Thượng Quan Thành là một người của Thượng Quan gia, võ lâm thế gia, hiện giờ, gia chủ Thượng Quan gia tuy cũng cùng tuổi hắn nhưng bối phận của hắn còn nhỏ hơn so với đồng lứa bởi vậy Thượng Quan Thành ở trong gia tộc, ngày tháng có thể nói là rất tiêu dao.
Tuy rằng Thượng Quan gia không so được với thanh danh vang dội với các bang phái nổi tiếng võ lâm nhưng cũng vì người không nhiều, khả năng có được tài nguyên cũng chẳng ít. Hơn nữa, Thượng Quan Thành tích cóp nhiều năm, trên người sao cũng có trên vạn lượng bạc, tài phú như vậy đã là chuyện cực kỳ khó lường ở trên giang hồ rồi.
Muốn nói Thượng Quan Thành có gì không tốt thì là người tới trung niên, ít nhiều cũng có chút lực bất tòng tâm mà hắn cố tình lại cưới được một vị tiểu kiều thê nhỏ hơn hắn hai mươi tuổi.
Phu già thê trẻ, thê tử mỹ mạo động lòng người, nếu ở trên giường hầu hạ không tốt, ấy cũng chẳng phải chuyện nhỏ, nói không chừng đầu cũng chuyển xanh lá. Bởi vậy, sau khi có Tiêu Dao hoàn, Thượng Quan Thành có thể nói là vô cùng trung thành với nó.
Bởi vì giá cả Tiêu Dao hoàn không thấp, hơn nữa, lượng cung ứng thiếu, Thượng Quan Thành vì nó mà phải cứng rắn từ bỏ sòng bạc yêu thích. Hết cách, sòng bạc và Tiêu Dao hoàn rất đốt tiền, chỉ có thể chọn một trong hai.
Về nhà nhìn tiểu thê tử vừa đáng yêu vừa xinh đẹp là biết sòng bạc đi được hay không.
Còn về giang hồ nói Tiêu Dao hoàn tới từ Toái Ngọc Cung...
Vậy thì quá tốt rồi!
Người khác nghĩ sao Thượng Quan Thành không biết nhưng hắn nghĩ như này, Tiêu Dao hoàn tới từ Toái Ngọc Cung, nhiều nữ nhân ở Toái Ngọc Cung như vậy, các nàng chắc chắn cần phải dùng tới Tiêu Dao hoàn. Nói cách khác, đan dược này đã được vô số nữ nhân nghiệm chứng rồi!
Nam nhân ăn dược này còn không phải vì lấy lòng nữ nhân sao? Nữ nhân đều nói tốt rồi, dược có thể kém được sao?
Vì thế, khi Tiêu Dao hoàn vừa ra bản hộp mù thì Thượng Quan Thành đã phái gã sai vặt đi mua một hơi mười hộp!
Đương nhiên, sau khi về hắn muốn tự mở.
"Lão gia, thứ ngài muốn, tiểu nhân đã đặt trong thư phòng rồi" Gã sai vặt thở hổn hển về bẩm báo, trông vẻ ngoài còn có chút chật vật.
Hết cách, mua mười hộp Tiêu Dao hoàn, gã sai vặt đã bị người ở tiệm thuốc chen tới độ biến hình rồi. Nhưng gã sai vặt biết, người có thể mua dược này cho nam chủ nhân đều sẽ trở thành tâm phúc được bồi dưỡng, bây giờ, ở các đại hào môn, đồng tiền mạnh không phải bạc mà là Tiêu Dao hoàn!
Quan hệ cạnh tranh giữa gã sai vặt và gã sai vặt cũng rất kịch liệt. Muốn bò cao hơn với người khác phải trả giá nhiều hơn.
"Làm rất khá, xuống lĩnh thưởng đi" Trong lòng Thượng Quan Thành nóng như lửa nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ trấn định tự nhiên.
Chờ tới sau khi gã sai vặt đi rồi, Thượng Quan Thành mới vận khinh công đi vào thư phòng, thấy một đống hộp mù Tiêu Dao hoàn được xếp thành chồng cao trên bàn sách, trong lòng nóng như lửa.
Đêm nay phải khiến cho nương tử xem cho kỹ bản lĩnh của vi phu!
Nói lại, nghe nói Tiêu Dao hoàn bây giờ có mười màu, chính mình mua mười hộp, cho dù một hộp có một màu hẳn cũng gom đủ rồi.
Ôm ý nghĩ như vậy, Thượng Quan Thành xoa xoa tay, kích động mở hộp mù ra.
Màu đỏ.
Màu đỏ.
Màu đen.
Màu đen.
Màu trắng.
Màu trắng.
...
Màu xanh lục.
Màu xanh lục.
"Sao lại như vậy?" Thượng Quan Thành ở bàn sách, mở hết toàn bộ mười hộp mù, màu đan dược bên trong cũng đã rất rõ ràng.
Chỉ có bốn màu.
Trong đó màu đỏ và màu đen nhiều nhất, màu xanh lục thứ hai, màu nâu ít nhất có một viên.
Còn về màu đan dược gì mà cam, tím, trắng, xanh đậm, cầu vồng, hắn chẳng thấy một viên!
Tức chết.
Thượng Quan Thành rất vất vả đánh cược, bị khơi lên cơn nghiện mua hộp mù Tiêu Dao hoàn.
Dù sao Tiêu Dao hoàn mua thêm mấy hộp cũng có thể để đó, chính mình không dùng hết cũng có thể cầm đi tặng người.
Mẹ nó, hắn nhất định phải mở được hết, phải gom hết các màu.
Gã sai vặt vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, ghế còn chưa ngồi nóng, đã nhận được mệnh lệnh của Thượng Quan Thành, không thể không mang bạc đi mua Tiêu Dao hoàn.
Lúc này đây, mua càng nhiều, hai mươi hộp!
"Ha ha ha, đã có năm màu rồi"
"Tám màu rồi!"
"Mẹ nó, sao còn thiếu hai màu? Toái Ngọc Cung sao lại như vậy, màu ít quá"
"Thượng Quan Thành này không tin chỉ có từng này!"
Lúc này đây, Thượng Quan Thành dịch dung giả dạng, tự mình ra trận đi mua.
"Ta muốn màu cầu vồng màu cầu vồng!"
"Cho ta một màu cầu vồng đi!" Thượng Quan Thành lẩm bẩm, sau đó mở hộp mù trong tay ra.
Người ôm ý tưởng như hắn cũng có không ít, còn có người ôm bùa hộ mệnh cầu nguyện.
Con người đều có lòng cá cược.
Bọn họ chẳng thiếu tiền, chỉ thiếu chút sảng khoái kia thôi!
"Mẹ nó, sao lại không có màu cầu vồng?" Thượng Quan Thành mở hộp ra, lửa giận ngút trời, "Các ngươi có phải vốn không có màu cầu vồng hay không?"
"Từ từ?"
Đương lúc Thượng Quan Thành định đi tìm chưởng quầy nói chuyện, đột nhiên phát hiện rất nhiều ánh mắt đều nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt... nhìn hộp trong tay hắn.
Rõ như ban ngày, đang yên đang lành, bọn họ không phải muốn cướp của ta chứ?
Thượng Quan Thành yên lặng ôm chặt cái hộp.
"Vị công tử này, hộp của ngài... hình như có một viên màu lam"
"Đúng đúng, ta cũng thấy, là Tiêu Dao hoàn màu lam!"
"Gì? Mười màu, hình như thực sự không có màu lam"
"Có phải ta nhớ nhầm hay không? Thực sự không có màu lam sao?"
"Không có, trước kia ra còn hỏi, màu lam thường có sao lại không có? Nhưng bên tiệm dược nói, không có màu lam"
"Vậy bây giờ, Tiêu Dao hoàn màu lam này là..."
Mọi người đang hết sức mơ màng, lại thấy một đội vũ sư màu đỏ vô cùng náo nhiệt đi từ bên ngoài vào.
Chiêng trống vang trời, pháo hoa cũng được thả.
"Chúc mừng vị công tử này!" Chưởng quầy tiệm dược tự mình đi từ trong phòng ra, gắt gao giữ chặt tay Thượng Quan Thành, "Ngài đã mở được bản hộp mù bí ẩn của Tiêu Dao hoàn! Mỗi một vạn hộp mù chỉ có một hộp có Tiêu Dao hoàn màu lam!"
"Ngài đúng thực là quá may mắn!"
Bản bí ẩn?
Một vạn cái mới có một cái?
Mọi người nghe tới đó gần như cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Thượng Quan Thành càng kích động tới mức có hơi nói không nên lời.
Hắn... Hắn lại may mắn như vậy, mở được bản bí ẩn?!
Quào....
Trong nháy mắt, Thượng Quanh Thành nhìn vô số ánh mắt ghen ghét xung quanh, cảm thấy chính mình dù có lên làm gia chủ Thượng Quan gia cũng chẳng có được phong cảnh như lúc này.
"Vị công tử này, ta bằng lòng ra giá một trăm lượng, mua viên Tiêu Dao hoàn màu lam này trong tay ngươi"
"Mẹ nó, một trăm lượng mà ngươi cũng chẳng biết xấu hổ mà nói ra? Ta ra giá ba trăm lượng!"
"500 lượng!"
Bên ngoài đột nhiên bắt đầu đấu giá.
Thượng Quan Thành vội vàng hồi thần, ôm hộp trong tay mình, vận khinh công bay nhanh về phía nhà mình.
Sau lưng còn có một đống người đang đuổi theo.
Thượng Quan Thành thoát không được, chỉ có thể khẽ cắn môi, trực tiếp ăn viên Tiêu Dao hoàn màu lam trước mặt mọi người.
Người đuổi theo lúc này mới chậm lại.
Thượng Quan Thành về thẳng nhà, thẳng tới phòng của thê tử mình!
Giữa trưa, hắn về nhà.
Chờ tới khi hắn đi ra, đã là chạng vạng.
Bước đi của Thượng Quan Thành như đi trên mây nhưng đôi mắt lại sáng kinh người.
Bản bí ẩn của Tiêu Dao hoàn quả thực là thần dược mà nam nhân tha thiết mong ước!
Uy lực của bản bí ẩn màu lam của Tiêu Dào hoàn trong một đêm truyền khắp giang hồ.
Nó chẳng những có thể là cơ hội sống cho các nam nhân tỏa sáng mà còn có thể tiến hành cường hóa năng lực của bản thân.
Tuy rằng rất hao phí nội lực nhưng uy vũ đêm hôm ấy quả thực có thể thổi phồng cả đời!
Bản bí ẩn này nháy mắt đã kích thích những nhóm khách hàng không thiếu tiền.
Vốn bọn họ còn muốn lén lút coi Toái Ngọc Cung bị chê cười, keo kiệt bủn xỉn mua một hộp. Kết quả bây giờ, họ muốn mua lại chẳng mua được.
Những hộp mù Tiêu Dao hoàn ở các tiệm dược đã trống không.
Đâu đâu cũng đã bán hết sạch.
Bọn họ muốn mua thêm một viên cũng chẳng có!
Thậm chí, giá của viên dược màu lam đã lên tới một ngàn lượng, vẫn là có ra giá cũng chẳng có ai bán.
Những người giang hồ nhà bình thường cảm thấy mọi người đều điên rồi.
Tiêu Dao hoàn cũng chẳng phải thần dược hộ mệnh, sao có thể bán đắt như vậy? Chẳng lẽ là người của Toái Ngọc Cung ở phía sau quạt gió thêm củi?
Đối với điều này, Toái Ngọc Cung không tỏ ý kiến.
Bởi vì đệ tử trên dưới Toái Ngọc Cung đều đang cố gắng tính sổ sách!
Cung chủ nói, lợi nhuận bản hộp mù của Tiêu Dao hoàn, có một phần được trích ra để làm tiền thưởng!
Các nàng đang nỗ lực tính toán.
"Cung chủ, đã tính xong rồi" Tuyết Tiêu Tiêu cung kính giao sổ sách, trên mặt tỏ ra kích động tới mức đỏ bừng.
Lão Tam duỗi tay đỡ nàng, tránh để Tuyết Tiêu Tiêu ngất.
Tuy rằng bây giờ chân hắn cũng có hơi mềm.
"Kết quả ra sao?" Khúc Cửu Nhất há miệng, ăn quả nho đã được Tạ Tụ bóc vỏ, lười biếng hỏi.
"Đã xong thưa cung chủ" Tuyết Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè lại vui sướng ở trong lòng, "Tiêu Dao hoàn đợt này, tổng cộng có 47 vạn lượng lợi nhuận!"
Các nàng mới bán được bao lâu?
Còn chưa tới bảy ngày.
Hơn nữa, đối tượng tiêu thụ của các nàng vốn không bao gồm những phú thương quan lớn mà chỉ có những người trong giang hồ mà thôi.
Tiền lời như vậy quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vốn Tuyết Tiêu Tiêu cho rằng, đám giang hồ nghèo kiết hủ lậu kia có thể cho ra ba vạn lượng làm lợi nhuận đã khá lắm rồi.
Không ngờ là họ lại có nhiều như vậy?
"Người giang hồ không nghèo đâu" Khúc Cửu Nhất nghe thấy số tiền đó không khỏi bĩu môi, "Ta còn tưởng rằng có thể lên tới 50 vạn lượng đấy!"
Ài, Hồng Liên đạo bên kia ít nhiều vẫn tạo cho bọn y chút áp lực.
Chẹp, ước chừng là hụt mất ba vạn lượng.
Hồng Liên đạo vẫn có chút bản lĩnh!
Khúc Cửu Nhất cảm thấy hơi khó chịu.
"Không sao, nếu em cảm thấy không hài lòng, ta lại làm thêm cho em mấy bản màu lam mà" Tạ Tụ vuốt vuốt ngực Khúc Cửu Nhất nhuận khí cho y.
"Thôi, tiếp thị bỏ đói. Lúc này, rất nhiều người không thỏa mãn, gom không đủ, sau mới có thể bùng nổ sức mua lớn hơn nữa" Khúc Cửu Nhất lắc đầu, "Hơn nữa, huynh cũng bận suốt mấy ngày liền, quá mệt mỏi rồi, ta đau lòng lắm"
Tạ Tụ hơi cúi đầu, hắn không hề có sức kháng cự nào với những lời ngon tiếng ngọt này, đặc biệt là còn được Khúc Cửu Nhất nói ra, vì thế tốc độ lột nho của hắn lại nhanh hơn.
47 vạn lượng còn không nhiều lắm? Đây mới chỉ mỗi lợi nhuận không!
Lão Tam ở bên cạnh nghe, khuôn mặt như chết lặng.
Hắn vẫn cảm thấy sát thủ là sinh ý không cần vốn, lợi nhuận kếch xù, đặc biệt là sát thủ vương bài như hắn, tiếp một đơn thôi cũng đủ để vinh hoa phú quý cả đời.
Là hắn kiến thức nông cạn rồi!
Chưa tới bảy ngày đã được gần 50 vạn lợi nhuận.
Cho dù mua một mỏ bạc về đào cũng chẳng nhanh như vậy.
Khúc Cửu Nhất vậy mà còn chê ít?
Nhiều tiền như vậy đủ để một môn phái từ không thành có, nhảy lên trở thành thế lực đứng đầu trên giang hồ!
Lão Tam tức khắc cảm thấy, so với tốc độ kiếm tiền của Khúc Cửu Nhất, tiền nhận đơn cực khổ tích cóp được của Lê Hoa sát hoàn toàn là trò cười.
Sát thủ sao kiềm tiền bằng bán dược được?
Lão Tam lại nhìn về Tạ Tụ yên lặng không lên tiếng ở bên cạnh, đang hết sức tập trung lột vỏ nho cho Khúc Cửu Nhất.
Hắn đương nhiên biết Tiêu Dao hoàn là bút tích của ai.
Nhân tài như Tạ Tụ, hoàng đế thấy cũng phải cung phụng từ chỗ ăn chỗ ở, nếu ở Lê Hoa sát, sát chủ cũng có thể chẳng màng thể diện mà tự bảo vệ an toàn cho hắn.
Nhưng bây giờ, hắn lại là người hầu hạ, còn chẳng có nửa câu oán hận?
Cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất quả thực là nhân vật như thần!
Tới bây giờ, lão Tam mới coi như hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Fans trung thành của Khúc Cửu Nhất lại thêm một người.
"Ài vốn ta cho rằng sẽ có lợi nhuận 50 vạn lượng cho nên đồng ý lấy ra một phần để làm tiền thưởng cho các ngươi. Nếu chỉ có 47 vạn lượng thì lấy hai phần đi"
Khúc Cửu Nhất thuận miệng tăng mấy vạn lượng tiền thưởng.
"Còn nữa, của hồi môn của Vô Song đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong"
"Ừm, ngày mai mang chúng đi một vòng khắp Thương Hải bang đi" Khúc Cửu Nhất cười cười, "Phú quý không về quê hệt như mặc cẩm y đi đêm rồi"
Đã tới lúc để Thương Hải bang biết được phú quý chân chính nhà người ta là dáng vẻ gì rồi!
Gần đây, Thương Hải bang cũng vì chuyện hôn sự của Cố Thiếu Bình mà bận tới bận lui.
Cho dù Cố Thiếu Bình không phải thiếu bang chủ nhưng đối tượng thành thân của hắn lại chẳng thể coi khinh được. Các đệ tử Toái Ngọc Cung còn ở bên ngoài đấy, nếu bọn họ không tận tâm, nói không chừng tới lúc ấy sẽ bị kiện không biết chừng. Bởi vậy, vẫn nên dốc hết lòng mới được.
"Bang chủ, người Toái Ngọc Cung tới đưa của hồi môn?"
"Sớm như vậy?" Hải Trường Khoát quả thực đau đầu, vốn không muốn gặp lại Khúc Cửu Nhất.
Gần đây, vì chuyện Tiêu Dao hoàn bản hộp mù, ít nhiều trưởng lão vẫn nói ra nói vào kể cả trong tối hay ngoài sáng với ông ta, muốn mua nhiều chút. Hơn nữa, còn có ý trách ông ta.
Hải Trường Khoát cũng thấy bất đắc dĩ, chẳng lẽ ông ta vì một hộp Tiêu Dao hoàn cỏn con này mà chẳng màng tới an nguy của Thương Hải bang sao?
Hơn nữa, ông ta cũng không mua được mà!
Ài, mặc kệ bình của Khúc Cửu Nhất bán dược gì, bây giờ y tới, Thương Hải bang phải đi ra ngoài nghênh đón.
Cũng may mọi người đều biết trong khoảng thời gian này có thể sẽ không yên ổn, các trưởng lão đều thanh thản ổn định đợi trong bang, không ra ngoài, muốn triệu tập cũng chẳng khó.
Cố Thiếu Bình đương nhiên cũng ra cùng.
Vết thương trên mặt hắn đã tốt hơn nhiều.
Sau khi bị người Toái Ngọc Cung đánh, mỗi ngày hắn đều ra sức luyện võ, Hải Trường Khoát nhìn mà mắt đẫm lệ.
Ài, tư chất luyện võ của Cố Thiếu Bình tuy ở tầm trung nhưng hắn thực sự chăm chỉ.
Cần cù bù thông minh!
"Khúc cung chủ đại giá quang lâm, thật sự không tiếp đón được từ xa" Hải Trường Khoát nở nụ cười, dẫn theo các đệ tử chờ ở bên ngoài.
Ông ta liếc mắt một cái đã thấy được đội ngũ khiêng của hồi môn dài thật dài phía sau Khúc Cửu Nhất.
Ít nhất cũng có 60 tráp!
Cho dù là thế gia quý tộc gả nữ nhi, cũng chưa chắc đã nhiều của hồi môn vậy mà? Nữ hiệp danh môn chính phái thành thân, của hồi môn có 20 tráp đã khó có được rồi.
Toái Ngọc Cung làm việc quả nhiên là làm sao nổi bật thì làm thế ấy!
"Dễ nói, gần đây Toái Ngọc Cung ta kiếm lời được chút tiền tiêu vặt cho nên dứt khoát đặt mua của hồi môn trước" Khúc Cửu Nhất cười tủm tỉm nói, "Lại nói, chỗ ấy cũng có một phần của Thương Hải bang, ta thay Vô Song cảm tạ chư vị đã khẳng khái góp tiền"
Người Thương Hải bang từng mua Tiêu Dao hoàn trầm mặc không lên tiếng.
Khụ.
Thực ra bọn họ mua không nhiều lắm, không nhiều lắm.
"Khúc cung chủ nói đùa, đấy cũng chẳng phải tiền tiêu vặt" Hải Trường Khoát thấy nụ cười trên mặt Khúc Cửu Nhất, nhìn sao cũng thấy khó coi.
Chưa nói cái khác, Khúc Cửu Nhất ít ra cũng phải lời mười mấy vạn lượng trong đợt này (Thương Hải bang không hiểu rõ phí hao tổn của Tiêu Dao hoàn)
Nhiều tiền như vậy cũng đủ bằng hai năm thu vào của Thương Hải bang bọn họ!
Nhưng Khúc Cửu Nhất chỉ tốn vỏn vẹn bảy ngày.
Cho dù Lê Hoa sát biết gom tiền nhất, chỉ e cũng phải cam bái hạ phong.
Dù gì đơn đặt hàng giá trị mười vạn lượng tuyệt đối không giết được trong vòng bảy ngày.
"Chút tiền, chút tiền mà thôi" Khúc Cửu Nhất càng bày ra tư thế chẳng để bụng, người Thương Hải bang thấy mà đau răng, "Đệ tử Toái Ngọc Cung ta đông đảo, ài, người đương thời lại coi trọng của hồi môn, vì các nàng, ta cũng phải kiếm nhiều tiền chút nếu không bị người khác coi thường thì phải làm sao?"
Hải Trường Khoát cười ha ha, lười trả lời.
Người Toái Ngọc Cung ai dám xem thường? Chắc không phải ngại sống lâu quá hả?
"Sau khi Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song thành hôn, phu thê son này sẽ ở bên ngoài trước. Ở Thương Hải bang, Vô Song có thể không quen, ở Toái Ngọc Cung lại cách quá xa. Cho nên, của hồi môn và sính lễ cứ đưa cho đôi phu thê trẻ này, để bọn họ tự xử lý, ý của thông gia như nào?"
Ai là thông gia với ngươi!
Sắc mặt Hải Trường Khoát cứng đờ, nếu không phải trưởng lão bên cạnh đẩy ông một phen, ông cũng không muốn đáp lời này.
"Ha ha, cung chủ nói rất đúng, cứ làm theo như cung chủ nói"
Với cái cá tính kia của Cố Thiếu Bình, chỉ e có bao nhiêu tiền đều là của Sử Vô Song.
"Ừm, Vô Song, ngươi cũng đừng thẹn thùng, ra nghe một chút. Sau này của hồi môn và sính lễ đều là tiền của ngươi và Cố Thiếu Bình, dùng như thế nào, mua phòng ở đâu đều do chính ngươi phải cẩn thận suy xét"
Sử Vô Song tuy thẹn thùng nhưng vẫn tự nhiên hào phóng, "Rõ, cung chủ"
Nàng và Cố Thiếu Bình liếc nhau, tình ý càng không phải tả.
"Tới, đọc của hồi môn" Khúc Cửu Nhất vẫy tay, ý bảo đệ tử bắt đầu đọc.
Một đệ tử Toái Ngọc Cung cầm một xấp giấy đỏ, kiêu ngạo đứng dậy.
"Vải Chức Hoa hai mươi cuộn, vòng như ý phỉ thúy sáu đôi, một bộ đội đầu trân châu bát bảo..."
Hay lắm, chỉ riêng y phục trang sức đã đọc gần năm trang giấy rồi.
Nữ đệ tử trong Thương Hải bang đều đỏ mắt.
Hơn ba ngàn lượng đấy!
Các nàng cực khổ tích cóp mấy năm cũng chẳng mua được cái vòng tay đâu.
Nam đệ tử của Thương Hải bang cũng sợ ngây người.
Toái Ngọc Cung có tiền như vậy?
Có thể cưới được một người quả thực là nháy mắt bước lên đỉnh cao nhân sinh, cuộc đời họ chẳng cần nỗ lực nữa.
Làm đệ tử Toái Ngọc Cung, phúc lợi quá tốt!
So với các nàng, Hồng Liên đạo chỉ là cái rắm.
Đệ tử Toái Ngọc Cung kiêu ngạo ưỡn ngực.
Hừ.
Cung chủ nói, nếu sau này các nàng gả cho người khác, tuy rằng không nhiều như Sử Vô Song nhưng cái cần có tuyệt đối đều có.
Dù sao tới lúc đó, của hồi môn của các nàng tự các nàng cầm, sau đó truyền cho nữ nhi, vẫn là tài sản Toái Ngọc Cung các nàng.
Cung chủ đỉnh nhất!
"Bí tịch võ công thượng đẳng ba quyển, tâm pháp nội lực một quyển. Hai mươi thanh Thanh Phong kiếm cực phẩm..."
Nếu nói trước đó chỉ là đồ nhà người quý giá thì đọc tới đây, đã chẳng có nhân sĩ võ lâm nào ngồi im được.
Cái gì?
Còn đưa cả bí tịch võ công tới, nội công tâm pháp và thần binh lợi khí?
Mọi người đều sợ ngây người.
Đây là cưới thê hay là cưới một kho báu về nhà vậy?
"Bí tịch võ công thượng đẳng?" Một trưởng lão già cả run rẩy nói, "Là cái gì?"
"Đại khái cũng ngang với "Phù Đào tam thập tam kiếm" của Thương Hải bang các ngươi" Khúc Cửu Nhất nhún nhún vai, "Toái Ngọc Cung chúng ta toàn là nữ đệ tử, có những bí tịch võ công chỉ hợp cho nam tử luyện cũng có không ít, dứt khoát lấy ra một cái làm của hồi môn"
Phù Đào tam thập tam kiếm chỉ có đệ tử thân truyền của chưởng môn mới có thể học, còn không thể đọc một lần là học xong. Cho dù là Cố Thiếu Bình, trước mắt cũng chỉ học được mười chiêu đầu.
Võ công như vậy vừa ra tay là ba quyển, còn nội công tâm pháp?
Dẫu là Hải Trường Khoát thì bây giờ thân thể cũng lung lay.
Ánh mắt các đệ tử khác nhìn Cố Thiếu Bình đã chẳng thể dùng từ lửa nóng để hình dung.
Đó là ghen ghét hận sao người ấy không là mình!
"Còn chưa xong đâu, tiếp tục" Khúc Cửu Nhất thấy hết thần sắc của mấy người này, trong lòng cười thầm.
Con người ấy, bất kể là người giang hồ hay nhà thế gia, nói trắng ra vẫn sẽ động lòng vì mấy vật ngoài thân này.
Ngay cả Khúc Cửu Nhất y cũng chẳng ngoại lệ, huống chi là người khác?
Bí tịch võ công thôi, cứ tùy tay là có.
Thật sự không được thì thêm mấy quyển là được, đối với tông sư như Khúc Cửu Nhất, đây quả thực đơn giản hệt như ăn cơm chơi đồ hàng.
Nào giống những người tầm thường kia, có được một quyển bí tịch hận không thể truyền thừa mấy trăm năm.
Làm ơn đi, một bộ võ công dùng qua mấy trăm năm, dẫu có là võ công hàng đầu cũng sẽ quá hạn mà?
"Ruộng tốt trăm mẫu, Tiêu Dao hoàn bản hộp mù trăm hộp..."
Bao nhiêu?
Ruộng tốt trăm mẫu, Tiêu Dao hoàn bản hộp mù trăm hộp?!
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.
Bây giờ, đồng ruộng chẳng dễ mua.
Cái khác cũng thôi, đồ trang sức dẫu sao cũng chỉ có mình dùng, muốn lấy tiền tiêu cũng chỉ có thể giảm giá bán của cải đi lấy tiền mặt. Nhưng trăm mẫu ruộng tốt lại là tiền sinh tiền không ngừng!
Dẫu là cổ đại hay hiện đại, người nhà trồng hoa cỏ như họ yêu sâu đậm đất đai.
Mà Tiêu Dao hoàn bản hộp mù trăm hộp càng khiến trái tim của những nam nhân trung lão niên bị bóp chặt.
Một trăm hộp đấy một trăm hộp.
Bọn họ cũng chỉ mua được một hộp.
Cố Thiếu Bình tuổi trẻ lực tráng, nào cần dùng nhiều như vậy? Có phải nên đưa một chút cho trưởng bối bọn hắn hay không?
Bọn họ muốn cũng chẳng nhiều lắm, ba, năm hộp là được rồi, đương nhiên, tám, mười hộp cũng chẳng chê nhiều.
"Dê, bò 50 con, gà vịt một trăm con..."
Đọc hết của hồi môn của Toái Ngọc Cung cũng qua gần nửa canh giờ.
Mọi người nghe xong chết lặng.
Mấy thứ linh tinh vụn vặt này tính ra cũng đáng năm vạn lượng.
Ừm, không sai, chính là tiền thu vào cả năm của Thương Hải bang bọn họ.
Cố Thiếu Bình quả thực cưới được thần tài rồi.
Thần tài như vậy mà trước đó, bang chủ còn không vui?
Nếu Toái Ngọc Cung thích vung tiền như vậy, đừng nói đối đầu với Toái Ngọc Cung, cho dù bây giờ bọn họ toàn bộ giả nữ gia nhập Toái Ngọc Cung, bọn họ cũng chẳng cần phải suy nghĩ!
Không biết, bây giờ để Cố Thiếu Bình làm thiếu bang chủ có còn kịp không?
Hải Trường Khoát cảm nhận được áp lực phía sau, chỉ cảm thấy cơ thể nặng trĩu.
Toái Ngọc Cung cho quá nhiều.
Gì mà thành kiến bè phái, gì mà an nguy bang phái, lúc này có vẻ chẳng quan trọng nữa rồi.
Trong lòng Hải Trường Khoát sinh ra chút hối hận.
Nhiều tiền như vậy cũng đủ để giúp Thương Hải bang bọn họ cao thêm một bậc!
"Thông gia, ngài quả là khách khí" Nụ cười trên mặt Hải Trường Khoát bây giờ không khác mấy bông hoa, lúc này ánh mắt nhìn Sử Vô Song vô cùng dịu dàng.
Hết cách, ông còn muốn làm bang chủ đấy, bây giờ người trong bang đã hoàn toàn đứng về phía Toái Ngọc Cung rồi.
Ngay cả thê tử ông vừa rồi cũng cấu ông mấy cái, ông nhịn không dám kêu.
Khúc Cửu Nhất chẳng thấy ngạc nhiên với phản ứng của bọn họ.
Xin lỗi nha, có tiền chính là có thể muốn gì làm nấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT