Vân? Là tên của huynh sao?"
Khúc Cửu Nhất thò đầu qua, đọc nhanh như chớp toàn bộ nội dung.
"Ừm" Tạ Tụ gật gật đầu, "Ở nhà, mọi người đều gọi ta như vậy. Nhưng ở trên giang hồ, mọi người cứ gọi thẳng tên nên không cần quá quy củ làm gì"
"Dù sao cũng rất dễ nghe, vừa nghe đã biết phụ mẫu huynh rất nghiêm túc trong việc đặt tên cho huynh" Khúc Cửu Nhất nhún nhún vai, "A Anh là muội muội của huynh sao?"
"Nàng là tiểu muội của ta. Sau khi mẫu thân ta sinh nàng thì tổn thương nguyên khí, chưa có thai tiếp. Tuy rằng ta có thể điều trị cho mẫu thân nhưng trong lòng lại chẳng muốn mẫu thân lại phải chịu cái khổ của việc sinh dục" Tạ Tụ nói thẳng ra.
Hai đại thế gia liên hôn, hài tử đương nhiên là càng nhiều càng tốt, càng thêm gắn bó giữa hai gia tộc.
Mẫu thân Tạ Tụ đã sinh ba trai một gái, vậy là đủ rồi.
Tuy rằng mẫu thân điều dưỡng ít lâu vẫn có thể sinh tiếp nhưng Tạ Tụ chẳng muốn mẫu thân khổ như vậy nữa.
Hắn nhớ rõ, di mẫu ở Vương gia sinh được năm nam ba nữ, ai cũng khen nàng may mắn nhưng Tạ Tụ lại thấy nguyên khí nàng bị tổn thương nặng, sợ là chẳng sống được bao lâu nữa. Hơn nữa, di mẫu không thể đứng lâu, không thể ngồi lâu, rất nhiều bệnh, cô phụ Vương gia cũng chẳng qua là nhìn trúng mặt nàng ấy, tiểu thiếp cứ cưới hết người này tới người khác.
"Huynh làm đúng lắm" Khúc Cửu Nhất khẳng định, "Nữ nhân sinh hài tử thực sự quá khổ, đệ tử Toái Ngọc Cung ta dẫu có nghĩ cho chuyện sinh sản, cũng chỉ để các nàng sinh một đứa. Các nàng còn có võ công, sinh hài tử ra có Dục Anh đường chuyên chăm sóc, cũng phải nghỉ ngơi một, hai năm mới có thể bồi bổ lại sức khỏe. Mẫu thân huynh chỉ là nữ lưu yếu ớt, nàng sinh các huynh ra cũng rất vất vả, hà tất phải vì vinh quang của người khác mà hy sinh chính mình chứ?"
Tạ Tụ nhìn bộ dạng nghiêm túc trả lời của Khúc Cửu Nhất, không khỏi cười rộ lên, "Chỉ có em là thấy ta làm đúng"
Nếu là nam tử khác, chắc chắn sẽ nói nữ nhân đẻ nhiều là phúc. Nghĩ xấu một chút thì sẽ nghĩ, Tạ Tụ không để cho mẫu thân hắn được mang thai tiếp, có phải sợ hài tử phía dưới sẽ cướp đoạt gia sản, sủng ái gì đó không vân vân.
"Nếu không sao chúng ta tới với nhau được?" Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, "Hai người chúng ta tuy khác nhau hoàn toàn về xuất thân nhưng thế giới quan vẫn khá tương xứng"
Tạ Tụ nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ôm chặt Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất cảm thụ nhiệt độ cơ thể Tạ Tụ trong chốc lát, tay vừa mới có hơi không thành thật đã bị Tạ Tụ nắm lấy.
"Cha nương ta đã biết chuyện của chúng ta, chờ em làm xong chuyện đại hội võ lâm, ta sẽ đưa em về bẩm báo với cha nương chuyện thành thân" Tạ Tụ nắm lấy tay Khúc Cửu Nhất đang định duỗi về chỗ nào đó, có hơi bất đắc dĩ nói, "Em đừng trêu ta, ta chưa chắc có thể nhịn được"
"Ta cũng đâu có kêu huynh nhịn đâu" Khúc Cửu Nhất quả thực muốn hộc máu.
Bạn trai xinh đẹp như vậy ở bên cạnh mình lúc ẩn lúc hiện, còn để mặc cho sờ cho hôn, lại không cho ăn thịt thì đúng là quá quá đáng.
Tạ Tụ nhất thời nghẹn họng.
Vì sao Cửu Nhất có thể nói chuyện này rộng lượng như vậy?
"Nếu không huynh cọ cọ, không đi vào?"
Trước kia, trên Internet bình chọn lời này là câu đầu tiên không đáng tin nhất của nam nhân.
Y cũng không tin, quần cũng cởi rồi, cọ cũng cọ rồi, Tạ Tụ còn có thể nhịn được sao?
Thực sự không được, y còn có thể bá vương ngồi trên một lần mà!
Thủ cung sa gì đó, hẳn là phải chờ tới trước khi thành thân mới mất được!
Khúc Cửu Nhất yên tâm thoải mái nghĩ vậy.
Tạ Tụ ban đầu có hơi không hiểu ý của Khúc Cửu Nhất.
Tới khi hắn phản ứng lại, mặt đã hoàn toàn đỏ rồi.
"Em... em... Đấy là em học được từ đâu thế hả?"
"Cũng ổn mà, thứ Ngọc Ngõa đài dạy vượt xa sự tưởng tượng của huynh" Khúc Cửu Nhất chẳng hề áy náy, ném cái nồi này cho Ngọc Ngõa đài, "Nói nữa, phụ mẫu huynh có tình cảm không? Không phải huynh đã nói, cha huynh còn có tiểu thiếp sao? Nếu nương huynh không thích cha huynh, ta có thể đưa cho nương huynh mấy nam sủng. Sản phẩm từ Ngọc Ngõa đài đương nhiên là sản phẩm hàng đầu"
Khúc Cửu Nhất cảm thấy chính mình cần phải tranh thủ chút độ hảo cảm với nhạc mẫu.
Nam sủng Ngọc Ngõa đài phần lớn sau khi ra ngoài cũng đi tìm quý phụ nhân có tiền bao nuôi vì bọn họ đã quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực rồi, nữ nhân bình thường không nuôi nổi họ.
"Không cần" Tạ Tụ dở khóc dở cười, "Gia giáo mẫu thân ta nghiêm khắc, bà ấy hẳn sẽ không làm chuyện như vậy"
"Ta tặng cho mẫu thân huynh một bộ bài mạt chược nhé, quốc túy đấy"
"Mạt chược?"
"Sau này sẽ nói với huynh" Khúc Cửu Nhất cười tủm tỉm nói, "Huynh yên tâm, ta có cách để nương huynh đối với ta tốt như với huynh, bà ấy không thành ác bà bà được"
Ta nghĩ, nương ta là không có khả năng trở thành "ác bà bà" mà em diễn trước đấy đâu.
Tạ Tụ nhịn không được nghĩ như vậy.
Tuy vậy bị Khúc Cửu Nhất chọc cười một hồi, Tạ Tụ thực ra bình tĩnh hơn.
Bình tĩnh về mặt sinh lý.
"A Anh đưa theo thúc thúc Lý gia hành tẩu giang hồ, an toàn không cần phải lo" Tạ Tụ mở thư ra đọc lại, "Muội ấy hẳn tới đại hội võ lâm tìm ta"
"Muội muội huynh trông giống huynh sao?"
"Giống năm phần" Tạ Tụ nghiêm túc tự hỏi, "Nhưng ta đã rời nhà nhiều năm, nữ nhi mười tám thay đổi lớn, có lẽ bây giờ muội ấy sẽ không giống ta lắm"
"Tính cách thì sao? Tính cách của muội muội huynh như nào?"
Trong tiểu thuyết võ hiệp, muội muội của nam chính hoặc muội muội của nữ chính luôn có khả năng cao là tai họa cực lớn.
Đừng hỏi, hỏi thì kịch bản bảo vậy.
Không có kiểu muội muội gây họa này sao có thể thúc đẩy cốt truyện được?
Muốn hái được đóa hoa Tạ Tụ này mà không trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn thì quá có lỗi với gương mặt này của Tạ Tụ!
"Tính cách của A Anh rất trầm ổn, chỉ là quá mức trầm ổn" Nhớ tới điều này, Tạ Tụ thở dài, "Khi còn nhỏ, sức khỏe muội ấy không tốt, thời gian dài đều ở trong phòng, sau lớn hơn một chút, ta điều dưỡng cho muội ấy, lại buộc muội ấy phải luyện võ với ta, sức khỏe mới dần tốt hơn. Nhưng tính cách lại chẳng thay đổi, những thứ thiếu nữ thích, muội ấy chẳng thích chút nào"
... Nhà huynh quả là phản kịch bản.
Khúc Cửu Nhất còn có hơi thất vọng.
Không thể có muội muội gây họa sao? Vậy thì y cũng sẽ có cảm giác thành tựu khi thu dọn cục diện phức tạp cho muội muội Tạ Tụ mà.
Đáng giận.
Nếu không gây họa, sao có đất cho ta thi triển võ công?
"Chuyện khác người nhất bây giờ muội ấy làm hẳn là đi tìm ta"
"Yên tâm, người Toái Ngọc Cung ta muốn tìm tới giờ không ai chưa tìm thấy, để ta đi thông báo, không ai dám chọc vào muội muội huynh"
Gần Thủy Vân môn.
Hòe Hoa Khách dẫn theo Lâm Hữu Tuệ tới gần khách trạm Duyệt Lai,
Đừng nhìn thanh danh của Hòe Hoa Khách trên giang hồ chẳng ra gì nhưng trên thực tế, hắn vẫn có không ít bằng hữu tốt.
Có thể là là hái hoa tặc phong lưu gì đó đều không thiếu bằng hữu.
"Người ngươi phải đợi thực sự đáng tin cậy sao?" Lâm Hữu Tuệ có hơi khó tin, với thanh danh vậy của Hòe Hoa Khách mà có thể kết giao với đệ tử nội môn Thủy Vân môn, còn là hảo hữu?
Hòe Hoa Khách không phải trước đó mới bị người của Thủy Vân môn đuổi giết sao!
"Lục đục bên trong của danh môn chính phái, ngươi không tưởng tượng ra được đâu" Hòe Hoa Khách cười lắc đầu "Sao ngươi biết, nữ đệ tử nội môn Thủy Vân môn gần gũi với ta thực sự muốn gả cho vị hôn phu của nàng chứ?"
Rất nhiều lúc, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Chỉ là thanh danh hắn kém, đội thêm cái nồi mà thôi.
"Huynh đệ tốt, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, làm ta lo gần chết!"
Không lâu sau, bên ngoài ghế lô có một nam nhân trông rất mệt mỏi đi vào, thấy Hòe Hoa Khách kích động ôm trầm lấy.
Lâm Hữu Tuệ cũng đứng dậy.
"Nếu không có ngươi, sao sư tỷ sẽ gả cho ta? Thực sự quá tốt" Nam nhân vỗ vỗ bả vai Hòe Hoa Khách, lại nhìn về phía Lâm Hữu Tuệ cười cười, "Ngươi biến mất lâu như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã gặp chuyện gì"
Hòe Hoa Khách nói chuyện với nam tử hồi lâu, Lâm Hữu Tuệ mới nghe ra được chân tướng sự việc.
Hóa ra cô nương bị Hòe Hoa Khách vấy bẩn thanh danh không thích vị hôn phu của nàng mà là nam nhân trước mắt này. Nhưng hôn ước của nàng đã định ra từ lâu, địa vị của nam nhân này ở Thủy Vân môn lại không cao, bất kể như nào cũng chẳng lọt được vào mắt của phụ thân cô nương này.
Vì thế, bọn họ bàn với Hòe Hoa Khách, thẳng tay làm hỏng thanh danh.
Hiện giờ, cô nương ấy đã gả cho nam nhân này làm thê tử.
Tiện đường giải quyết luôn cả vấn đề về nhạc phụ.
Đúng là toàn là diễn!
"Huynh đệ tốt, ngươi xem, ta cố ý đưa tới cho ngươi"
Nam nhân đắc ý vỗ vỗ tay, ngoài cửa rất mau đã có những cô nương xinh đẹp lộng lẫy tiến vào.
"Đây đều là cô nương trong sạch, ta cố ý chọn cho ngươi đấy!"
Rất hiển nhiên, quan hệ của nam nhân này với Hòe Hoa Khách không phải tốt bình thương, nhiều cô nương xinh đẹp như vậy nói đưa là đưa.
Chỉ tiếc, người hắn quen là Hòe Hoa Khách trước kia.
Sắc mặt Hòe Hoa Khách trắng bệch, đột nhiên khom lưng.
Lâm Hữu Tuệ thuần thục đưa cái chậu qua, vỗ vỗ vai Hòe Hoa Khách, "Nôn từ từ, không vội"
Hòe Hoa Khách nôn tới tê tâm phế liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT